Buổi hẹn hò tình cảm với Mimi kết thúc với bữa trưa tại nơi mà lễ tân hội đánh thuê đã giới thiệu. Đó là, ừm, một trải nghiệm khá thú vị.
Đặc sản của họ là gì? Đầu tiên, có nhiều người khăng khăng rằng ta sẽ không bao giờ tiếp thu được đặc sản của nền văn hóa khác như ta tiếp thu được đặc sản của nền văn hóa mình, nhưng tôi không thực sự tin vào thứ vớ vẩn đó. Rốt cuộc, làm sao đặc sản lại có thể tệ được? Đó là đặc sản của họ!
Là tôi từng nghĩ vậy.
Ở đây, ta không thể thực sự nếm được hương vị của hộp thực phẩm mới làm trừ khi ta ăn tại nơi sản xuất. Thành thật mà nói, có lẽ không phải là ý tưởng hay nhất khi cơ sở lấy nguyên liệu và biến chúng thành dạng sệt để chúng ta dùng.
Nó nó, ờ, và mặn. Giống như một ly sữa lắc mặn lớn. Có lẽ dùng bột dinh dưỡng là cách diễn đạt tốt nhất. Mimi và tôi không thể không nhăn mặt khi ăn nó. Tôi phải tự hỏi liệu cô lễ tân có đang trêu chúng tôi không.
Dù sao thì, khi chúng tôi quay lại, Công ty Công nghệ Inagawa đã gửi cho chúng tôi một tin nhắn giới thiệu đến bệnh viện đa khoa của họ. Chúng tôi đến đó vào ngày hôm sau để kiểm tra sức khỏe.
“Sao vậy?” Elma hỏi. “Nhìn anh có vẻ không vui lắm.”
“Xin lỗi. Anh không thể chịu nổi cái quầy hàng kia.”
Như số phận đã sắp đặt, chúng tôi phải đi qua tiệm sữa lắc dinh dưỡng kinh khủng đó trên đường đến bệnh viện. Mimi trông cũng buồn nôn như tôi. Nhân tiện, em ấy mặc một bộ đồ thể thao đơn giản với một chiếc áo khoác bên ngoài để dễ cởi đồ khi đi khám sức khỏe—Elma và tôi mặc giống vậy. Tất nhiên, tất cả chúng tôi đều có súng laser.
“Ghê lắm sao?” Elma hỏi.
“Cô gái ở hội đã giới thiệu nơi này, nhưng đúng là nó tệ thật,” tôi nói.
“Đó là…một trải nghiệm đáng giá,” Mimi bình luận.
Tôi vẫn không thể tin rằng họ coi đây là “đặc sản” của họ, mặc dù tôi cho rằng đúng là tôi sẽ không tìm thấy bất cứ thứ gì giống như vậy ở bất kỳ nơi nào khác trên thế giới. Ít nhất thì nó cũng rẻ và no. Cơ mà, tôi chắc chắn không muốn trở thành khách hàng thường xuyên.
Mimi và tôi tiếp tục phàn nàn về những ly sữa lắc kinh khủng cho đến khi đến một tòa nhà lớn có logo của Công ty Công nghệ Inagawa được sơn trên tường.
“Như thế thì dễ tìm hơn nhỉ?” Tôi lẩm bẩm.
“Chắc chắn là dễ dàng phát hiện từ xa.” Mimi vươn cổ nhìn chằm chằm vào tòa nhà. Ngược lại, Elma có vẻ không mấy hứng thú.
“Tòa nhà này có bao nhiêu tầng?” Tôi lẩm bẩm trên đường đi vào.
“Họ hẳn có robot hướng dẫn ở đây.” Elma nói.
Robot hướng dẫn là cái quái gì vậy? Tôi thắc mắc khi đi theo Elma. Cô ấy ấn thiết bị đầu cuối của mình vào bảng điều khiển trên tường. Nó kêu bíp, rồi một quả cầu có kích thước bằng nắm tay lăn ra khỏi một lỗ trên tường.
“Chào mừng!” quả cầu nói. “Tôi là đơn vị dẫn đường N-34. Elma, tôi sẽ là người hướng dẫn cô đến đích.”
“Ồ, đúng là công nghệ cao rồi,” tôi nói.
“Không hẳn là…” Elma nói. “Nhưng chắc là với anh thì thế, nhỉ?”
“Heh. Ừ, đúng vậy.”
“Thật vậy sao?” Mimi nói.
“Đúng vậy, tin anh đi,” tôi trấn an em ấy.
Mimi nghiêng đầu. Đúng vậy, tôi chưa bao giờ thực sự kể với em ấy về quá khứ của mình như với Elma. Cơ mà, em dường như không nghi ngờ gì về tôi, nên có lẽ tôi sẽ xem Elma nghĩ gì trước khi chấp nhận rủi ro đó.
Thiết bị dẫn đường N-34 lăn bánh xuống hành lang, dẫn chúng tôi tới thang máy.
“He he.” Tôi cười khúc khích. “Cái này dễ thương quá.”
“Thật sao? Anh có gu thú vị đấy,” Elma nói chậm rãi.
“Giống như một con vật nhỏ dễ thương vậy.”
“Đúng là như vậy… Giống như nó đang cố gắng hết sức, mặc dù nó nhỏ bé.”
Đơn vị dẫn đường chọn một tầng, và thang máy bắt đầu đi lên. Tôi không chắc nó hoạt động như thế nào, nhưng thang máy trong vũ trụ này không bao giờ cần dừng lại để cho mọi người lên và xuống. Ta chỉ cần đi thẳng đến nơi cần đến.
Thang máy kêu ding, cửa mở, và bộ phận dẫn đường lăn về đích. Nó tạo ra tiếng kêu lách cách nhỏ khi di chuyển—một yếu tố thiết kế thông minh, vì nó giúp chúng ta dễ dàng đi theo.
“Có vẻ như chúng ta đến nơi rồi,” tôi nói. Một căn phòng mở ra trước mắt chúng tôi. Các bác sĩ và y tá mặc áo khoác trắng hối hả đi qua dưới ánh đèn sáng. Mọi thứ đều trắng xóa, sạch sẽ và vô trùng.
Con robot lăn thẳng đến chân ai đó. “Xin chào và chào mừng,” người đó nói. “Tôi đã đợi các vị.”
Cô ấy cao khoảng bằng tôi, tóc đen tết dài đến hông. Đôi mắt ngái ngủ của cô ấy đánh giá chúng tôi từ sau cặp kính dày khi cô nhìn chúng tôi với hai tay đút trong túi áo khoác dài màu trắng. Ngay cả khi mặc chiếc áo khoác thí nghiệm dày cộp đó, ngực cô ấy trông như thể có thể sánh ngang với Mimi. Thật tuyệt vời.
“Tôi tên là Shouko,” cô ấy nói. “Tôi là người phụ trách khám sức khỏe cho các vị. Một bác sĩ. Rất hân hạnh được gặp.” Nụ cười của cô ấy tỏ ra ngọt ngào một cách đáng ngạc nhiên.
“Tôi là thuyền trưởng Hiro, và đây là các thành viên phi hành đoàn của tôi, Elma và Mimi. Chúng tôi trông cậy vào cô, Bác sĩ Shouko.”
“Aww, thôi nào,” cô ấy nói. “Anh không cần phải cứng nhắc thế đâu. Chúng ta hãy là bạn nhé?”
“Ồ, thật sao? Vậy cũng được.”
Tôi chắc rằng có rất nhiều người sẽ căng thẳng khi nhìn thấy một bác sĩ trông như thế.
"Vậy các anh đến đây để khám sức khỏe toàn diện, đúng không?” Bác sĩ Shouko hỏi, rút ra một cái máy tình bảng. Cô ấy lấy nó ở đâu ra vậy? Không phải trước đây cô ấy để tay trong túi sao?
“Vâng,” tôi nói. “Tôi đặc biệt quan tâm đến những loại vắc-xin mà tôi đã và chưa tiêm. Mimi ở đây cũng chỉ nên tiêm những loại vắc-xin phổ biến nhất từ Tarmein Prime. Chúng tôi sẽ đi khắp nơi với tư cách là lính đánh thuê, nên chúng tôi muốn được an toàn. Elma, còn em thì sao?”
“Như em đã nói, em có hết rồi,” Elma nói. “Ngoài ra, bọn em, elf, có hệ miễn dịch tốt hơn con người, nên không cần thiết lắm. Nhưng chắc em có thể cần cập nhật một số mũi tiêm của mình, nên có lẽ tốt nhất là cũng nên đi khám.”
“Ừm, ừm.” Bác sĩ Shouko ghi chép lại. “Còn gì nữa không?”
“Ừm, Master Hiro đã mất trí nhớ—” Mimi định nói nhưng tôi đã ngắt lời em ấy.
“Xin lỗi, Mimi. Nói dối đó.”
“Hả?! Thật sao?!” Vẻ mặt sốc của em làm tôi đau lòng. Ôi, Mimi, đừng nhìn anh như thế.
“Nó phức tạp hơn một chút so với mất trí nhớ. Nói một cách đơn giản, ký ức của tôi không hoàn toàn rõ ràng. Một số loại tai nạn hyperdrive hoặc thứ gì đó đã đưa tôi và con tàu của tôi đến Hệ sao Tarmein. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa chắc tại sao. Con tàu của tôi cũng không có bất kỳ hồ sơ cập cảng nào từ trước hệ sao đó. Giống như thể tôi đột nhiên xuất hiện trong vũ trụ này từ hư không vậy.”
“Hử…” Bác sĩ Shouko nói. “Khá kỳ lạ nhỉ?”
“Chắc chắn là kỳ lạ. Không chỉ ký ức của tôi từ trước vụ tai nạn kỳ lạ, mà mọi thứ dường như không khớp với nhau. Tôi tự hỏi liệu cô có thể kiểm tra xem bất kỳ điều gì trong số đó có ảnh hưởng đến cơ thể tôi không.”
“Mhm. Vậy thì có thể thứ hyperdrive này đang gây gánh nặng cho cơ thể hoặc tâm trí của anh,” Bác sĩ Shouko nói. “Tôi đồng ý là anh có thể cần kiểm tra kỹ lưỡng.” Bác sĩ Shouko lẩm bẩm một mình khi gõ máy tính bảng. Cô ấy đang lập hồ sơ bệnh án hay gì đó sao? “Không có tiền sử bệnh lý đặc biệt nào? Không có tình trạng bệnh mãn tính nào?”
Tôi lắc đầu. “Theo như tôi biết thì không.” Tôi thậm chí còn không bị dị ứng.
“Tương tự,” Mimi nói.
“Tôi cũng vậy,” Elma nói thêm.
“Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu ngay thôi. Trước tiên, chúng ta sẽ quét trong các khoang y tế. Khoang y tế ở đây là mẫu mới nhất của chúng tôi.”
“Công nghệ Inagawa nhỉ?”
“Đúng vậy! Chúng tôi không lớn hơn những công ty nào khác về quy mô hoặc phạm vi, nhưng công nghệ của chúng tôi vẫn là tốt nhất. Thực sự thì nhược điểm duy nhất là kích thước và chi phí của khoang. Chúng tôi muốn hướng đến các vì sao ấy?”
Bác sĩ Shouko tiếp tục ca ngợi những ưu điểm của các khoang y tế trong khi dẫn chúng tôi đi tham quan cơ sở. Đối với tôi, tất cả chỉ là thuật ngữ khó hiểu.
“Vậy thì nó giải thích được phần nào rồi,” cô nói.
“Tôi thậm chí còn không hiểu được một phần năm,” tôi nói một cách dứt khoát.
“Ít nhất thì em cũng biết nó thật đáng kinh ngạc!” Mimi nói, vẫn luôn lạc quan.
“Ít nhất thì nó có vẻ hữu dụng,” Elma nói.
“Vâng, tóm tắt ‘thật đáng kinh ngạc’ khá hay.” Bác sĩ Shouko nhún vai trước lời đánh giá buồn tẻ của tôi. Có lẽ cô ấy không có vẻ quan tâm khi cô giải thích mọi thứ với đôi mắt đờ đẫn và biểu cảm trống rỗng, không hiểu. Cá là cô ấy thích công việc trong phòng thí nghiệm hơn là các khía cạnh tương tác giữa con người.
“Biết đấy, tôi nợ các anh cả cuộc đời này vì đã cứu mạng vài ngày trước,” Tiến sĩ Shouko nói. “Tôi sẽ điều trị cho tốt nhất có thể, nên đừng lo lắng.”
“Khoan đã, gì cơ? Cô ở trên con tàu mà chúng tôi đã cứu à?" Tôi nói.
Cô ấy gật đầu với tôi. “Ừ! Tôi nghĩ bọn tôi chắc chắn sẽ chết. Tôi là một người phụ nữ khá giản dị, cho nên nếu bọn hải tặc lên tàu thay vì bắn hạ bọn tôi, có lẽ chúng sẽ xử lý tôi, nếu anh hiểu ý tôi.” Cô ấy nhún vai.
Bác sĩ Shouko đang tự hạ thấp giá trị của mình nếu cô nghĩ rằng có ai đó sẽ coi cô là giản dị, đặc biệt là với một bộ ngực như thế. Mặc dù, khi nói đến hải tặc không gian, việc bị xử lý có thể tốt hơn.
“Dù sao đi nữa,” cô ấy tiếp tục, “Tôi thực sự khăng khăng rằng tôi sẽ lo liệu các cuộc kiểm tra y tế của anh. Tôi là một cô gái R&D[note65432], nhưng thôi, đừng bận tâm. Tôi có giấy phép hành nghề, và tôi cá là tôi giỏi hơn nhiều so với một số cái gọi là ‘bác sĩ’ ngoài kia.”
“Uh-huh.” Giờ yêu cầu một bác sĩ mới thì có thô lỗ quá không? Tôi liếc nhìn Mimi và Elma, cả hai đều lê chân và nhún vai. Chắc chúng tôi bị kẹt với cô ấy rồi.
Thôi kệ. Cô ấy nói ổn, nên chúng tôi chỉ cần tin cô. Nếu không ổn, có lẽ chúng tôi có thể thử một bệnh viện khác. Dù sao thì đó cũng chỉ là một cuộc kiểm tra định kỳ.
“Chúng ta đến rồi!” Bác sĩ Shouko thông báo. “Vào ngay đi.”
“Được rồi... Ồ,” tôi nói.
“Wooow…” Mimi thở dài.
“Tuyệt,” Elma nói.
Bác sĩ Shouko đã dẫn chúng tôi vào một căn phòng chứa nhiều khoang y tế, mỗi khoang lớn hơn nhiều so với khoang của Krishna. Khoang của tàu có kích thước bằng một chiếc giường nhỏ, trong khi mỗi khoang này lớn bằng toàn bộ khoang y tế của Krishna, cao hơn sáu feet, dài mười feet và sâu sáu feet.
“Chúng khá to đấy,” tôi bình luận. Đúng là câu nói khiêm tốn nhất thế kỷ.
“Đúng chứ?” Bác sĩ Shouko nói. “Ngoài ra, tất cả những em bé này đều được lắp máy tính để chụp cắt lớp bức xạ positron[note65433].Chức năng của chúng được đảm bảo. Bây giờ hãy bắt đầu cởi đồ và chọn khoang đi.” Cô ấy đưa cho chúng tôi thuốc để uống khi chúng tôi cởi đồ.
“Cởi đồ? Ờ, bao nhiêu?” Tôi nói.
“Tất cả,” cô nói.
“Tất cả ư?!”
“Tất cả. Tôi đã quen nhìn mẫu vật khỏa thân rồi, nên đừng lo cho tôi.”
“À, được rồi…” Thực ra thì tôi lo cho bản thân hơn là cho Bác sĩ Shouko. Cơ mà, tôi cởi áo khoác và đồ tập ra, liếc nhìn Mimi và Elma. “Oof!” Elma ném thẳng áo khoác vào mặt tôi để che mất tầm nhìn.
“Mimi, nhanh lên cởi đồ ra để vào trong khoang của mình đi,” Elma ra lệnh. “Anh cứ giữ nguyên như thế cho đến khi chúng ta xong việc nhé, capisce(Hiểu chưa)?”
“Yes, ma’am.” Tôi chào nhanh và tuân lệnh, nhưng lúc này tôi đã hoàn toàn khỏa thân. Không phải mình trông giống một kẻ biến thái với chiếc áo khoác của phụ nữ trên đầu sao? Không có vẻ kỳ lạ từ người nhìn sao?Chắc chỉ tôi tưởng tượng thôi.
“Họ vào khoang của mình rồi,” Bác sĩ Shouko thông báo với tôi. Tôi kéo chiếc áo khoác ra khỏi đầu và ném quần áo vào giỏ.
“Cảm ơn. Xin lỗi vì đã để cô phải chứng kiến cảnh đó,” tôi nói.
“À, không. Anh đã làm rất tốt,” Bác sĩ Shouko nói.
Gật đầu đồng ý, tôi mở một khoang y tế và trèo vào trong, nằm ngửa. Hơi chật chội. Làm nhớ đến lần đi chụp MRI[note65434]. Loại thuốc mà Bác sĩ Shouko đưa cho chúng tôi khi chúng tôi cởi đồ đã lan tỏa một luồng hơi ấm kỳ lạ khắp cơ thể tôi. Tôi nghĩ chỉ có phụ nữ trong phim người lớn mới có thể tỏa ra nhiệt lượng như vậy.
“Anh có nghe thấy tôi không?” Bác sĩ Shouko nói. “Tôi sắp bắt đầu quét rồi, nên hãy thư giãn và đừng cử động.”
“Hiểu rồi.” Ánh sáng xanh nhạt quét lên xuống cơ thể tôi vài lần. Tôi thực sự hy vọng sẽ không có tác dụng phụ điên rồ nào vì tôi đến từ một vũ trụ khác.
“Và chúng ta xong rồi! Tôi sắp mở khoang ra. Hãy ra ngoài và mặc quần áo vào.”
Psheeew. Cửa khoang mở ra với tiếng rít của không khí. Quá trình quét không mất chút thời gian nào cả—tôi không phàn nàn đâu. Vũ trụ khoa học viễn tưởng tuyệt vời. Tôi vội vàng mặc lại quần áo và trả lại áo khoác của Elma cho cô ấy.
“Mimi và em vẫn ổn, nhưng em hơi lo về kết quả của anh, Hiro,” Elma nói.
“Hi vọng là anh ổn,” Mimi nói.
“Này, đừng nói thế. Anh đang lo lắng lắm,” tôi nói.
“Ah ha ha! Tôi không nghĩ là anh phải… Hmm?” Bác sĩ Shouko nheo mắt nhìn máy tính bảng. Bác sĩ, tôi không thích cách cô cau mày thế! “Khoan đã. Hmm… Hử?”
“Tôi đang rất lo lắng đây,” tôi nói. “Cô có thể cho tôi biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra không?”
“Không, không, đợi đã. Hmm… Hiro, tôi có thể hỏi anh vài thứ không?”
“Được.”
“Tôi chỉ có một vài câu hỏi dựa trên cái này,” Bác sĩ Shouko nói. “Đầu tiên… có vẻ như anh không có bộ phận phiên dịch cấy ghép trong người.”
“Vậy sao?” Tôi chắc chắn không nhớ mình đã cấy ghép thứ gì như thế. Mimi và Elma nhướng mày nhìn tôi.
“Thật bất thường nếu đúng như vậy.”
“Thật bất thường,” Mimi đồng ý.
“Chắc chắn là bất thường rồi,” Elma nói.
“Đúng vậy,” Bác sĩ Shouko nói thêm.
Rõ ràng là, ngay khi có giấy khai sinh trong vũ trụ này, người ta liền được cấy ghép máy phiên dịch miễn phí. Việc thiếu loại máy như vậy khi trưởng thành về cơ bản là chưa từng nghe đến.
“Nhưng anh vẫn chưa gặp vấn đề gì trong giao tiếp phải không?” Mimi hỏi.
“Theo như đã thấy thì không,” Elma trả lời thay tôi. “Cho dù anh ta có vấn đề với lẽ thường.”
“Hử, đúng thế không? Hay là chúng ta kiểm tra một chút nhé?” Bác sĩ Shouko nói.
“Chắc chắn rồi,” tôi nói.
Bác sĩ Shouko tiếp tục gõ vào máy tính bảng của mình: “Tôi sẽ phát một số ngôn ngữ từ nhiều hành tinh qua loa của tôi. Hãy thử lặp lại những gì họ nói. Đây là một chương trình thử nghiệm cấy ghép.”
“Nghe có vẻ ổn đấy.”
“Được rồi. Đây là cái đầu tiên.”
Cuộc trò chuyện hàng ngày được phát từ loa máy tính bảng của Bác sĩ Shouko, và tôi lặp lại những gì tôi nghe được. Đối với tôi, tất cả đều giống như tiếng Nhật bình thường. Chúng tôi đã hoàn thành chương trình thử nghiệm mà không gặp vấn đề gì đặc biệt.
“Không có vấn đề gì cả.” Bác sĩ Shouko gãi đầu. “Chuyện quái gì đây?”
“Tôi không có chút đầu mối nào cả.”
Có lẽ tôi đang nhận được phần thưởng ngôn ngữ khi bị dịch chuyển đến một thế giới khác hay gì đó? Nếu đây là khoa học viễn tưởng, tôi ước họ chỉ cần cấy ghép cho tôi. Mình không biết chuyện gì đang xảy ra, chứ đừng nói đến việc phải dùng nó như thế nào.
“Uhh… Hay là chúng ta bỏ qua chuyện cấy ghép đi?” Tôi đề nghị. “Tôi có vẻ vẫn ổn khi không có nó.”
“Ôi, nhưng tôi thực sự quan tâm mà!” Bác sĩ Shouko than vãn.
“Không, cảm ơn. Tôi không ở đây để làm chuột bạch cho cô đâu, Bác sĩ. Chúng ta hãy chuyển sang chủ đề tiếp theo.”
“Được thôi. Câu hỏi tiếp theo của tôi là… anh đến từ đâu?”
“Theo như tôi biết, tôi đến từ hành tinh thứ ba trong Hệ Mặt trời, Trái đất. Như là… hành tinh có Mặt trời ấy.”
Hành tinh thứ ba trong Hệ Mặt trời là một cái tên kỳ lạ; đó là cụm từ mà tôi học được từ việc chơi game quá nhiều.
“Mặt trời ư? Tôi chưa từng nghe đến.” Bác sĩ Shouko nhìn Mimi và Elma để cầu cứu, nhưng họ lắc đầu.
“Bỏ chuyện đó sang một bên, vậy thì quê hương của tôi có gì quan trọng?” Tôi hỏi.
“Chà, dữ liệu gen của anh có rất nhiều thứ mà chúng tôi chưa từng quan sát trước đây.”
“Như là?”
“Tôi đã xem xét, và các chức năng cơ thể của anh không khác gì người bình thường, nên anh sẽ ổn thôi. Nhưng nó thực sự thú vị. Có dữ liệu gen khác thường có nghĩa là anh có thể có một số gen đặc biệt mà chúng tôi không có.”
“Cô có thể giải thích đơn giản hơn cho tôi được không?”
“Dữ liệu gen của anh tràn ngập những ranh giới vô định! Anh có muốn cho tôi một ít không?”
“Uhh…” Đến lượt tôi nhìn Mimi và Elma cầu cứu, nhưng một lần nữa họ chỉ lắc đầu, rõ ràng là cũng bối rối như tôi. “Tôi được lợi gì nếu giúp các người?”
“Đó là dữ liệu có giá trị. Kiểu như, siêu có giá trị. Dữ liệu gen chưa biết giống như không gian rộng lớn, chưa được khám phá!” Tiến sĩ Shouko bước lại gần, sự phấn khích của cô ấy hiện rõ. Này, lùi lại một chút. Cảm giác như mắt cô sắp lồi ra khỏi cặp kính vậy. Tôi đặt tay lên vai cô ấy để tạo ra một chút không gian thở giữa chúng tôi.
“Và tôi sẽ mất gì?” Tôi nói.
“Gần như không có gì!” Bác sĩ Shouko nói. “Chúng tôi có hệ thống an ninh chặt chẽ, nên dữ liệu của anh sẽ được an toàn. Tuy nhiên, tôi không khuyên anh nên khám như thế này ở bất kỳ nơi nào khác. Nếu anh không cẩn thận, anh có thể gặp phải một người nào đó muốn cắt anh ra và nhìn vào bên trong. Về mặt đó thì chúng tôi tốt hơn nhiều. Nếu anh cung cấp cho chúng tôi dữ liệu gen của anh, tôi có thể đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không theo dõi anh hoặc bắt cóc anh.”
“Hmm.” Đây không phải là điều tôi mong đợi. Chắc chắn, tôi nghĩ rằng nó có thể là một vấn đề lớn, với việc tôi đến từ một vũ trụ khác, nhưng tôi chưa bao giờ mong đợi một chuyện như thế này. Phải làm gì? Cách an toàn nhất là chấp nhận lời đề nghị của cô ấy. “Được thôi, chắc chắn rồi. Tôi sẽ cung cấp cho cô dữ liệu gen của tôi, với một điều kiện. Đổi lại, tôi muốn giao phó toàn bộ dịch vụ chăm sóc sức khỏe của tôi cho Công ty Công nghệ Inagawa.”
“Không vấn đề gì!” Bác sĩ Shouko trả lời. “Thực ra, đó chính là điều chúng tôi muốn. Sẽ có lợi cho chúng tôi nếu các công ty khác cũng không có được dữ liệu của anh.”
“Nghe như đôi bên cùng có lợi. Cô có thể đưa ra đề nghị đó ngay bây giờ không?”
“Thật đáng buồn là tôi không có thẩm quyền đó.”
“Vậy thì hãy hoãn lại. Bây giờ, chúng ta hãy chỉ khám và tiêm vắc-xin thôi.”
“Sau khi tôi thu thập dữ liệu của anh. Mấy chuyện đó có thể làm hỏng nó. Tôi muốn nó tự nhiên nhất có thể.” Bác sĩ Shouko tặng tôi một nụ cười kỳ lạ.
Tôi rùng mình. Loại vắc-xin nào có thể thay đổi mã gen?
“Vậy là tôi phải quay lại à?” Tôi nói.
“À, không, không. Tôi đặt việc quét dữ liệu của anh lên hàng đầu trong danh sách ưu tiên của chúng tôi. Đề nghị sẽ đến sớm thôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
"Nếu anh chịu đợi một chút, tôi có thể tiến hành kiểm tra Mimi và Elma trước. Họ sẽ đến một phòng khác để làm việc đó. Chỉ cần đi theo con bot dẫn đường, các cô ạ.” Một con bot hướng dẫn nhỏ bé lăn vào phòng đúng như chỉ dẫn.
“Được thôi,” tôi nói. “Chúng ta hãy giải quyết xong chuyện này thôi.”
“Master Hiro…” Mimi ngọ nguậy, nhưng Elma cười khúc khích và kéo em đi.
“Đừng lo,” Elma nói. “Bác sĩ không cắn đâu. Anh ấy lớn rồi; anh ấy có thể tự lo cho mình.”
“Chúng ta hãy quay lại sảnh đợi,” Bác sĩ Shouko nói với tôi. “Nói chuyện ở đó tốt hơn.”
“Chắc rồi.”
Tôi vẫy tay chào Mimi và Elma rồi đi theo Bác sĩ Shouko trở lại sảnh. Dù đang bước đi, bác sĩ vẫn liên tục gõ máy tính bảng.
“Các nhân viên sẽ chăm sóc họ chu đáo, nên đừng lo,” Bác sĩ Shouko nói, mắt vẫn dán chặt vào màn hình. “Họ không phải là nhà nghiên cứu như tôi. Họ là những bác sĩ bình thường.”
“Vậy sao? Nhân tiện, tôi thắc mắc: có dễ dàng để được nhận đề nghị từ các cô không?”
“Phần thưởng cho dữ liệu gen chưa biết phụ thuộc vào giá trị và tiềm năng ứng dụng thực tế của nó. Có bao nhiêu dữ liệu chưa biết cũng góp phần một chút. Bây giờ tôi đã gửi dữ liệu, sẽ không mất nhiều thời gian để… Ồ! Vừa nhắc, đây rồi!”
“Nhanh quá.”
Thực sự là nhanh đến mức nực cười. Bác sĩ Shouko có ảnh hưởng đến Công ty Công nghệ Inagawa đến mức nào?
“Vậy thì hãy nói về tiền nhé,” Bác sĩ Shouko nói.
“Tiến nhanh quá nhỉ.”
“Tiền là một công cụ tiện lợi vì ta có thể xây dựng lòng tin trong vài giây thay vì phải mất nhiều năm. Chỉ cần có mức giá phù hợp.”
“Đúng vậy,” tôi đồng ý. “Và giá của chúng ta là bao nhiêu?”
“Ba triệu Ener là mức giá chúng tôi đề nghị.”
“Đó là một khoản tiền lớn. Dữ liệu gen của tôi có giá trị đến vậy sao?” Tương đương với 300.000.000 yên. Giống như tôi thuộc một dòng máu đặc biệt, cổ xưa hay gì đó vậy.
“Tôi đã nói lúc nãy, nhưng các gen người chưa được khám phá là một ranh giới đầy hứa hẹn.” Bác sĩ Shouko cho biết. “Chúng ta có thể khám phá toàn bộ các lĩnh vực hiểu biết và công nghệ mới với chúng.”
“Một cấp độ mới…” Tôi lẩm bẩm.
Làm sao cô ấy có thể sử dụng nó? Chà, tôi chưa biết về đạo đức sinh học của vũ trụ này, nên không cần phải căng thẳng về điều đó.
“Bảo vệ dữ liệu cá nhân của tôi nhé?” Tôi nói.
“Chắc chắn rồi. Nhân tiện, đây là hợp đồng.”
Bác sĩ Shouko đưa máy tính bảng của cô ra và tôi lướt qua tài liệu trên màn hình. Những thứ khá bình thường: họ sẽ bảo vệ thông tin của tôi, không sao chép mà không được phép, tôi được nợ 30.000.000 Ener nếu Công ty Inagawa vi phạm hợp đồng, v.v. Họ thậm chí còn đưa vào một chút về các nhu cầu chăm sóc sức khỏe trong tương lai của tôi thông qua họ. Dù tôi có cố gắng tìm kiếm, tôi cũng không thể tìm thấy bất kỳ lỗ hổng hay cạm bẫy nào.
“Thận trọng thật đấy,” bác sĩ trầm ngâm.
“Tôi chỉ sợ phải tiết lộ dữ liệu gen của mình thôi,” tôi nói. “Tôi cũng thấy kỳ lạ vì cô đền bù cho tôi quá nhiều.”
“Có nhiều thế không? Hãy nhớ rằng dù chúng tôi có kiếm được bao nhiêu tiền từ dữ liệu của anh, anh cũng sẽ không có một Ener nào trong đó đâu.”
“Chà, tham lam quá thì chẳng có gì tốt đẹp cả,” tôi nói. “Tôi đang định tự kiếm tiền, nên nó không liên quan gì đến tôi.”
“Ồ. Anh đúng là lính đánh thuê.” Bác sĩ Shouko cười thầm.
Mặc dù tiền này dễ kiếm, tôi phải tự vấn liệu thế này có ổn không. Việc bán dữ liệu gen làm tôi sợ hãi, nhưng đồng thời, Công ty Inagawa có thể sẽ tiếp tục truy đuổi tôi nếu tôi từ chối. Miễn là tôi và phi hành đoàn của tôi được an toàn, đó mới là quan trọng.
“Mọi việc đã ổn thỏa rồi chứ?” Bác sĩ Shouko hỏi.
“Được.” Tôi dùng ngón tay ký vào hợp đồng và hoàn tất giao dịch.
“Woo, tôi mừng là chúng ta đã hoàn thành xong hợp đồng! Bây giờ, chúng ta hãy lấy một số mẫu máu và tinh dịch.”
“Được rồi, tôi lấy được máu. Nhưng làm sao chúng ta lấy được tinh dịch?”
“Hee hee. Sao anh không đợi mà xem?” Bác sĩ Shouko liếc tôi một cái nhìn buồn cười và liếm môi.
“Khoan đã, khoan đã! Chuyện này không có trong hợp đồng! Không, dừng lại, làm ơn!”
***
“Urk… Trinh trắng của mình…” Tôi than thở trong phòng y tế của Công ty Inagawa.
Giọng nói vui mừng của Bác sĩ Shouko cắt ngang sự tự thương hại của tôi. “Làm tốt lắm!”
Họ lấy tinh dịch của tôi bằng cách nào? Tôi không nghĩ mình đã sẵn sàng để tiết lộ. Thay vào đó, hãy tự tưởng tượng. Chắc mìnhbị sang chấn quá mức để có thể vào khoang y tế nữa.
“Một số người thực sự nghiện thứ đó, anh biết đấy.” Bác sĩ Shouko khẳng định.
“Đừng bao giờ nữa, tôi cầu xin cô.” Tôi bò ra khỏi khoang và mặc quần áo vào. Ugh, giờ thì cửa hậu của mình cảm thấy thật tệ. Khi tôi hình dung đến việc từ bỏ dữ liệu gen của mình, tôi đã tưởng tượng ra một trò đùa tục tĩu với Bác sĩ Shouko. Trời ạ, thật sai lầm.
“Vậy là trích xuất dữ liệu hoàn tất,” Bác sĩ Shouko nói. “A, tôi rất phấn khích! Hee hee!”
Trong khi tôi vẫn còn run rẩy vì trải nghiệm kinh hoàng đó, Bác sĩ Shouko nhảy cẫng lên vì vui sướng. Cô ấy mỉm cười với tôi, má ửng hồng. Thật khó để giận cô, cho dù cơ thể tôi cảm thấy lạ lẫm khó chịu.
"Này, anh đây rồi," Elma nói. "Ồ, sao mắt anh đỏ thế?"
“Anh ổn chứ, Master Hiro?” Mimi hỏi với vẻ lo lắng.
“An ủi anh đi.” Tôi định ôm cô ấy, nhưng Elma đẩy tôi ra. Thay vào đó, tôi quỳ xuống, vùi mặt vào ngực Mimi. Ahh, mềm mại quá... Ôi! Em ấy đang vuốt tóc mình! Mình yêu em ấy.
“Này, chuyện quái gì đang xảy ra thế?” Elma hỏi.
Bác sĩ Shouko trả lời ngay lập tức. “Anh ta đồng ý cung cấp cho chúng tôi dữ liệu gen của anh ta, nên tôi đã trích xuất nó từ anh ta. Chắc là anh ta không thích phương pháp của chúng tôi.”
“Phương pháp nào?”
“Chúng tôi đã chọc nhẹ vào mông anh ta, để lấy tinh dịch ra.”
“Argh!” Tai họa đã giáng xuống tôi đang được tiết lộ cho cả thế giới. Làm ơn, đừng xát muối vào vết thương của tôi, đồ phù thủy! Bây giờ mình sẽ phải nhờ Mimi an ủi... Heh heh.
“Tội nghiệp Master Hiro. Anh đã phải chịu khổ rồi,” Mimi nói.
Trong khi đó, Elma đảo mắt. “Anh như vậy thật là trẻ con. Anh chỉ đang lấy đó làm cái cớ để được chú ý.”
“Elma, đừng có xấu tính thế,” Mimi trách cô. “Mắt anh ấy đỏ quá, em nghĩ anh ấy thực sự đang khóc.” Mimi ôm chặt đầu tôi. Aah, thật hạnh phúc..
Nhưng Elma ngu ngốc, tàn nhẫn đã phải đi và phá hỏng nó. “Thật thảm hại.”
“Vâng, xin lỗi nhé,” bác sĩ nói. “Tôi không nghĩ là anh ghét nó đến thế, và tôi đã quá phấn khích đến nỗi không giải thích đầy đủ cho anh về chuyện sắp xảy ra. Tôi nên giải thích rõ hơn và để anh làm ở phòng khác hoặc tự mình trực tiếp giúp anh.”
Nhờ cô ấy giúp cũng là một lựa chọn sao? Thật ư? Tại sao số phận của tôi lại không thể như vậy?
“Nếu anh định tự làm, thì tốt nhất là nhờ bọn này giúp đỡ", Elma nói. "Bác sĩ, cô không cần phải đi xa như vậy vì anh ta đâu.”
“Ồ? Tôi nghĩ là tôi nên làm thế,” Bác sĩ Shouko nói. “Nếu Hiro ở đây không cứu tôi, thì giờ tôi đã lạc vào cõi chết ngoài không gian rồi. Một chút giúp đỡ chẳng là gì.” Bác sĩ Shouko cười khúc khích một mình và Elma rên lên vì thất vọng.
Có phải chỉ mình mình thấy hơi ngượng ngùng không? Mimi cứ ôm đầu tôi, vuốt ve tóc tôi bằng những động tác nhẹ nhàng. Tôi hoàn toàn có thể tan chảy trong vòng tay em ấy.
“Được rồi, anh đã bình phục rồi,” tôi nói.
“Master Hiro, anh có chắc không?”
“Giống như phượng hoàng, anh lại trỗi dậy.” Mặc dù rất muốn được rúc vào khe ngực đầy đặn của Mimi, tôi vẫn cố gắng đứng dậy.
Elma bực bội. “Một người đàn ông to lớn không nên khóc vì một cú chọc nhẹ.”
“Không phải nhẹ đâu,” tôi nói. “Cô ta nhét thẳng vào. Này, nếu muốn như vậy, sao anh không cho em xem nó như thế nào nhỉ? Em có thể tự trách mình về chuyện sẽ xảy ra đêm nay.”
“Hả?! N-này, đợi đã…” Elma tái mặt trước viễn cảnh đó.
“Vậy kế tiếp là vắc-xin nhỉ?” Tôi nói để thay đổi chủ đề.
“Ừ!” Bác sĩ Shouko nói. “Có vẻ như các chức năng sinh học cơ bản của anh giống với người bình thường, nên vắc-xin sẽ có tác dụng tốt. Anh sẽ không chịu tác dụng phụ tiêu cực nào, nhưng hãy cố gắng nghỉ ngơi ít nhất ba ngày sau đó.”
“Được rồi, hiểu rồi. Dẫn đường đi, Bác sĩ.”
“Tốt. Hai người có thể đợi tôi ở sảnh không?” cô ấy hỏi Elma và Mimi.
“Được rồi,” Elma nói.
“Vâng,,” Mimi nói.
May mắn thay, vắc-xin tỏ ra đơn giản hơn nhiều so với việc trích xuất dữ liệu gen. Bác sĩ Shouko đã sử dụng một ống tiêm dạng súng để tiêm vào cánh tay, cổ và ngực của tôi, và thế là xong.
“Dễ thật. Thậm chí chẳng đau gì cả,” tôi nói.
“Đau ư? Chỗ anh sống vắc-xin gây đau à?” Bác sĩ Shouko nói.
“Ồ, ừm… Theo kinh nghiệm của tôi thì có.”
"Anh nói anh đến từ hành tinh thứ ba trong Hệ Mặt Trời sao? Vậy thì khi ở đó, những thứ như thế này đau lắm nhỉ?"
“Xin hãy quên chuyện đó đi,” tôi nói. Đột nhiên tôi cảm thấy muốn bảo vệ người Trái Đất chúng tôi một cách kỳ lạ.
“Nếu những thủ thuật này gây đau đớn… ừm, vậy thì cơ sở y tế của anh chắc hẳn đang tụt hậu.”
“Bác sĩ Shouko, có ai từng bảo cô đừng có tò mò không?”
“Ha ha ha! Lúc nào cũng vậy.” Bác sĩ Shouko cười, phớt lờ lời chỉ trích của tôi. Thật khó để tiếp tục tức giận với cô ấy.
“Dù sao thì, cô có thể ngừng cố moi thông tin từ tôi được không? Đó là chuyện nhạy cảm.” Tôi nói.
“Rồiiii. Những người sống trên hành tinh các người đều như thế. Thật riêng tư.”
Tôi thấy khó tin rằng thực ra tôi lại giống với “người sống trên hành tinh” đến vậy. Trong vũ trụ này, sống trên một hành tinh thực sự là một đặc quyền hiếm có—và đắt đỏ—mà rất ít người được hưởng. Tuy nhiên, tốt hơn là để Bác sĩ Shouko coi tôi là một anh chàng giàu có với trí nhớ kém thay vì một lữ khách từ một vũ trụ khác. Ai mà biết được cô ấy và Công ty Inagawa sẽ biến tôi thành loại chuột bạch nào chứ?
“Vậy tôi được tự do đi chứ?” Tôi nói.
“Chắc chắn rồi. Tôi còn nhiều điều muốn biết về anh nữa đấy.”
“Có lẽ hãy đợi đến khi cô nghiên cứu xong gen của tôi đi.”
Tiến sĩ Shouko đã cố gắng hết sức với đôi mắt cún con của mình, nhưng tôi đã bỏ qua. Chỉ dễ thương thì không đủ hạ gục Thuyền trưởng Hiro vĩ đại.
“Ah ha ha! Tôi không đủ tốt với anh, nhỉ? Elma và Mimi cũng dễ thương mà, tôi biết mà.”
“Vâng. Họ cũng dễ thương,” tôi nói.
“Tôi... vừa nói thế,” cô ấy đáp, trông có vẻ hơi bối rối.
“Vậy thì chúng ta xong việc ở đây rồi chứ?”
“À, được rồi! Tôi sẽ cho anh biết kết quả khám sức khỏe của anh. Sao chúng ta không tới chỗ các cô gái đi trước nhỉ?”
Chúng tôi thấy Elma và Mimi đang trò chuyện ở sảnh. Elma ngẩng đầu lên ngay khi chúng tôi bước vào phòng.
“Anh ngạc nhiên là em để ý đến bọn anh đấy,” tôi nói.
“Em có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh từ cách xa cả cây số.”
“Elf có thính giác tốt mà,” Bác sĩ Shouko cắt ngang. “Họ sống cuộc sống truyền thống trong rừng. Họ có thể nhận ra tiếng bước chân của một con vật hoang dã từ cách xa hơn một cây số.”
“Có đúng thế không?” Tôi hỏi Elma. Có lẽ đôi tai dài đó không chỉ để trưng.
“Em không giỏi đến thế.” Cô nhún vai. “Nhưng đôi tai này không phải lúc nào cũng tích cực. Em nghe thấy rất nhiều thứ mà mình không muốn nghe, và em không thể đội mũ bảo hiểm hoặc mũ đội đầu dành cho con người.”
“Những thứ em không muốn nghe à?” Tôi nói.
“Ừ. Ví dụ như, bụng anh đang kêu lên.”
“Trời ạ, thật sao?” Tôi che bụng, nhưng tôi không cảm thấy gì, chứ đừng nói đến việc nghe thấy. Cơ mà, tôi đang khá đói.
“Ồ, đã đến giờ rồi. Anh có muốn ăn không?” Bác sĩ Shouko nói.
“Cũng được, nhưng chúng ta sẽ có gì?” Tôi hỏi cô ấy.
“Nếu muốn được giới thiệu, anh có thể ăn hộp thực phẩm mới làm—”
“Chúng tôi xin từ chối,” Mimi và tôi xen vào, mắt chúng tôi trống rỗng. Elma cười khúc khích, và Bác sĩ Shouko nghiêng đầu bối rối. Cô ấy không có vị giác sao? Hay chúng đã thoái hoá vì chế độ ăn kinh tởm của cô ấy? Dù thế nào đi nữa, tôi cũng thương hại cô vì phải nuốt những ly sữa lắc kinh khủng đó vào bụng.
“Thật sao?” Bác sĩ Shouko nói. “Được rồi, tôi có kết quả khám sức khỏe của anh rồi. Chúng ta hãy nói chuyện riêng nhé.”
Tôi chỉ hy vọng là tôi không có vấn đề gì.
***
“Chúng ta hãy bắt đầu bằng dòng kết luận: cả ba đều rất khỏe mạnh. Không có bệnh nền nào và các chức năng cơ thể hoạt động bình thường,” Bác sĩ Shouko bắt đầu.
“Tuyệt quá!” Tôi nói, mặc dù ngay từ đầu tôi chưa bao giờ thực sự lo lắng về bản thân mình. Elma có vẻ đủ mạnh mẽ, nhưng Mimi đã phải chịu đựng một cuộc sống khó khăn.
“Tất cả các mũi tiêm chủng đều được cập nhật,” Bác sĩ Shouko tiếp tục. “Elma không cần cập nhật, nhưng chúng tôi đã cập nhật Mimi và Hiro. Nhưng, Hiro, không lạ sao khi anh không có vết tiêm nào trước đó?”
Tôi chỉ nhún vai. “Tôi đã bỏ qua việc tiêm chủng trước đây vì lý do tôn giáo.”
“Cũng đúng. Dù sao thì, như tôi đã nói trước đó, anh sẽ muốn nghỉ ngơi trong ba ngày để đề phòng tác dụng phụ. Xác suất là ít hơn một phần mười phần trăm, nhưng không phải là không có.”
“Hiểu rồi. Còn gì khác chúng tôi cần chú ý không?” Tôi nói.
“Ừm…” Bác sĩ Shouko suy nghĩ một chút. “Mimi và Elma, tôi có thể nói chuyện với hai người một lát không?”
“Vâng?” Mimi nói.
“Có chuyện gì thế?” Elma hỏi.
“Đến đây một lát. Hiro, giữ khoảng cách,” Bác sĩ Shouko nói.
“Ờ, được rồi?” Tôi hoàn toàn bối rối.
Tôi quay đi để họ có chút riêng tư trong khi Bác sĩ Shouko đọc gì đó trên máy tính bảng cho các cô gái. Mimi gật đầu nghiêm túc, trong khi Elma thì tái mặt rồi đỏ mặt dữ dội.
“Giờ thì mình thực sự tò mò rồi…” Tôi lẩm bẩm.
“Xin lỗi! Đợi ở đó nhé.” Bác sĩ Shouko xua tôi đi.
Tôi nhìn vào mắt Elma một lúc, tìm kiếm một manh mối.
“Ư!” Cô ấy đỏ bừng mặt. Chuyện gì thế này? Muốn biết quá. Elma đang đỏ mặt từng phút một; Mimi chỉ ngồi đó, bình tĩnh hết mức. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
“Và thế thôi,” Bác sĩ Shouko kết luận. “Hãy chú ý, được chứ?”
“Đ-đ-được rồi, hiểu rồi,” Elma lắp bắp.
“Vâng,,” Mimi nói.
“Vậy thì, ừm… Còn có gì khác chúng ta nên nói không?” Tôi hỏi.
“Nếu anh không có câu hỏi nào thì thực ra là không” Bác sĩ Shouko nói. “Tôi sẽ gửi toàn bộ dữ liệu đến tàu của anh sau.”
À, ý cô là những con số mà tôi không bao giờ hiểu được. Tôi không biết liệu nó có giống thế trong vũ trụ này không, nhưng ở quê nhà, khi một bác sĩ gửi cho tôi những con số như thế, với tôi chúng thật vô nghĩa.
“Vậy chúng tôi có thể đi được chưa?” Tôi nói.
“Ờ! Cứ thoải mái rời khỏi đây,” Bác sĩ Shouko trả lời.
“Cô có thể trừ phí vào khoản thanh toán dữ liệu gen của tôi không? Nếu không, tôi vẫn có thể thanh toán ngay bây giờ.”
“Có lẽ anh nên hỏi những người ở sảnh chờ. Tôi chỉ là nhà nghiên cứu kiêm bác sĩ thôi.”
“Được thôi. Chà, cảm ơn cô vì mọi thứ,” tôi nói.
“Cảm ơn bác sĩ,” Mimi nói.
“C-cảm ơn,” Elma cố gắng nói.
Với các cô gái đi theo—Mimi hoàn toàn bình tĩnh và không hiểu sao Elma vẫn còn run rẩy—chúng tôi quay trở lại sảnh dưới. Tổng số tiền cho tất cả chúng tôi chỉ là 90.000 Ener, ít hơn nhiều so với số tiền tôi chuẩn bị trả. Tuy nhiên, số tiền đó tương đương với 9.000.000 yên. Trời ạ.
Chắc tôi nên vui mừng vì chúng tôi đã mua được sức khỏe tốt? Không, vẫn quá nhiều. Chăm sóc sức khỏe quá đắt đỏ trong vũ trụ này; đã ghi nhận.
***
Thay vì ra ngoài ăn sau đó, chúng tôi quay lại tàu ngay. Steel Chef có thể sẽ nấu cho chúng tôi món gì đó ngon hơn bất kỳ món ăn mới lạ nào mà chúng tôi có thể khám phá được ở thuộc địa.
“Vậy các em đã nói chuyện gì với bác sĩ vào lúc cuối?” Tôi nói. Cơn tò mò của tôi chưa bao giờ thực sự giảm bớt kể từ toàn bộ sự việc đó. “Phản ứng của Elma buồn cười đến mức làm anh thắc mắc.”
“K-không có gì!” Elma hét lên, mắt vẫn dán chặt vào đồ ăn.
Đây là cảm giác bị cự tuyệtsao? Thay vào đó, tôi quay sang Mimi.
“Cô ấy vừa nói với em rằng cô ấy có loại thuốc tốt hơn loại em đang dùng.” Mimi nói.
“Thế thôi à? Được thôi, hay là chúng ta chuyển sang cái đó đi? Anh sẽ vui vẻ trả tiền,” tôi nói.
“Vâng. Cảm ơn, Master Hiro.” Mimi mỉm cười ngọt ngào. Đấy là chuyện đương nhiên; dù sao thì nhiệm vụ của thuyền trưởng là bảo vệ thủy thủ đoàn.
“Còn em, Elma?” Tôi hỏi.
“N-Nói rồi, không có gì. Cũng gần giống với Mimi thôi.”
“Hmm…” Thế thì không thực sự giải thích được tại sao lại đỏ mặt, nhưng cô ấy sẽ tức giận nếu tôi tò mò. “Vậy thì chúng ta phải nghỉ ngơi trong ba ngày. Chúng ta nên làm gì? Chúng ta phải ở trong này suốt thời gian đó sao?”
“Thực ra là không,” Mimi nói. “Em đã hỏi cô ấy khi tiêm vắc-xin cho em, và có vẻ như chúng ta không cần phải quá cực đoan như vậy. Theo cô ấy, đi bộ không sao cả. Ngoài ra, tác dụng phụ dường như khá hiếm.”
“Vậy sao? Vậy chúng ta cùng đi ngắm cảnh nhé?” Tôi nói.
“Nghe có vẻ hay đấy,” Mimi trả lời. “Nghiên cứu của em cho thấy mua sắm là điểm thu hút chính của thuộc địa này. Họ có rất nhiều cửa hàng khác nhau.”
“Đúng vậy, thật đấy,” tôi đồng ý. “Chúng ta đã giết thời gian theo cách đó trước đây. Thật vui. Nhưng họ hẳn phải có thứ gì đó khác ngoài mua sắm, đúng không?"
“Ta có thể tham quan các nhà máy—nhà máy sản xuất hộp thực phẩm và thịt nhân tạo, trang trại nuôi trồng thủy sản, nhà máy lắp ráp, nhà máy đóng tàu, v.v. Chúng khá nổi tiếng,” Mimi nói với tôi.
“Ồ, tham quan nhà máy. Có thể vui lắm.” Tôi chắc chắn phải tự hỏi tất cả thức ăn nhân tạo mà tôi đã nhét vào cổ họng được làm ra như thế nào.
“Họ cũng có các chuyến tham quan đến những nơi sản xuất rượu từ cây trồng biến đổi gen.” Mimi nói thêm.
Một cô elf nào đó dựng tai lên. Cô ấy quá dễ dãi.
“Các tour du lịch chỉ dành cho khách đặt trước thôi à?” Tôi hỏi.
“Em nghĩ là vậy. Em có nên lên kế hoạch không?” Mimi nói.
“Được thôi. Em có thể sắp xếp một lịch trình khá thoải mái cho chúng ta được không? Anh sẽ để em quyết định chúng ta sẽ đi đâu. À, nhưng hãy đảm bảo là để rượu ở phần cuối cùng nhé.” Nó khiến tai Elma giật giật.
“Được thôi. Em sẽ tìm những nơi được đánh giá tốt nhất. Em nghĩ một số nơi cũng cung cấp mẫu dùng thử!” Mimi nói.
Tôi liếc nhìn Elma, nhưng ngay khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy lại nhìn xuống bàn. Elma, em đã ăn sạch đĩa của mình rồi. Không có gì để nhìn cả.
“Được rồi, vậy thì ngày mai chúng ta đi tham quan nhà máy nhé?” Tôi nói.
“Nghe hay quá!” Mimi líu lo.
“Ờ-Ửm, tuyệt quá,” Elma nói. “Ừm, em sẽ đi mua sắm.”
“Hửm? Em ra ngoài làm gì vậy? Em muốn anh đi cùng hay em đi một mình cũng được?” Tôi nói.
“E-Em ổn, thật đó! Em sẽ trang bị đầy đủ, được chứ? Một mình!”
Elma giật mình đứng dậy, vội vã bỏ đĩa vào máy rửa chén trước khi tôi kịp hỏi.
“Mimi?” Lúc này tôi đang rất cần một chút thông tin.
“Em không nên là người nói ra,” Mimi nói. “Em nghĩ không có gì xấu cả. Một khi chị ấy quyết định, chị ấy nên tự mình nói.”
“Anh vẫn chưa hiểu, nhưng bảo Elma đừng lo lắng quá nhé?” Tôi nói.
“Vâng,.”
Chúng tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm khi Elma vội vã chạy ra khỏi tàu.
Cô ấy có ổn không? Tôi hơi lo lắng...
***
Chúng tôi không gặp lại Elma cho đến tận đêm. Cho dù đã trở về tàu, cô vẫn cố gắng tránh mặt tôi, thậm chí còn nhờ Mimi mang bữa tối đến và nhắn tin cho chúng tôi khi cô ấy muốn tắm. Khi cô xuất hiện trong phòng ngủ của tôi, mặt cô ấy đỏ như quả cà chua. Chuyện gì thế này? Mình đâu có gọi món elf hấp.
Dù cô ấy đến đây vì lý do gì, cô đã diện một chiếc váy ngủ trắng tinh. Bình thường, cô ấy sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi thích nhìn cô ấy trong chiếc váy ngủ dễ thương đó. Làn da trắng sữa ửng hồng của cô thực sự rất quyến rũ. Cô ấy trông như một người hoàn toàn khác.
“Em cư xử lạ lắm từ bữa trưa,” tôi nói. “Có chuyện gì vậy?”
“E-Em ổn. Thật đó…” Elma cố gắng hết sức để đối mặt với tôi, nhưng với cái mặt đỏ chót đó đã làm mất tính phủ nhận.
“Ờ, ờ… Thật ngại quá. Sao em không đến ngồi xuống thay vì chỉ đứng đó?”
“À… Bleh, ổn thôi.” Cô vội vã chạy tới và do dự trước giường một lúc trước khi cuối cùng ngồi xuống—ngoài tầm với của cánh tay.
“Hôm nay chắc mệt lắm nhỉ?” Tôi nói.
“V-vâng. Đúng thế.”
“Đặc biệt là khi em đang cư xử kỳ lạ như vậy.”
“Không phải…” Câu né tránh của Elma nghe ngày càng yếu ớt.
“Không mệt sao?”
“Urgh...” Elma rên rỉ và che đôi tai dài, đỏ rực của mình. Vậy là elf che tai thay vì che mặt, hả? Một nét khác biệt văn hoá buồn cười.
“Vậy thì sao? Mọi thứ có vẻ ngượng ngùng ngày hôm nay.” Tôi vòng tay qua hông Elma. Cô ấy giật mình, như thể tôi làm cô hốt hoảng. Ừm, cái gì cơ?
“V-vậy, ừm…” cô ấy bắt đầu.
"Vâng?"
“E-E-Em, ừm, thấy đó, a-anh…”
“Em?” Tôi giục cô ấy.
“C-C-C-Chúnggg…taaa!”
“Sao giờ em lại hú lên thế?! Còn nữa, sao em lại cởi đồ thế—ôi trời, hơi thở em toàn mùi rượu!”
Tiếng lắp bắp của cô ấy dừng lại, và Elma khỏa thân ngã ngay vào vòng tay tôi. Cô ấy nồng nặc mùi rượu, rõ ràng là quá say. Tôi đặt cô ấy lên giường và chỉ nhìn cô cho đến khi cô ấy ngủ thiếp đi trước khi chui xuống dưới tấm chăn bên cạnh.
“Mnh… Hirooo…” Elma bám chặt vào cánh tay tôi, một nụ cười ngốc nghếch hiện rõ trên khuôn mặt. “Chúng ta hãy sinh em bé… Zzz.”
“Cô ấy đang mơ thấy cái quái gì thế?”
Tôi lắc đầu, cười trước tiếng lẩm bẩm kỳ lạ của Elma, và thư giãn với hơi ấm của cô ấy áp vào tôi. Toàn bộ cuộc kiểm tra y tế đã làm tôi kiệt sức về mặt tinh thần, và tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
***
“Aaaargh!” Elma giật mình tỉnh giấc và vỗ tay vào đôi tai đỏ rực của mình. “Mình uống để lấy can đảm, nhưng rồi lại ngủ thiếp đi.”
“Can đảm ư? Ờ, em đã uống bao nhiêu thế?” Tôi hỏi cô ấy.
“Cả một chai rượu whisky.”
“Buồn, nhưng không bất ngờ.” Ờ, cả một chai rượu whisky sẽ giải thích tại sao cô elf không gian lại ngất đi như thế. Ít nhất thì cô ấy cũng không nôn. “Thế thì sao? Có chuyện gì vậy? Tại sao lại cần nhiều can đảm như vậy?”
“À thì, em chỉ bị sốc,” Elma nói. “Bác sĩ nói với em rằng anh là bạn đời hợp với em. Như kiểu, giống như, để sinh con. Elf không thể có con với ai đó trừ khi họ vô thức thừa nhận người đó là bạn đời của mình, nên…” Elma quay lại đối mặt với tôi với những chuyển động giật giật, giống như một món đồ chơi bị hỏng.
“Chào buổi sáng,” tôi lẩm bẩm, chào lại cô elf đỏ mặt. Lời chào là một hành động thiêng liêng bất khả xâm phạm. Nó được ghi như vậy trong Biên niên sử cổ đại. Có lẽ nó sẽ giúp gạt bỏ sự ngượng ngùng này một lần và mãi mãi.
“B-B-B—?!” cô ấy lắp bắp, rồi nhặt một chiếc gối lên, chuyển từ xấu hổ sang tức giận.
“Mgah?!” Tôi hét lên. Cô ấy đã đập một chiếc gối vào mặt tôi. Này, đừng có mà bóp cổ anh nữa! Mũi anh đau quá! Agh, anh không thở được!
Tôi đã lãng phí rất nhiều năng lượng vào một cuộc ẩu đả vào sáng sớm với một cô elf điên loạn. Thôi nào, cô gái. Em sẽ không được chú ý nhiều nếu em hung dữ như thế này vào buổi sáng đâu. Thế nênem mới là một cô elf không gian nhỏ tội nghiệp.
1 Bình luận