Toàn tập
Chương 0: Thời điểm hiện tại. 8 giờ 55 phút, ngày 12 tháng 2 năm 1943, nhật trình của một phóng viên.
3 Bình luận - Độ dài: 2,197 từ - Cập nhật:
0 – Thời điểm hiện tại. 8 giờ 55 phút, ngày 12 tháng 2 năm 1943, nhật trình của một phóng viên.
Bị đánh thức bởi tiếng xóc của chiếc xe vận tải quân sự, tôi từ từ ngẩng đầu dậy.
Những mảng cơ của tôi vùng vẫy khóc than sau khi phải ngủ trên một chiếc ghế ngồi cứng chắc, không thoải mái.
Nhăn nhúm vì các khớp cơ đau nhức. Tôi gắng sức duỗi người trong chiếc xe nhỏ bé chật hẹp, tôi chợt nghe có giọng nói gọi tới mình từ đằng trước.
“Chào buổi sáng, cậu phóng viên. Cậu ngủ có ngon không?”
Một người đàn ông cao lớn, khoác trên mình bộ quân phục xanh sẫm của lực lượng phe Liên Bang, và đồng thời cũng là người dẫn đường cho tôi xuyên suốt buổi phỏng vấn này.
Khuôn mặt anh ta trông cân đối và rắn rỏi, vóc dáng mang đậm nét của một người đàn ông trong độ tuổi đôi mươi. Nhưng vết sẹo bỏng lớn trên má phải và đôi mắt đen thăm thẳm ẩn sau cặp kính lại toát lên vẻ đĩnh đạc trải đời vượt xa tuổi tác. Tôi nhẹ nhàng lắc đầu đáp lại câu hỏi của người lính.
“Tệ kinh… Đầu tôi đau khủng khiếp.”
“Tôi cá chắc người ta cũng ghét phải ngủ như thế này.”
Anh chàng nhoẻn miệng cười, nhưng đôi mắt anh ta thì không, thật là kỳ lạ, anh ta tiếp tục nói thêm trong lúc đang thao tác trên chiếc thiết bị đầu cuối trước mặt.
“Mà, đừng có lo. Chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Vừa dứt lời, anh ta liền cho tôi xem bản đồ khu vực đang hiển thị trên chiếc thiết bị. Tay chỉ vào một tọa độ, người đàn ông mở miệng nói, mặt đã không còn cười.
“Chào mừng đến với nơi đã từng là địa ngục.”
Theo người đàn ông bước ra khỏi chiếc xe, tôi đặt chân xuống bãi đất lầy.
Mặc dù khí hậu nơi đây khá ấm áp so với trên phương bắc, nhưng làn gió hanh vẫn không khỏi khiến da tôi phải cảm thấy buốt lạnh.
Kéo cao chiếc áo len mỏng lên, tôi giơ chiếc máy ảnh đeo trên cổ lên trước và đưa mắt nhìn vào kính ngắm. Những gì tôi đang thấy trước mặt là một chiến hào đồ sộ trải dài ngút tầm mắt. 63 vĩ độ bắc, 98 vĩ độ đông, là bình nguyên Levan. Trực thuộc lãnh thổ phương bắc của phe Liên Bang.
Vào cuộc đại chiến gần nhất giữa phe Liên Bang và phe Đế Quốc, họ gọi đó là Chiến Trận Garden. Vùng bình nguyên rộng lớn này đã từng là một khu chiến sự ác liệt, cả hai phe đã chiến đấu không ngừng nghỉ trên dải đất này.
Hiện thực bày mở ra trước tầm mắt của tôi. Hố bom nhiều vô số kể, nằm rải rác khắp nơi, tại một số khu vực còn xảy ra hiện tượng sạt lở và bị vùi lấp mà dường như là do những loạt đạn pháo gây nên.
Những khối sắt lớn trông như hài cốt của những người khổng lồ kia hẳn là xác xe quân sự. Ngoài ra còn cả các khẩu pháo dã chiến bị bỏ lại trong quên lãng, đang dần mục nát đi theo cát bụi của thời gian.
…Và không chỉ những vật dụng hỏng hóc nằm sót lại là đang ruỗng mục. Những thứ đó chất thành đống, thành chồng ở khắp mọi nơi, hòa lẫn giữa những lớp bùn đen và trông như thể một đống bùn dính bện với những bộ quân phục.
“…Ọe”
Tôi suýt chút nữa đã nôn ra hết chiếc bánh sandwich mới ăn sáng nay do cảm giác khó chịu mà nó mang lại, nhưng rồi tôi lại tiếp tục nhấn nút, tiếp tục chụp ảnh.
Liếc nhìn tôi từ khóe mắt, anh lính khẽ giọng nói.
“Lạ thật... Đây là lần đầu tiên tôi thấy một phóng viên chiến trường sắp sửa nôn tới nơi chỉ vì nhìn thấy xác chết đấy.”
“Ahaha, thì đúng vậy mà. Bởi vì tôi không có kinh nghiệm quân sự…”
“Thế tại sao cậu phải cất công đến tận nơi khỉ ho cò gáy này chỉ để thực hiện một buổi phỏng vấn?”
Anh ấy hỏi, giọng thoáng chút vẻ ngạc nhiên.
Tôi nở một nụ cười gượng đáp lại câu hỏi của anh ta. “À thì, là bởi tôi có hứng thú với những câu chuyền về ‘những huyền thoại trên chiến trường’. Người dân gọi họ như thế.”
“Những huyền thoại trên chiến trường hả? …Ừm, hồi đó nổi lên rất nhiều những câu chuyện kiểu như vậy.”
Những huyền thoại trên chiến trường. Những lời đồn đại, các giai thoại thiên hùng và mang yếu tố giả tưởng được kể lại từ khói lửa chiến tranh.
Như là câu chuyện về một chiến binh dũng mãnh, băng băng lao qua chiến trường bom rơi đạn nổ chỉ với một mũi giáo kỵ binh trên tay. Hay có thể là những lời đồn về các tín đồ tà giáo hoạt động trong bóng tối, giật dây từ sau hậu trường.
“Nghĩ lại thì, toàn là mấy chuyện vô lý. Tôi chả hiểu sao người ta có thể đi tin những lời đồn ngu xuẩn như kiểu quân đội đang bí mật phát triển một loại vũ khí thay đổi thời tiết hay vũ khí sinh học mới.”
Anh lính nhún vai và trầm tĩnh nói, anh ta liếc nhìn lại tôi trước khi tiếp tục.
“Nhưng nếu đó là điều mà cậu tìm kiếm thì lại càng kỳ lạ hơn. Thay vì phải mất công nhờ quân đội cử người đi dẫn đường, cậu có thể tuồn cho mấy tay lính đã xuất ngũ đang la cà ngoài phố vài đồng bạc hoặc mấy chai rượu rẻ tiền để hỏi về những chuyện nhảm nhí đó là được mà.”
Dù anh ta không gắt giọng, song tôi vẫn có thể cảm thấy ý chế giễu trong lời nói. Điều đó khiến tôi có đôi chút khó chịu, sau một thoáng do dự, tôi quyết định đáp lời. “Thế, anh có tin vào Chúa không?”
Tay chiến binh khẽ nhíu mày trước câu hỏi của tôi.
“Nếu cậu đang định mời tôi gia nhập giáo phái, thì thật không may, cậu đến nhầm chỗ rồi.”
“Ồ không, không phải thế. À thì, ý tôi là, tôi đang điều tra về những tin đồn kiểu như vậy…”
Tôi lặp bặp tiếp tục cuộc trò chuyện với tay lính, anh ta nhìn tôi với nét mặt ngờ vực.
“Thánh nữ được ân sủng bởi Chúa. Người đầu tiên kể tôi nghe chuyện đã gọi họ như thế.”
Những lời đồn về sự tồn tại của họ bắt đầu nổi lên từ giai đoạn giữa của cuộc đại chiến.
Người đời kể lại rằng, trong những cục diện bí bách kéo dài, ‘bọn họ’ đã đến. Tuy có các giả thuyết khác nhau và nhiều điểm bất đồng trong các câu chuyện được kể, nhưng, chỉ có một điều là luôn chắc chắn: họ sở hữu nguồn sức mạnh phi thường đến bất khả tri, vượt xa mọi tầm hiểu biết của con người.
‘Bọn họ’ sẽ đến, bất ngờ xuất hiện trên chiến trường trong những thời khắc ngàn cân sinh tử, quét sạch quân đội phe Đế Quốc bằng sức mạnh tuyệt đối của mình và tiếp tục mang lại hy vọng cho những người lính.
Binh sĩ trở về từ chiến trận đã đặt tên cho bọn họ, là các ‘Thánh Nữ’ – những người dẫn đường sở hữu quyền năng thần thánh do Chúa ban tặng.
“Các Thánh Nữ. À phải rồi, hồi đó tôi có nghe kể về họ nhiều lắm. Nhưng chỉ là một câu chuyện giả tưởng thời chiến thôi. Các thiếu nữ được lựa chọn bởi Chúa, tận hiến và dũng cảm chiến đấu trong cuộc chiến vệ quốc. Quả là một câu chuyện cảm động dùng để khích lệ tinh thần binh lính, phải không?”
Anh ta đáp lại bằng một câu trả lời có phần khá hời hợt, một phản ứng điển hình và thường thấy.
Những thiếu nữ được lựa chọn bởi Chúa, đứng từ trên tiền phương, họ dẫn đường chỉ lối và chiến đấu vì bách tính. ‘Những câu chuyện’ như vậy thì có cả ngàn xuyên suốt bề dày lịch sử. Lời đồn về các ‘Thánh Nữ’ - những người đã mang lại ánh sáng cứu rỗi đến với chiến trường cũng chỉ là biến thể của một giai thoại thiên hùng khác mà thôi. Đó sẽ là một cách nhìn nhận thực tế và hợp lý hơn nhiều, thế nhưng…
“Tuy nhiên, tôi không nghĩ thế đâu.”
Tôi ngắt lời người lính và nói.
“Hả.”
“Tôi đã đọc qua tất cả nhật báo và công báo từ tận hồi đó rồi. Nội dung quả thực rất phi thực tế. Nhưng đã có rất nhiều binh lính tận mắt trông thấy thứ quyền lực ấy. Những người đã chứng kiến sức mạnh của những ‘thiếu nữ’ này và được họ cứu giúp —”
“Ồ, thế cơ?”
Ngữ điệu của anh lính thay đổi khiến tôi bỗng chốc im bặt giữa lúc đang thao thao bất tuyệt một cách tràn đầy nhiệt huyết.
Đây là một sai lầm. Để có thể điều tra sâu hơn về những điều bí ẩn như vậy, tôi đã tìm đủ mọi cách thương thảo với bên quân đội để được họ cử người đi hướng dẫn. Tôi chắc anh ta cũng chẳng lấy gì làm vui.
Anh ta ngắm nghía tôi trong thinh lặng, tôi chỉ biết đứng chết lặng và rịn mồ hôi, rồi tay chiến binh lại cất tiếng hỏi.
“Thế tại sao cậu lại muốn tìm hiểu về ‘họ’.”
“Hả?”
Nhưng thật bất ngờ, lời lẽ thốt ra từ miệng anh ta không phải là một câu chửi rủa hay xúc phạm, mà là một câu hỏi. Anh ta không hề có ý định là sẽ nhục mạ tôi, bởi đôi mắt anh ta đã nói lên tất cả.
Nửa vì thất vọng, nửa cảm thấy khó chịu đến lạ thường. Tôi quyết định thành thật trả lời.
“Lúc đầu tôi chỉ tò mò thôi. Nhưng càng tìm hiểu, tôi lại càng muốn biết, ‘rốt cuộc bọn họ đã đi đâu’?”
“Nếu sự tồn tại của họ chỉ là một câu chuyện giả tưởng, tốt thôi, không sao cả. Nhưng nếu họ có thật, chúng ta không thể phủ nhận sự tồn tại của họ trong cuộc chiến này. Ví dụ như cuộc tổng tấn công quy mô lớn trên mặt trận Valtor-Lien năm 1940, chiến dịch di tản từ cao nguyên 103 trên mặt trận bờ đông năm 1942, và vào tháng 4 năm 1939, diễn ra ngay tại đây, trận chiến tại bình nguyên Levan. Chúng ta không thể biết chi tiết hơn được, vì đó là bí mật quân sự. Nhưng tất cả các binh lính đã tham gia chiến sự đều khẳng định rằng: ‘Nếu không nhờ có họ, chúng tôi đã không thể sống sót trở về’.”
“Vậy đó là lý do mà cậu đến đây, để tìm kiếm manh mối về họ?”
“Đúng vậy.”
“Nếu họ có thật thì sao,” anh lính trầm giọng hỏi.
“Cậu sẽ làm gì nếu tìm ra được sự thật về họ?”
Câu đó khiến tôi nổi hết cả lông gà lông vịt vì như bị một lưỡi dao thép lạnh áp lên da. Tôi bất giác siết lấy đôi bàn tay run rẩy của mình và quay sang nhìn anh ta đáp lời:
“Nếu họ thực sự đã ‘ở đó’. Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng lịch sử sẽ không mất dấu họ. Sẽ thật đáng tiếc nếu sự tồn tại của họ chỉ được xem là hư vô.”
Đứng trước câu trả lời của tôi, anh lính lặng giọng đi và cúi gằm mặt xuống. Miệng anh ta xoắn lại trong một biểu cảm quái dị và bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó:
“Bộ cậu bị đần hay gì hả? Cậu có bao giờ nghĩ rằng thông tin như vậy có thể là bí mật quân sự không?”
“Hể?”
Anh lính bật cười khúc khích khi thấy tôi vô tình thảng thốt một ra một âm thanh ngớ ngẩn. Không có bất kỳ một giọt cảm xúc nào đọng lại trên khuôn mặt, nên tôi đã không để ý rằng, hóa ra lúc nãy anh ta đang cười.
“Được thôi. Xem ra cậu đúng là bị đần thật. Vậy để tôi kể cậu nghe một câu chuyện cũ nhé.”
“Một câu chuyện cũ?”
“Ừ.”
Nói đoạn, anh ta chậm rãi thả mình ngồi xuống bao cát gần đó, bàn tay đeo găng xoa xoa vết bỏng trên má, anh ta nhỏ giọng cất lời:
“Đây là một câu chuyện về một tên ngốc và một cô gái mà người ta gọi là ‘Thánh Nữ’.”


3 Bình luận