Vol 1
Chương 15: Linh hồn hộ vệ của tôi là nhất, có là thế giới khác cũng chả vấn đề
23 Bình luận - Độ dài: 1,713 từ - Cập nhật:
Trans: Zard
Bắt đầu chống bệnh lười nào :VVV
------------------------
Tomochika ngây người nhìn cô chị thân quen của mình đang lơ lửng trong phòng khách sạn.
Chỉ riêng việc đó thôi cũng đã gọi là bất thường rồi, mà không chỉ vậy, cổ còn đang ở thế giới khác nữa chứ.
“Có phải...chị không?’’
Chẳng lẽ chị ấy cũng bị dịch chuyển sang đây luôn sao?
Hay chị ấy đã chết và dịch chuyển sang thế giới này dưới dạng hồn ma?
Hay chị ấy đã học được kĩ thuật giúp mình lơ lửng trên không?
Tomochika lướt qua tất cả những khả năng có thể xảy ra, chị gái cô, Chihara Dannoura, là một con người mà mấy lẽ thường thức chả là gì với cổ cả.
『Xin cô đừng so sánh tôi với cô ta!!』
Tiếng nói vang vọng khắp đầu Tomochika
Cô ấy nói rằng đừng so sánh với chị cô, nhưng cô chẳng thấy cái gì khác trong giọng nói của hai người ả.
“Không không không, không thể nào cô không phải chị của tôi được. Em có đủ bằng chứng cho thấy không ai khác đủ kì quặc như chị tồn tại đâu chị biết chứ?’’
Nhỏ bé nhưng bự con, vượt xa khỏi khái niệm “mũm mĩm”, nằm ngay mức “tròn trịa”, đó là chị gái của cô. Chỉ nhìn qua cái bóng của chị ấy thôi cũng đã đủ biết đó là ai, không đời nào Tomochika có thể nhầm lẫn được.
『Cô nên gọi tôi là Mokomoko Dannoura! Vợ của người con cả đã sáng lập ra gia tộc Dannoura, được mệnh danh là cứu gia của nhà Dannoura và là vị thần hộ vệ của tộc Dannoura; là tổ tiên của cô, là linh hồn hộ vệ kiêm vệ sĩ vô hình của cô!』
“Từ từ đã nào, đừng có tóm gọn tất cả vào một câu nói như thế chứ!? Em còn chưa hiểu đây này! Để xem nào, vợ con cả, cứu gia,....rốt cục nhà chúng ta đã trải qua những thứ gì thế này!?”
『Tsk tsk. Hoàn toàn vô vọng luôn đấy chứ! Dù cô có cố đến mấy, nó cũng chả có ích lợi gì!』
“Hình như mình vừa bị mắng bởi một con ma thì phải?”
Tomochika cuối cùng cũng nhận ra: có lẽ nãy giờ người đang nói chuyện với cô không thực sự là chị mình. Hành động ngớ ngẩn của chị cô khác hẳn với tính thẳng thắng của người này, cô sẽ không bao giờ có chút phàn nàn gì về câu đùa của Tomochika.
“Thế... cô thực sự không phải là chị gái tôi sao?”
『Tôi là Mokomoko Dannoura!』
“Vậy cô làm gì ở đây?”
Nếu cô ta thật sự là linh hồn hộ mệnh của cô, thì đáng lẽ cổ nên trốn đâu đó quan sát chứ.
『Đúng vậy, với vai trò là linh hồn hộ mệnh của cô thì trách nhiệm của tôi chỉ có ngồi đó và xua đuổi những tà linh bám theo cô. Nhưng bây giờ tình huống đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, tôi không thể cứ đứng đó mà nhìn được, thế nên tôi quyết định sẽ chủ động giúp đỡ cô. Mà cô cũng không cần phải đứng đó nói chuyện đâu, bỏ hành lí qua bên đó và ngồi xuống nào.』
“Ừm, cảm ơn.”
Đáng lẽ ra việc một người lạ mặt như Mokomoko đột nhiên xuất hiện sẽ rất đáng ngờ, nhưng Tomochika lại cảm thấy không thể từ chối cô được. Có lẽ nhờ ngoại hình giống hệt chị gái mình đã tạo cho Tomochika cảm giác quen thuộc.
Tomochika đặt túi xuống và ngồi lên giường.
“Tôi có thể hỏi vài câu được không?”
『Bất cứ điều gì cô muốn!』
“Tại sao bây giờ cô mới xuất hiện? Chẳng phải có rất nhiều lúc cô nên xuất hiện ngay rồi phải không?”
『Tôi chờ đến khi chúng ta được ở một mình. Cậu trai đó khiến tôi sợ lắm biết không!』
"Cậu trai? À, Takatou-kun hả?"
『Đúng vậy. Nếu như tôi bất cẩn xuất hiện, tôi chắc chắn sẽ bị xóa xổ ngay lập tức, thế nên, à thì, tôi sẽ rất biết ơn nếu như cô giải thích giúp tôi về chuyện này.』
“Được thôi, nhưng mà...cô là ma đúng không? Bộ Takatou-kun có thể giết cô sao?”
Năng lực của Yogiri chắc chắn là rất tuyệt hảo, nhưng liệu nó có tác dụng với những thứ vô định hình như ma không? Tomochika nghi ngờ về chuyện đó.
『Là một linh hồn cấp cao, tôi có thể cảm nhận được thế nào là nguy hiểm thật sự. Và cậu trai đó khiến tôi như muốn “sống” khiếp.』(Zard: người thì sợ chết khiếp, ma thì sợ sống khiếp :)) )
“Hmm, được rồi, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy và cô sẽ ổn thôi. Rồi tiếp, chuyện giúp đỡ tôi là sao?”
『Mhm, đúng vậy. Nếu tôi trả lời theo tiêu đề của một cuốn novel nổi tiếng nào đó, thì nó sẽ là「Linh hồn hộ vệ của tôi là nhất, có là thế giới khác cũng chả vấn đề!」』
“Cái cách giải thích vòng vo đó là sao?!”
Thật kì lạ khi mấy lời đó xuất phát từ một hồn ma thời Heian (794-1185)
『Chà, cô có thể hiểu rằng tôi là một linh hồn thuần khiết nhất. Tôi không có sức mạnh vật lí nên giới hạn giúp đỡ của tôi cao lắm cũng chỉ tới bảo hộ tâm linh. Và tôi cũng đã làm như vậy với cô rồi đấy. Nhớ hồi cái hệ thống hay gì đó xuất hiện không? Chính tôi đã ngăn không cho nó kích hoạt vào cô đấy.』
“Aha! Ra là cô! Cô chơi tôi đấy à!?”
『Oh? Thế cô thực sự muốn cái thứ đáng ngờ đó à?』
Tomochika không thể trả lời.
Nếu như hệ thống được cài vào cô, cô có thể sẽ không bị bỏ lại bởi những người bạn cùng lớp của mình, nhưng thực sự đó là điều tốt nhất sao?
『Nói thẳng ra, tôi không khuyến khích cô nhận cái thứ đó. Nó được thiết kế cho chiến tranh, chỉ bằng việc cài nó thôi mà sát ý của con người đã tăng lên, nỗi sợ chết giảm xuống và cảm giác tội lỗi khi giết người thì gần như là không còn. Cô khi đó như như lũ nghiện đánh nhau vậy đấy.』
"Huh... bạn tôi đâu có vậy đâu?."
『Ban đầu thì có thể không có, nhưng nó sẽ dần dần bào mòn cơ thể họ. Sau tất cả, chỉ những kẻ mạnh mới có thể sống sót trong thế giới này.』
"Vậy nghĩa là những người không được cài đặt cũng có linh hồn hộ vệ sao?"
『Tôi chịu. Tôi là linh hồn hộ vệ duy nhất đến thế giới này cơ mà.』
Không có manh mối gì về chuyện này, nhưng hẳn là có lí do nào đó để hệ thống cài đặt thất bại lên bọn họ.
“Trước đó cô đã nói gì đó về thủ hộ gia của nhà Dannoura, thế tại sao lại là tôi? Chẳng phải Chihara hợp hơn sao?”
Người chị gái Chihara Dannoura là người nối nghiệp nhà Dannoura, thế nên người lẽ ra phải có linh hồn hộ vệ nên là chị ấy, Tomochika nghĩ vậy.
『Người đó chưa đáng làm người thừa kế, quá yếu. Thế nên tôi cần cô sống sót và trở về.』
“Tôi cũng muốn lắm chứ, tin tôi đi, nhưng bây giờ tôi toàn sống nhờ vào Takatou-kun không thôi đấy, tôi chả khác gì cục tạ cả….”
Cung thuật nhà Dannoura
Một bí thuật từ thời Heian, đó là sự kết hợp giữa chiến đấu bằng vũ khí tay đôi, được kế thừa qua từng thế hệ đến ngày nay. Tomochika đã quen với nó, nhưng trong thế giới nơi rồng bay, phép thuật bay, người cắn cỏ bay khắp nơi cùng những kĩ năng đặc biệt thế này, cô chẳng thấy có gì hữu dụng trong những kĩ thuật này.
『Đúng! Dù cho cô có thành thục kĩ thuật nhà Dannoura thế nào, cô cũng chẳng thể đi xa được với nó. Thế nên! Tôi sẽ dạy cô: Chân thuật Dannoura!』
Mokomoko làm một nụ cười độc ác và Tomochika có cảm giác xấu về chuyện này.
*****
Vẻ bơ phờ của Tomochika hiện rõ lên mặt cô khi cô xuất hiện trên sảnh khách sạn.
“Chào buổi sáng. Không ngủ được à?”
Yogiri nói với vẻ mặt vui vẻ, đó là bằng chứng cho thấy cậu đã ngủ rất ngon đêm qua.
“À thì, có vài chuyện đã xảy ra ấy mà. Thế, kế hoạch hôm nay là gì? Thu thập thông tin và đuổi theo những người khác à?”
Mục tiêu lúc này của họ là gặp lại những người bạn cùng lớp của mình, những người đang đi đến thủ đô, thế nên bước đầu tiên nên là điều tra về hướng đi của bọn họ.
“À phải rồi, về chuyện đó. Tớ đã tính trước cả rồi.”
“Hả? Khi nào?”
“Tối qua”
“Từ, đừng nói là cậu tự đi và làm hết một mình đấy nhé!”
“Nah, làm gì có chuyện đó. Tớ hỏi người đằng kia kìa, cô nhân viên lễ tân đó đấy.”
Yogiri chỉ về phía một người phụ nữ mặc bộ com lê đang đứng cuối sảnh.
Khi Tomochika nhìn về phía đó, cô gái nhẹ nhàng cuối đầu.
Một vẻ đẹp hoàn mĩ, không lạ gì khi Tomochika trở nên choáng váng khi thấy điều đó.
“Cô ấy quan sát hướng đi của những người “bạn” của chúng ta và nói rằng sẽ mất vài ngày để đuổi kịp bọn họ. Cô ấy đã chuẩn bị sẵn cho chúng ta vài món để giải quyết vấn đề về ngôn ngữ và thậm chí còn giúp tớ sạc máy game nữa”
“Cô tiếp tân đó toàn năng quá nhỉ, chúng ta thậm chí chẳng phải động tay động chân gì luôn đấy.”
Gần như mọi vấn đề của bọn họ đều đã được giải quyết trong một đêm bởi một cô nhân viên khách sạn này.
23 Bình luận
hết rồng đ*t xe bus giờ tới ma hộ mệnh gia tộc
*Cắn