Arifureta Shokugyou de Se...
Shirakome Ryou (Chuuni Suki) Takayaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arifureta After V

Chương 417: Arifureta After VShin’en Kyou đệ tam chươngTrận chiến ở mặt sauPhần cuối~Chẳng phải mọi người một mình là đủ rồi hay sao?~

11 Bình luận - Độ dài: 11,106 từ - Cập nhật:

Arifureta chương 417: Arifureta After VShin’en Kyou đệ tam chươngTrận chiến ở mặt sauPhần cuối~Chẳng phải mọi người một mình là đủ rồi hay sao?~

Bên trong khu rừng sâu thẳm với sương mù dày đặc màu trắng tinh trôi lững lờ.

10 con Hihi khổng lồ, đang bước về phía trước một cách thận trọng. Chiều cao cơ thể khoảng trên dưới 3m, lông trên người màu đen, và có diện mạo gây nhầm lẫn với mặt người. Là yêu ma với số lượng có hạn thậm chí ở đại lục, sở hữu truyền thuyết ăn thịt người, là yêu thích ăn thịt các bé gái.

Hiện giờ dù thân đang bị sai sử, song bản tính hung bạo và sự giảo hoạt đó không hề giảm đi chút nào. Đến mức mà chúng vẫn rình rập, ngóng đợi để nhắm vào sơ hở của chủ nhân đang tạm thời trói buộc mình.

Yêu ma Hihi đó, tuy nhiên, hiện giờ vào lúc này lại thậm chí còn không bật lên tiếng cười chế giễu thô bỉ mà cũng có thể là nguồn gốc cho cái tên của chúng, và phát ra bầu không khí căng thẳng như thể đang bị dí dao sát vào cổ.

10 con bọc lót tầm nhìn lẫn nhau, và bận bịu không ngớt hướng ánh mắt cảnh giác đi chỗ này chỗ kia.

Cố gắng ẩn giấu hơi thở, cố gắng không phát ra tiếng bước chân, thật thận trọng, thật thận trọng.

Nếu có thể thì chúng muốn quay gót thậm chí là ngay bây giờ, nhưng mệnh lệnh từ chủ nhân không có thay đổi, và chúng chỉ còn biết xâm nhập. Dù đang truyền tải sự nguy hiểm không biết bao nhiêu lần, nhưng đến cả hồi đáp cũng chẳng thấy.

Chắc chắn chủ nhân của chúng không vào trong rừng nhưng, đã có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, dù là chủ nhân đáng hận đến cực điểm, nhưng chúng không thể không tuân lệnh chừng nào “trói buộc” còn tồn tại.

Không, giả như có được phép rút lui đi nữa, thì chắc là cũng đã trễ rồi.

Chuyện đó, đám Hihi đang lí giải được bằng bản năng.

Màn sương này, màn sương dày đặc màu trắng đến mức ghê tởm này......

「――-!」

Con Hihi có cốt cách thủ lĩnh, vừa nín thở, vừa dừng chuyển động.

Hihi đã sống đặc biệt lâu, được nói là có thể đọc trái tim con người tương tự như Satori. Không sai lệch gì với truyền thuyết đó, con Hihi có cốt cách thủ lĩnh này đang sở hữu năng lực như thế.

Năng lực đọc tâm đang được triển khai toàn lực đó,

――Mọi người, xin nhờ giúp đỡ ạ-

Nó đã bắt được một giọng nữ lịch sự, nhưng trái lại là kích thích bản năng của Hihi.

Chỉ với giọng nói là nó hiểu. Bản năng gào lên rằng「Đây là con mồi cực phẩm!」, và suy nghĩ gào lên rằng「Bây giờ hãy chạy ngay đi!」đang dâng lên một cách đồng thời.

Con Hihi có cốt cách thủ lĩnh không hề bối rối. Đấm mạnh vào bản năng, nó phát ra tiếng kêu the thé, cảnh báo cho cả đàn. Rằng hãy nhảy lui về sau. Song, đã trễ rồi.

*GO-* mặt đất đã nổ tung. Những chiếc rễ cây bay ra với động lượng khiến người ta ảo giác như vậy.

Những chiếc rễ cây đã hóa cứng xuyên thấu hai con Hihi trong nháy mắt như một trò đùa, rồi cứ thế quấn quanh và siết chặt chúng.

Thêm một con nữa, đã bị thực vật há cái miệng to lớn ra ngoạm lấy từ phần đầu ở đích đến mà nó đang lui lại.

Ngay khi tưởng chừng như thế, một cá thể khác đã bị dây leo được bôi lên chất dịch bám dính quấn lấy trong khoảnh khắc, và lúc này nó lại trợn mắt trắng dã với sùi bọt mép, rồi bắt đầu co giật cũng trong khoảnh khắc.

Con Hihi mang cốt cách thủ lĩnh, không có dư đất mà lựa chọn.

「――--!!」

Nó ra hiệu lệnh tới thuộc hạ rằng, Hãy chạy hết tốc lực tới phương hướng đã bắt được ý niệm đi, kẻ nào đến trước sẽ có được con mồi cực phẩm!, như để khích lệ và làm chúng phấn chấn lên.

Trên cơ sở không thể bắt được ý niệm của chủ nhân, thì đường lui đã không còn nữa. Bởi vì màn sương mù dày đặc này đang làm rối loạn cảm giác về phương hướng của chúng.

Cũng chẳng thể biết được những cây cối và thực vật xung quanh, cái nào sẽ tấn công chúng như vừa rồi.

Nhưng, ngay cả trong khi đang nhận vào tổn hại đến mức 100 thuộc hạ lúc ba đầu đã trở thành 1 phần 10, thì chúng vẫn lần theo dấu ý niệm của kẻ địch đang ở đâu đó trong khu rừng này, và cuối cùng đến được cự ly mà tay có thể chạm tới.

Nếu vậy thì, đã chẳng còn con đường nào khác ngoài việc xuyên qua!

Tiếng hống của dã thú, kết hợp với sự phát tán của yêu khí đã thổi bay màn sương trắng đi một chút. Và chúng co giò chạy thẳng một hơi theo con đường đó.

Thật đáng sợ, mắt chúng đầy tơ máu với ý nghĩ sẽ mặc sức thưởng thức chủ nhân của khu rừng này――

「Awawa-, nguy rồi nguy rồi! Quả nhiên đã bị nắm được vị trí!」

Thứ mà chúng đã nhìn thấy, là một cô gái nhỏ đang ngồi trên thân cây khổng lồ to lớn hơn hẳn những thứ xung quanh.

Rút ngắn cự li đến khi có thể nhìn bằng mắt, liếc qua một cái thì cô đang hoảng hốt.

Là nữ, và trẻ con. Chẳng những thế còn tràn trề sức mạnh.

Tinh thần của đám Hihi đã cảm thấy căng thẳng và khủng hoảng, xoay ngược trong nháy mắt. Trở thành sự thích thú, lòng gian ác, và cơn thèm ăn.

Rằng, cả đàn đã bị giết gần sạch. Chúng sẽ không giết cô thật đơn giản. Chúng sẽ vừa ăn, vừa chơi đùa, khiến cô kêu gào khóc lóc, và thưởng thức từ từ từng ngóc ngách trên cơ thể cô.

Không cần biết cô đang ở trên đầu chúng gần 10m. Trước Hihi thì không có nơi nào sẽ lánh nạn được cả.

Ôm rịt lấy thân cây khổng lồ, chúng vừa để tiếng cười chế giễu nhăn nhở *niya niya* vang lên, vừa leo trèo với động lượng khủng khiếp......

「―― “Shoukon”!!」(TN: 衝魂 – Xung hồn)

Sóng xung kích fantasy màu hồng đã tràn ra.

Nếu chỉ là sóng xung kích đơn thuần thì chắc chắn, là chúng sẽ có thể chịu được. Song thứ đó, khiến cho sức phòng ngự vật lí chẳng mang chút ý nghĩa nào, là một xung kích sẽ đánh trực tiếp vào linh hồn mà.

「「「「「――Gii--!?」」」」」

Suy nghĩ của chúng trở nên trắng xóa. Ý thức đi xa mà chẳng hiểu nổi lí do. Sức mạnh rút khỏi tứ chi, và chúng cắm mặt xuống đất một cách tình thương mến thương.

Trên mặt đất đó,

「King-san! Xin hãy làm đi!」

Tiếng lá cây xào xạc *zawa zawa* phản ứng với giọng nói đáng yêu, và từ mặt đất núi kiếm bằng rễ cây đã bay ra.

Một nửa bị đâm chi chít trên người, một nửa bị xiên que và vào trạng thái không thể nhúc nhích.

Phải chăng là do may mắn, hay do thực lực. Mà chỉ có con mang cốt cách thủ lĩnh là qua chuyện với không thương tích bằng cách uốn mình trong khe hở giữa núi đao, song chẳng có nghĩa lí gì.

*GOGOGO-* tiếng mặt đất rền vang âm hưởng, nó quát vào ý thức đang nhá nhem của mình và nhìn về trước mặt.

「......」

Chắc chắn, nếu nói bằng lời biểu cảm trên bộ mặt con người đó thì, sẽ là「Đùa tôi hả......」.

Thân cây khổng lồ với tổng chiều cao khoảng 30m đã đứng dậy.

Phải, nó đã đứng dậy.

Vô số rễ cây vươn ra, hay có lẽ là buộc lại thành chân giống như một con nhện, từ phần giữa thân tách ngang ra tạo thành cặp mắt đỏ và cái miệng với răng lởm chởm, rồi cành cây dày và nặng nề đang uốn éo, khuấy trộn khí trời.

Phải chăng nên gọi là, sự hiển hiện của vua khu rừng.

Trong khi âm thanh mặt đất rung chuyển vang rền, “Ma thụ vương (King Trent)” đã cất lên một tiếng hống. Không khí chấn động *biri biri*, và tồn tại khác biệt một cách rõ ràng về cốt cách khiến bản năng của đám Hihi co rúm lại vì sợ hãi.

Không, không chỉ có Hihi. Đó là, điều mà tất cả ngoại địch đang xâm nhập vào khu rừng “Thánh vực của Vương thụ” này đang cảm thấy bây giờ.

『C hờ――』

Hihi có thể điều khiển thậm chí là tiếng người, mở miệng ra để cố kêu gọi sự đồng cảm. Bản tính giảo hoạt, đã đọc vị được tính cách ngây thơ của nữ nhân đang được cành lá của King Trent ôm lấy để bảo vệ――Aiko.

Điều đó đúng thật là chính xác. Aiko không thể giết người một cách tích cực. Và nếu đối phương cầu xin tha mạng thì lại càng dữ hơn.

Nhưng mà tuy nhiên, Hihi đã không biết. Dù có thể đọc suy nghĩ, nhưng chúng không thể đọc ký ức mà.

Về chuyện cô thuộc hệ sẽ làm nếu như thật sự cần thiết.

Và về chuyện cô thuộc hệ hớt ha hớt hải, sẽ để chuyện của người khác chạy từ tai này qua tai kia và mang đầu óc lên trên mây.

「Cả Hajime-kun, lẫn mọi người trong các thần linh-san đều không có ở đây...... Nếu mình thất bại thì thế giới sẽ gặp nguy mất...... Ưư, đau bụng quá...... Nhưng mà không được đâu, Aiko! Phải làm cho đàng hoàng! Vì đây là chuyện mà Hajime-kun đã tin tưởng và giao cho mình mà! Faitoo-, faitoo---」

Ngay khi tưởng chừng như đang thì thầm gì đó, thì cô đã dồn khí thế vào *funsu-*, và dễ dàng phớt lờ mấy tiếng cầu xin tha mạng của con Hihi King.

「King-san! Hãy làm đii-!!」

Đồng ý yêu cầu!, thumbs up bằng chóp của cành lá một cách thậm chí là khéo léo, King Trent hướng tới đám Hihi đang trối chết cố gắng trốn thoát khỏi núi đao bằng rễ cây, và loạn đả với vô số cành cây.

Dù nói là cành cây, nhưng từng cái một đều cực dày. Nếu nói về sức phá hoại của thứ đó, thì ở cấp độ một phát là sẽ có thể nghiền nát một ngôi nhà.

Thứ đó, thì. Đang loạn đả loạn đả loạn đả với không chút dung tha. Thật đúng là Chitatapu! Chitatapu! Chitatapu! Dĩ nhiên, vì đám Hihi là yêu ma nên nếu chết thì sẽ chỉ tan thành sương chứ không đời nào có khối thịt gì được tạo ra cả. (TN: チタタプ- Có nghĩa là đập đến khi thịt nát vụn ra theo cách nói Ainu)

Đám Hihi đang biến mất với bộ mặt tuyệt vọng.

「Ư~m, với điều này thì trước mắt chắc chắn sẽ có thể đối ứng với toàn bộ một đàn lớn...... Ưu tiên tiêu diệt khỉ-san vừa rồi...... Sau đó thì phía đông là một chút, và một nhóm mới từ phía tây? Muu, quả nhiên có lẽ nếu không cử Trent-san đi và trấn áp phía thuật giả thì sẽ không có điểm dừng. Mình thật sự không muốn ra ngoài thụ hải nhưng mà......」

Cô nghĩ ngợi, gật đầu một cái, Ưm, quyết định phương hướng và truyền ma lực vào cây trượng đang mang trên tay.

Là một cây trượng dài khoảng 30cm với vẻ ngoài trông như được làm bằng gỗ. Là thứ mà Hajime đã dung hợp khoáng vật vào, với cơ sở là vật được sản sinh từ vương thụ.

Ngoài cộng hưởng với Laila là hóa thân, còn là chứng chỉ của người có thể hành sử như đại điện cho một phần quyền năng của cô ấy, và đồng thời cũng là tạo tác sở hữu sức mạnh sẽ khiến cho Ma thuật linh hồn và kỹ năng trên tư cách tác nông sư của Aiko gia tăng một cách bộc phát.

Tên của nó là “Thủ hộ trượng”.

Hiện tại, khu rừng của thánh vực này có diện mạo khác với bình thường. Điều đó, cũng là kết quả cho sự kết hợp giữa quyền năng của cây trượng này và sức mạnh của Aiko.

Nhờ “Jukai Genkai” đã được thiết lập, dù ngay cả lúc bình thường thì đã có kết giới cản trở nhận thức bảo vệ cho vương thụ rồi, mà nó đang hóa thành ma cảnh có năng lực làm điên đảo nhận thưc với màn sương trắng, và tràn lan quân đoàn của ma thú hệ thực vật cùng ma thụ.

「Knight-san! Bishop-san! Và 10 cá thể Pawn-san làm ơn hãy tìm kiếm ở phần vòng ngoài của thánh vực!」

Cây cối xung quanh đột nhiên bắt đầu chuyển động. Pawn Trent cao khoảng 5m, Knight Trent cứng cáp nhất cao khoảng 10m, và Bishop Trent có thể sử dụng mọi loại ma pháp cao khoảng 8m, thi lễ với Aiko một các trân trọng, rồi di động về phía bên kia màn sương dày đặc.

Đúng như có thể hiểu từ danh xưng, cả Trent cũng liên hệ với cờ vua về chủng loại lẫn đặc kỹ.

Và, không chỉ một vòng thụ hải, gần bên King luôn luôn có đội ma thụ cận vệ vây quanh.

Vừa rồi thật sự là chúng có thể tiêu diệt tận gốc đám Hihi trước khi đến được đây, song thấy khả năng cao là mình không được ra trận, nên King đã cố tình để chúng lọt qua với cái ý đồ kiểu「Lão cũng muốn được Aiko-dono ra mệnh lệnh!」.

Còn nữa, trong thân cây ở kế bên Aiko có “Nhân hình ma thụ Queen Trent”, dựa trên giá〇 hình người mà họ đã chạm trán ở Đại mê cung của thụ hải, vì cũng có sự hộ vệ sở hữu năng lực với mức độ tương đương tông đồ mô phỏng, nên dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ chẳng có nguy hiểm gì hết.

Việc Aiko đang hớt ha hớt hải, đơn giản là cô chỉ đang để đầu óc trên mây như mọi thường thôi.

「Tuyệt vời nhỉ, Sensei. Cứ như “Nữ vương của khu rừng”.」

「Tại sao mấy người này ai nấy đều thuộc hệ “Chẳng phải một mình là đủ rồi sao” vậy hả?」

Trong khi giật mình bởi giọng nam nữ bất thình lình bắt chuyện với mình, Aiko nhìn vào phía đầu cành cây mà cô đang ngồi, thì ở đó là dáng vẻ của Kouki và Moana đã bước ra từ Gate.

「Amanogawa-kun và Moana-san!」

Hai người bước tới gần với biểu cảm kỳ lạ thế nào đó, nên nói là gương mặt có hơi cạn lời, hay nói là cảm giác như đang cười khổ ra chiều mất hết tự tin.

「Đằng ấy không sao chứ ạ?」

「Vâng. Yue-san đang vô song nên là.」

「Ra là vậy. Vì là Yue-san nhỉ.」

Việc có thể lĩnh hội với nhiêu đó là chất lượng của vợ cả-sama.

「Thế thì hai người đã đến để giúp cô nhỉ?」

「Vâng. Trước mắt thì, em đã nghĩ rằng sẽ là cân bằng tốt với tuyền tiến, vì cũng là chi viện cho tiền tuyến nhưng mà......」

「Có vẻ không cần thiết nhỉ? Tôi hiểu lí do quỷ vương bệ hạ nói là “Aiko đã sử dụng Hộ vệ trượng và phát động Jukai Genkai, thì tuy chỉ giới hạn ở thánh vực, nhưng cô ấy sẽ hầu như là vô địch” rồi.」

Trong khi nói thế, nhóm Kouki đưa cho cô bảo châu đã được dự trữ ma lực mà họ nhận từ Hajime.

Hơn nữa, chừng nào ma lực của Aiko còn chưa cạn kiệt, thì cả thụ hải, màn sương trắng, lẫn các ma thú hệ thực vật đều có khả năng tái sinh trong nháy mắt. Thêm vào đó, cô cũng có thể nắm bắt toàn thể thụ hải thông qua màn sương trắng.

Một kết giới của rừng cây và sương mù không thể phá hủy, không thể ẩn nấp, và cả chuyện chạy trốn cũng không được cho phép bởi quân thế vô hạn.

Và vị vua của khu rừng nắm trong tay tất cả những thứ đó.

Ra là vậy. Thật sự là vô địch.

Chúng mình, hoàn toàn chẳng được tích sự gì nhỉ....... trước Kouki và Moana đang có đôi mắt chết dần, Aiko hoảng hốt xua tay *puru puru*.

「Không hề có chuyện đó đâu ạ! Một mình thì cảm thấy bất an lắm....... Có hai người đến giúp thì thật sự đỡ cho cô ạ!」

Mặt của hai ngươi giãn ra *howa~n*. Gương mặt như người đã gặp phải bất công, và được chữa lành khi xem video mèo vậy.

「Hơn nữa, từ lúc không có hỗ trợ của Laila-san, thì nên nói là không thể giũ bỏ cảm giác gượng gạo khi điều khiển thụ hải, và có hơi khó khăn......」

Những thần linh slime với một chút trước đó còn đang mở ra cuộc chiến phòng vệ cùng với cô, hiện tại, vì một sự tình nọ mà đã vào “Thế giới bên trong Rương đồ” ―― “Hakoniwa”. Nhằm cho một nước đi giải quyết hiện trạng.

Từ lúc không còn hỗ trợ trong thời gian thực từ nữ thần của vương thụ, thì có vẻ như độ khó trong việc thao tác của thụ hải――cụ thể hơn, là can thiệp vào thánh vực là căn bản cho thụ hải đang tăng lên kha khá.

「Chuyện đó thì, không lẽ là tại tính chất của vương thụ, sao ạ?」

「Có vẻ là vậy nhỉ.」

Kouki suy đoán từ điều mà cậu ta đã nghe thoáng qua nhằm chuyển hướng đề tài lúc đã xoay sở để thoát khỏi lời mời mọc nước tăng lực special.

Aiko gật đầu, với câu hỏi đó. Trong khi vung vẫy Hộ vệ trượng *furi furi* để chỉ thị cho toàn thể thụ hải, cô giơ ngón tay ở bên còn lại lên, và bắt đầu nói cứ như khi giảng bài trong lớp học.

「Hai người biết về chuyện cành lá của thế giới thụ, sẽ sản sinh ra sức mạnh cố hữu thích hợp với thế giới đó đấy nhỉ?」

「Phải. Nếu thế giới của Moana thì sẽ là ân huệ lực nhỉ.」

「Nhóm Kouki sử dụng là ma lực đấy nhỉ?」

「Desu desu. Và, thứ đó của trái đất, thì Hajime-kun đã đặt tên là “Khí lực” ạ.」

Đó là sức mạnh cố hữu của trái đất. Thứ đã từng suy giảm xuống còn một phần vạn đó, hiện tại, cùng với sự phục sinh của vương thụ, đang chạy khắp trái đất thông qua long mạch.

Tác nghiệp mà Hajime đã thực hiện ở thánh vực, là phân tích thứ năng lượng cố hữu của trái đất này.

Theo lời thuật lại của Aiko đã được cậu kể cho nghe trong lúc phân tích thứ đó, thì khí lực này tương đối gần tố tử hơn so với ma lực hay đại loại vậy.

「Điều đó nói cách khác...... là chuyện thế nào vậy ta?」

「Sẽ dễ dàng biến hoán thành những loại năng lượng khác nhỉ?」

「Có vẻ là vậy nhỉ. Đồng thời thì, dường như cũng có chuyện nó sẽ dễ dàng tiếp nhận năng lượng khác ạ.」

Kouki và Moana hơi nghiêng đầu. Aiko gõ đầu của Hộ vệ trượng và thân cây *pechi pechi*.

Ngay lập tức những cành lá mỏng vươn dài ra *nyoki nyoki*, vẽ hình người, và cụm từ trái đất.

「Người trái đất chúng ta, có lưu giữ khí lực này một cách tiềm tàng, hay là nhân chủng sở hữu tính tương thích ạ.」

「......Vậy à. Nếu về cơ bản thì chuyện người trái đất chúng em có thể sử dụng ma lực của Tortus vốn khác về tính chất sẽ thật kỳ lạ. Nhưng.」

「Là chuyện vì ngay từ đầu thì tính chất của khí lực là dễ dàng tiếp nhận những loại năng lượng khác, nên nhóm Kouki đã tương thích với điều đó có thể sử dụng ma lực nhỉ.」

「Cả hai người đều xuất sắc ạ!」

Trước Aiko vừa nở nụ cười tươi tắn *niko niko*, vừa khen ngợi, hai người lại trở nên ấm lòng *howaa*. Kouki đặt câu hỏi trong khi có hơi ngượng ngùng.

「Đã vậy thì những loại năng lượng khác, nếu định thực hiện thì sẽ có thể sử dụng được luôn hay sao ạ?」

「Trên lí luận là vậy. Tuy nhiên, trên việc đã tiếp nhận xong tính chất của ma lực một lần rồi, nếu không thực hiện một loại reset nào đó thì có lẽ sẽ khó khăn ạ. Rằng cơ thể của con người không khéo léo đến mức có thể chuyển đổi qua lại giữa nhiều loại sức mạnh khác nhau một cách tự tại.」

「Ra là vậy. Suy cho cùng là tính chất nền tảng sao ạ.」

「Đúng vậy nhỉ. Thế, Amanogawa-kun có còn nhớ không ạ? Về điều mà giáo hoàng Ishtar đã nói, lúc chúng ta bị triệu hồi tới Tortus.」

Nghĩ ngợi một chút, cậu ta lượm nhặt từ ký ức câu chuyện có thể sẽ liên quan tới dòng chảy của cuộc hội thoại này.

「Là chuyện chỉ số cơ bản của chúng ta cao hơn những người ở Tortus, nhỉ?」

「Chính xác! Là chuyện có lẽ giống như việc luyện tập ở trên núi cao ạ.」

Nói cách khác, người trái đất đã sống sót ở một thế giới hầu như khô cạn năng lượng, trong khi sở hữu tính chất về mặt thể xác thích ứng với năng lượng gần với tố tử hơn, dường như có tố chất tiếp nhận ma lực, và giống như lúc xuống mặt đất từ trên núi cao vốn thiếu oxy, tố chất tiếp nhận lượng ma lực khổng lồ cũng tăng lên gấp bội.

Vì ở Tortus ma lực cũng liên quan tới năng lực thân thể, nên đương nhiên, chỉ số của người trái đất cũng cao hơn thứ đó của người Tortus, chuyện là vậy.

「Đến cùng thì có vẻ như chỉ ở giai đoạn giả thuyết thôi nhưng mà nhé. Hiện giờ phải ưu tiên đối phó với ở đằng này mà.」

「Ra là vậy. Nhưng mà có thể nghĩ rằng đang chắp nối được phần nền móng rồi nhỉ.」

「Cô cũng nghĩ thế ạ. Và, câu chuyện đã bị chệch đi nhưng, người bị triệu hồi chúng ta đã quen với ma lực mất rồi mà......」

「Ở thánh vực chứa đầy khí lực này, tuy có thể được chấp nhận nhưng vì tính chất khác nhau nên khó động tay động chân, là chuyện như vậy nhỉ? Sensei-dono.」

Moana giữa chừng nhìn qua nhìn lại giữa Kouki và Aiko, rồi làm gương mặt tươi cười vì lí do gì đó, mở miệng nói ra kết luận.

Nở nụ cười với xưng hô của Moana, Aiko gật đầu. Không để ý tới việc ánh mắt của hai người đang giao nhau, Kouki ngẩng cái đầu đang cúi xuống để suy nghĩ lên.

「Ra là vậy. Xung quanh chuyện đó thì Laila-san đã điều chỉnh nhưng, hiện giờ lại đang ở Hakoniwa mà...... Cơ mà, Sensei? Moana?」

Cuối cùng đã nhận ra, Kouki hơi nghiêng đầu.

Khi cậu ta làm vậy, Aiko vừa cười ra chiều hơi ngượng ngùng,

「Em đã làm rất tốt. Thế thì tiết học sẽ kết thúc ở chỗ này ạ!」

Vừa nói thế. Bên cạnh Kouki đang ngẩn ra *pokan-*, Moana mỉm cười và cúi đầu một cái.

「Xin chân thành cảm ơn ạ, Sensei-dono.」

「Nếu có chỗ nào không hiểu thì xin hãy hỏi cô nhé. Dù nói vậy thì, vì chỉ có chút tri thức ít ỏi thôi nên chỗ cô không thể trả lời được mới là nhiều nhưng mà.」

Nghe đến đó, Kouki cuối cùng đã lí giải được. Giải thích của Aiko, không phải giải thích tình hình đơn thuần. mà là sự cân nhắc dành cho Kouki đã sớm thôi học. Không phải “trông giống như một tiết học”, mà thực chất là một tiết học đã lâu rồi cậu ta mới tham gia.

Hoài niệm thế nào đó, việc vẫn được đối xử như một học sinh, dẫu cho mình đã tự ý vọt đi một cách sốt ruột khi vẫn chưa ngồi ấm ghế, khiến cậu ta hạnh phúc quá đỗi, Kouki vừa ôm mặt bằng hai tay, vừa bật ra giọng nói lạ lùng「Nn~~」.

Rồi, bằng giọng thủ thỉ,

「Xin chân thành cảm ơn cô, về tiết học ạ.」

Cậu ta đã nói thế.

「Vâng-. Giờ thì, xin hãy ra ngoài thánh vực và bắt thuật giả đi! Vì có vẻ như họ không có ở phần vòng ngoài, nên chắc là đang trốn ở một nơi cách đây tương đối xa và gửi yêu ma đến từ đó ạ! Saa, nhanh chân lên!」

「......Sensei. Xin hãy để cho dư âm thấm vào em thêm chút đi chứ.」

Vỗ tay một cái, Ai-chansensei dễ dàng thay đổi bầu không khí.

Ngay cả trong khi làm khuôn mặt như đang trở nên lạc lõng với cảm xúc, thì Kouki vẫn dẫn theo Moana cười khổ, và cấp tốc tìm kiếm kẻ địch ở phần bên ngoài.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Tại nhà của hàng xóm-san――của nhà Nagumo vào lúc nửa đêm.

「Anata! Anata nhìn xem! Nhà Nagumo-san lại có người vào nữa rồi đó!」

Trong khi ghé mắt nhìn ra bên ngoài từ khe hở của rèm cửa, bà vợ thấp giọng gọi ông chồng.

Ông chồng đang thư giãn trong phòng khách đã cau mặt lại rõ mồn một. Như chỉ muốn nói rằng ông ta thật sự không có hứng thú gì, với bà vợ thường xuyên quan sát nhà Nagumo từ khe hở của rèm cửa.

「Nee, Anata. Anh có biết đoạn phim hàng chục người đi ra từ trong một chiếc xe bình thường không vậy ta?」

「Aa, chương trình đặc biệt về những thước phim gây sốc đã chiếu vào lần trước ha.」

Với thay đổi chủ đề đột ngột, ông chồng nghi ngờ dời ánh nhìn ra khỏi tv.

Bà vợ trong khi nhìn chòng chọc vào phía bên kia của rèm cửa, nói với thanh âm run rẫy như đang sợ hãi.

「Chỗ của Nagumo-san, đúng thật là một ngôi nhà lớn đó. Người chồng là giám đốc-san mà, còn Sumire-san là “Sumire-sensei” đó mà. Thu nhập của họ khác hẳn chúng ta.」

「N n-, ma, maa đúng là vậy ha......」

「Thu nhập của họ khác hẳn.」

「Đúng là vậy ha!」

Điều quan trọng (?) nên phải nói 2 lần sao. Ông chồng đồng ý với cảm giác có chút bất cần.

「Nhưng ngôi nhà của họ không ở mức biệt phủ lộng lẫy. Chỉ ở mức độ bắt mắt hơn hẳn so với xung quanh thôi.」

「Điều đó thì nhìn là hiểu mà. Thế bà đang muốn nói gì?」

「Là chuyện trái với độ lớn của ngôi nhà, thì số người đã được mời đến là quá nhiều đó!」

Trong đồng tử của bà vợ đã ngoảnh đầu nhìn lại qua vai, là sự khủng hoảng rõ ràng đối với việc không thể lí giải.

「......Từ này đến giờ bà đã nhìn suốt rồi nhưng, nhiều đến thế sao?」

「Đang hơn 100 người rồi đấy.」

「Nhiều quá ha!? Bữa tiệc của người nổi tiếng à?」

Ra là vậy. Với nhà Nagumo tuy nói là một ngôi nhà bắt mắt, nhưng không ra khỏi phạm trù của một căn nhà của khu dân cư bình thường, thì nghĩ thế nào cũng là vượt sức chứa rồi.

「Nếu nghĩ theo cách bình thường thì chắc chắn sẽ trở thành tình trạng kiểu khoang chứa hàng của mấy con tàu nhập cảnh bất hợp pháp đấy nhỉ?」

「Nếu nhồi nhét bít kín hết khoảng trống thì, maa, hẳn là sẽ vào được ha. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy sợ rồi nhưng mà.」

「Không phải chỉ có nhiêu đó đâu. Vì hôm nay không có phim truyền hình muốn xem, nên tôi, đã quan sát 4 tiếng đồng hồ rồi đúng chứ?」

「Aa. Vì trông bà đáng sợ nên tôi đã không thể gọi.」

「Phải-, đáng sợ đó! Những người đáng lí không hề vào lại đi ra chẳng biết bao nhiêu lần đó! Đang thành ra thế nào vậy! Dạo gần đây, việc đi tuần tra của Omawari-san cũng nhiều quá mức mà! Trước đó không lâu đã có hiện diện dị thường từ khu vườn nhà họ mà! Hơn nữa, mấy người trông như mafia, hay là những người rõ ràng không phải thường dân cũng đến nhà họ mà! Đang thành ra thế nào vậy chứ!」

Mấy người giống mafia, nói cách khác là đoàn của cục trưởng Magdanesse thuộc cục bảo an Anh Quốc đã đến thăm vào lúc xảy ra sự kiện Vatican. Chiếc xe sơn màu đen, và nhóm đồ đen bảo vệ cho cục trưởng. Bầu không khí của Magdanesse cũng không hề thiện lành.

Còn những người rõ ràng không phải thường dân, là môn sinh của trường phái Yaegashi, hoặc người có liên quan tới chính phủ như Fukube.

Sau khi Nagumo Hajime trở về từ vụ không rõ tung tích, thì chuyện này chuyện kia.

Và bà vợ nhà đối diện đã nhìn thấy tất cả những điều đó! Dáng vẻ run rẫy với trạng thái tái mẹt lập cà lập cập *kata kata*, khiến ông chồng cũng không thể trơ mắt mà nhìn.

Quét ánh mắt một vòng ngôi nhà mình đã tự mua vẫn còn sót lại một khoảng nợ tương đối, ông ta quyết ý, và nói với bà vợ về chuyện mà mình thực ra đã luôn suy nghĩ từ cái lúc mà nhà Nagumo trở nên rộn ràng.

「......Chuyển nhà thôi.」

「Ha? Tôi tuyệt đối, không chịu nhưng mà?」

Bà vợ, hướng tới ánh mắt nghi ngờ sự tỉnh táo của ông chồng. Rằng dù vẫn còn nợ, vậy mà lại phát ngôn cái gì vậy. Với khuôn mặt nghiêm túc dù bà ta đã trong tình trạng trông như mất tỉnh táo cho đến tận lúc nãy.

「Ể, iya, tại vì, bà sợ đúng chứ?」

「Phải, tôi sợ đấy. Vì nghĩ thế nào cũng thật kỳ lạ mà, chỗ của Nagumo-san. Dù hẳn là ông hạnh phúc vì có thể nhìn rất nhiều mỹ nhân-san nhưng mà. Việc ông đi làm với cái mặt dere- dere khi được Remia-san chào hỏi là lần thứ bao nhiêu rồi ta? Ông, không phải đang nhắm vào căn giờ mà Remia-san tiễn Myuu-chan đi học hay sao?」

「Lúc này thì chuyện đó như thế nào cũng được! Tôi lo lắng cho trạng thái tinh thần của bà đó!」

Vượt qua một cách quyết liệt!, ông chồng gào lên như chỉ muốn nói thế. Với người chồng như vậy, bà vợ nói.

「Ông nói trạng thái tinh thần...... Cực kỳ khỏe khoắn đó. Cơ mà, tại vì đủ thứ chuyện xảy ra một cách thường xuyên từ lúc Hajime-kun trở về, nên sự hồi hộp doki doki của tôi mỗi ngày không hề dừng lại đấy! Tôi đã tuyệt đối không thể chịu nổi, mấy thứ như những ngày bình thường tẻ nhạt...... mấy thứ như những ngày bình thường không có sự gay cấn này rồi! Nếu ông muốn chuyển nhà thì cứ đi một mình giùm tôi!」

「A, là cảm giác như thế......」

Bị làm động tác xua xua tay *shi- shi-*, ông chồng ngồi trở lại sofa. Rồi lơ đễnh *bohe-* hướng ánh mắt về lại tv. Thế nào đó có vẻ như khói đang phun lên từ Phú Sĩ. Thiệt là nguy to haaa, có lẽ nào chỗ Nagumo-san liên quan tới chuyện này không haa, haha...... trong khi lẩm bẩm một điều vô cùng chính xác trong lòng, thì ông ta đã xoa dịu con tim bằng việc nhắm rượu với cơm tối không ngon lành chút nào.

「A-!? Mỹ nhân tóc bạc-san vừa phát vỡ của sổ tầng 2, vừa bay ra đấy! Aa-, đã rơi đập đầu xuống khu vườn rồi...... Kia tuyệt đối là đã bị ném xuống đó! Hora-, ở chỗ cửa sổ có một cô bé đang cầm dao!」

Hôm nay cũng như mọi ngày, bà vợ đang chứng kiến. Dị thường của nhà Nagumo, từ khe hở của rèm cửa.

Với khuôn mặt sợ hãi cứ như thể đang tận hưởng trò nhà ma vậy.

.

.

.

Giờ thì, nói về thiếu nữ cầm dao đã thổi bay Egari yêu tinh ra bên ngoài từ cửa sổ của phòng Hajime mới vừa rồi――Yuuka.

「Yuukacchi, hãy bình tĩnh đi chứ~」

「Nếu bình thường nhìn vào thì đây là khoảnh khắc xảy ra một vụ án giết người đó nhé.」

「Im mồm! Chẳng phải là vì các người trêu chọc tôi à!」

Tại hiện trường mà cô bị trêu chọc về quan hệ với Hajime như thường lệ, và Egari đã hùa theo quá trớn để rồi bị ném qua vai bay ra ngoài――phòng của Hajime, Yuuka đang quắc mắt lên *ki-*.

Thêm vào đó, việc hùa theo quá trớn, là đẩy Yuuka lên giường của Hajime rồi cuộn cô lại thành miếng gỏi cuốn.

Yuuka đã sắp trở nên đờ đẫn *powaa* ở điểm đây là giường của Hajime nhưng, đã mất tự chủ *puttsun* với việc Nana cùng Taeko có gương mặt cười toe toét *niya niya* đang thủ sẵn camera, và phụ huynh cùng Shuu & Sumire đang ghé mắt nhìn vào trong phòng với gương mặt cười toe toét *niya niya*.

Sự xấu hổ là power. Điều đó thì điều đó thì cô đã thoát ra & ném qua vai một cách xuất sắc.

「A, xin lỗi ạ! Cháu, lỡ làm vỡ, cửa sổ mất――」

「Thiệt cái tình ạ. Xin hãy xem lại bản thân đi, Ka-chan.」

「Ai là Ka-chan hả! Cơ mà, đừng có đứng sau lưng tôi.」

Cô toàn lực kháng nghị với Egari đã quay lại một cách xuất quỷ nhập thần *shun-*. Giữa lúc đó, thế nào đó khung cửa sổ phát sáng và kính cửa sổ dần được sửa chữa một cách tự động. Có vẻ như tạo tác gắn vào Ma thuật tái tạo đang được thiết lập ở đâu đó. Dường như tự lúc nào chẳng hay, nhà Nagumo đã được chuẩn bị cơ năng tự động sửa chữa.

「Yuuka, đã là đêm khuya rồi đó. Hàng xóm-san thì đương nhiên rồi, nhưng dù nói là dưới lòng đất, vì cũng có người trong nhà đã lên giường đi ngủ rồi nên gây ồn như vậy ào thì cha không thể khen ngợi được ha.」

「Mou, con bé nhà tôi thiệt là chẳng thật thà gì hết..... Xin lỗi nhé, Sumire-san.」

Cha của Yuuka――Hiroyuki khiển trách cô, còn mẹ cô là Yuuri thì nói với biểu cảm khó khăn hiện lên trên mặt. Con gái của họ, tuy nói là tồn tại không phải người nhưng đã ném đối phương có hình dạng con người xuống từ tầng 2 nhưng mà...... ở cái khoảng họ bơ luôn điều đó thì, phải chăng nên nói là nhà Sonobe cũng đang bị nhuộm màu một phần lớn.

Quả nhiên là bơ luôn vụ ném xuống, Sumire và Shuu đáp lại với gương mặt thích thú như đang rao giảng đạo lí「Không hề có chuyện đó!」.

「Chị đang nói gì vậy ạ, Yuuri-san. Tsundere là trạng thái đó ạ. Chẳng phải là điểm tốt của Yuuka-chan hay sao ạ.」

「Chính xác là vậy ạ. Sự đáng yêu này không phải là thứ có thể nạp vào người trong một sớm một chiều đâu ạ. Hajime cũng có vẻ như đang nhìn nhận và tôn trọng Yuuka-chan mà, nhà tôi lúc nào cũng nhiệt liệt hoang nghênh đó ạ!」

Các phụ huynh đang tự tiện trở nên phấn khích. Cái sự xấu hổ và khó ở đó của cô thật không thể nói nổi.

Yuuka đỏ bừng mặt đến mức chưa từng có trước đây và ngồi thụp xuống.

......Trong lúc sự cảnh giới bằng liên thủ giữa nhà Yaegashi và cảnh sát địa phương đang được thực hiện lên cả thị trấn.

Với việc xác định được danh tính của kẻ giật dây và sự tình đã có biến động lớn, thì hiện tại, tất cả gia đình của các bạn học đang đến lánh nạn tại nhà Nagumo.

Tuy đã không có vấn đề gì về chiến lực của Myuu trong chuyến du lịch ngoại khóa, song quá nửa trong số chúng hiện giờ đang đi công tác ở Kyoutou cùng với Myuu. Nửa số bạn học với Yuuka đứng đầu danh sách ở lại để thủ hộ nhưng, để đề phòng trường hợp vạn nhất thì họ sẽ thức cả đêm nay, là chuyện như vậy.

Còn các gia đình từng người sẽ nghỉ trong những căn phòng riêng giống như khách sạn, ở không gian dưới lòng đất rộng rãi đã được khuếch đại bằng Ma thuật không gian.

Tạm thời thì, vì đây là sau khi nhóm Hajime đã lo liệu tất cả điệp báo viên ở một vòng xung quanh, và cấp dưới của Fukube cũng đang lót một lưới cảnh giới nên không xảy ra vấn đề gì đặc biệt.

Bởi vậy, nhà Nagumo không có bầu không khí nghiêm trọng, và phải chăng là vì vậy, mà có vẻ như Yuuka không bị trêu chọc về mối quan hệ với Hajime thì họ sẽ chẳng thể yên lòng được.

Chẳng những các bạn học, mà đến cả nhóm phụ huynh.

Cô càng phủ định, Không phải như thế mà!, thì vì lí do gì đó ánh mắt xung quanh lại càng trở nên ấm áp. Tại sao vậy chứứ!, đã là trạng thái tâm lí mà cô chỉ còn có thể Charis〇 Guard.

Và chuyện đó lại khiến cho con tim của nhóm phụ huynh nhột nhạt「Đáng yêu haa」nhưng mà.

「Thế thì, Ka-chan. Mùi trên giường của chủ nhân thì thế――」

「Hơn cả chuyện đó! Nogari thì sao vậy chứ!」

Đổi đi đổi! Chẳng phải phía kia thì vẫn còn đỡ hơn sao!, Yuuka hét lên như chỉ muốn nói vậy.

「Mu, tại sao vậy ạ. Cô bất mãn với tôi sao? Rốt cục là ở chỗ nào?」

「Cái thứ nén ép sự bất mãn lại để tạo ra nhân hình chẳng phải là cô à.」

Ngay cả trong khi nghĩ rằng, Trái với kỳ vọng!, vì ánh mắt của Yuuka đang ngày càng trở thành thứ của một kẻ giết người (dao cũng trượt ra lấp ló từ bên trong ống tay áo của cô), nên Egari vẫn nghiêm mặt lại và trả lời.

「Nếu là con em ngu xuẩn, thì nó đã ở suốt trong Hakoniwa ạ.」

「Hakoniwa? Thế giới bên trong Rương đồ đó nhỉ. Cô ấy đang làm gì vậy, trong cái sự việc khẩn cấp này.」

「Chính vì đây là sự việc khẩn cấp đó ạ. Tuy hết sức ức chế nhưng, hiện trạng thì con em ngu xuẩn đang có ích với chủ nhân hơn là tôi ạ.」

「? Là chuyện thế nào?」

「Giống như tôi đã chuyển sinh thành một mỹ nữ yêu tinh sở hữu sự diễm lệ vô tiền khoáng hậu.」

「Nếu cô cắt bớt cái sự tự tin lạm phát đó ra thành nhiều phần, thì sẽ có thể trở nên kiều diễm hơn đó.」

「Việc con em ngu xuẩn thậm chí là đê tiện khi rõ mồn một rằng nó muốn chiều lòng chủ nhân với mấy thứ như hầu gái robot, bằng phương pháp báng bổ là chiếm xác của android chuyên dụng cho nhân vật boss của thế giới SF thì ai cũng trông thấy đó là một kiểu chuyển sinh đáng tiếc đến cực điểm nhưng.」

「Cô có nhận ra rằng mình đang trở thành một yêu tinh đáng tiếc khi rõ mồn một rằng cô nâng bản thân mình lên và đạp em gái xuống không?」

「Chính vì điều đó! Nên nó ở đẳng cấp không cho phép kẻ khác theo kịp khi dính dáng tới phân tích về mặt cơ giới, tính toán・điều chỉnh thiết bị chuyển đổi phối trí tố tử hay lập trình đó ạ. Thật ức chế không sao nói nổi.」

「Tôi không cần cái câu cuối.」

「Cô có biết không ạ? Nó đã nhận được đồ hầu gái trực tiếp từ chủ nhân đó ạ! Dù tôi thì phải tự bỏ tiền túi ra vậy mà!」

「Thông tin đó thì lại càng không cần.」

「Con bi〇ch khốn kiếp đó dám!」

「Ý nghĩa của từ kiều diễm, chẳng phải cô nên trả lại lần nữa sẽ tốt hơn sao?」

Taeko, Nana, và các phụ huynh của nhà Nagumo với nhà Sonobe đang chuyện trò to nhỏ với nhau. Rằng, dù là sự bộc trực của Yuuka, hay khí chất sẽ phản ứng chặt chẽ ngay cả với lời nói và hành động giỡn mặt, những chỗ như thế dễ bị trêu chọc, và thật đáng yêu đó nhỉ.

Dù sao đi nữa, Nogari-san có vẻ như đang maid robo hóa, với Nogari-mother làm gốc, hiện tại, đang dành hết tâm sức cho nhiệm vụ trong yếu ở Hakoniwa.

Nếu vậy thì, có nghĩa là cô sẽ vẫn còn phải ở chung với sinh vật phiều nhiễu đang chạy hết tốc lực về phương hướng của sự phiền nhiễu này thêm một lúc nữa.

「Nagumo...... Mau quay về đi chứứ.」

Yuuka thì thầm với giọng có chút nghẹn ngào.

Dĩ nhiên, các phụ huynh cùng nhau quằn quại, trong khi chuyển sang cách nói năng của Remia「Ara ara maa maa」, còn nhóm bạn thân thì lưu giữ bằng smartphone với hơi thở gấp gáp.

Và, lúc đó, Remia đã lên tầng 2. Ngay cả trong khi làm biểu cảm những đang nhìn những người rắc rối khi thấy tình hình trong phòng, thì cô vẫn mở lời rằng vì đã làm xong bữa tối cho các bạn học khác đang trực đêm rồi nên mọi người cũng cùng tham gia thì sao.

Yuuka chớp lấy cơ hội nghìn vàng và nhào tới. Tuy nhiên, giữ đường thì cô bật ra giọng nói「......A」. Và đoán ra bầu không khí âu lo đang quấn quanh Remia một cách mơ hồ.

「......Remia-san, nếu chị nói một tiếng thì em đã làm bữa khuya rồi đó ạ.」

「Yuuka-san?」

「Chị đang lo lắng đó nhỉ, về chuyện của Myuu-chan. ......Xin đừng cố gắng quá sức.」

Là chuyện giống như con gái đang đi ra chiến trường. Trên tư cách một người mẹ thì không đời nào cô lại chẳng lo lắng.

Hay có lẽ, vì cảm xúc không thể bình tĩnh được nếu không làm gì đó, nên cô mới nấu bữa khuya chăng.

Tuy nhiên, dù thế đi nữa thì chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với một người làm. Gần tương tự như việc cùng ăn với ai đó và thưởng thức bữa ăn, cùng nấu ăn với ai đó cũng sẽ rất vui, Yuuka biết điều đó mà.

Trước sự quan tâm như thế của Yuuka, Remia hơi tròn mắt, và cô nhoẻn miệng cười ra chiều hạnh phúc「Ara ara Ufufu」.

「Xin cảm ơn ạ, Yuuka-san, Nhưng chị không sao đâu đó?」

「Vậy, sao ạ?」

「Vâng. Cũng có Shizuku-san và nhóm Demon Ranger-san ở đó mà.」

Với Remia nói rằng, Bởi vậy nên chị mới tin tưởng mà chờ ạ, Egari nếu được bảo là con tài tẩy trong việc hộ vệ thì nghe rất oách nhưng hiện trạng thì chỉ là tồn tại đang sản xuất stress hàng loạt đã giơ tay *pi-*.

Yuuka vừa siết chặt dao trên hai tay, vừa hỏi「Có chuyện gì?」. Còn Nana cùng Taeko ngay cả trong khi co giật nét mặt「Hỏng bét, trêu cậu ấy quá đà rồi. Trang bị dao trong hội thoại đang trở thành mặc định......」, vẫn đứng chực sẵn ở hai bên của Yuuka, và giữ lấy cánh tay của cô một cách không hề khách sáo.

「Vì có arachne ở cạnh Ojou-sama, nên nếu chia sẻ tầm nhìn với arachne ở phía này thì sẽ có thể quan sát được tình hình nhưng, cô thấy sao ạ?」

「Một ý kiến chí lí hả!?」

Hai con dao nhẹ nhàng rơi xuống *botori-* và cắm lên sàn. Suýt soát ngay trước mũi chân của Nana và Taeko. Tiếng hét「Hyaa!?」cất lên từ hai người.

「Ara, chẳng phải rất hay sao, Remia-chan. Hãy xem đi thôi.」

「Đây là cơ hội tốt để xác nhận bạn bè của Myuu mà ha. Cơ mà Egari-tan, nếu có thể thì tôi muốn cô sớm nói ra đó.」

Với lời nói của Sumire và Shuu, Remia cũng gật đầu.

「Không, tại vì trở thành cơ thể này nên tôi đã trở nên không thể chiếu ra hình ảnh được bao gồm trong máy móc...... Tôi không muốn cho chị em bên trong arcachne cơ hội được tỏa sáng mà.」

「Bụng dạ hẹp hòi thì cũng có mức độ thôi.」

Tsukkomi của Yuuka đang ngày một được đánh bóng.

Arachne chẳng rõ là chị em thứ bao nhiêu đã ra khỏi “Rương đồ” với tiếng I-, đặt chân lên trên chiếc máy tính để bàn của Hajime.

Rồi, nó dừng chuyển động một chút, để những con mắt màu đỏ nhấp nháy *piko piko*, sau đó duỗi cổng kết nối ở mũi chân cắm vào máy tính của Hajme, và khởi động màn hình.

Khi nó làm thế, thì giọng nói với cảm giác hỗn loạn đã truyền đến trước cả hình ảnh.

『Quay lại! Quay lại đây ngay-, Kokou! Tại sao ngươi lại phớt lờ ta!?』(TN: 虎蛟 – Hổ giao, Hujio, một loại quái ngư trong Sơn Hải Kinh của Trung Quốc)

『Khốn-, trói buộc chắc chắn không bị giải trừ vậy mà!』

『Bafuku! Gì vậy hả cái mặt!? Cái mặt dere dere như thế, ta chưa từng thấy bao giờ đấy!?』(TN: 馬腹 – Mã phục, Mafu, một yêu quái mình hổ mặt người cũng trong Sơn Hải Kinh của Trung Quốc)

『Là thứ gì vậy hả, ngươi là thứ gì vậy hảả-!! Là thuật giả của Tsuchimikado hả!?』

『Hân hạnh gặp mặt, Myuu ạ! Tên của nhóm Oji-san là gì vậy ạ! Nano!』

『Tự giới thiệu, sao hả!?』

Giọng nói tràn ngập sự hỗn loạn của nhiều gã đàn ông, và giọng nói của Myuu đang chào hỏi một cách hết sức khỏe khoắn.

Giọng nói đoán ra sự tình「A~」vang vọng trong phòng. Có lẽ, cô bé đã cướp mất, hay có lẽ là biến những thứ không phải người mà đối phương mình đang giáp mặt sai sử thành bạn, là cảm giác như thế đúng chứ.

Y như rằng, trong hình ảnh đã trở nên rõ ràng thì......

Quang cảnh vô số quái ngư và dã thú dị hình bơi lội giữa không trung, đang nhích sát lại gần Myuu để chầu chực, và quang cảnh những kẻ che mặt bằng tấm vải có hình ngôi sao năm cánh――tám chín phần mười, chắc hẳn là “Ảnh pháp sư” đang không ngớt sửng sốt, nôn nóng đã được chiếu lên.

「Fumu, các thuật sư của “Ảnh pháp sư” ở chỗ này chỗ kia dường như đang bắt yêu ma của Kyoutou, bao gồm cả những thứ được phong ấn tại các đền chùa miếu mạo nhỉ. Và có vẻ như tình hình là Ojou-sama đang đảo qua đảo lại để cản trở điều đó ạ.」

Ở quá trình đó, có vẻ như hóa sinh của đại lục mà chúng đang sai sử――trong số đó đặc biệt là tất cả những con sống dưới nước đang phớt lờ mệnh lệnh của chủ nhân và gửi love call tới Myuu.

Hóa sinh hệ mặt người, được gọi bằng tên thân thương mà có vẻ như cô bé đã đặt cho chúng một cách nhanh chóng, đang dere dere.

「Myuuu.」

Remia ôm mặt bằng hai tay.

「Có vẻ như bạn bè có gốc gác tồn tại ở Kyouto, cộng thêm cả bạn bè của bạn bè, đang chia nhau ra và bắt giữ “Ảnh pháp sư”. Hiện giờ thì có vẻ như khu vực có thêm Oikeniwa? ở Kyoutou Gosho là một “Long huyệt” cấp 1, nên cô họ đang bảo hộ cho chỗ đó nhé. Nếu mặc kệ, thì dường như không khó để bạn bè của cô ấy bị ném vào đó, nhằm làm ô uế long mạch nên là.」

Shizuku đang ở cạnh Myuu và mang đôi mắt xa xăm đã được chiếu lên. Đôi lúc, cánh tay phải của cô mờ đi. Có lẽ, cô đang chém thứ gì đó bằng kỹ thuật rút kiếm thần tốc. Vì chính phần vỏ của thanh katana đen cũng đang được bao trong ánh sáng nhạt, nên cô còn thậm chí đang chém các chủng loại chú trớ bằng kiếm kich sẽ cắt nát kể cả những thứ phi vật chất không biết chừng.

Song, điều mà cô đang làm thì chỉ có bấy nhiêu thôi. Đám yêu ma phản chủ (?), và nhóm Demon Ranger đang lo việc ăn miếng trả miếng rồi.

「Những bạn bè ngay từ đầu của tiểu thư đã bị “Ảnh pháp sư” bắt và sai sử, hình như cũng được cứu kha khá rồi nhé. Và có vẻ chúng cũng đang đi để bảo vệ cho những điểm trọng yếu của kết giới ạ. Fumu, quả không hổ danh Ojou-sama, thật sự cảm giác như tiểu thư đang thực hiện Hyakki Yakou nhỉ!」 (TN: 百鬼夜行 – Bách Quỷ Dạ Hành)

「Myuuuuuu-」

Remia khuỵu xuống. Cô biết về chuyện đa phần trong yêu ma có nhiều tồn tại sở hữu truyền thuyết khủng khiếp như là ăn thịt người hay tai họa. Vì lo lắng nên cô đã học mà.

Nếu có thể đếm xuể với hai bàn tay thì vẫn còn tốt chán, nhưng trước cô con gái đang băng băng thẳng tiến một cách real trên con đường “Liệu mình có thể kết được 100 người bạn không phải người không ta?”, thì tinh thần của Mama đang không thể dung nạp thêm gì nữa.

Và, bất thình lình vào lúc đó,

『Thật không thể tin nổi! Lũ ác quỷ la sát đang bâu vào một thiếu nữ ngây thơ!』

Giọng nói của một người đàn ông trẻ đã chen lấn xô đẩy vào. Tại hiện trường mà kể cả lúc bình thường cũng đang hỗn loạn rồi, một thanh niên đeo mặt nạ cáo, vừa tạo dáng khoa trương, vừa giá đáo.

『Phía Ojou-san, vẫn ổn chứ! Justice đã đến rồi!!』

『Vừa kịp lúc ạ. Xin hãy tiếp nhận chỗ này.』

Anh ta được đáp lại một cách phủ đầu bởi thanh âm như đã chết của Shizuku.

Nhưng, trước câu trả lời cay nghiệt đến cùng cực như thế, Justice hay là Tsuchimikado Taiga vẫn không hề nao núng. Cơ mà, anh ta không có nghe!

『Hỡi lũ hóa sinh khủng khiếp kia! Ngay bây giờ hãy tránh xa khỏi thiếu nữ đi! Và cả đám người ngoài vòng pháp luật đang làm loạn đô thị của Kyou nữa! Ta đã đánh bại đồng bọn của các ngươi rồi đấy! Ta đã bị kéo ra khỏi thị trấn bởi mưu kế hèn hạ của các ngươi nhưng, Justice sẽ trở lại ngay dù bao nhiêu lần đi nữa! Chừng nào ở đó còn có những người truy cầu sự trợ giúp!』

Vừa tạo dáng và chuyển động khoa trương một cách sắc bén quá mức *shuba- shubababa-*, Justice cuối cùng là vừa cầm nhiều tấm chú phù trên hai tay khi xòe chúng ra như quạt, và trưng ra khuôn mặt cương nghị.

Tất cả đều đoán được. Rằng, Aa, nạn nhân của Aby đấy ha......

『Xin hãy chờ đã, Justice-san! Những bạn này không xấu xa đâu!』

『Cái gì? Hỡi thiếu nữ, tuy nhiên, em không hiểu được chúng là những tồn tại khủng khiếp đến mức nào――』

『Không liên quan! Nếu có thể kết nối trái tim với trái tim, thì sẽ có thể trở thành bạn bè mà! Nhỉỉ, mọi người!』

Các yêu ma nhất tề gật đầu *goku goku*. Justice lảo đảo như thể đã nhận vào xung kích.

『Thật...... Không thể tin được...... Điều quan trọng là con tim-. Tôi, trong khi đề cao Justice mà lại quên mất điều quan trọng! Chính em mới là Justice chân chính!』

Tất cả đều nghĩ. Không, có lẽ mọi người trong “Ảnh pháp sư” cũng nghĩ.

Rằng, Gì vậy hả, cái trò hề này.......

『Những trận chiến lặp đi lặp lại khiến cho Justice của tôi đang ở trên đà cạn kiệt. Hay có lẽ, tôi đã nghĩ rằng nơi này là tử địa, nhưng fu-. Ojou-san!』

『Vâng nano!』

『Kẻ địch vẫn còn đó. Chúng đang bắt yêu ma tuân theo nhưng, nếu là em thì hẳn là sẽ có thể trở thành bạn bè với những yêu ma mới đúng chứ! Chính điều đó là Justice đạo của em! Hãy cùng nhau thực hiện Justice thôi nào!』

『Mọi người! Chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện Justice!』

Các yêu ma, thế nào đó cũng hùa théo và cất lên tiếng hét trợ uy『oOOOO-』. Trước sự phấn khích dị thường, đám thuật giả của “Ảnh pháp sư” vì lí do gì đó cảm thấy bị trấn áp.

Justice một cách không hề khách sáo, hướng nụ cười sáng sủa vào cả Shizuku và chìa tay ra.

『Saa, cả em cũng hãy Justice――』

「―― “Hakuhou”.」(TN: 魂崩 – Phách băng)

Trảm kích vô hình đã chém vào Justice *zan-*. Có thể trông thấy như vậy. Justice cất lên giong nói「A-!?」và gục xuống.

Nơi đó, trở nên thinh lặng như tờ.

Rồi Justice bất thình lình nhảy dựng lên. Không có ngoại thương, dường như ý thức của anh ta chỉ bị đứt đoạn trong khoảnh khắc thôi.

Trảm kích nếu là tồn tại mang tính phi vật chất, thì sẽ có thể lựa chọn và chém của Shizuku, dường như chỉ chém vào ý thức của anh ta trong khoảnh khắc.

Rốt cục thì cô định làm gì!, anh ta sắp sửa kháng nghị như vậy, tuy nhiên, nhìn nụ cười của Shizuku, Justice đã cất lên tiếng hét「Hi-」.

『Ngay từ đầu là do đồng đội tôi xử lí không tốt mà, việc đã lỡ ra tay thì tôi xin tạ tội ạ.』

『Ể, a, vâng?』

『Nhưng mà, xin hãy dừng mấy chuyện như liên tục hô lên chính nghĩa quá nhiều trước mặt thôi, hay kích động lôi kéo Myuu-chan. Nếu không thì』

『Nếu, nếu không thì?』

『Tôi sẽ không ngừng đấm cho đến khi nào anh khóc lóc xin lỗi đâu ạ.』

『......Tôi nghĩ rằng chẳng phải sẽ tốt hơn nếu sớm đổi thành Freedom sao.』

Justice đã bại trận. Shizuku-san, có vẻ như không thích chuyện mình bị đùn đẩy cho chính nghĩa quá nhiều. Vì chuyện này chuyện kia của người bạn thuở nhỏ nào đó.

Mặt của Shizuku, vặn lại và nhìn về phía của Myuu *gurin-*. Giọng nói『Hi-』cất lên từ Myuu.

『Myuu-chan, chị sẽ không nói mấy thứ như hãy chọn bạn mà chơi. Nhưng, không được cảm động một cách thiếu suy nghĩ. Không chỉ hùa theo tại chỗ, mà phải quan sát đối phương thật kỹ càng. Còn nữa, nếu kết thêm bạn, thì hãy nói chuyện với Remia-san. Em không đời nào lại muốn làm chị ấy lo lắng đúng chứ?』

『V, vâng nano.』

Nói những điều nên nói trên tư cách một Onee-san, cô nhoẻn miệng cười đáp lại Myuu đang gật đầu lia lịa *goku goku*. Rồi, vừa khiến cho nụ cười chỉ bên trong đồng tử là tắt mất một cách khéo léo, Shizuku vừa quét ánh mắt vào các yêu ma.

『Hãy nhớ cho kỹ đây. Dù các ngươi nghĩ sao về đứa trẻ đó đi nữa, nếu làm những chuyện tổn thương con bé thì sẽ không xong chuyện chỉ với việc chém và vứt đi đâu. ――Mà ta sẽ vặn xoắn truyền thuyết của các ngươi cho kỳ hết đấy.』

Chắc chắn, có lẽ, theo cái cảm giác khá là không mong muốn. Thật kỳ lạ khi chúng không hề nghĩ rằng cô không thể. A, đây là kẻ đã nói thì sẽ làm. Vì các yêu ma đã bị bắt phải lí giải như vậy nên chúng chỉ còn biết gật đầu lia lịa *goku gokuu-*.

『Vâng, thế thì hãy hành động mà không khinh suất thôi.』

Vì vừa vặn lúc tăng viện của kẻ địch đã áp đến gần, nên cô nở nụ cười tươi tắn và vỗ tay một cái.

Các yêu ma ngay cả trong khi liếc lấy liếc để *chira chira* vào Shizuku, vẫn bắt đầu chiến đấu vớ bộ dạng trối chết để tranh nhau sự tín nhiệm rằng『Chúng tôi sẽ chiến đấu vì Ojou ạ! Chúng tôi không có nghĩ chuyện gì tà đạo đâu ạ! Thật đó ạ!!』ở đâu đó, phải chăng vì thế mà những yêu ma không hơn gì thực thi mệnh lệnh do bị trói buộc một cách đơn giản chẳng thể so sánh với chúng.

Các chủng loại chú trớ bị Shizuku chém tan hết sạch, và Justice cũng hãm bớt hứng khởi để chơi đùa thỏa thích với đối phương bằng lối chiến đấu Freedom, nên tuyến phòng ngự không gặp nguy hiểm gì.

「Fumu. Nếu có sự hộ vệ kiêm giám sát của Shizuku-sama, thì chỉ với chiến lực của Ojou-sama cũng dường như sẽ không có vấn đề gì nhỉ.」

Không có dị nghị nào, với kết luận của Egari.

Có điều, chỉ Remia thì,

「Sau khi quay về thì, rốt cục mình sẽ được giới thiệu cho bao nhiêu bạn bè đây ta? Ufufu......」

Đang làm đôi mắt có chút xa xăm khi nói thế.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Cứ điểm của tổ chức chống ác ma Omnibus mở rộng ra dưới lòng đất của Vatican.

Ở một không gian lớn hơn hẳn thậm chí là trong đó――quảng trường lớn dùng để huấn luyện và thực nghiệm, tiếng hống mãnh liệt của dã thú đang vang vọng.

Một âm lượng khiến cho người ta bất giác không kiềm được mà che chắn cho màng nhĩ. Chẳng những thế, thứ đó là tiếng hống của của dragon, về cơ bản sẽ khiến cho tất thảy mọi sinh vật rơi vào sự khủng hoảng.

Nhưng mà tuy nhiên, ở đó chẳng có ai ôm ấp sự kinh sợ với nó cả. Ngược lại, là cảm giác thương hại.

Tại vì, thế nào đó nghe nghe như tiếng khóc mà.

「Nuun-!!」

Mỗi lần giọng nói chứa khí thế với một tông trầm thấp vang vọng, thì âm thanh nghiền nát sống động và sóng xung kích lại tràn ra.

Thành viên của tổ Omnibus ở lại, chờ lệnh trong thế phong bế cửa ra vào thông tới bốn phía ở quảng trường lớn, đang đứng yên như phỗng với nét mặt khiếp đảm.

「Uwaa, gì vậy ạ, cái tình trạng này.」

「Ara, Shia-san. Nhanh quá nhỉ.」

Người đã vào trong bãi huấn luyện là Shia. Và người trả lời, là nguyên exorcist, và tồn tại mang tính Okaa-san của mọi người đã được thông báo về chuyến viếng thăm của cô trước, Maya-joshi.

Tuy bà ta đã về hưu và đang làm người quản lí cho hành lang bí mật, nhưng hiện giờ lại trong bộ chiến phục màu đen và khoác cây cung lớn trên vai.

「Cảnh báo, đã giúp bọn cô một phen đó, Y như rằng, nó đã suýt nữa thì hiển hiện từ thánh di vật có liên quan tới dragon đang được bảo quản nhé, và hiện giờ thì Patrick đang làm đối thủ của nó đó.」

Nhìn lại thì, tuy nó lõm vào mặt đất nhưng ở trung tâm của bãi huấn luyện có cái gì đó, và một dragon đã hiển hiện chỉ có nửa thân trên từ thứ đó, rồi tại phần đầu của nó là thủ lĩnh Patrick của Omnibus đang cưỡi lên.

Và, trong khi mồ hôi tuôn ra đến mức sinh ra hơi nước từ cơ thể cuồn cuộn cơ bắp chẳng thể tưởng tượng nổi với một lão nhân, mà đang cởi trần nửa thân trên vì lí do gì đó, ông ta để cho bắp thịt của mình giật xung ――đấm cho phần đầu của dragon lún vào.

Biểu cảm đó dù có nói giảm nói tránh thì vẫn là cái thứ của ác quỷ la sát.

Cẩm quyển sách lớn bằng kim loại trên một tay, và sử dụng thứ đó làm vũ khí đả kích như chiến chùy. Trên tay còn lại thì nắm chặt sợi dây xích đã trở thành một thể thống nhất với quyển sách kim loại, quấn thứ đó quanh hàm của dragon để ngăn không cho nó mở miệng, thêm vào đó dường như cổ của nó cũng đang bị siết.

Mỗi lần giọng nói Nuun- vang lên, thì những miếng vảy lại bị nghiền nát và bay túng tóe ra xung quanh. Và dù nó có giãy giụa đến thế nào đi nữa, thì ông ta vẫn giữ thăng bằng như trò rodeo và không ngừng đấm! Hẳn chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng trông như đuôi mắt của dragon đang bắt đầu hoen ướt.......

Nuuun-!!! GUoOOOOO-!!

「Cái người kia, là người sao ạ?」

「Ông ấy thường hay bị nói vậy đấy. Nhưng, là người đó.」

「Trước mắt thì, cháu nghe rằng có tương đối nhiều di vật liên quan tới dragon nên đã đến nhưng mà......」

「Kia là cái cuối nhé. Kết cục thì, Patrick đã xử lí toàn bộ rồi đó.」

「......Cái này, không cần cháu nữa nhỉ. Để đề phòng thì, cháu đã mang đến tạo tác hệ kết giới hay võ cụ hữu hiệu với yêu ma nhưng mà...... Chẳng phải, một mình cục trưởng-san kia là đã đủ rồi hay sao?」

Nuun-!! GIiYAAAAAAAA!!

Nghĩ lại lần nữa thì, là lão nhân mà đến cả Kousuke cũng chẳng thể áp chế được nếu không tung ra phân thân mà. Phải chăng ông ta đang cường hóa thân thể bằng ma lực một cách vô thức, dẫu thế đi nữa thì thật sự cứ như hóa thân của bạo lực.

Trước Shia nửa phần cạn lời nửa phần khâm phục, Maya-joshi vừa nhún vai, vừa thay đổi đề tài câu chuyện.

Hẳn là bà ta đang đứng chờ để có thể hỗ trợ bằng cung tên vốn là thánh thần khí nhằm đề phòng song, dường như tính cần thiết cho điều đó là không có.

「 “Ảnh pháp sư” đúng không ta? Cháu nghĩ rằng chúng cũng sẽ vươn tay về cả đằng này không?」

「Ư~m, nói sao đây ta. Việc mà cháu bị bắt mang theo tạo tác dùng cho kết giới, là vì có vẻ như nơi này cũng là một linh địa hạng nhất nhưng mà....... Dù nói là nhân viên có đông đến mức nào đi nữa, thì bởi chúng đã ném hầu hết chiến lực vào Phú Sĩ rồi nên là chuyện để đề phòng thôi đó ạ? Điểm thứ hai là thánh vực mà, và vì không có hoạt động nào gây chú ý ớ Vatican nên hẳn là sẽ không trở thành mục tiêu đâu.」

「Lí do căn bản để chúng thèm khát Nhật Bản, là cái đó nhỉ.」

Theo lời Hajime, thì đất đai luân chuyển khí lực tốt được đặt cho cái tên tạm thời là “Linh địa”, nhưng có vẻ như Nhật Bản lại phá cách. Thánh vực thì không cần nói làm gì, nhưng đến mức Vatican cũng là đất đai thuộc hạng nhất mà chẳng thể so sánh nổi.

Lí do cho điều đó thì không cần nói cũng biết. Vì Nhật Bản là đất nhưng cũng không phải là đất mà.

「Không lẽ nào, bản thân Nhật Bản lại là một dragon nhỉ......」

「Xin chân thành cảm ơn vì đã cho bọn cháu mượn nhóm Claire-san ạ. Đổi lại, cháu sẽ giăng kết giới thật đàng hoàng mà.」

「Với việc chính Nhật Bản sẽ không khó để trở thành một tai họa, thì không đời nào bọn cô lại không hợp sức. Đừng có bận tâm giùm cô.」

Funnuu-!!! iYAAAAAAA!?

「......Dragon-san, không có đang khóc chứ ạ?」

「Exorcist đến ác ma còn khóc, đó là Patrick mà.」

Quả nhiên, Vatican có thủ lĩnh Dime thì sẽ ổn thôi......, Shia ném đi sự lo lắng cho những người có lẽ sẽ trở thành người thân của cô với Claudia làm mối liên kết.

Và suy nghĩ ra dáng võ sĩ thỏ rằng「So với Tou-sama nhà mình thì ai mạnh hơn đây ta?」đã ghé mặt ra một chút.

Patrick của sức mạnh, và Kam của kỹ thuật.

Đến cuối cùng thì......

Nuuwaaraaaaaa-!!

aAAAAAA~~

Tiếng hét trợ uy và tiếng khóc cách biệt hoàn toàn so với từ nãy đến giờ được cất lên vào phút cuối, và dragon đã tan biến khi vẫn chưa hiển hiện được hoàn toàn.

Sau đó, là dáng vẻ vừa bốc hơi nước nghi ngút *yura yura* từ nửa thân trên, vừa giơ nắm đấm lên như muốn xuyên thủng bầu trời của thủ lĩnh Dime.

Điều đó thật sự, là dáng vẻ của kẻ thắng cuộc.

Sau một nhịp.

Những người của Omnibus đã cất lên tiếng reo hò như một vụ nổ.

※Giải thích Neta

・ChittapuTừ Golden Kamui. Và cả cuộc sống thường nhật nữa.

・Justice đã đến!Từ ấn tượng của một hòa bình nào đó trong Heroaca.

・Từ Justice thành FreedomTừ một chủng Gundam.

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

awwww ngọt như mía mà k cho ẻm nó về 1 nhà 😀🤣
Xem thêm
Thank trans
Xem thêm
lmao hàng xóm nhà anh hạ cũng hề vl
Xem thêm
thanks trans
Xem thêm
pháp sư hệ vật lú
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi mustuki
TRANS
Vẫn là sỉ với cuốn sách phang phát nào là thấm phá đấy ha :))))
Xem thêm
Đăng giờ thiêng quá ( ̄▽ ̄)
Tui đặt kèo lão Dime nhá, ông nào theo ko
Xem thêm