Người Giấy
Xám AI và chị July D Ami
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

VOL 1. KẺ MANG ỦY THÁC

Chương 2: Giải oan

4 Bình luận - Độ dài: 4,569 từ - Cập nhật:

1WC8zQDEw5gQeb1vW81r75dF

"Trà của phòng giám thị thơm ghê!"

*

**

Trời trong vắt, mây bồng bềnh như một tấm chăn bông trắng khổng lồ trên nền trời cao vợi, tất cả được bọc lấy bởi màu nắng rám vàng đầy ấm áp. Những nhịp chân chà xát giữa đế giày bata và nền nhựa nhám kêu lên tiếng sột soạt nho nhỏ.

Tôi cúi người và cột lại dây giày, chấm tay lau bớt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Tôi nâng gọng kính bị trượt lên sống mũi, vuốt lại mái tóc hỗn độn, rối bù của mình. Theo tầm mắt, trạm xe buýt đang ở phía trước. Do chạy quá nhanh, nhịp tim của tôi dồn dập, khi cúi người lại bị hụt hơi, khiến tôi phải há miệng cố gắng điều hòa nhịp thở.

Con đường đi học nằm ngoài tuyến trung tâm, buổi sáng hiếm khi có xe qua lại. Trạm xe có dăm ba người đang đợi chuyến xe kế tiếp, chuyến xe vẫn chưa đến. Haizz... Đến cả cơm sáng cũng không được ăn nữa. Cố nén cơn đói đang cồn cào, tôi loạng choạng đứng thẳng người dậy.

Đột nhiên tôi có linh cảm chẳng lành, dường như tôi sắp gặp xui thì phải!

Tôi bất giác ngẩng đầu, căng mắt nhìn về phía trước, một cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra:

- Ê! Này! Chờ với! Chờ tôi với! Còn tôi nữa mà! - Tôi vừa hét, vừa co giò chạy như điên. 

Trước mắt, chỉ còn năm mươi mét nữa là tôi đã thấy lờ mờ bóng dáng chiếc xe buýt màu xanh quen thuộc đang dừng trạm. Những hành khách trên xe, người thì đang bấm điện thoại, người thì đang nhai vội vàng ổ bánh mì khô khốc, một số người đang lục tục bước lên xe. Thế mà Châu Hạ Anh đáng thương vẫn còn cách chiếc xe buýt định mệnh những năm mươi mét.

Tôi cắm đầu chạy thục mạng, ba lô trên vai nhấp nhô nặng trịch, gắng sức chạy đến trạm xe bằng cái thân tàn lực kiệt của mình. Đau đớn thay! Chiếc xe vô tình ấy cứ thế chậm rãi bò khỏi trạm như một con thỏ đang cố trêu ngươi một con rùa. Cuối cùng, nó thả ra phía sau một làn khói màu xám bạc, từ từ tan vào không khí, khét lẹt mùi nhiên liệu như một nụ cười cợt nhả đầy đáng ghét. Tôi bỏ cuộc, dừng lại, tay chống gối thở dốc. Tôi mệt muốn chết, chỉ muốn nằm lăn ra đường mà thở, giờ đây có thể nghe rõ tiếng quả tim bé nhỏ trong lồng ngực của mình đập liên hồi. Nhìn theo bóng xe cứ xa dần mà lòng tôi đau nhói. Tôi nặng nhọc lê từng bước một cách tuyệt vọng. Thế là xong! Trễ học là cái chắc rồi.

Ôi trời ơi! Tôi không muốn hai ngày liên tiếp phải lên gặp thầy giám thị đâu!

Trường tôi vốn có xe đưa đón học sinh, nhưng đa phần các bạn đều di chuyển bằng xe nhà. Còn bản thân tôi với cái tác phong đi trễ về muộn chẳng biết đâu mà lần nên việc sử dụng xe đưa đón của nhà trường cũng không hiệu quả lắm. Thế là tôi quyết định dùng xe buýt công cộng, điều này vốn tiện lợi nhưng đôi lúc cũng đem đến tai hại. Mà thôi, bây giờ chẳng phải lúc để than thở, tôi phải đến trường cái đã. Tôi cầm điện thoại, định bụng bắt xe công nghệ đi học cho lành. Trong khi mải lo cắm cúi thiết lập lộ trình đặt xe, tự dưng có tiếng kèn xe vang lên phía sau làm tôi giật bắn người:

"PÍP PÍP!!!"

Tôi quay qua nhìn, mất vài giây để nhận diện ra người ngồi trong xe là ai. Sau lưng tôi, một chiếc Audi màu xám bạc chạy chầm chậm chạy sát lề. Chỉ một lát sau, nó dừng hẳn lại ngay chỗ tôi đứng. Kính cửa sau từ từ hạ xuống, tôi nheo mắt nhìn vào trong.

Ngồi ở ghế sau là một thiếu niên tóc đen, đôi mắt màu cà phê sữa ôn hòa và sáng ngời phía sau chiếc kính cận, những đường nét trên khuôn mặt vô cùng thanh tú. Môi cậu cong cong ý cười. Cả người cậu ta toát lên nét tri thức đúng mực.

Thiếu niên trong xe ngó đầu ra ngoài, nhìn tôi, nụ cười thân thiện nở ra trên môi, chào hỏi:

- Hạ Anh, lại bị trễ xe buýt à?

Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi nở một nụ cười đầy trìu mến:

- Rùa à! - Lòng tôi thầm vui mừng, cứu tinh cuộc đời tôi đã xuất hiện rồi.

Vẫn như mọi ngày, cậu đến trường bằng xe riêng của gia đình - một chiếc Audi bóng loáng. Hiểu Khiết là con trai của chủ tịch một tập đoàn khổng lồ, họ có cả vốn đầu tư vào An Đằng, cho nên nhà trường đối đãi với cậu ta rất thiên vị.

Cậu ta là học sinh giỏi toàn diện, xuất sắc cả về học lực lẫn ngoại hình. Thế nhưng cái mà cậu ta khiến mọi người yêu thích nhất không phải quyền lực gia đình, trí tuệ hay ngoại hình mà chính là tính cách thân thiện, không phân biệt đẳng cấp. Nói chung, đây là chàng trai được yêu thích nhất trong trường của tôi, cũng là người bạn khác giới tôi chơi thân từ nhỏ đến lớn vì chúng tôi có cùng một niềm đam mê vẽ vời.

Khuôn mặt đối diện nở nụ cười tinh nghịch, đôi mắt nâu ẩn sau cái kính cận dày sáng long lanh dưới nắng:

- Tưởng gì! Này Sâu lười, đi nhờ không? Nói một câu dễ nghe đi, tớ cho quá giang liền!

Tôi bĩu môi:

- Xuỳ, thích nghe nịnh nọt lắm à? - Tôi vỗ ngực. - Một người liêm khiết như tui không bao giờ đi nịnh bợ người khác nhé!

Môi cậu cong lên một nụ cười nhạt, nhún vai.

- Vậy thôi! - Cậu hắng giọng. - Chú Hoàng ơi, mình đi tiếp đi. Kệ cái con Sâu lười ấy đi! Xem cậu ta có bị nhốt ngoài cổng không!

Cửa kính phía sau chầm chậm nâng lên. Tôi nóng ruột, nhìn đồng hồ, rồi lại đắn đo nhìn khuôn mặt cậu ta đang nhàn nhạt ý trêu. Hết cách, tôi đành chặn cái kính xe đang đẩy lên quá nửa, hấp tấp nói:

- Ế nè nè Khiết đẹp trai, Khiết dễ thương, Khiết thông minh, tài giỏi, cậu nỡ bỏ tớ đi bộ thế sao? Thương tình đi mà! Cậu không giúp là tớ không nhận làm áp phích của hội đâu nhé! - Tôi rướn cổ, chĩa cái miệng xinh về phía chú tài xế mà mách lẻo. - Chú Hoàng xem này, có người không lịch sự với con gái tí nào. Ai đó ngồi trong xe hưởng máy lạnh bỏ một cô gái liễu yếu đào tơ lang thang dưới nắng không? Không thương hoa tiếc ngọc gì hết đó, chú ha!

Tôi vận hết nội công thảo mai ra để kéo chú Hoàng trở thành đồng minh của mình. Dương Hiểu Khiết ngồi ở hàng ghế sau mím miệng cười, xua xua tay chào thua cái lưỡi kẹo dẻo của tôi.

- Thôi, thôi được rồi! Tôi Phục cậu rồi đấy Sâu lười ạ. Lên xe đi!

Chú tài xế cũng cười sau đó xuống xe, đi về phía sau mở cửa xe cho tôi.

Tôi nịnh:

- Chú Hoàng chu đáo ghê luôn! Ai như...

- Gì? Ai hỏi han cô bị trễ xe hử? Ai cho cô đi nhờ hử? - Khiết phồng má phản bác.

Tôi bước vào trong xe. Nội thất trong xe mang tông màu đen xám sang trọng, mùi nước hoa đắt tiền thoảng trong không khí. Cơn nóng của tôi lập tức được chiếc điều hòa chạy êm ru xoa dịu. Tôi ngồi kế bên quý bạn hội trưởng hội học sinh, tháo ba lô khỏi vai, đặt lên đùi và cười tươi.

- Hì! Lanh mồm ghê ha. Tớ nói "Ai như..." chứ có nói cậu đâu nà. Tự nhận mình kém ga lăng hả?

Cậu bạn quay trở về với công việc trên tay, vờ dỗi.

- Cái đồ lấy oán báo ân. Không thèm nói với cậu nữa.

Bây giờ, tôi mới chú ý đến thứ trên tay cậu bạn. Khiết đang cầm một tập tranh vẽ kí hoạ. Tôi ghé mắt nhìn, cậu che đi, chặn ánh mắt của tôi lại.

- Hàng cấm! Không cho cậu xem đâu! - Rồi Khiết đưa tay vuốt vuốt trên tóc tôi, phì cười. - Nay không muốn làm Sâu nữa mà chuyển sang làm quạ à?

Tôi cười chữa ngại, vuốt lại quả đầu rối bời của mình, biện hộ rằng do chạy quá nhanh. Đột nhiên, hai thành dạ dày cọ xát vào nhau, phát ra âm thanh chẳng thể che giấu nổi, tôi cảm thấy thứ dịch vị chua lòm đang muốn trào ra. Bụng tôi đang rất đói. Tôi tự chửi thầm mình, dù là bạn thân thì cũng đừng làm tôi mất mặt chứ!

Khiết hất cằm nhìn xuống bụng tôi và nói:

- Nghe đâu đây như tiếng thác gầm... Và "tiếng lòng" ai đang "réo rắt"...

Tôi đỏ mặt, ngượng muốn đào lỗ mà trốn. Tôi quẳng cái ba lô vào cậu, lườm:

- Cậu muốn chuyển sang làm Hội trưởng Câu lạc bộ Văn thơ à?

- Tớ rất muốn! Há há! - Cậu vẫn cười vui vẻ, rồi quay qua bên cạnh lấy trong  cặp ra một bịch bánh mì tươi. - Cho nè, ăn đi!

- Thôi khỏi đi lát tớ tạt qua căn tin mua cái bánh bao được rồi, ai đời suốt ngày ăn ké của cậu, ngại chết được! - Tôi xua tay từ chối.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đi chơi cùng Khiết là bảo đảm tôi không bao giờ bị đói. Khiết chăm lo cho tôi y hệt một ông anh trai, nhưng thực ra tôi còn chào đời trước cậu ta mấy tháng cơ. Khi lớn dần, tôi hiểu rằng nếu để cậu quan tâm quá nhiều tôi sẽ trở nên phụ thuộc vào cậu và cậu sẽ dễ dàng kiểm soát tôi, không nhiều thì ít.

Khiết càng lớn càng khôi ngô, là chàng trai trong mơ của biết bao người, trừ tôi ra. Lỡ mà Khiết có bạn gái, có khi tôi trở thành vai em gái "trà xanh" điển hình hay để nam chính chăm sóc lo lắng rồi còn đâu! Năm nay Khiết cũng mười bảy tuổi rồi, tôi phải bắt đầu học cách giữ khoảng cách với cậu. Ngay từ lúc vào cấp ba tôi đã ý thức về việc này nên có chút xa cách với Khiết. Khiết thì vẫn như trước giờ, luôn nồng nhiệt với tôi không hề có ý giữ kẽ nào.

Khiết thấy tôi từ chối liền xụ mặt xuống rồi gắt:

- Đồ ngốc! Sáng nào cũng nhịn đói thế ấy. Tớ chuẩn bị bánh cho cậu đấy. Không biết tự lo thân gì hết! - Khiết xé bao bì ra, đưa bánh cho tôi. - Sống một mình phải tự biết chăm sóc cho bản thân, không thì chưa đến hai mươi tuổi cậu sẽ mắc chứng viêm loét dạ dày cho xem.

Tôi cười nhẹ, cảm ơn cậu rồi cầm bánh ăn. Vô tình nhìn qua bắp chân, tôi thấy một vết bầm xanh nhạt, như mới va vào đâu đó. Tôi đưa tay chạm thử, hơi ê ẩm. Tôi va vào đâu vậy nhỉ? Sao tự nhiên có vết thương này ta?

Tôi vừa nhai bánh, vừa nghĩ nhưng thực sự không nhớ được.

Khiết đưa tôi thêm chai nước khoáng, cậu ta biết cái tật hay nuốt vội của tôi, lo rằng tôi lại mắc nghẹn bất tử. Tôi nhận chai nước và gật nhẹ đầu thay cho lời cảm ơn cậu ấy. Người bạn này luôn chu đáo như vậy.

Tôi quen cậu từ mẫu giáo, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng chung trường. Thật ra thì có một khoảng thời gian hai đứa tôi sống chung nhà nên rất thân. Số là mẹ nuôi của tôi tái giá với cha của cậu, tự nhiên hai đứa trẻ trở thành một mối quan hệ không biết nói sao cho phải, bọn tôi cứ thế mà lớn lên cùng nhau. Sau này cha mẹ của tôi và Khiết di dân sang nước ngoài, mà Khiết với tôi đều không muốn đi cùng nên vẫn ở Việt Nam. Nhưng tôi cũng không có lý do gì để ở chung nhà với Khiết nữa nên tôi đã tự dọn về nhà cũ của mẹ để sống một mình.

Lẩm nhẩm đếm thì chúng tôi làm bạn cũng được mười hai năm rồi, thời gian nhanh thật đấy!

Trong khi tôi ăn, cậu lật tập hồ sơ dự án của Hội mỹ thuật lên xem xét, chốc lại nhìn tôi, rồi bảo:

- Cậu nghĩ tới cuối tuần này cả hội làm kịp núi công việc này không? Tớ lo không kịp tới ngày kỉ niệm hai mươi năm thành lập trường quá!

Tôi đang nhóp nhép nhai bánh, đưa ngón tay phủi vụn bánh trên môi, nuốt hết bánh, mới nói:

- Nếu tụi mình ráng hết tốc lực thì sẽ kịp!

- Trưa nay Anh ghé hội, bảo Mai tới cùng nữa. Chia nhau lo xong cái vụ đó!

Tôi gật gật đầu:

- Tất nhiên!

Một dải nắng nhạt hắt qua lớp kính xe, phủ lên chiếc áo sơ mi trắng tinh của cậu. Vô tình, tôi nhận ra sườn mặt nhìn nghiêng của Khiết lại đẹp chuẩn mực như vậy, đẹp đến nỗi làm tay tôi ngứa ngáy muốn vẽ lại ngay trên giấy. Bao lâu rồi tôi mới phát hiện cậu đã cao hơn mình? Tên bạn ngày nào chỉ đứng tới vai mình, hay bị đám con trai quậy phá bắt nạt giờ rắn rỏi biết nhường nào.

Dương Hiểu Khiết ngày nào giờ một đẹp trai ra, sao thân tôi cứ như con vịt nhỏ nuôi hoài không lớn? Tôi không lùn lắm, nhưng ngực thì bằng lưng, tóc hoe hoe, mặt mũi lại cứ như con bé cấp hai chưa dậy thì, đã vậy còn cận nặng. Hai đứa chúng tôi đi chung với nhau đúng là thiên nga đi trước, vịt đẹt theo sau, khập khiễng hết chỗ nói.

Gạt qua suy nghĩ vẩn vơ kia, tôi bâng quơ gợi chuyện khác.

- Này Rùa! Sang năm, nghe nói cậu đi Rome hả?

- Ừm. - Cậu đáp.

Tôi hỏi là vì sao cậu không đi ngay từ năm trước. Cậu chỉ cười, nói đợi ai đó. Tôi đánh lảng đi, không có ý định nói cậu rằng tôi sẽ không cùng đi với cậu, tôi đã chuyển sang định hướng du học Mỹ từ đầu năm nay, việc chuẩn bị cũng tương đối ổn rồi nhưng tôi không vội báo cho cậu ấy biết.

- Cậu lo cái thân mình đi, tiếng Ý cứ giậm chân tại chỗ như vậy thì bao giờ đến với Venice hoa lệ của cậu? - Khiết không nhìn tôi, lại lên giọng dạy dỗ.

- Tớ có cần vội vã đến đó thế đâu, còn cả năm nữa mà. Còn cậu có hứa hẹn với ai ở Rome phải không? Đi vội vội vàng vàng đầy bí ẩn. Cậu đi rồi đem một đống việc của Hội mỹ thuật để lại cho tớ giải quyết. Lúc đó chắc mỗi lần nhớ tới cậu là tớ sẽ căm hờn không nguôi mất!

Khiết quay đầu sang nhìn tôi, phì cười:

- Ai cũng có những ấp ủ riêng của mình mà. Hạ Anh, tớ vẫn hi vọng được gặp lại cậu tại nước Ý xa xôi. Nhất định tớ sẽ ghé thăm Venice.

Tôi cười, không nói nữa.

Ngồi yên lặng một chút, đầu óc tôi dần thanh tĩnh lại, đột nhiên nhớ ra ánh mắt tím biếc của kẻ lạ mặt ban sáng ở nhà. Thật kì lạ! Sao tự nhiên tôi lại trói hắn làm gì nhỉ? Đáng lẽ khi phát hiện tra, tôi chỉ cần phóng chạy đi thẳng qua công an phường ngồi là được. Tại sao bán sống bán chết nhây với hắn làm gì nhỉ? Nghỉ học một bữa vì lí do chính đáng đâu có sao đâu?

Khi tôi đang cố nhớ lại chuyện liều lĩnh ban sáng, tôi bỗng nhận ra da thịt mình lạnh toát, da gà nổi lên từng đợt, có cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ. Tâm trí tôi cứ như bị gì đó sai khiến, nhất quyết phải cứ chọn cách kém hiệu quả nhất là trói hắn lại rồi đi học. Điều này không hợp lý! Sao vậy trời?

Càng nghĩ càng mơ hồ, như có thứ gì đó đánh sập não tôi, kéo nó vào bóng tối. Tôi bị choáng, một cơn buồn nôn rợn lên, suýt nữa khiến miếng bánh mì nhợn khỏi miệng bởi thứ dịch vị chua lòm đang muốn trào ra. Tôi bụm miệng, nén cơn buồn nôn đi.

- Sâu, say xe hả? - Khiết cảm thấy tôi bất ổn liền hỏi.

- Hình như vậy! - Tôi đưa tay vuốt cổ.

Khiết liền ấn nút cửa kính xe, cho gió trời bay vào, vừa đưa mắt nhìn tôi.

- Hậu quả của bỏ ăn sáng đó, dấu hiệu đầu tiên của đau dạ dày. - Cậu trông mặt tôi xong, làm như bác sĩ mà phán. - Cần túi bóng không? Ngay hộc chỗ tay phải cậu có đó!

Tôi vô thức sờ lên chỗ vùng dạ dày, đâu có đau gì đâu!

- Tớ nghĩ là tiền đình ông ơi, thôi cho tớ tắt hoạt động tí cho người bớt bềnh bồng nha! - Tôi nói xong thì ngồi thu người lại, ôm ba lô, lặng thinh để cố giữ tâm trí bình thường.

Khiết thấy tôi không khỏe, chỉ yên lặng, không nói thêm để tránh tôi lại trở nặng thêm. Chiếc xe cứ đi vùn vụt cho đến khi rẽ vào cổng trường An Đằng, chạy theo hướng làn xe vào khuôn viên trường. Thời gian vừa kịp lúc. Tôi cũng đã dần khỏe lại, xốc ba lô, ra khỏi xe, cười:

- Cảm ơn cậu đã cứu tớ một bàn thua trông thấy!

Khiết gật đầu cười, vẫy tay chào tôi. Tạm biệt nhau tại đây, tôi và cậu thân ai về lớp nấy. Thật may mà vẫn kịp giờ vào lớp.

Một buổi sáng bình thường trôi qua, giờ học bình yên của tôi bị chấm dứt bởi thông báo từ thầy giám thị ghé ngay cửa lớp gọi tôi lên phòng để “hỗ trợ điều tra”. Tôi nhìn theo dáng thầy giám thị vừa rời khỏi, hơi nhíu mày rồi đứng dậy, lặng lẽ cầm theo điện thoại, cúi chào cô giáo đang còn trong tiết giảng. Lúc đi ngang qua bàn của Ban Mai, con bé chắp tay nhìn tôi, kiểu vừa bối rối, hối lỗi và bất lực. Tôi làm dấu với nó để trấn an, sau đó nhanh chân chạy theo thầy.

Trên quãng đường đến phòng giám thị, tôi nhìn vào màn hình điện thoại, tin nhắn của Hiểu Khiết gửi tới. Đoạn quay hình được gửi tới tôi là một chiếc phao cứu sinh. Trong một ngày được ông Rùa cứu sống hai lần, cuộc đời tôi thực sự quá biết ơn người bạn này rồi!

Tôi thầm nghĩ chiều nay qua Hội mỹ thuật phải mua thêm cho ông bạn một ly cà phê để bồi dưỡng. Dù biết bước vào phòng giám thị tôi sẽ lại nghe cái giọng điệu ai oán cằn nhằn của thầy Tú, nhưng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, mặt tôi cứ bư ra.

- Em ấy bảo là do hai đứa em hẹn nó ra nói chuyện rồi mới ẩu đả? Giờ hai đứa em đều chối à?

Tôi cố nén một cái ngáp, âm thầm tự trách bản thân quá khích thức khuya mà bây giờ buồn ngủ muốn rụng rời, kể cả lúc nghe chửi mà sao vẫn cứ du dương êm tai thế này.

- Thầy ơi, Thế Danh có cung cấp được tin nhắn không? Có cuộc gọi cho số của Ban Mai hay của em không? Hay hắn nói miệng?

Thầy Tú lườm tôi, gương mặt vẫn cau có thành một cục.

- Bây giờ đánh con người ta nhập viện như vậy rồi còn già mồm nữa? Có biết sáng nay thầy đã phải tiếp cả luật sư tới để hỏi thăm tình hình không? Một người là cậu nó, một người là mẹ của nó. Chưa kể cha của nó là Tổng biên tập báo Thời đại mới đó. Em nhìn đi, nãy giờ bao nhiêu cuộc gọi của nhà báo ập tới trường rồi đây! Sáng giờ thầy mệt lắm rồi nha!

Eo ơi, em cũng mệt mà thầy! Em có biết gì đâu? Tự nhiên lôi em ra khỏi lớp học của mình rồi bắt em chứng minh là em đi gây sự, còn đánh con người ta hả?

Lúc thầy gọi tôi ra khỏi lớp chỉ nói là lên hỗ trợ cung cấp thông tin, vừa lên tới phòng lập tức trở thành câu chuyện tôi và Ban Mai hai đứa đấm một đứa. Quả nhiên là An Đằng, lời nói của người lớn chỉ vì vài cú điện thoại có thể bẻ cong sự thật hoàn toàn.

Tôi quá sức mệt mỏi rồi, đưa tay che miệng ngáp một cái, khui đoạn băng ghi hình mà Khiết đã yêu cầu phòng Công nghệ thông tin trích lục được để sớm dứt điểm tiết mục vu oan giá họa này.

Thầy Tú mở máy tính bảng, nhìn đoạn băng mà tôi gửi qua, ánh mắt thật chăm chú. Trời ơi việc đầu tiên thầy làm là phải đi trích coi camera rồi hẳn bứng tôi lên hỏi chứ! Tự nhiên đi làm quy trình ngược ngạo chi cho quằn vầy nè!

Một thoáng nghĩ lại, nếu chiều qua tôi không nhờ Hiểu Khiết trước, chắc hôm nay mà đòi trích lục băng ghi hình cũng chẳng còn đâu. Nhà của Thế Danh đã gào ầm lên như vậy, có nghĩa là họ muốn xới chuyện này tới cùng.

Tôi đưa tay tao nhã nâng bình trà nóng trên bàn, tự rót cho mình một ly, như để tự an ủi số kiếp mạt rệp lắm thị phi của mình. Thầy Tú lướt nhìn tôi thở dài một chút, rồi vẫn dán chặt mắt vào đoạn băng. Tôi cũng nhìn theo thầy.

Trong đoạn ghi hình quay lại ở một góc vắng ở gần khối nhà B, khi tôi và Mai đang khệ nệ mang một số tài liệu từ văn phòng về lớp thì đột nhiên Thế Danh, đàn anh lớp 12 tự dưng nhảy xổ ra, cũng như bao ngày lại nói mấy câu vô vị tán tỉnh Ban Mai. Cái đoạn này chắc mất khoảng năm phút tào lao. Tôi không nghe tiếng nhưng nhớ lại vẫn thấy bực mình. Cái đàn anh này nổi tiếng nhây, lại háo sắc, nói chung cô gái nào bị gã này nhìn trúng là bảo đảm xui xẻo.

Con bé bạn thân của tôi là nạn nhân tiêu biểu. Chuyện hôm qua cũng như bao ngày, Thế Danh cứ bám lấy Ban Mai để trêu ong ghẹo bướm. Lời qua tiếng lại một hồi, hai chúng tôi vùng bỏ đi, anh ta chặn đường lại, rồi chúng tôi giằng co. Trong lúc đó không biết vô tình hay cố ý, tay của Danh đã sờ đúng vào vòng một của Ban Mai, còn bóp một cái.

Tôi tức muốn thầy tua lại đoạn đó để chỉ cho rõ mà thầy trừng mắt đòi kí đầu tôi. Cảnh cứ tiếp tục trôi đến đoạn con nhỏ nổi cơn tam bành sút một cái vào đúng ngay giữa hai chân của gã.

Nhìn tới đây, cả tôi và thầy đều bật ngửa ra một cái, đồng loạt nhăn mặt. Biểu cảm trên mặt thầy còn phong phú hơn cả tôi. Cú sút đó đúng là không hề nhẹ đâu. Giống như một dạng đồng cảm giữa đàn ông với nhau, thầy vang lên tiếng tặc lưỡi, thất thần lẩm nhẩm:

- Dã man quá! Thất đức quá!

- Thầy tua lại giây 12 phút 23 đi, ông Danh đưa cái tay ra kìa! Có lửa mới có khói chứ!

Tôi cứ léo nhéo đòi tua ngược lại, thầy bực mình nhìn tôi rồi vùng vằng.

- Em đừng có lộn xộn! Em coi kia, đã người ta lăn ra đất rồi em còn ập nguyên thùng sách vào đầu nữa!

- Ê cái này là trượt tay nha thầy! Check VAR lại!!!

Tới đoạn của tôi thì tôi phải bảo vệ mình tới cùng chứ. Đoạn rơi thùng này là do tôi thấy ông Danh nằm vật ra đất nên có hơi hoảng, định cúi xuống xem nhưng hậu đậu làm mấy cuốn sách rơi xuống đầu của anh ta chứ tôi không cố tình thật. Thầy Tú lướt qua lướt lại đến bốn, năm lần ở cảnh đó, cuối cùng cũng nương tay, xác nhận đây là lỗi vô ý của tôi. Ấy vậy chứ thầy vẫn gào ầm lên mắng hai đứa không tha:

- Con gái con đứa gì như hai bà chằn lửa vậy? Người ta lỡ đụng có xíu mà đã đá như vậy rồi? Nhỡ nó có bề gì là đền không kịp cho ba má nó biết không? Em biết “chỗ đó” của đàn ông mong manh dễ vỡ lắm không hả?

- Em có đá đâu! Tự nhiên cái la em!

- Thôi, đủ rồi! Mệt cô quá! Đi ra ngoài! Chiều nay đem bản tường trình sự việc nộp lại cho tôi!

Tôi dẫu mang bao ấm ức, vẫn vì lần đấu tranh này toàn mạng trở ra, ngẩng cao đầu với thầy. Lúc ra khỏi cửa phòng giám thị, tôi vẫn thấy khó chịu len lén dâng lên trong lòng. Tôi nghiêng đầu hỏi lại:

- Thầy không thắc mắc vì sao em có băng ghi hình hả?

- Chẳng lẽ tôi ngu hả cô út nhà cậu Khiết?

 Tôi dù không muốn dính líu, nhưng vẫn phải miễn cưỡng nghiến răng nở nụ cười đáp trả thầy. Nếu không nhờ mối quan hệ nhập nhằng với Khiết, tôi sẽ bị cái bộ máy quan liêu của nhà trường này đè bẹp. Thầy có thể vì một cậu học trò có gia đình đầy danh tiếng mà kéo tôi vào vũng bùn này. Chiều hôm qua Ban Mai đã lãnh đủ, tới hôm nay tới phiên tôi. Nếu như tôi không có đoạn băng đó thì nỗi oan này sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

mình sửa lại một đoạn nhỏ trong chương này cho bạn xem nhé:
"PÍP PÍP!!!"
Tôi ngoảnh mặt nhìn, mất vài giây để nhận diện ra người ngồi trong xe là ai. Sau lưng tôi, một chiếc Audi màu xám bạc chạy chầm chậm theo sát cạnh mình. Chốc chốc, nó dừng hẳn lại. Từ ô cửa sau xe hạ dần xuống, tôi nheo mắt nhìn người ngồi trong xe.
Thiếu niên tóc đen mun, mang đôi mắt màu cà phê sữa ôn hòa linh động phía sau chiếc kính cận, những đường nét trên khuôn mặt vô cùng thanh tú. Môi cậu cong cong ý cười. Cả người chàng trai đó toát lên nét tri thức đúng mực.
- Châu Hạ Anh, lại bị trễ xe buýt à?
- A ... A Rùa! Cậu là... cứu tinh của tôi rồi đó! Rốt cuộc cũng có người để tôi cầu cứu rồi!
Vẫn như mọi ngày, cậu đến trường bằng xe riêng của gia đình - một chiếc Audi sang trọng bóng loáng.
Hiểu Khiết là con trai của chủ tịch một tập đoàn lớn, nổi bật cả trong học tập lẫn gia thế. Tuy nhiên, cậu ấy không giống như những người khác, luôn giữ một thái độ gần gũi, thân thiện. Cũng vì thế mà tôi và cậu ấy là bạn thân từ bé, cả hai đều có chung niềm đam mê vẽ vời.
- Đừng có mơ mà bắt xe buýt lúc này, tôi nhìn ra ngoài thấy cái xe của cô vẫn còn đang đậu đấy thôi. Mà này, có định bỏ học luôn không, đợi đi bộ cho kịp giờ học hả?
Tôi thở dài.
- Chán ghê! Cứ cái đà này, tôi chắc phải mở lớp "Cách trễ học cực hiệu quả" quá!
Hiểu Khiết nhướn mày, đôi mắt ẩn sau chiếc kính cận dày sáng lấp lánh trong ánh nắng:
- Lại là cái kiểu suy nghĩ của Sâu lười à? Thật sự luôn, hôm nay có vẻ như cô đang muốn thử tài diễn xuất của mình rồi, đúng không?
- Xùy, có ai mà lại thích nghe nịnh nọt thế đâu. Một học sinh chân chính như tôi không bao giờ biết nói dối đâu!
Hiểu Khiết nhún vai.
- Ồ, nghe có vẻ kêu ngạo lắm đấy. Nhưng nếu là vậy, thì tôi cũng chẳng thể giúp cô đâu. Chắc phải tìm ai đó biết điều hơn mới được. - Cậu quay lại tài xế, nháy mắt một cái. - Chú Hoàng, mình đi tiếp thôi! Để cái con Sâu lười này tự giải quyết, xem cô ta có bị nhốt ngoài cổng không!
Xem thêm
- Ế, này nè! Khiết đẹp trai, Khiết dễ thương, Khiết thông minh, tài giỏi... cậu không nỡ bỏ tớ đi bộ đâu đấy chứ? Thương tình một chút đi mà! Nếu không giúp, tớ không nhận làm áp phích của hội đâu, nghe chưa!
- Đấy, lại đến phần "thuyết phục" của cô rồi. Tôi có thể nghe được hết mọi lời này từ một dặm xa, lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ mới mẻ chút nào. - Hiểu Khiết hắng giọng - Được rồi, chú Hoàng, chúng ta đi tiếp thôi. Để con Sâu lười ấy tự lo liệu. Thử xem cô ấy có làm gì để thoát khỏi tình huống này không?
Tôi quay sang chú Hoàng, cố gắng tạo ra vẻ mặt "đáng thương":
- Chú Hoàng, thấy chưa? Có người ngồi trong xe bỏ mặc cô gái yếu đuối, lang thang ngoài nắng, không thương hoa tiếc ngọc gì cả. Tình cảnh này không đáng xót thương sao?
- Thôi, thôi, thôi nào! Phục cô thật đấy Sâu lười. Lên xe đi!
Chú Hoàng chỉ cười nhẹ, lắc đầu, trong khi Hiểu Khiết ngồi trong xe, chôn tay vào má, cười khúc khích.
Xem thêm
Những gì mình thay đổi: +) Cắt bớt những đoạn miêu tả hành động + cử chỉ, mình cũng bịa thêm vài câu thoại cho dài hơn. Và các lời thoại mình cũng thể hiện rõ cảm xúc của nữ chính hơn thay vì thuật lại tâm trạng của cô.
+) Có một số câu mình chỉ miêu tả vừa đủ như "thở dài", "hắng giọng", "nhún vai"
=> Mình không bắt người đọc phải thấu hiểu từng cảm xúc một sau lời thoại của các nhân vật, dẫn dắt họ phải cảm nhận theo hướng của mình. Ở đoạn này Hiểu Khiết DÙ lúc đầu không đồng ý nhưng rồi bị nữ chính thuyết phục HAY ngay từ đầu cậu ta chỉ muốn chọc ghẹo nữ chính thì đó là tùy theo cảm nhận của mỗi độc giả.
Đương nhiên không phải lúc nào cũng nên làm thế này, sẽ có những lúc bạn muốn hướng độc giả "nên ghét nhân vật này", "nên thích nhân vật kia"; Hay những đoạn một sự kiện lớn ảnh hưởng đến tâm lý nhân vật; Và những đoạn cao trào cảm xúc của truyện nữa. Những lúc như vậy miêu tả chi tiết từng câu thoại là rất cần thiết.
Nhưng nếu phần lớn truyện bạn luôn đi sâu cặn kẽ từng cảm xúc cử chỉ của các nhân vật sẽ khiến độc giả rất dễ bị ngột ngạt, mệt mỏi. Đồng thời việc đó cũng vô tình làm giảm đi độ hấp dẫn của những đoạn cao trào, quan trọng của truyện.
Đây chỉ là một đoạn nhỏ thui, nên có lẽ bạn sẽ không thấy sự khác biệt. Nhưng mình bảo đảm là nếu bạn bắt tay vào sửa, mở rộng thêm hội thoại, thì chỉ vài chương thôi bạn sẽ dần nhận ra truyện bạn đã nâng lên một tầm cao mới :3
Bạn đã có nền tảng rất vững rồi, mình tin bạn có thể dễ dàng sửa hết vấn đề này.
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời