"Ô ô...?"
Bánh Mì quay đầu, lập tức bắt gặp Bạch Si đang nhìn mình chòng chọc. Bị nhìn chằm chằm như thế, có vẻ con bé cảm thấy kinh sợ. Đôi tay chống đỡ thân thể trở nên mềm nhũn, lạch cạch một tiếng ngã ra giường.
Thấy cảnh này, sự lạnh lẽo trong mắt Bạch Si dần dần hòa tan. Nó đi đến bên giường, ngồi xuống. Có lẽ Bánh Mì đại khái cho là mình lại sắp bị mắng, rụt người lại, từ từ nhắm hai mắt, không dám động.
Một cái tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu hồng phấn của con bé. Động tác dịu dàng... Hoàn toàn không giống với hành động mà một kẻ lãnh khốc tới cực điểm có thể làm ra.
Bánh Mì chậm rãi mở mắt ra, thấy được gương mặt ít khi nói cười kia của Bạch Si. Thế nhưng trong mắt nó dường như đã không còn ý trách cứ. Mà chỉ không ngừng vuốt tóc, vuốt lưng con bé, khiến con bé cảm thấy vô cùng thoải mái...
"Ô a."
Bánh Mì cười, con bé lại vươn tay chân ra, leo lên bắp đùi Bạch Si. Sau cùng thì nghênh ngang ngồi trên đùi nó, ô ô kêu.
Bạch Si khe khẽ thở dài, một tiếng thở dài này là vì cái gì đây? Chỉ sợ ngay cả chính nó cũng không có câu trả lời. Nó chỉ biết là một giây sau, nó đã đưa tay trái ra, bảo vệ đứa trẻ đang ngồi trên chân của mình, cầm sữa bò trong tay, từng chút từng chút đút cho con bé.
Đêm khuya băng lãnh, nhưng trong cái lạnh đó lại chưa hẳn không có sự ấm áp chỉ độc thuộc về bóng tối. Đêm nay sắp đi qua, đến ngày mai, Học Viện Hoàng Gia Thần Thánh Ân Sủng sẽ nghênh đón học kỳ mới bắt đầu. Mà một cuộc sống mới, cũng sẽ chính thức triển khai.
_______________
Ngày mới đến đúng như những gì đã đoán trước, sáng sớm sáu giờ đúng, Bạch Si đã thay xong quần áo, đẩy cánh cửa rách nát bước ra ngoài, còn muốn đúng giờ hơn cả đồng hồ.
Nó mặc trên người một bộ đồ vải thô tay ngắn, bộ đồ này được moi ra từ cái bao vải tối qua. Tuy trong mắt người bình thường, bộ đồ này vẫn thuộc dạng rách nát hết sức, nhưng so với cái bộ đồ chả khác gì người rừng khi trước của nó thì ít ra cũng đã có chút hình người.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, mùa thu sắp tới ư? Bạch Si ngẩng đầu nhìn lên những tia sáng mặt trời xuyên thấu qua bóng cây rơi xuống kia, sờ sờ xiềng xích trên cánh tay phải, bắt đầu công việc buổi sớm.
Hôm nay không phải đi đổ hồ bơi vào lúc sáu giờ, cho nên nó mới có thời gian rỗi rãnh đi làm một số việc nội trợ. Đầu tiên là đổ đầy nước vào cái vạc trong nhà, đun sôi một ít nước, làm một số chút bữa sáng đơn giản, sau đó hâm nóng sữa bò. Bánh Mì vẫn còn ngủ say sưa trong chăn, Bạch Si ôm con bé lên, thay tã, lại đi giặt quần áo. Một giờ trôi qua rất nhanh, nhưng bởi vì nó đã quen với việc gánh nước, cả tốc độ và sức chịu đựng nó đều đã nắm giữ rất tốt nên mọi việc đều đâu vào đấy. Bảy giờ kém năm phút, tất cả mọi chuyện đã làm xong, mà nó cũng bưng một bát bột nước sền sệt, ngồi lên bàn ăn.
Bảy giờ tới. Bát bột nấu không có mùi vị gì cũng đã chảy hết vào bụng. Bạch Si lấy sữa bò nóng ra khỏi nồi đun, vừa muốn quay người đi đến bên giường, từ phía cổng chính đằng sau đột nhiên truyền đến một trận cảm giác đè ép.
Hiệu trưởng Kampa hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn vào nhà. Một ít cỏ dại mọc ra từ bên trong những vệt nứt của mặt sàn bằng gỗ, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên kẻ lá, rọi vào trong phòng, tất cả đều tiến vào trong tầm mắt lão.
"........."
Bước chân Bạch Si dừng lại. Nó chậm rãi quay đầu, lẳng lặng nhìn hiệu trưởng Kampa đang đứng trước cửa nhà.
Kampa không nói gì, lão chỉ nhẹ nhàng khẽ gật đầu một cái. Không vì cái gì khác, liền vì đứa bé trước mắt này vậy mà có thể phát giác được sự tồn tại của chính mình ngay khi mình vừa xuất hiện. Không sai, dù lão có để cho hơi thở của mình thoáng tăng thêm, bước chân hơi nặng hơn một chút. Nhưng ngay cả như vậy, kẻ có thể nhanh chóng phát giác hiện sự tồn tại của lão, trong đám trẻ con cùng tuổi có thể có mấy người đây?
"A..."
Kampa hơi cười cười.
Chỉ sợ, một đứa cũng không có.
Gánh nước và giật điện ba tháng liên tục không chỉ làm sự dẻo dai và sức chịu đựng của Bạch Si trở nên vô cùng xuất sắc, mà càng làm cho nội tâm vốn dĩ vô cùng tỉnh táo kia trở nên càng thêm tĩnh lặng.
"Mang con nhóc kia lên, đi theo ta."
Nói xong, hiệu trưởng Kampa quay người. Bạch Si hơi chần chờ một chút, mới ôm Bánh Mì lên, rồi lấy một mảnh dây vải từ trong bao ra, cột con bé vào trước ngực mình. Sau đó, nó bỏ bình sữa nóng vào vào túi quần, theo hiệu trưởng Kampa đi ra ngoài.
Vốn dĩ Bạch Si cho là hiệu trưởng Kampa sẽ mang nó đi nơi nào đó, nhưng vị hiệu trưởng kia chỉ rời khỏi thảm cỏ, bước vào con đường đá vụn bên ngoài liền dừng bước lại. Bạch Si nhìn theo ngón tay lão, bên đường đặt một cây chổi, một cái ki hốt rác, và một cái thùng rác di động lớn.
"Mùa thu sắp đến, lá rụng trong học viện cũng sẽ nhiều lên. Dù Phong Xuy Sa là ở trong sa mạc, nhưng bởi vì vị trí địa lý đặc biệt, bốn mùa ở đây cũng là rất rõ ràng, mùa đông cũng sẽ có tuyết rơi."
Hiệu trưởng Kampa chắp hai tay sau lưng, tránh ra một con đường, để Bạch Si đi đến bên cạnh mình, tiếp tục nói: "Từ hôm nay trở đi, trước khi đến Thánh Dạ Tế mùa đông, ngươi sẽ phụ trách quét dọn toàn bộ học viện. Đương nhiên, ta không bảo ngươi hoàn thành những công việc này trong một ngày. So sánh với việc đổ nước cho bể bơi, công việc lần này nhẹ nhõm hơn nhiều. Ngươi chỉ cần kiên trì quét rác mỗi ngày, từ bảy giờ rưỡi sáng quét đến bảy giờ rưỡi tối, mười hai giờ. Trong thời gian đó, đừng để ta phát hiện ngươi lười biếng là được rồi."
Nhiệm vụ lần này thật đúng là rất đơn giản. Bạch Si cúi người, cầm chổi lên, ước lượng cân nặng. Lúc này, Kampa tiếp tục nói: "Trừ quét rác ra, mỗi ngày ngươi còn phải phụ trách trợ giúp ở các giảng đường lộ thiên trong giáo khu vào một khoảng thời gian đặc biệt. Đoạn thời gian đó là thời gian dạy học của học viện, ta muốn ngươi vừa làm việc vừa nghe giảng. Nơi này là Học Viện Hoàng Gia Thần Thánh Ân Sủng, ta không thể cho phép một đứa mù chữ làm việc ở đây. Ngươi nhất định phải biết chữ, cách mười ngày ta sẽ đến kiểm tra một lần, nhìn xem ngươi học được bao nhiêu rồi."
Bạch Si ngẩng đầu, thì thào lầm bầm một tiếng --
"Biết... Chữ...?"
Trong nháy mắt này, chiếc "hộp" trong đầu nó lập tức mở ra! Rất nhiều hình ảnh và chữ viết tranh nhau nhảy vọt đến chỗ nó, xoay vòng quanh thân thể nó. Đương nhiên là Kampa không thấy được những thứ đó.
Thứ hiện ra lúc này, chính là cách sử dụng kiếm đầu tiên trong "Lục Kiếm" - "Thương". Suốt ba tháng nay, nó đã nhìn những hình vẽ đó không biết bao nhiêu lần, nhưng không biết chữ, không đọc được những chú giải, nó làm sao cũng không thể nào hiểu được ý nghĩa của những hình vẽ kia. Cho dù là làm theo động tác của tượng đất nhỏ thì cũng chẳng thể thực hiện được thứ tốc độ mà ba tháng trước nó dùng để cứu Bánh Mì khỏi tay Drau. Nghĩ như vậy, nội dung chú giải hẳn phải nằm trong mớ chữ viết kia. Mà bây giờ, nó liền sẽ đi học chữ...!!!
"Ngươi làm sao?"
Hiệu trưởng Kampa cúi đầu xuống, sự hoài nghi xuất hiện trong ánh mắt.
Hình vẽ và chữ viết vờn quanh cơ thể ngay tức khắc biến mất, Bạch Si ngẩng đầu, nói: "Không có gì. Như vậy, tôi sẽ làm việc ngay bây giờ."
"Hừ, rất tích cực. Nhưng chờ một chút, trước khi ngươi làm việc, ta còn có một thứ đồ muốn cho ngươi. Đưa tay ra."
Bạch Si hơi chần chờ một chút, rồi giơ cánh tay trái không cầm chổi ra. Nhưng Kampa lại hừ một tiếng, nói "Hai tay". Lần này, Bạch Si không thể không để chổi xuống, chỉnh lại vị trí của Bánh Mì trước ngực, rồi giơ tay ra trước mặt Kampa.
Tiếp theo, Kampa lấy một cái còng tay ra khỏi áo choàng, gắt gao trói vào hai tay Bạch Si.
Tự do của đôi tay bị tước đi trong nháy mắt, cái này khiến Bạch Si lập tức lùi lại một bước! Nhưng còn không đợi bước chân vừa lui lại của nó ổn định, Kampa đã xuất hiện sau lưng nó từ bao giờ! Chỉ nghe ba ba hai tiếng, đôi chân nó cũng bị đeo lên một bộ xiềng chân, âm thanh xiềng xích ma sát vào mặt đất, rung động theo bước chân của nó.
Bạch Si kinh ngạc, nó lập tức rút Ám Diệt ra bảo vệ trước ngực, phòng bị Kampa hạ sát thủ. Nhưng sau khi đeo xiềng cho Bạch Si, Kampa chỉ lui về chỗ cũ, chắp tay sau lưng, giống như chưa từng xảy ra cái gì.
"Đừng khẩn trương, những xiềng xích này cũng không thể hạn chế sự tự do của ngươi. Chúng nó rất dài, có thể khiến ngươi tự do tự tại làm bất kỳ động tác gì."
Bạch Si nắm Ám Diệt thật chặt, vụng trộm liếc liếc xiềng xích trên người một chút. Không sai, chúng nó thực sự rất dài. Coi như mình sải bước chạy bộ, cũng sẽ không gây ra trở ngại gì.
"Bây giờ không thể so với nghỉ hè, học viên đi trong học viện sẽ nhiều hơn, cũng sẽ có nhiều người đụng phải ngươi hơn. Đến lúc đó, sợi xích quái dị quấn trên tay phải ngươi nhất định sẽ làm cho rất nhiều người phản cảm. Mà lại, cây dao găm này của ngươi cũng sẽ khiến học sinh cảm thấy sợ hãi, không thể an tâm học hành."
"Cho nên ta đeo xích tay và xiềng chân cho ngươi là để che dấu xiềng xích và con dao trên tay phải ngươi. Tạm thời ngươi cứ lấy thân phận phạm nhân khổ dịch cho Phong Xuy Sa mà sinh hoạt đi."
Sau khi xác nhận những xiềng xích này thật sự không hạn chế cử động của chính mình thế nào, Bạch Si mới hạ cảnh giác xuống. Nó hơi vung tay, rút Ám Diệt trở về. Tiếp theo, nó một lần nữa đi lấy chổi...
"Trừ ra, những xiềng xích này còn có một cái mục đích khác. Đó chính là..."
Đột nhiên, hiệu trưởng Kampa vươn tay, nhẹ nhàng búng tay một cái giữa không trung.
"Để cho phần công việc 'nhẹ nhõm' này của ngươi trở nên không hề nhẹ nhõm như vậy."
Bốn cái còng tay đeo trên tứ chi Bạch Si đột nhiên tỏa ra một luồng hào quang màu vàng đất! Ánh sáng chợt lóe lên, trên mấy chiếc còng bỗng nhiên hiện ra một ký tự hình tam giác. Ngay sau đó, những sợi xích thật dài này giống như bị mất kiểm soát, đột nhiên co lại, kéo hai tay hai chân Bạch Si lại, khóa kín. Mà ngay sau đó...
"Ô --!!!"
Những chiếc còng khóa chặt tứ chi đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, nặng tới mức khiến Bạch Si đứng không vững, ngã về trước. Vì đề phòng đè trúng Bánh Mì, Bạch Si mãnh liệt xoay người, phần lưng đập xuống mặt đường đá đụn.
Thật nặng... Thật chặt! Cổ tay gần như sắp gãy! Bất kể lôi kéo thế nào, hai tay hai chân đều bị xiềng xích chăm chú buộc chung một chỗ, không thể tách rời.
5 Bình luận
Nyan ! Vậy chắc sau này Bạch Si sẽ được cho cái gậy như ý với cân đẩu vân ! Nyan !