Dịch chém nhiều quá. Eng: Baek Yu-Seol didn’t dream often. When he dreamed, it usually happened when he was extremely tired or unable to sleep properly. He would find himself back in his childhood days. It wasn't necessarily a happy time, but at least he had a family. Unfortunately, those times were long gone, unable to be recovered. All that remained in their stead was a void that couldn’t be filled. "Student Yu-Seol." Baek Yu-Seol opened his blurry eyes at the voice. "Are you okay?" “Ouch, my back hurts. I must have dozed off for a moment." “It’s already morning. Will you be okay for class?” "I can sleep during class." “You shouldn’t do that as a student…” "But I still study well," he said, referring to his use of the Sentient Specs. Alterisha said with a small smile, "You look like a different person when you wear your glasses and stay quiet. You're usually a troublemaker, but in those moments, you seem like a smart and well-behaved student."
Bản dịch: Baek Yu-Seol không hay nằm mơ. Tuy nhiên, thi thoảng, cậu vẫn nằm mơ; đó là khi cậu cực kì mệt mỏi hoặc thiếu ngủ. Giấc mơ về một quá khứ nơi cậu từng có một mái ấm giản dị với ba mẹ, thật buồn khi trải nghiệm lại những hạnh phúc đã qua nhưng chẳng thể lấy lại nữa. “… Yu-Seol.” Đôi mắt mệt mỏi của cậu dần mở ra trước giọng nói đó. “Cậu ổn không?” “Lưng tôi đau quá, chắc tôi đã ngủ gật một lúc.” “Trời sáng rồi, cậu có ổn khi đến lớp trong tình trạng này không?” “Tôi có thể ngủ trong giờ học.” “Học sinh thì không nên làm thế đâu.” “Nhưng điểm của tôi vẫn cao mà.” Mặc dù điểm số của cậu chỉ là ăn gian do Kính chào mào, Alterisha vẫn mỉm cười đồng ý với lời cậu. “Cậu trông giống như một người khác khi đeo kính và trầm tư suy nghĩ. Thường thì cậu hay gây rắc rối nhưng trong những khoảnh khắc đó, cậu thực sự đáng tin cậy.”
217 Bình luận
Cảm ơn bạn đã góp ý nha.
/thao-luan/20-quy-dinh-chung-doi-voi-cac-du-an-dang-tai-cong-light-novel-bao-gom-truyen-dichconvert-va-oln
/thao-luan/392-bao-cao-vi-pham-cho-mang-truyen-dich
Eng:
Baek Yu-Seol didn’t dream often. When he dreamed, it usually happened when he was extremely tired or unable to sleep properly.
He would find himself back in his childhood days. It wasn't necessarily a happy time, but at least he had a family. Unfortunately, those times were long gone, unable to be recovered. All that remained in their stead was a void that couldn’t be filled.
"Student Yu-Seol."
Baek Yu-Seol opened his blurry eyes at the voice.
"Are you okay?"
“Ouch, my back hurts. I must have dozed off for a moment."
“It’s already morning. Will you be okay for class?”
"I can sleep during class."
“You shouldn’t do that as a student…”
"But I still study well," he said, referring to his use of the Sentient Specs.
Alterisha said with a small smile, "You look like a different person when you wear your glasses and stay quiet. You're usually a troublemaker, but in those moments, you seem like a smart and well-behaved student."
Baek Yu-Seol không hay nằm mơ. Tuy nhiên, thi thoảng, cậu vẫn nằm mơ; đó là khi cậu cực kì mệt mỏi hoặc thiếu ngủ.
Giấc mơ về một quá khứ nơi cậu từng có một mái ấm giản dị với ba mẹ, thật buồn khi trải nghiệm lại những hạnh phúc đã qua nhưng chẳng thể lấy lại nữa.
“… Yu-Seol.”
Đôi mắt mệt mỏi của cậu dần mở ra trước giọng nói đó.
“Cậu ổn không?”
“Lưng tôi đau quá, chắc tôi đã ngủ gật một lúc.”
“Trời sáng rồi, cậu có ổn khi đến lớp trong tình trạng này không?”
“Tôi có thể ngủ trong giờ học.”
“Học sinh thì không nên làm thế đâu.”
“Nhưng điểm của tôi vẫn cao mà.”
Mặc dù điểm số của cậu chỉ là ăn gian do Kính chào mào, Alterisha vẫn mỉm cười đồng ý với lời cậu.
“Cậu trông giống như một người khác khi đeo kính và trầm tư suy nghĩ. Thường thì cậu hay gây rắc rối nhưng trong những khoảnh khắc đó, cậu thực sự đáng tin cậy.”