‘Tôi cứ nghĩ rằng cuộc sống này là món quà mà chúa ban tặng cho một kẻ đáng thương như mình…..’
Tuy vậy, tôi đã thành công trong việc chịu đựng và cuối cùng cũng đã thoát khỏi cái ngôi nhà chết tiệt đó.
Tôi đã đỗ vào một trường đại học nổi tiếng mà bất kỳ ai trên thế giới cũng biết.
Và sở hữu một ngôi nhà mà tôi có thể thoải mái nghỉ ngơi dù cho nó khá bé và bẩn thỉu.
Không còn gì khác ngoài những thứ có thể giúp tôi bước trên con đường đi đến một tương lai tươi sáng hơn, nhất là sau khi tôi đã thoát khỏi hai tên khốn nạn đó.
Điều mà tôi đang cố nói là trong cuộc sống của Penelope cho dù chỉ một lỗi sai nhỏ nhất cũng đủ để đẩy tôi đến cái chết rồi, nó không tốt hơn cuộc sống trước đây của tôi là bao. Sao cũng được. Thật ra là tệ hơn nhiều.
Sẽ là một vấn đề khác nếu tôi là nữ chính của chế độ thường và mọi quyết định của cô ấy đều dẫn đến một kết thúc có hậu.
“…Nhưng tại sao chứ?”
Nhưng tại sao lại là tôi, người CHỈ VỪA thành công thoát khỏi ngôi nhà tồi tệ đó.
“Tại sao chứ!”
Rầm-!
Tôi hét lên, đập mạnh vào bồn rửa mặt. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy phản chiếu trong chiếc gương biểu hiện một sự sợ hãi kinh hoàng.
Trông cô ấy như đang giận dữ hơn là buồn bã, điều đó đã khiến cô ấy trở thành nhân vật phản diện tuyệt vời nhất trong trò chơi.
“Ha…”
Tôi vừa thở dài vừa luồn tay vào mái tóc để chải. Trong khi nghĩ về Penelope.
Penelope Eckart – nhân vật phản diện của cả trò chơi. Nhưng lại là nhân vật chính của chế độ khó.
Penelope là một thường dân không có họ.
[Penelope đã lớn lên với việc chuyển từ nơi này đến nơi khác cùng với người mẹ nghèo khổ của cô, đã nhận được sự quan tâm từ Công tước – người đang tuyệt vọng tìm kiếm đứa con gái út thất lạc của mình.]
Khi mẹ cô bị bệnh và qua đời, cô được nhận nuôi bởi gia đình Công tước Eckart.
Chỉ có duy nhất một lý do khiến cô ấy trở thành tiểu thư của gia đình công tước.
Đó là bởi ngoại hình của cô giống với đứa con gái đã thất lạc của công tước.
Mái tóc hồng được thừa hưởng từ phu nhân công tước đã qua đời và đôi mắt xanh biểu trưng cho gia tộc Eckart.
Tôi nghĩ đến con trai thứ hai của công tước mà mình vừa gặp cách đây không lâu.
Một mái tóc hồng đáng yêu.
Tuy nhiên màu tóc của cô gái trong gương thiên về màu sắc rực lửa hơn là hồng phấn.
Và đôi mắt màu lam có đôi chút khác biệt với người trong gia đình.
“Ông ấy đáng lẽ nên tiếp tục tìm con gái của mình, tại sao ông lại phải chọn một đứa trẻ ngẫu nhiên như này?”
Khi Penelope lớn lên, cô không còn giống với đứa con gái của ông nữa. Công tước đã sớm mất đi sự quan tâm với cô và luôn giữ cô tránh khỏi tầm mắt của mình.
Tất cả những gì còn sót lại cho Penelope, người đã mất đi sự yêu thương của công tước, là sự ngược đãi của hai người anh kế và của những người hầu trong gia đình.
“Điều này giống với cuộc sống của mình đến mức đáng sợ”
Cuộc sống của Penelope và cách đối xử mà cô ấy phải nhận rất giống tôi.
Đó là điều tôi không hề chú ý đến khi đang chơi nó như một trò chơi điện tử.
Tôi bắt đầu cảm thấy suy sụp.
『Tiểu thư giả mạo』
Mọi người hầu trong dinh thự đều gọi Penelope là đồ giả mạo.
Bản thân Penelope đã đẹp như một thiên thần, nhưng trong mắt người khác, cô ấy chỉ đơn thuần là một bản sao, còn thậm chí không giống với bản gốc.
Có lẽ câu chuyện này sẽ khác khi cô ấy cư xử một cách dễ thương, nhưng tính cách của cô ấy rất tệ dù cho cô chỉ là cô gái tình cờ được bước chân vào gia đình này.
Quay trở lại với phần mở đầu của câu chuyện, nó có giải thích rằng:『Cô luôn cảnh giác với mọi người như một con nhím với những chiếc gai sắc nhọn dựng đứng lên và luôn gây ra rắc rối ở mọi nơi cô ấy đến』
“Tôi tự hỏi rằng tại sao tất cả những phương án lựa chọn đều là những thứ chắc chắn có thể gây ra rắc rối chứ”
Tôi gật đầu, và cuối cùng cũng hiểu vì sao tất cả những phương án tôi chọn đều điên rồ như vậy.
Penelope thực sự là một nhân vật phản diện, một người dường như toát ra sự quyền lực chỉ bởi cái tên.
Trái ngược với tính cách ngây thơ của nhân vật chính ở chế độ thường, thì cô ấy trông rất hung dữ và xảo quyệt.
Nhưng tôi khá hiểu cho Penelope.
Chỉ hôm nay, không, đúng hơn là chỉ trong vài giờ ngắn ngủi. Tôi đã trải nghiệm cách mọi người đối xử với cô ấy chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, nhưng tôi nghĩ nhiêu đó đã đủ để mình có thể hiểu được cuộc sống của cô ấy đã trải qua như thế nào.
‘Dù cho cô ấy bị gọi là đồ giả mạo’
Vậy thì họ đã đánh thức cô ấy bằng cách nào, đâm Penelope với chiếc kim khâu sao? Dù thế nào thì cô cũng là người được công tước tự mình mang về mà.
Thậm chí không có một hầu gái nào dám đánh thức những người hầu khác bằng cách đó.
Khi ấy, Penelope mới 12 tuổi và được nhận nuôi vào gia đình công tước.
Nếu cô ấy bị ngược đãi kể từ ngày hôm đó và cả về sau….
Một đứa trẻ thì không thể tác động gì nhiều đến người lớn, những người mà thậm chí không lắng nghe đứa trẻ ấy nói cho dù nó có cố gắng hét lên thế nào đi chăng nữa.
“Đó có phải là bằng chứng để cố gắng chứng minh rằng Penelope là nhân vật phản diện thực sự không?”
Không gì có thể thay đổi được sự thật rằng cô ấy đã bị ngược đãi cho đến tận bây giờ.
Không một nhân vật nào dành sự thương xót cho Penelope dù là một chút đi nữa, và những thứ đang dần giết chết cô ấy từ trong tâm hồn đều thật điên rồ và thô bạo.
“Mình cảm thấy có chút thương cảm cho cô ấy”
Tôi đưa tay lên và vuốt ve gò má nhỏ nhắn mịn màng của Penelope.
Hình bóng với mái tóc hồng đậm phản chiếu trong gương trông thật âu sầu.
Tuy nhiên, tôi đã thoát khỏi cảm xúc thương hại dành cho cô ấy.
“Ha, ai tiếc cho ai chứ.”
Đây không phải lúc để có thể bình yên suy nghĩ về những thứ đó được.
Vì giờ tôi đã là Penelope.
Điều đó nghĩa là tôi có thể chết dưới tay các nam chính bất cứ lúc nào giống như Penelope trong trò chơi.
Đó là nỗi sợ của tôi khi tự nhắc nhở chính mình về điều đó.
0 Bình luận