“Thưa giáo sư, đây không phải chuyện đùa đâu ạ, xin hãy gọi cho Nefthis! Sao trường học lại có thể đối xử bất công với em như thế đượ-!”
Poof.
Tâm trí của Lucius như lìa khỏi xác.
Một vài giọt chất lỏng, có vẻ là máu, đang rơi xuống sàn.
Chỉ vậy thôi.
Mọi người xung quanh há hốc mồm và trợn mắt.
“Không còn nhiều thời gian đâu. Nếu các em là học sinh thì hãy nhanh chóng lên thuyền đi.”
Silage nói và quay lưng lại.
“Cả cậu nữa đấy.”
Simon gật đầu và bước về phía con thuyền.
“Đó là huyết hắc ma pháp!”
“Ban đầu mình tính theo chuyên ngành Thần học, nhưng sau khi chứng kiến thì mình gần như đã bị dao động rồi.”
“Các học sinh năm nhất sẽ được học trong lớp của thầy ấy, phải không?”
Trong khi tiến vào thuyền, Simon nhìn về phía Silage.
Trông thấy ánh mắt lo lắng của cậu, ông mỉm cười.
“Đừng lo, ta chưa giết cậu ta đâu.”
“...À, vâng.”
Khi Simon đã vào trong, Silage nói.
“Mọi người hãy ổn định lại chỗ ngồi đi.”
Silage vẫy vẫy bàn tay.
Một lớp màng màu đỏ máu bao bọc lấy con thuyền. Simon tò mò nhìn.
‘Chúng ta sẽ đến Kizen bằng con thuyền này như thế nào?”
Mũi tàu thì hướng về phía đất liền, không phải biển. Simon tự hỏi liệu họ có định cho con thuyền đi lùi không, nhưng những người hầu đã báo cáo với Silage.
“Giáo sư, nó sẽ đến đây trong vòng 5 phút tới.”
“Cứ tiếp tục dẫn nó tới đây đi.”
Tiếng xì xào của các học sinh dần lớn hơn. Ở phía chân trời xa, một đợt sóng đang dần tiến đến.
Swooooooosh!
Cơn sóng tới gần, kích thước của nó ngày càng to ra, và cuối cùng, một con cá voi khổng lồ xuất hiện.
“Whoaaaaaa!”
Con cá voi há miệng, nuốt chửng lấy con thuyền, và lao xuống phía dưới lòng đại dương.
***
‘Cá voi Nether’ là một undead sống dưới nước nằm dưới sự kiểm soát của Kizen.
Nó là một con quái vật chuyên đi phiêu bạt khắp các đại dương và được Kizen giao nhiệm vụ phá hủy các bến cảng mà họ chỉ định.
Nhưng cứ mỗi năm một lần. Nó sẽ lại được Kizen giao việc chuyên trở các học sinh mới, những người không được phép dịch chuyển tới trường. Đơn giản mà nói, đây là ‘phương tiện tốc độ cao’ của Kizen.
Bên trong con cá voi, mọi thứ khá ấm áp và an toàn. Những người hầu đã ở sẵn bên trong dạ dày tiến về phía con thuyền để đưa thức ăn cũng như cung cấp các dịch vụ cho học sinh.
Các học sinh dần thoải mái hơn, mọi người bắt đầu trò chuyện về tương lai của họ.
“Lúc nãy cậu đã rất ngầu đấy.”
Simon đang trò chuyện với cậu bạn ngồi kế bên.
Cậu học sinh này có mái tóc màu xanh và tự giới thiệu tên là ‘Rowen Oscar’. Cậu ta là một tên hướng ngoại đến mức đã kết bạn với rất nhiều người khi vừa đến đây.
“Thật đó! Tình huống lúc ấy rất khó xử, thế nhưng cậu không chỉ can thiệp mà còn bẻ cổ tay của tên đấy nữa!”
“Đó không phải là chuyện to tát gì đâu.”
Simon nhún vai và cắt miếng cá nướng. Cậu nhẹ nhàng cắt và rưới nước sốt chanh lên.
Trong khi Simon gật đầu lắng nghe những gì Rowen nói, Rowen chập lại hai bàn tay và hỏi Simon.
“Với lại, cậu đã thông qua bài thi tuyển nào để đỗ vô đây vậy?”
“Bài thi tuyển?”
Simon nghiêng đầu khi nghe cụm từ ấy.
“Có thứ như vậy à?”
“Tất nhiên rồi! Bất cứ ai muốn theo học tại Kizen đều phải làm bài thi đó! Với mình thì đã biến đổi hình dạng của hắc lực...”
Trong khi Rowen đang kể câu chuyện của mình, Simon dần ngờ vực.
Bài thi tuyển? Cậu không nhớ rằng mình đã làm một thứ kiểu kiểu vậy.
‘Nếu mình nói về trường hợp của bản thân, chẳng phải sẽ có một sự bất công giữa các thí sinh sao?’
Cậu đã nhận rất nhiều sự trợ giúp từ Nefthys rồi, nên cậu không thể làm phiền cô ấy nữa.
Sau khi đã kết thúc câu chuyện hào hùng ấy, Rowen hỏi cậu với đôi mắt lấp lánh.
“Còn cậu thì sao?”
“Uh, ừm.... Giống như cậu vậy. Mình đã biến đổi hình dạng của hắc lực.”
“Ồ! Chúng ta giống nhau đấy nhỉ.”
“Tất cả hãy quay về chỗ ngồi của mình. Chúng ta sắp đến rồi.”
Giọng nói của Silage vang lên. Các học sinh nhanh chóng quay về chỗ của họ.
Con cá voi khởi hành chưa được bao lâu, vậy mà nó đã gần tới nơi, sự căng thẳng lại ập tới. Simon nhanh chóng cài dây an toàn trên ghế của mình và chỉnh trang lại quần áo.
Silage bước lên bong thuyền, bao bọc con thuyền bằng lớp màng lúc nãy. Nước trong bụng của con cá voi đang dần chảy siết hơn.
“Nếu không muốn bị ngã, thì hãy cố mà bám chặt.”
Một nụ cười kỳ lạ hiện lên trên mặt của Silage, Simon cố hết sức bám chặt vào chiếc ghế đằng trước.
Swaaaaaaaaaaa!
Như một con đập bị vỡ, dòng nước trong con cá voi được phun ra. Tiếng hét của các học sinh vang lên khắp nơi.
Ánh sáng dần lộ ra ở phía cuối mũi con cá, nơi tối đen như mực và con thuyền được bắn ra ngoài.
Whiiish!
Họ đang ở trên không trung.
Nơi ở độ cao hàng ngàn mét so với mặt đất, nơi mà phía dưới chỉ nhìn như một món đồ chơi vậy.
Con thuyền đang bay trên dòng nước tử thần mà con cá voi phun ra.
Ít lâu sau, lực nước yếu dần và con thuyền lao xuống dưới. Các học sinh kinh hãi la hét lên.
Đúng vậy, họ đang rơi xuống.
“Kugh!”
Simon cắn răng bám lấy chiếc ghế trước mặt cậu.
Chẳng mấy chốc, cảnh vật bên ngoài đã nhìn như những vệt sáng và họ đang ngày càng lao xuống với vận tốc chóng mặt. Áo của Simon tung bay trong gió.
Bập.
Vào lúc đấy, Silage dùng móng tay bấu vào ngón trỏ của ông. Giọt máu rơi xuống và bao bọc lấy con thuyền, tốc độ con thuyền giảm dần.
Simon trầm chậm mở mắt ra, con thuyền đang từ từ hạ xuống như một quả bóng bay.
“Whoaaaa…!”
Các học sinh ồ lên.
***
Đường chân trời màu xanh đã được mặt trời nhuộm một màu đỏ cam, một khung cảnh bình minh tuyệt đẹp. Phía dưới con thuyền, ‘Đảo roke’, nơi Kizen tọa lạc, dần được hiện ra.
Từ những khu rừng rậm rạp, vùng đất hoang vắng và thác nước đầy lá rụng hay những ngọn núi tuyết trắng xóa. Bạn có thể chiêm ngưỡng cùng lúc cả 4 mùa tại hòn đảo này.
“Rowen, dậy đi!”
Tất nhiên, đa số mọi người bao gồm cả Rowen đang đổ gục xuống và thở dốc.
Con thuyền cuối cùng cũng tiếp đất an toàn sau khi từ từ đáp xuống như một chiếc dù được bung ra.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Một số học sinh đã che miệng và chạy ra mấy chiếc cây gần đấy để nôn.
“Các tân học sinh vui lòng xếp thành 4 hàng.”
Sau khi kiểm tra số lượng học sinh, Silage đưa các học sinh vào trong.
Kizen là một tòa lâu đài rộng tới mức không thể đo đạc được. Những người gác cổng mở cánh cổng và họ vào được bên trong sau khi trải qua vô số lớp bảo vệ ma thuật.
Ngoài nhóm Simon đến đây bằng ‘Cá voi Nether’ thì còn có vài nhóm học sinh đến đây bằng phương thức khác. Sắc mặt của bọn họ không được ổn lắm, khá chắc họ cũng có một chuyến đi ‘năng động’ không kém gì nhóm của cậu.
“Chúng ta cần tăng tốc lên một chút. Vui lòng đi hướng này.”
Sau khi vào tòa lâu đài, có những người hầu đã chờ đợi sẵn và chỉ lối cho họ. Các học sinh đi đến một tòa nhà gần đó, nơi phân phát đồng phục, và di chuyển sang phòng thay đồ nam hoặc nữ, để thay quần áo.
“Xin hãy thay quần áo trong vòng 5 phút và sau đó hãy di chuyển ra ngoài để tập trung.”
Nhịp độ nơi đây có vẻ khá nhanh. Như bị cuốn vào nó, Simon nhanh chóng thay đồ.
‘Đồng phục Kizen đẹp thật đó.’
Chiếc quần vừa vặn như được may riêng cho cậu, nó màu đen và trông giống đồ âu phục hơn là đồng phục học sinh. Tuy chiếc quần bó sát vào người, nhưng khi di chuyển cậu không hề cảm thấy vướng víu.
Cậu còn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, thắt một chiếc cà vạt màu đỏ và cuối cùng là choàng lên mình chiếc áo kiểu cách có phù hiệu của trường Kizen.
Cậu đứng dậy và nhìn mình trong gương.
‘Wow.’
‘Vậy ra đây là mình khi mặc đồng phục.’
Cậu hợp với bộ đồ một cách đáng kinh ngạc.
Kiểu thiết kế đan xen giữa âu phục và đồng phục học sinh, nhưng bộ đồ lại phù hợp để đi dự yến tiệc.
Cảm giác vui sướng như ở trên mây, Simon ngó nghiêng đồng phục của mình một cách thích thú.
“Ê! Chiếc áo này được yểm phép đấy!”
“Nghe bảo bộ đồng phục này còn được thiết kế để sử dụng cho việc chiến đấu. Họ còn bảo nó chắc chắn hơn cả một bộ giáp thông thường.”
Simon nghe thấy vậy liền chạm vào chiếc áo đồng phục. Có vẻ chiếc áo thật sự được yểm phép. Có dòng mana đang chảy bên trong.
Nó rốt cuộc đắt đến mức nào vậy.
Thực tế thì mặc bộ đồng phục này như đang vác cả tấn vàng trên người vậy.
“Các bạn còn hai phút!”
Nghe thấy người hầu nhắc nhở, Simon nhanh chóng xỏ giày và đi ra ngoài.
Những học sinh nam khác cũng đã mặc bộ đồng phục của mình và đang soi gương, khóe miệng của bọn họ nhếch lên như thể sắp chạm đến tận chân trời.
“Mọi người xin hãy đi ra ngoài! Chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển!’
Simon và các học sinh nam đi ra khỏi phòng thay đồ, các học sinh nữ cũng vừa đi ra từ phòng thay đồ của họ.
Như thể được hoạch định sẵn, cả hai bên dừng lại và quan sát lẫn nhau. Kể cả Simon.
‘.....Hình như đồng phục nữ sinh trông đẹp hơn, đúng không?”
Bọn họ khoác trên mình chiếc áo có đính phù hiệu trường Kizen, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng thắt cà vạt và mặc một chiếc váy ngắn.
Đồng phục nữ sinh cũng được thiết kế đan xen giữa âu phục và đồng phục, và nó vừa vặn với dáng người của họ. Nó còn khiến cho các nữ sinh trông trưởng thành hơn một chút.
“Nữ sinh và nam sinh chia thành hai hàng và di chuyển về sảnh chính.”
Có vẻ vì thấy được vẻ ngoài của nhau mà một bầu không khí kỳ dị bao trùm lên cả hai nhóm khi đang di chuyển.
Trong khi bước đi, các học sinh lén nhìn nhau, và khi bị phát hiện, họ nhanh chóng quay đầu lại. Cậu còn nghe thấy lời thì thầm về một ai đó rất đẹp trai hay xinh gái.
‘Hóa ra cuộc sống học đường là như này sao.’
Mọi người bước xuống cầu thang và tiến về phía sảnh chính, nơi sẽ bắt đầu lễ khai giảng. Rất nhiều học sinh đã ngồi sẵn bên trong, và nhóm của Simon gần như là nhóm đến cuối cùng.
“Simon! Chúng ta đang thật sự ở Kizen sao? Ôi... Trời đất! Thật không thể tin được, nó cứ như là trong mơ vậy!”
Sau khi chia tay ở phòng thay đồ, bằng một cách nào đó mà Rowen đã tìm được Simon và bắt chuyện với cậu.
Simon nhìn xung quanh và hỏi.
“Tất cả mọi người đều là tân học sinh hết à?”
“Tất nhiên rồi! Có khoảng 1000 học sinh trong năm nhất!”
Simon ngạc nhiên. Con số lớn hơn cậu tưởng tượng.
“Tớ còn nghe rằng sẽ chỉ còn 300 học sinh vào năm 2, và đến năm thứ 3 số lượng sẽ chỉ còn chưa đến một nửa.”
“........Hả?”
“Cậu hiểu những gì tớ nói mà, phải không?”
Rowen nở một nụ cười vô cảm.
“Từ 1000 học sinh, sẽ chỉ còn 30% những người đứng đầu sẽ ở lại vào năm hai. Mức độ cạnh tranh quá khắc nghiệt.”
Bọn họ sẽ cần phải đấu tranh để tồn tại trong ngôi trường này.
Simon không thể hiểu được. Ngôi trường này khắc nghiệt đến cỡ nào mà có thể đuổi được tận 700 học sinh?
Cùng lúc đó, tất cả các học sinh đã tìm được chỗ ngồi cho mình.
Rowen liếc nhìn xung quanh và bắt đầu tìm những học sinh nổi bật.
“Kia là Serne Aindark! Cô ấy đã nhập học vào năm nay. Người kế vị chính thức của ‘Tháp Ngà’.”
Simon hướng mắt theo phía Rowen chỉ, một vị nữ sinh lạnh lùng đang thả mái tóc vàng kim của mình xuống.
“Tất cả những vị tinh tú của thế giới đều đang tập hợp ở đây! Darwin Kerradin! Jay Sanders… Ồ! Kia là.”
“Ai vậy?”
“Nhìn phía sau cậu.”
Simon hướng mắt lên, đó là một anh chàng nổi bật hơn cứ ai khác.
Một nam sinh cao hơn 3 mét. Những học sinh kém may ngồi phía sau lưng cậu chỉ biết lắc đầu.
“Chatelle Maerre, một bán cự nhân.”
“……Cậu ấy to quá.”
“Có vẻ cậu ta sẽ đi theo chuyên ngành ma pháp chiến đấu. Ai mà có thể địch lại được cơ thể này chứ?”
Rowen quay sang phía khác.
“Và cuối cùng...Hehe.”
Khóe miệng Rowen nhếch lên khi nhìn sang bên trái. Một người đang được rất nhiều ánh mắt hướng vào, không chỉ của Rowen.
Một nữ sinh có mái tóc đen, đôi mắt đỏ đang ngồi điềm tĩnh.
“Dù những người khác có nói gì, thì chắc chắn người đứng đầu năm nhất vẫn sẽ là Lorain Archbold.”
Simon bồn chồn, nhưng cậu vẫn gật đầu mà không biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
“Vì là cô con gái của Nefthis, nên mọi người đã nghĩ rằng cô ấy sẽ được đặc cách, nhưng nghe bảo, cô ấy vẫn tham gia kỳ thi tuyển sinh với số điểm kha khá.”
“Thật sao?”
“Tuy không đứng hạng nhất hay nhì, nhưng chắc chắn, tất cả mọi người đều coi cô ấy là người xuất sắc nhất trong năm nay.”
Simon đồng ý. Vì đã chứng kiến tận mắt nên cậu biết rõ sức mạnh của cô hơn bất cứ ai khác.
Vào lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía bục phát biểu.
“Chúng ta sẽ bắt đầu lễ khai giảng vào lúc này! Xin mời các học sinh hãy đứng lên.”
Một vị có vẻ là người dẫn chương trình sẽ chủ trì buổi lễ này.
Anh ta tiến hành rất nhanh chóng và gọn gàng, đúng như mong đợi từ trường Kizen, bài phát biểu của hiệu phó cũng như của người quản lý về các biện pháp phòng ngừa cũng chỉ dài vừa đủ. Nó thật sự khiến cho các học sinh đang nghe cảm thấy thoải mái.
Và tiếng reo hò vang lên khi thầy cô xuất hiện.
Giống như Silage, họ là những tử linh sư đứng đầu vẫn đang hoạt động cho đến nay. Bọn họ nổi tiếng đến mức mà ngay cả Simon, một người gần như mù mờ về tình hình của lục địa cũng đã nghe qua về họ.
Gặp được những thần tượng mà trước nay chỉ nghe qua tên, các học sinh gần như bị phát cuồng.
Trong khi Rowen, người ngồi kế bên cậu cũng đang kêu gào đến sủi cả bọt mép, thì Simon đang quan sát các giáo viên.
“Vậy là Nefthis không xuất hiện ở đây.”
Rowen nghe thấy Simon lẩm bẩm và cười.
“Một vị hiệu trưởng lỗi lạc như vậy sẽ xuất hiện trong lễ khai giảng của năm nhất? Sẽ là điều vinh hạnh nếu cậu gặp được ngài ấy, kể cả trong năm 3.”
“....Vậy à?”
‘Chắc cậu ta sẽ chẳng tin nếu mình nói rằng vị đấy là một đứa bé đi lang thang khắp Langerstine và ngậm cây kem trong miệng đâu nhỉ.’
“Bây giờ sẽ là buổi tuyên thệ của các học sinh đại diện. Tất cả các học sinh, xin mời đứng lên.”
Buổi khai giảng sắp đến lúc kết thúc. Simon đứng dậy.
Theo lời Rowen, hai học sinh nam nữ đứng đầu năm nhất sẽ bước lên để nói lời tuyên thệ.
“Học sinh được nêu tên, xin vui lòng bước lên bục.”
Người chủ trì mở tài liệu và nói.
“Học sinh được tuyển chọn đặc biệt số 2, Serene Aindark.”
Một tiếng reo hò lớn nổ ra. Cô gái có mái tóc màu vàng kim đứng dậy và tiến về phía bục.
Cậu còn nghe được mọi người bàn tán với nhau về việc cô là người kế vị của Tháp Ngà.
“Và học sinh được tuyển chọn đặc biệt số 1”
Khi người chủ trì đọc tên, một sự im lặng bao trùm cả khán phòng.
“Simon Polentia.”
2 Bình luận