Trans: Asekei1709
___________________________________
Hôm đó, tôi đã dính phải không biết bao nhiêu là rắc rối chỉ trong một ngày. Điển hình nhất là hàng tá ánh mắt cứ liên tục đổ dồn vào người. Không chỉ trong các giờ nghỉ, lúc đổi phòng học mà thậm chí là còn ngay trong tiết.
Những sự chú ý hướng về tôi vốn đã rất lớn khi tôi nói dối rằng Riko và tôi là bạn thuở nhỏ. Dù vậy, so với hiện tại, quãng thời gian lúc đó chẳng là gì cả.
“Ê mày, người yêu của Hanae-san kìa…”
“Ehh… Thật á hả?”
Chẳng phải mỗi nhìn nhòm thôi đâu, tôi còn nghe thấy mấy tiếng xì xào bàn tán nữa kìa.
Mà… Dù sao thì tôi cũng thừa biết mọi người sẽ nói gì với nhau mà.
Rằng là hai đứa tôi không hề xứng đôi hay chuyện này thật khó tin.
Tôi hiểu tại sao mấy người nghĩ vậy mà, tại chính tôi đây cũng thấy vậy.
Vả lại, tôi cũng đang cố hết sức để cô ấy thích tôi, nên bản thân cũng phải mặt dày lên một chút chứ.
Dù vậy, trở thành trung tâm của mọi cuộc trò chuyện như thế này cũng khiến tôi khốn đốn.
Nhưng tôi nghĩ rằng bản thân sẽ vượt qua được hết miễn là hôn ước này với Riko vẫn không thay đổi.
Chính tôi cũng phải bất ngờ khi thấy bản thân mình thay đổi đến thế khi rơi vào lưới tình.
Về phần Sawa, nó chính là vấn đề lớn nhì đây này.
“NIIIIIYAAAAMAAAAAAA!!! Sao mày không nói cho tao biết hả? Thế quái nào tao lại chỉ được biết mày có người yêu khi mà lũ bạn cùng lớp bắt đầu bàn tán về nó luôn đấy! Mà đối phương còn là công chúa Riko nữa chứ!! Ghen tị quá, có khổ cho cái thân tôi đây không chứ? Tao cay sắp hói cả đầu rồi đây này!”
Ngay khi tiết đầu kết thúc, Sawa lao thẳng tới chỗ tôi rồi vừa gãi đầu vừa gào ầm lên. Mấy ánh nhìn kia lại càng sắc hơn nữa chứ, thế là tôi phải lôi ngay nó vào nhà vệ sinh mà nói chuyện.
“Sawa, bình tĩnh đi. Xin lỗi vì không cho mày biết. Nhưng vì người đó là Riko nên tao không thể nói được.”
“Như tao đã nói… công chúa Riko thích mày… Nhưng chẳng phải mày đã nói rằng mày thích một cô gái khác dù cho đang trong một mối quan hệ như vậy kia mà?”
Kh-khó rồi.
Ai đời lại bị chính lời nói dối của bản thân phản lại như này chứ…!
Trong khi tôi đang đứng chết trân mà không nặn ra được câu nào để bào chữa, Sawa đột nhiên phá lên cười rồi khoanh tay nói.
“Không, tao hiểu rồi. mày không cần phải nói gì nữa đâu, Thằng bạn này hiểu mày đang nghĩ gì mà.”
“Eh?”
“Cứ cho là mày đã thích một ai khác rồi đi, làm gì có thằng nào cưỡng lại được khi được một cô gái xinh đẹp như Riko nói lời yêu đâu chứ. Nên là cũng không trách được.”
“À, ừ…”
Tôi cũng chẳng hiểu điều gì vừa diễn ra cả, song cũng may là cậu ta đã tự đánh lạc hướng bản thân theo hướng đó.
Nhưng tất nhiên, Sawa đâu có buông tha tôi dễ như vậy. Sau lần đó, cứ mỗi giờ nghỉ, Sawa lại bắt đầu hỏi cả đống thứ về Riko. Nào là có thật rằng Riko là người tỏ tình hay chúng tôi đã hẹn hò được bao lâu rồi. Mỗi tội tôi cũng chưa thảo luận với Riko rằng nên đáp lại mấy câu hỏi đó như thế nào nên cũng chỉ hờ hững mà nói “Tao muốn giữ bí mật về nó.”
“Tại sao chứ, cứ nói với tao đi mà.”
“Không được.”
“Thế thì, cho cái lý do đã.”
Sawa ngồi chéo tôi, chẳng ăn mà cứ liên tục hỏi.
May là hôm nay nhà ăn vẫn ồn như mọi khi.
Chứ tôi chẳng muốn người khác hóng hớt mấy cái này đâu.
“Shinyama, tại sao?”
“Tại… nó còn liên quan cả tao cả cô ấy nữa. Thế thì làm sao tao dám nói chứ.”
“Liên quan gì chứ? Sao nói nghe như một nhân vật nổi tiếng nào đấy bị lộ ra là đang có một mối quan hệ bất chính vậy. Nếu đó là lý do thì sao không hỏi ý công chúa Riko đi, rằng có nên kể bạn thân Sawa-kun này về mối quan hệ của cả hai ấy.”
“Tao không muốn đâu.”
“Thôi nào, Shinyama, cứ thử nghĩ mà xem, đây là lần đầu mày có bạn gái đúng không?”
“Thì sao chứ?”
“Mày thật sự nghĩ rằng chỉ cần mình mày là đủ để chọn route đúng hay sao? Chuyện tình cảm này cũng như một con gal game vậy anh bạn à. Lỡ chẳng may đung nhầm vô một lựa chọn sai thôi là cô gái mày thích sẽ quay qua mà nói rằng ‘Niyama-kun, cậu thật kinh tởm, chúng ta chia tay đi.’ đấy. ”
“...”
“Để tao hỏi lại lần cuối nhé, mày có thực sự tin rằng bản thân có thể tự thân tìm ra route đúng được không?”
Tất cả những gì tôi có thể làm là lắc đầu, cảm giác như thể toàn bộ máu trong người bị rút sạch ra vậy. Làm sao mà tôi có thể tự tin như vậy được chứ.
“Biết thế rồi sao còn chưa hỏi ý chuyên gia tình yêu này đây hả?”
“Nhưng mà mày cũng đã hẹn hò với ai bao giờ đâu chứ, Sawa…”
“Thì cũng đúng! Nhưng mà tao đã học về cách các mối quan hệ hoạt động kể từ khi mới lọt lòng luôn đấy!”
Hmmm.
Tôi cũng không chắc có nên tin tưởng nó trong vụ này không nữa.
Thôi thì có người để chia sẻ còn đỡ hơn là không.
“Thôi thì để tao hỏi ý Riko đã rồi nói sau.”
“Được thôi! Vậy thì chúng ta tiếp tục với câu hỏi khác nhé.”
“... Vẫn nói về cái này hả?”
“Tất nhiên là không rồi! Mày có chịu trả lời cho hẳn hoi đâu mà hỏi chứ!”
“Trông mày rõ ràng là đang tận hưởng kìa.”
“Nói lăng nhăng gì vậy? Hai mươi phần trăm là từ lo lắng và tám mươi phần trăm còn lại là do tao thấy nó hay ho đấy nhé.”
Có khác gì đâu trời?
“Thế, câu hỏi tiếp theo này - Tại sao đang hẹn hò mà không ăn trưa cùng công chúa hả?”
“Gì chứ, có gì kì lạ à?”
“Thì, mày biết đấy, nhìn kia kìa.”
Tôi hướng ánh mắt mình theo hướng Sawa hất cằm, ở đó có hai đứa con trai cùng một cô gái đang cùng nhau dùng bữa.
“Đấy là cách mọi người dành thời gian bên nhau đấy. Khác với người lớn, học sinh bọn mình chẳng có mấy thời gian để mà dành cho nhau lúc hẹn hò đâu. Dù là hai người có đi hẹn hò với nhau sau giờ học đi, nếu đi quá giờ thì bị cán bộ hỏi thăm là cái chắc.”
“Vậy à.”
“Mày cũng đâu có dư giả thời gian đâu đúng không, còn phải đi làm thêm nữa kia mà. Thế nên làm gì còn khoảng thời gian nào tốt hơn để tán tỉnh ngoài giờ ăn trưa với lúc cùng nhau về nhà, đúng chứ?”
Tôi không thể cứ vậy mà nói rằng “Tụi này đang sống chung.” được nên đành nặn ra một nụ cười giả lả để cho qua chuyện.
“Sao thế? Phản ứng chậm như thế nghĩa là?... Không thế nào…”
“G-gì?”
Sự bất an bao trùm lấy tôi.
“Hai người định sẵn là sẽ hẹn hò vào cuối tuần nên trong tuần có hay không cũng không quan trọng có đúng không? Chết tiệt! Ghen tị quá! Phải phạt!”
Thấy Sawa nó đoán trật lất vậy tôi cũng yên tâm phần nào.
“... Này, thường thì một buổi hẹn hò của hai người diễn ra như nào vậy? Tao hứa là không kể cho ai đâu nên bật mí tí nha.”
“Hẹn hò à…”
Lần duy nhất hai đứa ra ngoài cùng nhau là cái buổi đi mua sắm ở trung tâm thương mại.
Chết thật…
Mình có nên bịa ra không nhỉ.
Không được, lộ ngay mất. Mình đã đi hẹn hò bao giờ đâu cơ chứ.
Sự thật rồi cũng sẽ được hé lộ, lời nói dối sẽ bị phơi bày, không thể khác được.
Nếu lộ ra, hẳn cậu ta sẽ tra hỏi rằng tại sao tôi phải nói dối, rồi nếu mà tôi lỡ mồm đi, hẳn tôi cũng sẽ làm cho bản chất thật của mối quan hệ này bị lộ ra.
Vì thế, nếu đã định nói dối dựa trên sự thật, chẳng thà nói thật luôn thì hơn.
“Tao chưa có đi hẹn hò với cô ấy.”
“Hả, không đùa chứ?”
“Ừ, không đùa đâu.”
“Nhưng mà tại sao chứ? Chẳng phải tấm đó được chụp khi hai đứa bây đang ở trung tâm thương mại sao?”
“Đó là lần duy nhất hai đứa đi chung, mà thật sự mọi người nghĩ rằng đi mua đồ với nhau đã là đi hẹn hò rồi à?”
“C-cũng phải… Nhưng tại sao hai người không đi hẹn hò với nhau chứ? À, có phải là do đang giấu mọi người không?”
Sawa vô tình kiến tạo cho tôi một cái cớ hoàn hảo nên tôi nhanh chóng tận dụng nó luôn.
“Phải, phải! Nhìn trông như tụi này đi chơi với nhau chứ không phải đâu.”
“Ra là vậy. Nhưng ít nhất là từ giờ hai người có thể đi hẹn hò với nhau rồi đấy!”
“Eh?”
“Thì mày đâu có phải tốn công che giấu làm gì nữa đâu. Cứ đường đường chính chính mà lên ngay một buổi hẹn vào cuối tuần này thôi! Tao nhớ là mày có nói rằng cuối tuần này mày rảnh đấy nhé. Đi xong nhớ mà thuật lại hết đấy.”
“Không, không, không, sao mà tao dám rủ chứ!”
“Mày biết đấy, con gái không thích mấy tên không muốn đi hẹn hò đâu.”
“Eh… thật đấy à…?”
“Rõ ràng. Từ ‘hẹn hò’ có nghĩa là gì chứ? Nếu một tên đàn ông không thể làm cho cô gái của mình thấy hạnh phúc hay phấn khích, sớm hay muộn thì cô ấy cũng cạn dần tình cảm mà thôi.”
Tình cảm…
Những lời mà Sawa nói có trọng lượng tới mức mà tôi cảm thấy như trong người mình không còn một giọt máu nào.
Nhưng nó chỉ đúng nếu như Riko thật sự là người yêu mình thôi đúng chứ?
Không, liệu dù hai người không trong một mối quan hệ, liệu sự “hạnh phúc hay phấn khích” mà Sawa nói có hình thành nếu một trong hai mở lời mời không?
Nếu tôi làm vậy, liệu nó có mở ra cơ hội nào để cho Riko thấy việc hẹn hò với tôi sẽ khiến cô ấy hạnh phúc?
“Nếu mà lũ con trai biết là mày không ở bên Riko ở trường mà cũng không đi hẹn hò, kiểu gì cũng có mấy thằng sẽ tiến tới với cô ấy. Cho đến giờ, việc cô ấy không có mấy hứng thú với con trai khiến cho chúng nó chỉ dám ngắm nhìn ấy như ngắm một bông hoa ở đỉnh núi vậy. Tuy nhiên, từ đâu lòi ra là cậu ấy có một tên bạn trai vừa tầm thường vừa nhẽo tên là Niiyama đây vớ vẩn lại khiến cho cái đám cố tỏ tình Riko hồi đầu quay trở lại không chừng.”
“... Không được, thế thì dở…”
“Mày biết đấy, không thiếu mấy thằng cố gạ gái mà mặc kệ việc người đó có bạn trai hay không đấy. Thế nên đừng có để chúng nó nghĩ rằng chúng nó có cửa chui vào trong mối quan hệ này.”
“Thế thì mày nói tao nên làm gì đây?”
“Cứ vừa ăn trưa vừa tán tình này, đi học với đi về cũng tán tỉnh này. Cứ làm sao để mà thể hiện rằng cả hai là một đôi mặn nồng và không có ai có thể xen vào là được.”
“À thế à…”
Hẳn mọi chuyện từ giờ sẽ không hề dễ chịu đâu.
Nhưng tôi cũng không muốn vuột mất Riko nên chắc là tôi cũng nên nỗ lực hết sức để khiến cô ấy chỉ hướng về mình tôi thôi.
“Thôi được rồi, hôm nay tao sẽ rủ cậu ấy cùng về nhà.”
“Có thế chứ! Mà nếu có chuyện gì xảy ra, đừng ngại mà nói cho tao biết đấy.”
Sawa nhướn vai như một bà nội trợ đang tận hưởng một chương trình trên tivi. Có vẻ như cậu ta đang tập trung làm sao để tận hưởng hết sức mối quan hệ này của tôi như một cái gì đó thú vị. Thôi thì tên này có mấy khi nói gì khác ngoài chuyện tình cảm đâu…
Mỗi tội, tôi cũng chỉ có mình cậu ta để tâm sự nên thôi thì nhắm mắt cho qua vậy.
Sawa luôn dành cho Riko một tình cảm đặc biệt nên thành thật mà nói, tôi đã rất lo rằng cậu ta sẽ phát điên khi biết rằng hai đứa tôi đang hẹn hò. Nhưng thay vì giận dữ, Sawa lại vui vẻ mà chúc mừng tôi. Dù là vậy thì tôi cũng không muốn nói cho hắn quá nhiều cũng tại kiểu gì tên này cũng trở nên quá đà cho xem.
Mà, cứ cho là hôm nay Riko sẽ về chung với tôi đi, chắc gì sẽ có điều gì đó xảy ra mà đủ làm cho Sawa thấy hào hứng cơ chứ…
Tôi đã lạc quan là vậy đấy để rồi nhận ra rằng mình đã phán đoán sai mất rồi.
3 Bình luận