Một người đàn ông đi bộ trong con hẻm tối.
Không có dấu hiệu của bất kỳ người nào dọc theo con đường lát gạch.
Bầu không khí sinh ra do bản năng sợ bóng tối bao trùm, khiến người đàn ông bước đi nhanh hơn một cách vô thức.
“ Đã rất trễ rồi, huh …”
Người đàn ông lẩm bẩm. Ông ta là một thương nhân.
Ông ta chủ yếu kinh doanh đá quý và kim loại hiếm, kiếm lợi nhuận từ chúng.
Hôm nay, ông đã hoàn thành một vụ làm ăn lớn khác.
Ông ta trở về sau khi hoàn thành vụ làm ăn trị giá hàng chục đồng vàng, đủ cho một gia đình năm người sống thoải mái vài năm.
“ Vì chiếc xe ngựa bị hỏng …”
Người đàn ông không thường đi bằng hai chân mà bằng chiếc xe ngựa cá nhân.
Nhưng chỉ trong ngày hôm nay, trục bánh xe ngựa bị vỡ, nên ông ta phải đi bộ về nhà.
Tuy nhiên, nó không xa đến nỗi cần đi xe ngựa ngay từ đầu.
Và, ông ta vừa càu nhàu vừa bước đi.
“ … mm?”
Đột nhiên, người đàn ông dừng bước.
Ông ta nghĩ mình đã nghe tiếng hú của một con thú đâu đó.
“ Một con chó sao? Dù hôm nay không có trăng …?”
Đáng lẻ không nên có bất kỳ tiếng hú nào.
Nhưng người đàn ông cảm thấy nỗi sợ bóp chặt lòng ngực mình, và tiếp tục bước đi.
Nhanh hơn một chút so với lúc trước.
Khi ông ta sợ hãi cảm thấy sợ hãi một điều gì, những cảm giác khác cũng bắt đầu kéo đến.
Cái chạm ấm áp trên da ông, chiếc bóng xuất hiện dưới hiện dưới chân ông nhờ ánh sao, âm thanh ma sát của đôi giày da trên nền gạch.
Cảm giác căng thẳng khó tả lấn át tim của mình, người đàn ông dần dần đẩy nhanh tốc độ.
- Có nhiều tin đồn về thủ đô vào ban đêm.
Hoàn toàn không giống như sự nhộn nhịp vào ban ngày, đêm tối im lặng như chết.
Trộm cắp, bắt cóc, hỏa hạn.
Và điều đang trở thành đề tài của thành phố về đêm, những sát thủ.
Những kẻ giấu mặt nhằm vào những quý tộc và người giàu, vừa giết đối tác làm ăn của ông ngày hôm trước.
Ý nghĩ đó đến với ông, người đàn ông cảm thấy ớn lạnh dù là mùa hè và cuối cùng đã cắm đầu chạy.
Thân thể thiếu rèn luyện, nhưng ít nhất ông cũng muốn tìm một nơi nào đó có người.
Nhanh chóng, ông đã hụt hơi, trái tim ông đau nhói.
Ông ta cứ chạy và chạy qua phố trong đêm tối.
Chỉ khi ông ta vừa mới bước vào con đường chính thì va vào một người đang bước ra từ một ngõ hẻm.
"Ơ !?"
Người đàn ông, đang chạy trốn chạy, hét lên vì cú va chạm đau đớn và lo rằng ông ta sẽ bị giữ lại.
Người đàn ông ngã, và người đụng vào ông ta bước tới.
" Tôi rất xin lỗi. Ông ổn chứ? "
Đó là giọng của một thanh niên.
Một giọng nói khiến cho ông ta nhẹ nhõm.
Và cũng là, một giọng nói mà người đàn ông biết rõ.
Giữa bóng tối, ánh sáng mờ nhạt của các ngôi sao giúp người đàn ông bị ngã nhìn được người mà ông ta va chạm.
Có mái tóc đen mượt như hòa vào đêm tối, và mặc bộ đồ đen tương tự.
Và dưới mắt phải, một chuỗi ba nốt ruồi.
"A, aa ... B, bác sĩ Shizuru ...?"
Bác sĩ trẻ tuổi đã làm việc ở khu vực phía đông thành phố.
Anh ta có tay nghề cao dù độ tuổi rất trẻ, và tốt bụng, đạt được sự ngưỡng mộ của nhiều người.
Người đàn ông được anh chăm sóc nhiều lần , ngay cả khi còn nửa mạng vẫn gọi bác sĩ với sự tôn trọng.
Vì tình cờ gặp khuôn mặt quen thuộc, người đàn ông hít phào nhẹ nhõm.
"…Ồ? Không phải ông Eamond đây sao.Hiếm khi gặp ông vào ban đêm ở một nơi như thế này "
Shizuru cũng nhận ra người đàn ông - Eamond, anh nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Nụ cười của anh khiến người đàn ông đang đấu tranh với nỗi sợ đêm tối cảm nhận được niềm tin.
Sau đó, Eamond trở lại là chính mình.
Sợ bóng tối dù lớn tuổi, thật thảm hại.
Ông ta cười phá lên.
"H, hahaha ... Không, ah, cỗ xe của tôi bị hỏng, cậu thấy đấy ..."
"Thật là không may ... trông ông như đang vội, có chuyện gì vậy?"
"Ơ !? Không, không có gì ... ah, đúng! Lần cuối cùng tôi kiểm tra sức khỏe cậu đã nói với tôi không phải sao, bác sĩ? Tôi cần tập thể dục nhiều hơn. Nên tôi nghĩ mình nên đi bộ và vẫn ổn nếu chạy ... "
Khi ông ta nói vậy ông ta nhận ra điều mình nói rất kì cục.
Tuy nhiên, Shizuru dường như không nghi ngờ gì, nói, "Tôi hiểu rồi."
"A,còn bác sĩ thì sao ?"
"Tôi ở đây vì có trường hợp khẩn cấp. Một đứa trẻ bị sốt. Gia đình sống gần đây "
Shizuru chìa chiếc túi đang mang và nhún vai.
"May mắn thay không có gì nguy hiểm"
Thật là một người trẻ tuổi chăm chỉ, làm việc trễ thế này, Eamond nghĩ trong ngưỡng mộ.
Với tư cách là bác sỹ lành nghề, anh ta có thể tìm được việc làm trong quân đội hoặc hầu hết các nhóm lính đánh thuê.
Tuy nhiên, vì một lý do nào đó ông đã trở thành một bác sĩ của thị trấn.
Nhiều người nghĩ như vậy, nhưng lạ thay không ai biết lý do thực sự.
"Nhưng mà, đêm tối và không trăng , vì vậy không thể phủ nhận rằng thật khó đi bộ. Tôi rất xin lỗi vì va vào ông "
"A, a, không, không! Đó là lỗi của tôi vì đã chạy, không cần xin lỗi! "
Eamond, người thường không thẳng thắn, đã bối rối khi người đàn ông trẻ từng chăm sóc ông ta cúi đầu.
Ông ta bước tới gần, và khi chạm vào vai anh,
— một dòng nhiệt chạy dọc theo cổ họng.
"——?"
Một cơn nóng đến chết lặng.
Ông ta chạm tay vào khí quản bằng tay và cảm thấy ấm áp.
Ông ta không nói thành lời.
Ông ta nhìn xuống và thấy lòng bàn tay mình đỏ thẳm.
Một lượng máu rất khủng khiếp chảy ra từ cổ ông ta.
"—, ——"
Ông ta cố gắng nói ra hai, ba chữ, điều gì đó, nhưng thay vì âm thanh, máu trào ra từ cổ họng ông.
Điều kế tiếp mà Eamond thấy là một dao mổ bạc thật lạnh phản chiếu ánh sáng sao.
Một con dao mổ nhỏ nhưng sắc bén đã xuất hiện trong tay Shizuru mà không ai chú ý.
Lưỡi dao được nhuộm màu máu của Eamond.
Nhưng tầm nhìn ấy cùng tình trạng của ông ta, cũng như sức mạnh rút khỏi cơ thể của ông, không cảm thấy liên quan chút nào.
Cho đến lúc kết thúc, ông ta không bao giờ biết được sự thật rằng người đàn ông trẻ tuổi trước mặt ông ta là người đã cắt cổ ông ta.
Thương nhân xấu xa Eamond đã chết.
- Shizuru POV -
Một bể máu đang lan ra từcổ Eamond đang nằm ở giữa.
Nhìn xuống cảnh đó, Shizuru lau đi máu trêndao.
"... Ha"
Anh thở dài.
Anh khéo léo xoay dao trong tay và giữ nó như một cây bút, và cất nó vào một cái túi ở trên cặp.
Tay cầm và vỏ dao có cùng với cặp. Hinh dáng con dao như biến mất trên cặp, nếu không quan sát quan sát kỹ sẽ không phát hiện con dao ở đó.
Sau đó Shizuru thổi vào chiếc còi nhỏ treo trên cổ.
Không có âm thanh. Đó là một còi gọi chó.
Cùng với sự tĩnh lặng, một hình dạng lớn rơi xuống.
Âm thanh hạ xuống rất nhỏ, xuất hiện trước Shizuru. Một hình dạng màu đen trộn lẫn vào bóng tối.
Màu lông đen thuần khiết, như đêm đã bám chặt và và nhuộm màu lên nó.
Thứ duy nhất nổi bật là cặp mắt vàng rực.
Một màu sắc gần như thể mặt trăng không xuất hiện trong đêm đó, chúng có thể trở thành hai mặt trăng thay thế.
Đó là một con sói đen xinh đẹp, cơ thể lớn đến mức chỉ mắt của nó cũng cao ngang Shizuru.
"— Anh đã kết thúc hắn chưa, anh yêu"
Nó đột nhiên lên tiếng, giọng nói như tiếng chuông thủy tinh ngân vang.
Trừ khi ai đó biết về nó trước, họ không lập tức nhận ra giọng nói này đến từ một con sói .
"Đây là kẻ kiếm tiền từ việc bán đá quý giả ? Vâng, hắn trông như đang cố nhét vào túi của mình "
"Ahaha ..."
Trước xác chết, con sói khịt mũi và lẩm bẩm vô cớ.
Nó đến gần Shizuru đang mỉm cười gượng gạo và liếm vào má anh.
"Hôm nay anh giao cho em đấy, Lady"
"Tốt thôi, người yêu của em"
...bzzzt
Âm thanh vang lên trong không khí, không khí rung chuyển.
Không chỉ là không khí, mà cái bóng của con sói tên Lady cũng run chuyển.
Thực tế, tốt hơn là nói rằng cái bóng rung chuyển trong không khí.
Cuối cùng, cái bóng ấy, gần như không thể phân biệt được với bóng tối, tách khỏi mặt đất.
Không bao lâu, cái bóng đã tự đứng vững. Nó run rẩy và bắt đầu tự di chuyển giống như bản gốc.
"Đến, ăn đi, bản sao của ta, Doppelgänger"
Theo mệnh lệnh, cái bóng tối nuốt chửng xác của Eamond.
Nó ăn bừa tất cả mọi thứ, máu, xác thịt, xương, hành lý, và mọi thứ hắn có.
Một phút trôi qua, khung cảnh đã được làm sạch hoàn toàn.
Không để lại một giọt máu, cái bóng nuốt tất cả mọi thứ rồi quay về chân Lady.
- Đúng là một sức mạnh kì lạ, dù nhìn thấy bao nhiêu lần.
Với những suy nghĩ đó, Shizuru vuốt ve Lady.
Cô đáp lại anh bằng một nụ cười thỏa mãn.
"Giờ, chúng ta sẽ đến diểm hẹn, Lady"
"Vâng. Em sẽ mang anh đến đó, hãy leo lên "
Lady hạ thấp cơ thể. Shizuru nhảy lên lưng cô.
Ngay lập tức, cô nhảy lên không trung, hạ mình trên mái nhà của một tòa nhà gần đó, và bắt đầu chạy như gió.
"Nói đi, người yêu của em. Nếu được, hãy đi chỗ khác một lúc nhé? Em muốn ở bên anh, thậm chí chỉ là thêm một giây nữa "
Theo yêu cầu của cô, Shizuru lấy ra một chiếc đồng hồ từ túi và nhìn thoáng qua.
"Được rồi. Chúng ta vẫn còn thời gian, không vội "
"Tất nhiên, em hiểu mà"
Điểm đến mà cô thay đổi là tháp đồng hồ đánh dấu ranh giới của thị trấn.
Đứng trên đó, Shizuru và Lady nhìn xuống toàn cảnh của thành phố.
"… Thật đẹp"
Shizuru lầm bầm.
Khung cảnh dưới mắt anh, là khung cảnh của thế giới khác.
Con sói đen Lady nhích lại gần anh.
Và vì vậy một người và một thú ở đó cho đến khi tới giờ hẹn.
2 Bình luận