~~Faltown, Lối ra vào xa lộ~~
Cái… Cái quái gì đây… Tất cả đều là đống đổ nát.
Tường thành… hay đúng hơn từng là thứ đó, gần như đã vỡ vụn hoàn toàn, và cánh cổng chỉ vừa đủ cho tác dụng của nó. Ngôi nhà bằng đá trong khuôn viên cũng đã sập rồi. Những ngôi nhà bằng gỗ có thể được xây dựng tại một số địa điểm đã được phá dỡ. Chúng cũng đều bị hư hại nặng, với vài ngôi nhà thậm chí bị mất mái và hoàn toàn lộ thiên.
Pochi và tôi ngạc nhiên tột độ, và Rina nhìn chúng tôi, có vẻ xấu hổ. Phải rồi, vậy ra đây là ý Reid muốn nói rằng đây không hẳn là một thị trấn.
“…”
“Asley-san, những chiến binh duy nhất còn lại trong thị trấn này là ba chúng em, một vài đứa trẻ nhỏ tuổi, và Trưởng làng cùng người hộ tống của ông ấy. Và không có thương gia nào ghé qua, nên thực tế là thị trấn này đã bị Guild bỏ rơi rồi.”
“Chúng tôi đã gửi yêu cầu viện trợ bằng chim bồ câu rất nhiều lần, nhưng Quốc gia kiểm soát Guild chỉ trả lời bác bỏ…”
Rina cụp mắt xuống, và Mana không né tránh việc bày tỏ sự tức giận của mình đối với Quốc gia. Nhưng mà, Quốc gia vẫn gửi lại câu trả lời, có nghĩa là… Sao lại hoạt động như thế được?
“Chúng tôi là một đơn vị biệt kích tiêu diệt những con quái vật khi chúng tiếp cận thị trấn. Tuy nhiên, chúng tôi chưa bao giờ hội nhóm như vừa rồi… Mọi chuyện chắc chắn đang dần tồi tệ hơn. Chúng tôi thiếu thực phẩm và nước uống… và phần lớn những người đàn ông có năng lực đã chết khi bảo vệ thị trấn rồi. Đó là lý do tại sao thị trấn chỉ có phần lớn là phụ nữ, trẻ con và người già.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một thị trấn mà không có một chi nhánh Guild đang hoạt động đấy. Với tôi, người đã luôn sống một cuộc sống theo ý mình, thì hoàn cảnh của họ gặp phải thật quá mức chịu đựng.
“Asley, tôi muốn giới thiệu anh với Trưởng làng. Anh đi được không?”
“…Pochi.”
“Tôi hiểu. Tôi sẽ gác cổng vậy.”
“Nhờ ngươi cả đấy.”
“Chúng tôi cũng sẽ ở lại đây luôn. Anh trai, Asley, hai người đi đến gặp Trưởng làng đi.”
Nghe thấy Mana nói vậy, Rina ngồi xuống bên cạnh Pochi.
Để lại việc canh gác cho Pochi, tôi đi cùng Reid để gặp Trưởng làng.
Ngắm nhìn xung quanh trong khi đi, tôi thấy bên trong thị trấn cũng chung tình trạng với cánh cổng. Ít hư tổn, nhưng vẫn bị hư hại… có thể nói như vậy. Tôi không phải là người có thể nói được việc này khi đã sống trong ngục tối trong thời gian rất dài, nhưng nơi này thực sự không phải một nơi mà con người nên sinh sống.
Ngôi nhà được gọi là nhà của Trưởng làng gần đến bất ngờ, chỉ mất vài phút đi bộ. Tôi nghĩ nó sẽ nằm ở phần sâu nhất của thị trấn, nhưng cân nhắc về việc họ không còn nhiều chiến binh nữa, có lẽ sống gần cổng thì phù hợp hơn.
Ngôi nhà thì rộng, nhưng có đầy lỗ giống như những ngôi nhà còn lại; nếu tôi được bảo rằng hãy sống ở đây, thì tôi sẽ cực lực phản đối.
Reid gõ nhẹ lên cánh cửa đã được khép hờ và thực tế thì đang treo lủng lẳng. Câu trả lời từ phía bên trong bất ngờ lại là giọng của một thiếu nữ trẻ tuổi.
[Xin mời vào.]
Reid mở to cánh cửa và chào thiếu nữ với mái tóc vàng xinh đẹp đứng ở đó.
Cô ấy mảnh mai và mặc trang phục khá hở hang. Tôi nghĩ một cách mô tả phù hợp là một con báo dùng để trang trí. Có vẻ như nó còn nhẹ hơn cả bộ lễ phục rách nát tôi đang mặc.
Đôi mắt của cô ấy tương đối lớn, và lông mi dài. Cô ấy có đồng tử màu xanh lam và đường cằm khá sắc nét. Vẻ ngoài của cô tạo ấn tượng về những bức tượng nữ thần trong những ngôi đền.
“Reyna, chúng tôi vừa mới trở lại. Tôi muốn báo cáo lại với Trưởng làng, và giới thiệu anh chàng này với ngài ấy luôn.”
“Và anh ta là ai vậy?”
Người thiếu nữ có đôi mắt khá có sức hút, hình như được gọi là Reyna, nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang dò xét.
“Đây là Asley, một pháp sư. Anh ấy vừa cứu sống chúng tôi.”
“Tôi là Asley. Hân hạnh được làm quen.”
“Trời, tôi không có ý xấu… Xin bỏ qua cho sự thô lỗ của tôi, thưa anh. Xin mời bước vào trong.”
Reyna nhanh chóng xin lỗi, rồi dẫn chúng tôi vào trong nhà.
Bên trong là một căn phòng lớn, dù không có nghĩa là có nhiều không gian. Một người đàn ông đang ngồi ở cái bàn bên phải của chúng tôi; đó hẳn là Trưởng làng.
Nơi này nhìn chung đang trong tình trạng xấu, và những món đồ nội thất ngay trước mắt tôi cũng tệ như nhau.
“Chào mừng, người lữ hành tốt bụng. Tôi đã nghe cuộc trò chuyện ngoài kia. Đầu tiên thì, hãy để chúng tôi cảm ơn cậu đã cứu Reid và em cậu ấy.”
Một người đàn ông chắc chắn là trung niên, có tính cách và khí chất của một người được gọi là Trưởng làng.
Nhìn thấy tôi, Trưởng làng nhanh chóng đứng dậy và nhẹ nhàng cúi đầu.
“Tên tôi là Ryan. Tôi rất hân hạnh được làm quen…”
“Thưa ông, tôi là Asley. Chúng tôi đang trên một chuyến hành trình để mở rộng hiểu biết và tập luyện như một pháp sư.”
Từ góc nhìn của những người này, việc tôi tham gia vào một chuyến hành trình có thể được coi là một điều xa xỉ.
Tuy nhiên, trong lúc tôi đang giới thiệu bản thân mà lại nói dối họ thì cũng không tốt.
“Điều đó thật tuyệt vời. Chúng tôi có lẽ không có điều kiện để đưa ra những lời chúc phúc, nhưng mong chặng đường cậu đi diễn ra tốt đẹp.”
“Trường làng, ngài phải nghe này! Nhờ Asley và bạn của cậu ấy, chúng tôi đã tiêu diệt được con Chimera rồi!”
“C-cậu nói gì cơ?! Con Chimera đã làm khổ chúng ta bấy lâu nay…”
“Cậu đang nói thật đấy chứ?!”
Ryan và Reyna, nửa vui mừng nửa bất ngờ, chen vào giữa tôi và Reid.
“Đó là sự thật! Ma thuật của Asley có lẽ đạt đến cấp độ của Lục Đại Pháp Sư ấy chứ!”
“Lục… Đại Pháp Sư?”
Tôi chưa bao giờ nghe thấy danh hiệu đó trước đây. Tôi đoán đó là những pháp sư hùng mạnh nhất thế giới… hay gì đó giống vậy à?
Điều đó có nghĩa là những người giành được danh hiệu đó là thành viên của một tổ chức nào đó chăng?
“Cậu chưa bao giờ nghe về họ à? Những pháp sư hùng mạnh nhất mà Đại học Ma thuật đã đào tạo ra…?”
“Danh hiệu đó đáng ra phải được cả thế giới biết tới chứ… Sánh ngang với Lục Đại Dũng Sĩ của Đại học Chiến binh.”
“Err, tôi đã sống ẩn dật trong một thời gian, ông biết đấy… Vậy nên là, tôi không biết về bất kỳ điều gì trong số đó. Ha ha ha…”
“Vậy à… Có vẻ như tôi đã hỏi thăm hơi quá rồi. Xin hãy bỏ qua cho hành vi vô ý tứ của tôi.”
“Ah, xin đừng cúi đầu như vậy, thưa ông. Sau cùng thì ông vẫn là Trưởng làng. Việc đấy sẽ phản ánh lại tính cách xấu của tôi mất…”
Nếu tự nói về bản thân, thì tôi rất tệ trong khoản nhận lời cảm ơn và xin lỗi, nhưng hôm nay lại toàn những lời như vậy…
“Hah hah hah! Thật sự kỳ lạ, nhưng không có cảm giác rằng tôi đang nói chuyện với một chàng trai trẻ tẹo nào cả. Cha mẹ của cậu hẳn đã nuôi lớn và dạy bảo cậu rất tốt.”
“A ha ha… Rất cảm ơn lời khen của ông.”
“Cách cư xử của cậu thật lịch sự. Quả là một thanh niên trẻ tuổi hiếm hoi vào thời buổi này. Reyna, tôi nhớ rằng có một ngôi nhà trống ở phía tây – hãy dẫn Asley-dono đến đó.”
“Đã hiểu ạ.”
“Được rồi, tôi sẽ đi thay ca với Pochi.”
Reid nói vậy trước khi chạy đi, và tôi cảm ơn Ryan trước khi đi về phía tây với Reyna.
Trong bóng tối của ban đêm, tôi khiến Reyna ngạc nhiên khi dùng phép Nguồn Sáng. Trong lúc bước đi, chúng tôi đi ngang qua một quảng trường không có bóng người.
“Nơi này là…”
“Hơn mười năm trước, tôi từng chơi và chạy nhảy khắp nơi ở đây. Sau khi thị trấn sụp đổ, mọi người tập trung ở đây vì những lý do khác thay vì đến lấy nước.”
“Những lý do…khác?”
“…Xin hãy nhìn đây.”
Thứ Reyna chỉ vào là một cái giếng lớn không được sử dụng. Bên cạnh nó, có một cái thùng thủng đáy bị bỏ lại, và sợi dây gắn với ròng rọc của nó thì bị rách nát.
“Nơi này đang khan hiếm nước… Tôi nhớ rằng Reid-san đã nói vậy.”
“Đúng vậy, ngoài cách lấy nước ở một con sông cách đây 10 km, chúng tôi không còn cách nào phù hợp để đảm bảo nguồn nước uống được. Những người tiến ra ngoài để lấy nước thường có nguy cơ đối mặt với hiểm nguy. Hiện tại thì, đó là Reid hoặc Trưởng làng sẽ đi vài chuyến mỗi ngày.”
Dù Reyna nói mọi việc thật nhẹ nhàng, nhưng cô ấy có biểu cảm cay đắng hiện lên gương mặt của mình.
Đó là một gánh nặng rất lớn về cả thể chất và tinh thần… Giờ nghĩ về việc đó, về gương mặt của Reid và Ryan trông như thế nào, họ hẳn đã trải qua nhiều ngày không ngủ đủ rồi. Tôi chỉ không thể nào tưởng tượng được họ mệt như thế nào.
Như thể để phá vỡ sự im lặng giữa tôi và Reyna, Pochi chạy vào quảng trường.
“Chủ nhân, đã để ngài phải chờ rồi… Oh, ai đây nhỉ?”
“Pochi, đây là Reyna-san. Và Reyna-san, đây là Sử Ma của tôi, Pochi.”
“Tôi là Pochi. Rất vui được gặp cô.”
“Tôi rất hân hạnh. Tôi là Reyna. Phải nói là, đây là lần đầy tiên tôi được gặp một Sử Ma đấy. Thật quyến rũ và đáng yêu.”
Reyna ngồi xuống và nhìn Pochi với nụ cười rất dễ thương nữa… Tất nhiên là không thể nói ra được rồi.
“Tôi không muốn phải yêu cầu ngươi điều này, Pochi, nhưng ngươi có thể canh cổng cho đến ngày mai được không? Ta muốn Reid và những người khác có thể nghỉ ngơi nhiều nhất có thể.”
“Whoa, Chủ nhân, ngài lưỡng lự khi ra yêu cầu ư?! Tôi thề, chắc chắn sáng mai trời sẽ mưa cho xem!”
“Này, chỉ là… cứ làm đi, được chứ?”
“Fufufu, vâng ạ!”
Pochi quay mặt và chạy đi, về lại hướng mà cô ấy đã đến.
“Cậu Asley… Cô ấy sẽ ổn chú?”
“Oh, xin đừng lo lắng. Các Sử Ma hồi sức chỉ với việc đứng yên, nên chúng không cần thiết phải ngủ.”
“…Cảm ơn cậu rất nhiều vì những điều cậu đã làm.”
Chỉ có ác quỷ mới nhắm mắt bỏ qua thị trấn như thế này. Tôi không thể không cảm thấy giận dữ với cái cách mà Quốc gia đã xử lý mọi chuyện.
Như dự đoán, ngôi nhà mà Reyna dẫn tôi tới cũng trong tình trạng tồi tệ.
Trong khi qua đêm ở đó, Reid, Mana và Rina đến thăm, muốn cảm ơn tôi thật tử tế, nhưng tôi đã từ chối họ và bảo họ đi nghỉ đi… Tôi chắc chắn đã được cảm ơn rất nhiều vào ngày hôm nay rồi.
Mặc dù thường không phải như vậy, nhưng con người là kiểu thực hiện hành động phù hợp mà không tìm kiếm những phần thưởng. Tuy nhiên trong cuốn sách của tôi, những kẻ đắn đo mà không làm gì cả chỉ có “ác quỷ”. Những việc tôi đã thấy thực sự khiến tôi thắc mắc về tình trạng hiện tại của Guild và Quốc gia – câu hỏi đã dai dẳng suốt cả đêm.
~~ Sáng hôm sau ~~
Pochi đến gặp tôi, có vẻ như đã thay ca với Reid.
“Đêm qua thế nào?”
“Trời lạnh kinh khủng!”
“Ah… Ta cũng thấy lạnh… Thực tế thì ở trong này cũng giống bên ngoài thôi.”
“Nhưng Chủ nhân có một cái chăn! Còn tôi thì ở ngoài suốt đấy!”
Tuyệt vời, giờ Pochi đang cằn nhằn. Sử Ma đáng ra có thể kháng được sự thay đổi nhiệt độ ngoài trời tốt hơn con người, nhưng dù sao thì tôi đoán không có lửa bên cạnh thì vẫn bị lạnh thôi.
Và Reid đã luôn ở ngoài như vậy… Hẳn khó khăn lắm.
Tôi không biết tại sao bên ngoài lại lạnh như vậy. Tất nhiên, tự ngôi nhà cũng có vấn đề, nhưng vấn đề lớn nhất là họ không sử dụng lửa.
Cũng không phải là họ không thể dùng. Có lẽ họ không có nhiều nguyên liệu, và đang tiết kiệm từng chút một để cho quá trình nấu ăn. Nhà của Ryan cũng có lò sưởi, nhưng có vẻ như đã lâu rồi không được sử dụng.
Nhiệt độ vào khoảng 10 độ, nên không đến mức chết người, nhưng khi người ta luôn ở ngoài trời thì lại khác… Họ hẳn đã rét cóng đến tận bên trong rồi.
“Pochi.”
“Chuyện gì vậy, Chủ nhân? Hôm nay ngài đang… hơi im lặng thì phải?”
“Hãy biến nơi này thành trụ sở hoạt động của chúng ta trong một thời gian nào. Ta muốn ngươi để mắt đến khu vực xung quanh. Ta sẽ kiếm thứ gì đó để ngươi được giữ ấm.”
“Chà, chà… Chúng ta ra ngoài chưa được bao lâu, nhưng ngài đã có dấu hiệu trưởng thành hơn rồi đấy. Điều này khác xa với lúc trước khi chúng ta khởi hành, ngài nghĩ vậy không?”
“Này, bây giờ cứ lấy cái chăn này và trông coi cổng làng đi! Bảo những người đang có nhiệm vụ tập trung lại ở quảng trường!”
Tôi ném cái chăn được cuộn lại vào Pochi đang nhăn răng cười, và cô ấy giữ nó trong miệng trước khi chạy đi.
Tôi thở dài trước thái độ ngạo mạn vừa rồi của Pochi, rồi đứng dậy, cầm lấy cây trượng của tôi, và đi đến quảng trường.
Có lẽ bởi vì tôi không nhớ lắm đường đi vào tối qua, hoặc do tôi đi quá chậm, mà Reid, cặp chị em của cậu ta, và Reyna đã đến đó trước lúc tôi tới nơi.
“Cảm ơn rất nhiều về tối qua, Asley. Đã rất lâu rồi tôi mới có một giấc ngủ ngon như vậy.”
“Nah, Pochi mới cần được cảm ơn. Cô ấy bảo với tôi rằng đêm ra rất lạnh.”
“Ha ha ha, Pochi cũng bảo tôi cảm ơn cậu, và giờ cậu lại bảo tôi đi cảm ơn cô ấy à?”
Chết tiệt, dám bảo mấy điểm biến chất đó giống hệt tôi… Hmm, hay là có khi nào tôi mới là người giống Pochi?
Chúng tôi đã là bạn của nhau hơn 800 năm rồi, vậy nên có lẽ điểm này không còn phân biệt được rõ ràng nữa.
“Nhân tiện thì, cậu đang gọi chúng tôi tới nơi vắng vẻ này làm gì vậy?”
“Asley-dono, xin lỗi vì phải nói điều này sau tất cả những gì cậu đã giúp chúng tôi, nhưng chúng tôi có một danh sách những việc cần phải hoàn thành…”
“Chúng tôi ra ngoài để kiếm tra hoạt động của quái vật vào buổi sáng, và chỉ có những con quái nhỏ, nên chúng tôi nghĩ rằng sẽ đi lấy nước.”
Vậy là Reyna và Mana cũng đang định đi cùng à… họ khá chăm chỉ khi đã khoảng 20 tuổi.
“Các cô cậu không cần phải lấy nước từ dòng sông nữa. Từ bây giờ, mọi người sẽ lấy nước ở đây.”
“Này này, tôi biết cậu là một pháp sư, nhưng có một ma thuật có thể tạo ra nước à?”
“Đúng vậy, thủy thuật không thể sử dụng ở những nơi không có sẵn nước. Có nghĩa là tôi không thể sử dụng ma thuật ở đây, nhưng với ma thuật nguyên bản, thì đó là một câu chuyện khác… Hoi no hoi no hoi! Băng Giác!”
Tôi đưa một vòng phép nguyên bản lục giác bay lên trên cái giếng không còn được sử dụng nữa, rồi kích hoạt nó. Một khối băng khổng lồ hình thành và rơi vào cái hố.
“Oh, đó là phép mà cậu đã dùng vào ngày hôm qua! Nhưng giờ nó đã chắn ngang cái giếng rồi… Sẽ mất rất nhiều thời gian để nó tan chảy đấy.”
“Hoi no hoi no hoi! Thiểm Kiếm Tập Giáng!”
Gửi thêm một vòng phép nguyên bản khác, giống hệt lên trên cái giếng, lần này tôi kích hoạt một cơn mưa những thanh kiếm ánh sáng.
Điều khiển những nhát chém bằng trượng của mình, tôi bào nhỏ mảnh băng xuống giếng.
“Không thể nào… Cột băng đã đâm xuyên qua cơ thể của con Chimera, lại bị cắt thành từng mảnh nhỏ như vậy sao?”
“Vậy ra đây là khả năng của ma thuật… Hay là, không, có phải câu vừa nói ‘ma thuật nguyên bản’ không, Asley…”
Sau đó tôi tiến hành quá trình thêm vài lần nữa, cuối cùng thì lấp gần đầy cái giếng với những mảnh băng.
“Asley-san, Việc đó thật tuyệt vời!”
“Nào, Rina-chan, chưa kết thúc đâu, em biết chứ?”
“Huh – Chúng ta không đợi đến lúc nó tan chảy ra sao?”
“Hoi no hoi! Hỏa Ấn & Điều Khiển Từ Xa!”
Lần này sử dụng ma thuật, tôi tạo hình một khối lửa có hình con dấu phù hợp với kích thước của cái giếng, hướng nó từ từ xuống cái giếng với một ma thuật điều khiển.
Chỗ băng lấp đầy cái lỗ bắt đầu tan chảy ra, đều đặn nhỏ nước xuống bên dưới.
Hỏa ấn hạ xuống cái giếng, làm tan chảy và phá vỡ những mảnh băng trong khi di chuyển. Nước dần dần ngập phần đáy, và dần dần dâng lên khi càng nhiều băng và nước chảy xuống. Khi tôi hoàn thành, những người tập trung lại xung quanh đều há hốc miệng im lặng, và tôi thì đầy mồ hôi.
“Thế nào? Cái giếng bây giờ có thể dùng được rồi, phải không? He he… Chà, nếu tôi đều đặn thả băng xuống, thì chúng sẽ tự tan chảy ra thôi, nên hôm nay cuộc biểu diễn dừng ở đây. Tôi cũng không muốn làm lại việc đó lần nữa đâu. Ha ha ha…”
“Hử…”
“Hử?”
“””WHOAAAAA!!”””
Những tiếng hò reo vui sướng tràn ngập khắp quảng trường, lớn đến mức màng nhĩ của tôi có thể bị thủng mất.
Vài người nắm tay nhau, vài người mỉm cười, vài người khóc, tất cả đều vui mừng… hoặc đó là những gì tôi nhớ trước khi ngất đi.
***
Khi tỉnh dậy, tôi thấy Rina, Mana và Reid đang trông chừng tôi.
“Hử, tôi làm sao…?”
Khi tôi ngồi dậy, Reid ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi, với cái đầu chạm đất.
“Er, Reid-san? Tại sao cậu là degoza như vậy?”
“Ờ-ờ thì, tôi sẽ không trách cậu nếu cậu không nhớ đâu! Xin lỗi, tôi đã quá vui mừng và… ôm lấy cổ cậu hơi mạnh tay quá…”
Tôi hiểu, tôi hiểu… một cái ôm, hả? Vậy đó là những gì khiến Reid cúi đầu như vậy…
“Phải rồi, tôi có nhớ cảm giác đau… Dù chỉ một tẹo thôi.”
“Tôi thực sự xin lỗi…
“Anh trai của chúng tôi thực sự đã gây phiền toái lần này, Asley. Chúng tôi xin lỗi.”
“Không cần cả cô nữa đâu, Mana-san. Nào, đứng dậy đi, cả hai người – tôi thực sự không thích kiểu như vậy đâu. Và bây giờ tôi ổn rồi, nên không cần phải lo lắng gì cả. Bên cạnh đó, cái giếng thế nào rồi? Nước không bị biến mất hay gì chứ?”
“P-phải, mọi người đang sử dụng mà không có vấn đề gì. Cảm ơn cậu rất nhiều về chuyện đó.”
Rina và Mana cảm ơn tôi theo cậu ta một lần nữa.
Về bản chất, băng được tạo ra từ ma thuật như Băng Giác sẽ biến mất nếu như cứ để vậy sau một thời gian. Nhưng việc đó không áp dụng cho nước được tạo ra từ băng bằng những phương pháp bên ngoài.
Tôi đọc được mẹo đó từ một trong những cuốn sách cổ, và chắc chắn lần này nó hữu dụng rồi.
“Vậy thì tốt. Hãy báo lại với tôi khi nguồn nước sắp cạn. Tôi sẽ cho thêm bất cứ lúc nào cũng được.”
“Đợi đã, điều đó có nghĩa là… Cậu sẽ ở lại đây một thời gian nữa ư?”
“Đúng, đó là ý tôi. Việc này nghe có hơi đạo đức giả, nhưng tôi không muốn rời bỏ mọi người trong tình trạng như thế này. Chừng nào Pochi còn ở đây, thì chúng tôi cũng có thể giảm bớt được rất nhiều gánh nặng trước mắt cho mọi người.”
“…Cảm ơn cậu…”
Reid, vẫn đang ngồi, bắt đầu run rẩy trong khi bày tỏ lời cảm ơn của mình một lần nữa, và những giọt nước mắt rơi lên đôi chân của cậu ấy.
Cảm thấy hơi khó xử một chút, tôi chuyển ánh nhìn sang Rina, người cũng đang làm như vậy… rồi sang Mana… cũng đang làm giống hai người bọn họ.
Có lẽ trái tim con người mỏng manh và dễ vỡ hơn rất nhiều so với những gì tôi đã từng khen ngợi. Tôi tự hỏi lần cuối cùng tôi rơi lệ là khi nào… Sống qua nhiều năm tháng, dành ra vô số ngày giờ, tôi đã tiếp thu được rất nhiều kiến thức, nhưng cùng với đó, có thể tôi đã quên đi những thứ khác.
Và đó có thực sự là điều khó xử mà tôi vừa cảm thấy không…? Hay đơn giản là tôi đã trở nên không còn khả năng nhìn vào mắt của những người khác để chấp nhận lời cảm ơn và xin lỗi của họ?”
Tôi nhớ mình đã từng cảm thấy thất vọng vì những trận cãi vã giữa tôi và Pochi, nhưng có lẽ chỉ ở mức độ rất khó nhận ra.
Có lẽ đây là khởi đầu trong chuyến hành trình của tôi, để đi tìm lại “những gì tôi đã mất”.
------------------------------
Trans: ĐM
6 Bình luận
"thùng thủng dấy" >>> "thùng thủng đáy"
"giận giữ" >>> "giận dữ"
"Tôi cùng không muốn" >>> "Tôi cũng không muốn"