Chương 2: Giáo Trình Hẹn Hò cho kẻ lập dị
-------------------------------------------
Chap này ngắn nhỉ, chap trước như hành xác ấy :v
-------------------------------------------
Khi bị cô lập trong lớp, những ‘kẻ lập dị’ thường có ba cách để sử dụng thời gian rảnh: thứ nhất, cày cuốc hay nghiền ngẫm bài vở; thứ hai, giả vờ ngủ một giấc; thứ ba, bỏ đi lang thang chỗ khác.
Tới giờ nghỉ giữa tiết hai, Soukichi lựa chọn phương án thứ ba. Cậu chuồn ra khỏi lớp, uể oải bước xuống cầu thang, chẳng có điểm đến cụ thể nào trong đầu. Bỗng nhiên, Soukichi bắt gặp thằng bạn thân Tokiya, đang loay hoay thay giày đi trong trường ở tủ. Tokiya ngáp ngắn ngáp dài, lết thân về phía Soukichi và nhìn thấy cậu bạn.
"Yo, bro." Tokiya vẫy tay đầy mệt mỏi chào Soukichi.
"Ê, bro. Hôm nay chịu khó đi học 'sớm' thế? Có chuyện gì vui à?"
"Tao… ngủ quên. Megu đi làm mà không gọi tao dậy. Tin nổi không?"
"Lại qua đêm ở nhà gái à?" Soukichi bình luận.
Áo quần của Tokiya nhăn nhúm, trông như cả tuần chưa được ủi. Rõ ràng Tokiya tối qua không thèm về nhà, mà từ chỗ "con mèo mới" đến trường luôn.
"Khoan đã, Megu là ai thế? Tao tưởng mày đang cặp với Satomi-chan cơ mà?"
"Thôi, tao dẹp Satomi-chan rồi. Còn Megu, tao mới gặp hôm qua. Vẫn chưa rõ mối quan hệ này sẽ đi về đâu." Tokiya nhún vai, vẻ tự tin không hề suy giảm.
"Ờ…," Soukichi đáp lại.
Tokiya, như thường lệ, sống trong một thế giới hoàn toàn khác biệt so với Soukichi.
Thằng này, học sinh cấp ba mà đi "ăn" được cả phụ nữ trưởng thành ngay lần gặp đầu tiên à. Trong khi tao đây, kiểu gì thì kiểu cũng chỉ hợp với trường cấp ba bình thường thôi. Đúng là hai thái cực hoàn toàn đối lập.
“Sao mặt mày cau có thế? Có chuyện gì buồn à bro?” Tokiya hỏi.
“Không có gì. Tao chỉ thấy vui vì mày tận hưởng thật đấy.”
“Còn mày thì sao? Mày có vui không?”
“Vui cái gì cơ?”
“Bạn gái đầu tiên của mày chứ còn gì nữa. Kể tao nghe coi nào. Mày tiến tới đâu với đàn chị yêu quý của mày rồi?”
“Chẳng tới đâu cả. Mới chỉ chính thức hẹn hò được vài ngày thôi.”
“Há? Chán òm~. Ờ thì, tao cũng đoán là mày chẳng đi đến đâu đâu, là ‘mày’ cơ mà. Trời sập chắc chưa nắm tay nhau ấy chứ.” Tokiya nhún vai, vẻ mặt thách thức cậu bạn thân.
“Đừng có khịa,” Soukichi dứt khoát tuyên bố, cậu đã chán ngấy những lời bình phẩm của Tokiya suốt mấy ngày hôm nay rồi.
“Tao sẽ không biến thành thằng ‘loser’ chỉ vì bắt đầu hẹn hò với Shiramori-senpai. Tao sẽ chủ động trong mối quan hệ này, và—”
“—Đang nói về chị à~?” Giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau Soukichi.
“Woa?!” Tiếng hét thất thanh bật ra khỏi miệng Soukichi, cậu nhảy dựng lên vì bất ngờ. Quay đầu lại, quả nhiên Kasumi đang đứng sau lưng cậu.
“Ahaha, nhìn bé mèo con này~,” Kasumi cười.
“Vừa hay chị thấy em nên ra chào hỏi nè. Chào buổi sáng hén, Kuroya-kun, Shimokura-kun~.” [note57218]
“Yo, Shiramori-senpai,” Tokiya trả lời bình tĩnh, phớt lờ Soukichi đang cố hết sức để bình tĩnh lại.
"Ể, mấy đứa đang bàn gì về chị hả? Cảm giác chị nghe thấy tên mình thì phải," Kasumi hỏi.
"K-Không có! Không hề có chuyện đó! M-Một chút cũng không... đúng chứ, Tokiya?" Soukichi lắp bắp, quay sang lườm thằng bạn thân.
"Haha, đúng thế," Tokiya xác nhận, cố kìm nén cơn cười trước dáng vẻ đầy hốt hoảng của Soukichi.
"Vậy... Nghe nói là hai người đang hẹn hò à?" Tokiya sau đó đề cập đến mối quan hệ giữa Soukichi và Kasumi.
Bỏ mịa rồi!! Mình vừa tiết lộ chuyện hẹn hò với Kasumi mà chưa xin phép chị ấy trước. Soukichi kêu thầm, tim đập thình thịch, lo lắng rằng Kasumi sẽ nổi giận. Nhưng…
"Hể~? Đúng thế à?" Kasumi hỏi lại, cố che giấu vẻ bất ngờ, nhưng lại nở nụ cười đầy tinh nghịch.
"Hehe. Thì ra là vậy~..."
"Chúc mừng nhé! Xin thay mặt hội bạn của Soukichi chúc phúc cho hai người." Tokiya nửa đùa nửa thật, liếc nhìn Soukichi đầy ẩn ý.
"Aww, Cảm ơn Shimokura-kun nhé," Kasumi đáp lại.
"Nhưng này… lời chúc chỉ có giá trị nếu chị thực sự nghiêm túc với Soukichi thôi nhé." Miệng Tokiya cong lên, nở một nụ cười mỉa mai.
"Ể…ể? Cậu đang nói gì vậy?" Kasumi hỏi với khuôn mặt vô cùng bối rồi, hoàn toàn không hiểu Tokiya đang ám chỉ điều gì.
Tokiya bước lên một bước.
"Với một hottie như senpai thì việc tán tỉnh một thằng nhạt nhẽo, chưa có kinh nghiệm tình trường như Soukichi là quá dễ dàng. Em chỉ muốn nói với chị là, nếu chị đang lợi dụng tấm lòng chân thành của nó để..."
Giọng Tokiya chùng xuống, đôi mắt thoáng loé lên một tia sắc lạnh. Nhưng khoảnh khắc đó cũng vụt tắt, nụ cười lại nở trên môi Tokiya,
"...thì hãy cho em tham gia cùng nhé. Cười trên nỗi đau của tên này là thú vui của em mà."
“Hả? Đ-Đợi đã,” Soukichi chen ngang.
“...Pfftt, ahaha! Hmm, chắc chắn rồi. Cậu sẽ là người đầu tiên biết chuyện đó, Shimokura-kun,” Kasumi nói.
“Cảm ơn senpai. Vậy hẹn gặp hai người sau nhé!,” Tokiya chào tạm biệt cả hai rồi rời đi. Còn Soukichi thì đứng đó, há hốc mồm, chẳng hề vui vẻ gì khi bị cả hai người hùa vào ‘bắt nạt’. Ngay lúc đó, Kasumi lên tiếng phá, vỡ bầu không khí im lặng.
"Cậu ấy là một người bạn tốt đấy~." Cô ấy nói nhỏ.
“Vậy ạ?”
“Trông thì có vẻ cậu ấy đang đùa cợt thật, nhưng có lẽ đang thực sự lo lắng cho em đấy. Nếu không thì cậu ấy đã chẳng gián tiếp cảnh cáo chị là sẽ ‘xử đẹp’ nếu chị có làm tổn thương Kuroya-kun.”
“…”
“Một người bạn tuyệt vời đấy~.”
“Chắc vậy…” Soukichi đáp qua loa.
Nói thật là, thừa nhận điều đó trước mặt nó thì hơi “gay cấn”...
“À này, em biết Shimokura-kun nổi tiếng với đám học sinh năm ba không? Mấy đứa con gái lớp chị đã kéo nhau tới xin số đấy,” Kasumi kể lại.
“Ừm, cũng dễ hiểu thôi. Cậu ta từ hồi cấp hai đã luôn được lòng các bạn nữ rồi.”
“Đúng rồi đấy, chị cũng thấy thế. Cậu ta khá đẹp trai nhỉ~.”
“...Có phải người cao ráo đẹp trai như Tokiya cũng là kiểu người chị thích không?” Soukichi bĩu môi vô thức hỏi.
“Hmm? Có phải chị đang ngửi thấy ‘ghen’ quanh đây hông vậy?” Kasumi khúc khích, cực kì thích thú với phản ứng của Soukichi.
“Ugh… Kh-Không có ‘ghen’ gì cả! E-Em c-chỉ tò mò thôi,” cậu ngại ngùng giải thích.
“Heh-heh-heh, thế nghĩa là chỉ cần như vậy là ngọn lửa ghen tuông trong em đã bùng lên rồi à? Dễ thương quá ò~, Kuroya-kun.”
“Chị có nghe em nói không thế…?!” cậu phản đối, nhưng vô ích; Kasumi vẫn đang cười rất khoái chí.
Đột nhiên, Kasumi tiến sát lại gần, thì thầm vào tai cậu: “Em không cần phải lo đâu, Kuroya-kun. Chị chỉ muốn để mắt tới mình em mà thôi~.”
“...Hé…?!” Soukichi kêu lên. Lời nói của cô vẫn mang sức sát thương khủng khiếp như mọi khi, đủ để đốn hạ bất kì trái tim thằng con trai nào.
“C-Chị lại ghẹo em nữa đấy à?”
“Đâu có, chị nói thật ấy~,” Kasumi đáp lại nhẹ nhàng, nhưng Soukichi vẫn nhận ra ẩn ý trêu chọc của cô, cực kì mâu thuẫn với những gì đang nói.
Dù sao thì, chị ấy đã nói mình là người duy nhất. Phần đó chắc là không nói dối đâu... Không, mình tin đó là thật lòng…
Mặc dù Soukichi chẳng thể giấu nổi sự tự ti của bản thân, nhưng cậu vẫn muốn tin vào lời nói của người mình thầm yêu nhất. Sẽ dễ hơn nếu cậu phớt lờ và chấp nhận mặc cảm, nhưng có lẽ sẽ khiến lời yêu ấy trở nên vô nghĩa, lại còn bất kính với Kasumi và tình cảm của cô dành cho cậu. Tuy mới chỉ ba ngày kể từ khi họ bắt đầu hẹn hò, nhưng Soukichi vẫn tin rằng mối quan hệ của họ là chân thành chứ không phải một trò đùa giỡn nào đó.
Thích thật đấy, nhưng vẫn có một điều khiến mình khó chịu, thứ mà mình đã cố phớt lờ suốt mấy ngày qua, đó chính là, theo cách của chị ấy, cả hai vẫn chỉ đang “thử” mà thôi…-- Soukichi trầm ngâm suy nghĩ.
"Em có muốn hẹn hò với chị không?" - Lời cô vẫn còn vang vọng trong tâm trí cậu.
Rốt cuộc thì chị ấy thật sự muốn gì vậy? Rốt cuộc thì việc trở thành một cặp đôi "thử nghiệm" khác gì so với một cặp đôi bình thường?
Mình phải làm rõ cái gì là ổn và không ổn trong cái mối quan hệ này..
.
.
.
"Không đâu hén~. Làm rõ ràng rành mạch mọi thứ thì còn gì thú vị nữa?" - Kasumi phồng má đáp lại.
Đã tan học, chiều muộn buông xuống, nhuộm căn phòng câu lạc bộ một màu vàng ấm áp. Soukichi vừa bày tỏ những suy nghĩ của mình với Kasumi, nhưng dường như cô lại không mấy đồng tình. Kasumi nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt lấp lánh ẩn chứa chút ngạc nhiên và bất ngờ khi nghe thấy Soukichi hỏi như vậy.
"Mọi thứ sẽ trở nên nhạt nhẽo nếu chúng ta bắt đầu phân định cái gì nên và cái gì không…," Kasumi khẽ lắc đầu, giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên định.
"Nhạt nhẽo ạ?”
"Đúng, chán chết đi được ấy~!"
"E-E hiểu rồi, nhưng việc không có ranh giới nào khiến em cảm thấy lo lắng."
"Được rồi, vậy thì để chị hỏi Kuroya-kun… Em có thực sự ổn với việc chúng ta đặt ra ranh giới ngay và luôn không?"
"Nếu em muốn, chúng ta có thể đi thẳng vào vấn đề chính. Xác định xem điều gì được làm và không vượt quá giới hạn trong giai đoạn tìm hiểu nhau."
“…”
“Nghe rất chán luôn ấy? Nói sao nhỉ... Tình yêu là phải trải nghiệm tất cả. Có chiến thuật, có tính toán để chinh phục, giữ lửa, vun đắp cho mối quan hệ ngày càng bền vững. Cả hai dành tình cảm cho nhau, những rung động, những cảm xúc khó tả khi hai trái tim đồng điệu. Cậu không nghĩ đó mới là điều tuyệt vời nhất của việc yêu đương sao?”, Kasumi nghiêng người về phía Soukichi, ánh mắt cô lấp lánh.
"Ừ... ừm... C-Chị nói đúng," Soukichi lắp bắp đồng ý, gãi đầu ngại ngùng.
Mình đã yêu ai trước đây đâu, chỉ đoán mò thôi, nhưng có lẽ các cặp đôi bình thường không ai lại ngồi xuống và đặt ra một loạt quy tắc ngay từ đầu đâu nhỉ…
"Đúng rồi! Một mối quan hệ có tiến triển tốt hay không phụ thuộc vào cảm xúc và sự rung động của cả hai, chứ không phải đặt ra ranh giới trước để gò bó mình trong đó, ngột ngạt lắm..." Kasumi cười khúc khích.
"Vậy là em vừa tự biến mình thành tên ngốc khi hỏi một câu nhàm vậy à?" Soukichi ngại ngùng hỏi.
"Ờ...ừm... Cũng có thể coi là thế~." Kasumi nhướng mày, giọng điệu tinh nghịch pha chút do dự.
“Hự..”
"Chị kiểu: ‘Wow, nghe y chang kiểu người chưa từng yêu đương nào nói ấy nhỉ,’" Kasumi nói thêm, dù có chút do dự nhưng vẫn không kiềm chế được mong muốn trêu chọc cậu.
“Hự…” Soukichi thở dài, cúi đầu che giấu đi sự bối rối.
Ý định của Soukichi khi muốn vạch ra những quy tắc và giới hạn rõ ràng đã tan thành mây khói. Giờ nó chẳng khác nào việc cậu hỏi thẳng Kasumi về mức độ ‘tình tứ’ mà cậu có thể dành cho cô, khiến cậu tự trách bản thân vì sự thiếu tinh tế của mình.
Trời đất! Vừa tuột ra khỏi mồm mớ gì thế? Mình vừa tự phơi bày hết sự thiếu tự tin và non nớt trong tình yêu trước mặt chị ấy. Muốn độn thổ quá..!!
“Ahaha, đừng buồn bã thế chứ. Chị không bận tâm đâu.” Kasumi nở nụ cười rạng rỡ, cố gắng xoa dịu Soukichi đang chìm trong thất vọng.
Tình yêu, trò chơi kỳ lạ này. Luật chơi của nó mãi mãi là một ẩn số. Soukichi khẽ lắc đầu, thốt lên trong lòng.
“Fufu, thôi nào, đừng có suy nghĩ quá. À này, chị biết rồi! Cứ coi như là ‘giai đoạn tán tỉnh’ đi,”
“Giai đoạn tán tỉnh’…?” Soukichi nhíu mày.
“Ừm hứm~. Nghe hợp lý chứ?” Kasumi hất đầu đầy vẻ tinh nghịch.
“Em cũng hiểu sơ sơ,” Soukichi suy nghĩ.
"Đúng vậy đấy~!”.
Nhìn chung, ở phương Tây, văn hóa "tỏ tình" như thường biết không tồn tại, câu nói "Em thích anh, anh làm người yêu em nhé" hiếm khi được dùng để bắt đầu một mối quan hệ. Nghe nói, cách ‘tỏ tình’ của Nhật Bản và các nước châu Á khá độc đáo so với phần còn lại của thế giới.
Vậy, người nước ngoài không tỏ tình thì họ bắt đầu hẹn hò thế nào? Câu trả lời chính là giai đoạn được gọi là ‘tán tỉnh’ ấy. Đơn giản, là giai đoạn "thử" để tìm hiểu nhau trước khi chính thức hẹn hò, hay chính là "trên tình bạn, dưới tình yêu".
"Em biết rằng ở phương Tây, người ta thường có giai đoạn ‘tán tỉnh’ hay thả thính trước khi bắt đầu một mối quan hệ. Nhưng em không hiểu rõ lắm. Nếu không có lời tỏ tình, vậy làm thế nào để bắt đầu ‘hẹn hò’ và phát triển thành một mối quan hệ nghiêm túc?"
“Ừ thì… tuỳ ‘tâm trạng’ và ‘ấn tượng ban đầu’ thôi. Giống như kiểu… lơ mờ mà vướng vào nhau, rồi lại lơ mờ mà rời xa ấy. Chị còn nghe nói, cứ hỏi chi tiết từng tí một là bị cười đấy, nghe trẻ con lắm!”
“Q-Quá mơ hồ…” Soukichi lắp bắp đáp, mặt nhăn lại khó chịu.
Lại cái kiểu 'tâm trạng' với 'ấn tượng ban đầu' nữa hả trời! Tình yêu kiểu Tây nghe qua thôi đã thấy mệt não. Giữ thăng bằng với tình hình hiện tại đã khó rồi, mình làm sao mà theo kịp cái trò mèo vờn nhau kiểu này được?
"Chẳng phải người phương Tây thích nói rõ ràng hay sao? Họ không thích những cách diễn đạt mơ hồ như 'Cảm ơn' hoặc 'Ổn' khi từ chối mà? Vậy mà trong tình yêu, họ lại đột nhiên chuyển sang kiểu ‘đoán xem’?" Soukichi thắc mắc.
"Ha ha, đúng là lạ thật! Có lẽ ở bên đó, quan trọng nhất là bắt được 'tín hiệu' của đối phương thay vì nói thẳng ra”. Kasumi bật cười, đôi chân bất giác nhún nhún như vừa nghĩ ra điều gì.
"’Tín hiệu’...?" Soukichi nghiêng đầu thắc mắc.
"Ừ, những thứ thể hiện rõ ràng là em thích ai đó. Chẳng hạn như là..." giọng Kasumi nhỏ dần, khoảnh khắc sau, Soukichi cảm thấy một luồng lạnh dọc sống lưng. Có thứ gì đó mềm mềm đang chạm vào chân cậu từ dưới bàn, chọc nhẹ và lướt qua. Vì có bàn nên cậu không nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nụ cười của Kasumi đã nói lên tất cả.
"C-Chị đang làm gì... Á!" Cậu kêu lên.
"Heh heh, đây là một 'tín hiệu' nhỉ." Kasumi chống cằm lên bàn, nở nụ cười tinh nghịch.
"Em xem phim nước ngoài thấy cảnh ai đó chọc ghẹo dưới gầm bàn không?"
"Em-em có xem! Đừng làm thế nữa mà!" Soukichi van nài.
"Hmm? Sao chị phải dừng chứ~?" Kasumi giả vờ ngây thơ, đôi chân di chuyển dần dần lên trên.
"Chị đã cởi giày rồi, nên không sợ bẩn đâu."
Em thấy mình bị vấy bẩn chỗ khác ấy!! - Soukichi thầm kêu lên trong lòng.
Trong lúc hoảng loạn, cậu cảm nhận rõ những ngón chân nhỏ nhắn của Kasumi đang di chuyển lên xuống trên bắp chân mình, ngay cả qua một lớp tất...
Chị ấy làm mình phát điên mất...
"Thế nào Kuroya-kun, em có nhận ra 'tín hiệu' của chị hong~?" Kasumi nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh trêu chọc.
"X-Xin c-chị, dừng lại đi mà!" Soukichi van nài, vội vàng dịch ghế ra sau để thoát khỏi màn ‘đụng chạm’ của Kasumi.
Chết thật, chịu hết nổi rồi! Chị ấy cứ chơi đùa mình như này... Không lẽ, mình lại... thích ‘trò chơi’ này sao…. Không ổn chút nào!!!
"Aww, sao em lại né xa thế?" Kasumi e thẹn hỏi.
"Không phải né! Đây là rút lui." Soukichi phản bác.
"Giống nhau cả thôi mò~,"
"Không giống! Rút lui ngầm… ý là em đang chuẩn bị ‘phản công’ lại chị đây."
"Ahaha, vậy hỏ~? Vậy thì chị háo hức chờ em ‘phản công’ đấy," cô nàng nở một nụ cười rạng rỡ.
Mình mạnh miệng nói 'phản công', nhưng nụ cười rạng rỡ ấy... Chết thật, không tưởng tượng nổi đến cảnh hai đứa có thể ‘phản công’ lẫn nhau… Soukichi thầm kêu trong lòng.
“Ờ thì, tóm lại là theo cách gọi của Tây, mối quan hệ hiện tại của chúng ta vẫn đang trong giai đoạn ‘tán tỉnh’ đấy,” Kasumi kết luận, vừa xỏ lại giày. Soukichi gật đầu đồng ý, nhưng ngay sau đó chợt nhận ra.
“...Khoan đã...,” cậu thốt lên.
“Hửm~? Sao thế?”
"Ơ thế giai đoạn 'tán tỉnh' này... không phải là để tìm hiểu nhiều người cùng một lúc sao?" Giọng Soukichi đầy nghi ngờ.
Theo đúng nghĩa thì cũng chỉ là “thử", có nghĩa là việc gặp gỡ người khác, thậm chí bắt đầu mối quan hệ mới trong giai đoạn này cũng không bị coi là 'ngoại tình'.
Đúng là kiểu 'bắt cá hai tay' ấy nhỉ… Chắc là chuyện bình thường với người nước ngoài thôi. Nghe cứ như kiểu nhân vật chính trong game hẹn hò cua hết cả dàn nữ chính cùng một lúc ấy… Soukichi thầm nghĩ
"À, đúng vậy... Chắc chắn là có mấy người lợi dụng giai đoạn này để lăng nhăng mà," Kasumi thừa nhận.
"Vậy... với bọn mình thì sao?" Soukichi dè dặt hỏi.
"Hmm, về vấn đề đó, chúng ta nên đặt ra một quy tắc là ‘cấm lăng nhăng’. Mặc dù đúng là chúng ta chỉ đang “thử”, nhưng lăng nhăng là hoàn toàn không được phép đâu hén.” Kasumi gãi đầu suy nghĩ.
"À... vâng, em biết rồi." Soukichi thở phào nhẹ nhõm, cố hết sức để giữ sự bình tĩnh.
Cảm ơn trời đất...! Chỉ cần nghĩ đến cảnh Kasumi đồng ý 'bắt cá hai tay' là mình đã thấy buồn nôn rồi. Thậm chí tưởng tượng cảnh Shiramori đi với người khác... Không, không thể chịu nổi!
"Cảm thấy an tâm hơn chưa?" Kasumi hỏi với nụ cười rạng rỡ, như thể cô ấy đã nhìn thấu tâm trí của Soukichi.
“Eh…” Soukichi né tránh ánh mắt của cô, hầu như không đủ can đảm để trả lời.
"Em lo lắng rằng chị sẽ hẹn hò với người đàn ông khác à?"
"Có... có một chút." Cậu cố gắng quay mặt đi, lẩm bẩm.
"Fufu, như chị đã nói, hiện tại chị chỉ tập trung vào Kuroya-kun thôi."
"..."
"Tất nhiên, Kuroya-kun cũng không được phép lăng nhăng nhé. Không được để ý đến ai khác ngoài chị đâu? Rõ chưa..!". Kasumi tuyên bố.
"... ... Chẳng cần lo lắng về việc em lăng nhăng đâu, Shiromori-senpai. Thậm chí em còn chẳng có số điện thoại của cô gái nào ngoài.. c-chị…." Soukichi ngập ngừng nói.
"Em nói vậy ai mà biết được? Biết đâu một ngày nào đó, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, hoàn toàn hợp gu của Kuroya-kun sẽ xuất hiện trước mặt thì sao?"
“Không đời nào có chuyện một ‘cô gái trong mộng quyến rũ’ nào khác giống chị lại xuất hiện trong cuộc đời em đâu. Gặp được chị đã là phép màu rồi—” Soukichi lắp bắp, mặt hơi đỏ lên vì ngượng.
“Hả!?” Kasumi bật một tiếng ngạc nhiên, đôi mắt mở to vì sửng sốt.
Chờ đã, nãy mình… mình… MÌNH VỪA NÓI CÁI QUỶ GÌ VẬY?! --Soukichi gào thét trong lòng.
" Fufu, thì ra là thế hỏ?" Kasumi trêu chọc. Ban đầu cô ấy có vẻ bối rối, nhưng dần dần nở nụ cười hân hoan.
"Ố, hóa ra Kuroya-kun cuối cùng cũng tiết lộ tình cảm của mình với chị rồi sao~~~?"
Kasumi giờ tràn ngập niềm vui, nụ cười cô ngày càng rạng rỡ. Sau đó, cô nhoài người qua bàn để nhìn Soukichi rõ hơn. Điều duy nhất mà chàng trai tội nghiệp này có thể làm là cố hết sức né tránh ánh mắt tò mò của cô.
"Vậy ra chị là 'cô gái trong mộng' sao?" Kasumi hỏi.
"...Đó chỉ là cách nói thôi," Soukichi trả lời.
"Em nghĩ chị ‘quyến rũ’ sao?"
"...Cũng là cách nói thôi."
"Và chẳng phải em cũng nói việc gặp được chị gần như là ‘phép màu’ sao? Đúng hong, đúng hong~~?" Kasumi vẫn tiếp tục lấn tới.
"La-la-la! Không nghe, không có nghe thấy gì!!!" Soukichi hét lên khi ôm lấy cả hai tai. Đây chính là ‘tín hiệu’ của kẻ thua cuộc, và Soukichi vừa chính thức đầu hàng trong trò chơi ‘tán tỉnh’ nhau này.
Một ngày chiến đấu nữa lại khép lại, với phần thắng nghiêng về Kasumi. Cô nàng quá mạnh mẽ, còn Soukichi thì... tự chuốc lấy họa vào thân.
Xét cho cùng, họ đã thành một "cặp đôi thử nghiệm", hay theo cách gọi Tây phương là trong giai đoạn "tán tỉnh". Giữa họ không có luật lệ, mọi thứ đều được quyết định bởi cảm xúc và sự rung động, một mối quan hệ mơ hồ và mập mờ, phụ thuộc hoàn toàn vào "tâm trạng" và "ấn tượng ban đầu" như Kasumi đã nói. Tuy nhiên, quy tắc duy nhất họ quy định: nghiêm cấm 'lăng nhăng' dưới bất kỳ hình thức nào.
7 Bình luận