Tập 03: Kết cục bi thương của cô gái làng quê
Chương 08: Phá huỷ một lần nữa
3 Bình luận - Độ dài: 1,016 từ - Cập nhật:
Hoàng hôn nhuộm đỏ cả không gian khi tôi rời khỏi nhà. Khi còn bên anh, khoảng khắc này đã từng là lúc tôi yêu thích nhất, cảm giác bình yên, ấm áp lạ thường. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự cô đơn và lạnh lẽo.
Liệu đến khi nào chúng ta mới có thể quay lại những tháng ngày hạnh phúc như xưa? Quyết định là ở anh, và tôi, kẻ đã gây ra biết bao tổn thương, không có quyền mong cầu điều đó.
Đôi chân tôi run rẩy khi tiến về phía căn nhà quen thuộc. Nỗi sợ hãi len lỏi trong từng bước chân. Khi đến làng, tôi đã rất muốn gặp anh. Ngay lúc này đây, cảm xúc ấy vẫn vẹn nguyên. Tình yêu tôi dành cho anh chưa bao giờ phai nhạt.
Nhưng nỗi sợ còn lớn hơn cả tình yêu. Những gì tôi đã làm với anh quá tàn nhẫn, chỉ cần nhớ lại cũng khiến tôi rùng mình.
Tôi đã phản bội anh, cướp đi tất cả những gì quý giá nhất của anh. Bị anh từ chối là điều hiển nhiên, vì tôi xứng đáng.
Nhưng tôi vẫn sợ hãi. Bị người mình yêu ghét bỏ là nỗi đau không gì sánh bằng. Lời trưởng làng, lời mẹ cứa vào tim tôi những vết thương chẳng thể lành.
Có lẽ đây là quả báo. Nhưng nghĩ đến việc anh sẽ nói những lời cay nghiệt, tôi chỉ muốn quay đầu chạy trốn.
Bởi vì... em yêu anh! Từ thuở ấu thơ, em đã luôn dõi theo và yêu anh. Nếu có thể, em chỉ muốn được bày tỏ tình cảm này, được anh chấp nhận.
Để chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.
Tôi biết, đó chỉ là sự ích kỉ của tôi, phớt lờ cảm xúc của anh và chỉ nghĩ đến bản thân mình... Tôi biết chứ!
"Alto... Alto...!"
Nhưng cảm xúc cứ thế tuôn trào, không thể kìm nén. Dù lí trí hiểu rõ, dù biết rằng mong cầu như vậy là sai trái, là tồi tệ, nhưng tại sao... tại sao tôi lại như vậy?
Tôi phải xin lỗi và chuộc lỗi. Không được nghĩ đến điều gì khác. Không được phép hi vọng anh sẽ lại dang rộng vòng tay với tôi.
***
Màn đêm buông xuống, tôi dừng chân trước ngôi nhà của anh.
Không biết vì sao, nhưng tôi tin chắc anh sẽ ở đó. Bởi vì một người tốt bụng như anh sẽ không bao giờ bỏ lại ngôi nhà chứa đựng bao kỉ niệm của cha mẹ.
Ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ khung cửa sổ, chắc chắn anh đang ở trong đó.
Tôi đưa tay định gõ cửa, nhưng cơ thể lại run lên, từng nhịp thở cũng trở nên khó khăn. Tôi vừa muốn gặp anh, vừa muốn chạy trốn, tâm trạng rối bời không thể lí giải. Tôi đã quyết tâm không trốn tránh nữa, vậy mà sao vẫn yếu đuối đến thế?
Tôi trở về để chuộc lại lỗi lầm của mình mà.
Cố gắng kìm nén bàn tay run rẩy, tôi bước lên bậc thềm. Tiếng gõ cửa vang lên, giờ chỉ còn chờ anh mở cửa.
Trái tim tôi đập loạn nhịp.
Anh sẽ nói gì khi nhìn thấy tôi bây giờ?
Có thể anh sẽ mắng nhiếc tôi ngay lập tức. Hoặc có thể anh sẽ làm những điều tồi tệ hơn thế.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, nước mắt tôi đã chực trào. Nhưng tôi phải chấp nhận. Nếu đó là kết quả của những gì tôi đã gây ra, tôi sẽ đón nhận mọi sự tức giận và đau buồn của anh, cố gắng xoa dịu phần nào nỗi đau mà anh đã phải chịu đựng.
Hơn nữa, dù anh có làm gì tôi cũng cam lòng.
"Alto..."
Ngay khi tôi thì thầm tên anh, cánh cửa mở ra.
Và người bước ra từ trong đó là người đàn ông tôi yêu thương nhất. Nhìn thấy anh, trong một khoảnh khắc, tôi quên đi tất cả, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ.
Làm sao mà!? Anh còn tỏa sáng hơn cả hai năm trước. Khuôn mặt anh thanh tú hơn, vóc dáng cao lớn hơn, toát lên vẻ mạnh mẽ. Tôi nhận ra rằng người bạn thời thơ ấu của mình thật tuyệt vời.
Nhưng có một điều còn đáng ngạc nhiên hơn cả sự trưởng thành của anh. Khi nhìn vào cơ thể anh, tôi thấy cánh tay trái mà tôi nghĩ đã mất. Nhìn kĩ hơn, tôi thấy một vết sẹo đau đớn ở phần trên cánh tay, nhưng nó đã được nối lại. Thật tốt... thật tuyệt vời!
"Có chuyện gì vậy? Có phải cấp cứu không?"
Trong khi tôi còn đang suy nghĩ, anh lên tiếng. Giọng anh vẫn êm dịu và ấm áp như xưa.
Nghe giọng anh, tôi nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc khi còn là người yêu của nhau, nhưng rồi tôi sực tỉnh và nhớ lại vị trí của mình.
"A... ừm, Alto... em, em xin lỗi..."
Niềm vui khi gặp lại anh sau bao ngày xa cách, cảm giác tội lỗi, nỗi sợ hãi... tất cả những cảm xúc lẫn lộn khiến tôi không thể nói nên lời. Tôi đã quyết định rằng điều đầu tiên cần nói là lời xin lỗi, nhưng tôi không thể thốt ra thành lời.
Tôi ngây người nhìn anh... Tôi đang làm gì vậy? Không thể xin lỗi đàng hoàng, tôi cúi đầu xấu hổ.
"Có phải... Lina không?"
Tôi nghe thấy giọng nói đó.
Anh nhận ra tôi dù cả trong bóng tối sao? Nghe lời phát từ anh, tôi cảm thấy vui mừng một cách tội lỗi. Alto vẫn chưa quên tôi. Tôi thật ngu ngốc khi nghĩ như vậy vào lúc này.
Có lẽ vì vậy. Tôi đã không nhận ra rằng sau khi nhận ra tôi, giọng nói dịu dàng của anh đã thay đổi thành một giọng nói lạnh lùng, vô cảm.
3 Bình luận