Trans: Zard
-------------------
“Thế, cô gọi tôi đến đây có việc gì?”
Tôi hỏi cô nàng Thánh Nữ Sơ Khai phiền phức tại sao cổ lại gọi tôi, bởi bây giờ điều quan trọng nhất là mục đích của cổ.
Không đời nào có chuyện cô ta chỉ muốn kể cho tôi nghe về mối quan hệ của cổ với Phù Thủy Sơ Khai.
Mà tính đến độ dở hơi của cổ thì cũng có khả năng là vậy thật, xác suất nó cao đến đáng sợ nên cứ hỏi trước cho chắc.
Và nếu đó thật sự là toàn bộ những gì cổ muốn nói thì tôi sẽ về luôn.
“Err… tui gọi cô là vì hai lí do. Đầu tiên là cảnh báo cô không được đánh bại Phù Thủy. Khoảnh khắc cô trở thành Phù Thủy là thế giới này coi như cũng xong đời… tôi định khuyên vậy đấy nhưng chắc là tôi đã lo lắng không đâu rồi…”
Fumu, vậy là cổ giống với Diaz.
Tôi muốn nói cô ta lẽ ra phải biết tôi là giả vì cổ là Thánh Nữ Sơ Khai, nhưng có vẻ cổ thật sự có ý tốt khi gọi tôi.
Nhưng vấn đề này đã được giải quyết xong xuôi rồi.
Tôi không phải Thánh Nữ, thế nên tôi sẽ không trở thành Phù Thủy cho dù có tiêu diệt ả.
Đúng hơn, để đặt dấu chấm hết cho kết cục đau buồn này, tốt nhất là để tôi, người không phải Thánh Nữ, đánh bại Phù Thủy.
“Và một điều nữa… là để nói cho cô biết cách kết thúc vòng lặp đã bắt đầu từ tui với mẹ, đó là lí do tui gọi cô tới.”
“Cách để kết thúc sao?”
Chỉ Thánh Nữ mới có thể tiêu diệt Phù Thủy.
Nhưng vị Thánh Nữ đã đánh bại Phù Thủy ấy sẽ trở thành Phù Thủy tiếp theo.
Cái chu kì đó đã kéo dài đến hiện tại, nó là vòng lặp vô tận của thế giới này.
Tôi cứ nghĩ cách để kết thúc nó là để người không phải Thánh Nữ đánh bại Phù Thủy.
Nhưng khi thấy Alfrea, tôi nhận ra bản thân đã bỏ qua một điều
Phù Thủy Sơ Khai đã đưa Alfrea vào trạng thái ngủ đông bằng cách giam cô và để cho vòng lặp chuyển sang Thánh Nữ tiếp theo.
Về cơ bản Phù Thủy cũng như vậy.
… Mình đúng là ngu quá mà.
Sao mình lại không nghĩ ra cách đơn giản như vậy nhỉ?
Đây là thứ thường xuất hiện trong manga, nó được dùng nhiều đến mức trở thành truyền thống luôn rồi kia mà.
“…Phải rồi, đó là phong ấn ả lại. Giống như cách mà mẹ cô đã làm với cô, nếu ta phong ấn Phù Thủy khi ả vẫn còn sống thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Bởi vì ả không chết nên việc chuyển giao sức mạnh sang Thánh Nữ khác sẽ không xảy ra, quả là đơn giản mà…”
“Ủa từ từ đã nè! Sao cô lại không để tui nói nữa— ?!”
Alfrea ứa nước mắt nhìn tôi, nhưng tôi đang bận tâm đến độ ngu ngốc của mình hơn, nó khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Phải rồi, đúng rồi nhỉ. Tôi chỉ cần phong ấn cổ là xong mà.
Chỉ vậy thôi là cả vòng lặp này sẽ kết thúc.
Nếu Phù Thủy bị tiêu diệt thì quá trình chuyển giao sức mạnh sẽ bị kích hoạt, cho nên không đánh bại ả là xong. Thật quá đơn giản.
Khi gặp chuyện được bảo là “Không được làm”, thế thì chúng ta phải làm gì? Câu trả lời đơn giản là “đừng có làm”... nó đơn giản đến nổi trẻ con cũng hiểu.
Tôi biết tại sao trong quá khứ không có ai nhận ra điều này.
Đầu tiên là không có phương pháp để làm thế.
Tiếp theo là nếu để việc này cho người bình thường, khả năng cao nó sẽ không có tác dụng với Phù Thủy, thế nên họ thậm chí còn không nghĩ bản thân sẽ là người thực hiện.
Cả Thánh Nữ cũng không nghĩ đến chuyện đó.
Đó là bởi họ không biết gì về sự thật.
Nếu họ được biết về sự thật thì sẽ rất rắc rối nếu tất cả họ đều từ bỏ với suy nghĩ “mình không muốn trở thành Phù Thủy”. Và… còn có khả năng họ sẽ tuyệt vọng và tự sát như Thánh Nữ Lilia.
Cho dù có để Thánh Nữ biết về sự thật thì nó sẽ chỉ khiến họ thôi cố gắng bởi sự tuyệt vọng thay vì nghĩ “chỉ cần phong ấn ả là xong”.
Thế nên không ai nói cho họ. Và bởi vì không biết nên họ không hề nghĩ đến phương pháp này.
Nhưng nếu tôi mà không nhận ra thì thật sự không ổn.
Chỉ bằng sức mạnh thuần túy, tôi vốn đã dư sức đánh bại Phù Thủy, tôi đã nghĩ đến chuyện chấm dứt vòng lặp bằng cách tiêu diệt ả. Tôi thực sự tin rằng “mọi chuyện sẽ kết thúc một khi mình hạ gục ả” và không nghĩ gì thêm.
“A — chết tiệt! Đúng, đúng rồi đó, cô nói đúng hết luôn rồi đó! Chính xác là vậy — ! Như mẹ tui đã làm với tui, nó sẽ kết thúc khi Thánh Nữ tự phong ấn bản thân. Thế nên tui mới gọi cô tới để chỉ cách phong ấn Phù Thủy.”
Những điều mà Alfrea giận dữ nói lại trở thành một cơ hội cho tôi.
Nếu cô ta thực sự chỉ tôi phép phong ấn ấy thì còn gì bằng.
Đó là ma thuật đã phong ấn Alfrea suốt 1000 năm, thế nên hiệu quả của nó đã được đảm bảo.
Để chuyện tôi có dùng hay không sang một bên, học nó cũng chẳng hại gì.
Mục tiêu của tôi là không để lại bất cứ mầm mống thảm họa nào cho sau này, thế nên tốt nhất là đi theo kế hoạch ban đầu là kéo Phù Thủy chết chung.
Thế nhưng không có gì đảm bảo rằng Phù Thủy sẽ không còn xuất hiện… trường hợp tệ nhất, nếu thế giới nghĩ “mình sẽ tạo ra một đại diện mới”, có nghĩa rằng một Phù Thủy khác sẽ được sinh ra, nếu ả Phù Thủy ấy cũng phát điên như Phù Thủy Sơ Khai thì công sức của mọi người sẽ thành công cốc.
Nhưng nếu chuyện đó xảy ra và phép Phong Ấn vẫn còn tồn tại thì họ có thể xử lí Phù Thủy ngay lập tức.
Ít nhất nó cũng sẽ không dẫn đến những cuộc chiến vô nghĩa suốt hơn 1000 năm như bây giờ.
Thế nên theo tôi thứ ma thuật này nên được truyền lại cho mai sau.
… Dĩ nhiên thể nào cũng xuất hiện mấy tên dùng nó vì mục đích xấu, tốt nhất là nên đặt luật cho những ai đáng được dạy.
Nhưng giờ vấn đề là người đã sử dụng ma thuật ấy không phải Alfrea mà là Phù Thủy Sơ Khai.
… Cái cô nàng này thực sự biết dùng phép phong ấn đó sao?
“Ah! Khuôn mặt đó của cô là đang không tin tui có thể dùng được nó đúng không!?”
“Phải.”
“Thôi thôi, cô có biện hộ thế nào cũng không lừa được tui đâu. Khuôn mặt cô rõ ràng… ể?”
“Tôi không tin cô có thể làm được.”
“…”
Nghe tôi thẳng thừng thừa nhận bản thân không tin cổ, Alfrea bắt đầu run bần bật.
Nước mắt cổ dần ứa ra như một con đập sắp vỡ.
Cổ chuẩn bị khóc kìa, chút nữa thôi là cổ chắc chắn sẽ không. Thấy chưa, cổ sắp khóc rồi.
“Uwaaaaan!”
Ok, cổ khóc rồi ~
Quả nhiên là không thể mà, đó là suy nghĩ của tôi khi nhìn cổ.
Nhưng ý tưởng “Phong ấn lại là xong” có thể dùng để sau này tham khảo.
Khi quay về tôi sẽ lập tức bắt tay vào việc tạo ra một ma thuật có thể làm vậy.
Dĩ nhiên nền tảng của nó sẽ là băng ma pháp… để đóng băng và giữ ả trong trạng thái ngủ đông.
Nếu là người bình thường thì có thể sẽ chết, nhưng Phù Thủy sẽ không dễ chết như thế đâu.
Điều đó có nghĩa chúng tôi sẽ giam Alexia trong một không gian cực lạnh mà ả sẽ không thể chết, tôi cũng thấy hơi tội cho ả đấy.
“Gì vậy, gì vậy nè — ! Tui dùng được mà! Tui dùng được kia mà!”
Nói chung vì cái con người này cứ khóc miết nên tôi phải xoa đầu cô Thánh Nữ Sơ Khai-sama này để dỗ đã.
Bình thường hành động này sẽ rất vô lễ, nhưng chắc không sao đâu. Tuổi tinh thần của cổ đằng nào chả như con nít.
Alfrea nhắm nghiền mắt và đưa đầu về phía tay tôi như muốn tôi xoa thêm.
Ủa cô là người hay cún thế?
“Người đã dùng phép phong ấn là mẫu thân của Alfrea-sama mà đúng không? Nếu vậy thì làm sao cô có thể học nó được.”
“Tại trước khi bị phong ấn, mẹ đã giải thích nó cho tui.”
Tôi đã thắc mắc không biết cổ học nó thế nào, nhưng rồi nó lại là vì một lí do cực kì ngu ngốc.
Phù Thủy giải thích cho cổ á? Thiệt luôn à?
À, hiểu rồi. Vậy ra ả đã chơi kiểu thường thấy trong phim, gì mà kẻ địch giải thích năng lực của mình cho anh hùng ấy, chắc là thế nhỉ Phù Thủy Sơ Khai ha?
Hoặc là ả nghĩ nên truyền lại cho sau này và cố tình giải thích nó…
“Cô không cần phải nghi ngờ đến thế đâu. Tui sẽ dạy cô sớm thôi và cô sẽ thấy tui hiểu rất rõ những gì mình dạy.”
Nói rồi, Alfrea chầm chầm nắm lấy vai tôi, liền lập tức, cảm giác như có thứ gì đó chảy vào trong tôi.
Chắc vì đây là Tinh Thần Giới nhỉ.
Tôi hoàn toàn có thể hiểu không phải bằng lời mà bằng cảm giác.
Cách để sử dụng phép Phong Ấn.
Cách để luân chuyển ma lực để tạo ra nó, như thể tôi đang được cầm tay chỉ từng bước một.
Tiện thể tôi cũng biết được rằng bộ giáp ngoài cửa kia là thằng cha đồng đội hay stalker bả. Tôi không nghĩ mình cần nghe về điều đó đâu.
“Cô thấy sao? Đây là phép Phong Ấn đã giam tôi suốt 1000 năm đó. Cứ chân thành biết ơn tui rồi nhận đi là được.”
“… Ra vậy, thứ này quả thật sẽ có tác dụng.”
Để giải thích rõ về phép phong ấn của Alfrea thì không dễ, nhưng tóm lại nó được tạo nên từ nhiều quy trình phức tạp xếp chồng lên nhau.
Khu vực ngưng đọng thời gian… tôi nghĩ có thể nói như vậy.
Dùng hắc ma pháp để nhốt không gian, đó là nền tảng của phép Phong Ấn.
Ánh sáng không thể chạm vào bóng tối, nên khi dùng bóng tối, ta có thể tạo ra một không gian mà đến một tia sáng cũng không có.
Thế nên hắc ma pháp thực chất là ma thuật thao túng không gian… hoặc là ma thuật tạo ra không gian.
Với sức mạnh ấy, nó tạo ra một vùng khiến mọi thứ dừng lại, một không gian đến cả thời gian cũng không thể di chuyển bên trong viên pha lê này. Đó chính là bản chất của phép Phong Ấn.
Đồng thời nó cũng giải thích lí do Thánh Nữ và Phù Thủy là bất khả chiến bại.
Tất cả họ có lẽ trong vô thức đã tạo ra một vùng không gian ngăn bất cứ tác động ngoại vi nào tiến vào.
Thế nên ta cần sức mạnh thao túng không gian giống như vậy — hay nói cách khác, chỉ sức mạnh bóng tối mới có thể đánh xuyên qua lớp phòng ngự vô địch này.
Nhưng dù có hiểu được nguyên lí thì tôi cũng chẳng thể làm gì.
…Vì tôi ít khi đụng đến hắc ma pháp… tôi không phải Thánh Nữ.
“Rắc rối rồi đây, tôi không thể dùng nó được.”
“Ể.”
Cô “ể” cái gì chứ?
Tôi đã bảo cô tôi là Thánh Nữ giả rồi, sao cô lại không hiểu là tôi không thể dùng nó?
Nhưng ma thuật này bỏ đi thì lại quá phí.
Không còn cách nào khác để dùng nó với Phù Thủy sao?
Nếu dạy Eterna thứ này thì có lẽ sẽ tốt hơn… nhưng cái phép Phong Ấn này cần tận 2000 MP cho một lần sử dụng, thế nên nó sẽ không dễ với Eterna vì cổ chỉ mới vừa thức tỉnh.
Tôi thì có đủ MP nhưng lại thiếu đặc tính cần thiết.
Alfrea dùng được nhưng cổ đang bị phong ấn.
…Mà khoan, chỉ cần vậy là được mà nhỉ.
Một điều cực kì đơn giản.
Tôi chỉ cần thả Alfrea khỏi phong ấn này là xong.
Phá hủy bao giờ cũng dễ hơn kiến tạo.
Tôi không thể dùng phép Phong Ấn. Tuy có sức mạnh bóng tối mượn từ Vernell nhưng nó vẫn không đủ.
Nhưng tôi có thể dùng sức mạnh thuần túy để phá hủy phép phong ấn này.
“Alfrea-sama… cô có muốn được tự do không?”
“Ể, được á!? Tui muốn lắm chứ! Ở trong này một mình suốt cũng chán lắm chứ bộ! Nếu được thì tui muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt! Nào, làm luôn đi! Nhanh lên, nhanh lên!”
Tôi chỉ hỏi để đề phòng nhưng cổ háo hức đến mức làm tôi phát sợ.
Ừ thì bị kẹt ở đây suốt chừng ấy thời gian với cái bộ giáp stalker đó thì ai mà chả ghét.
Đó là chưa kể cổ còn nude suốt chừng ấy năm nữa.
Cái bộ giáp đó, có khi nào thằng chả ở lại là để ngắm cổ khỏa thân không nhỉ…
Mà nói chung tôi đã được cổ cho phép rồi.
Vậy không cần phải dè chừng chi nữa. Tôi sẽ phá hủy phong ấn cùng với viên pha lê này.
Tôi rời khỏi Tinh Thần Giới để trở về thực tại rồi bước lùi lại.
Tôi tập trung ma lực vào hai tay mình.
Sức mạnh tập trung lại, rồi nén lại thành một chấm nhỏ.
Tôi truyền vào đó thêm sức mạnh bóng tối để đánh thủng lớp phòng ngự của không gian và nhắm nó về phía viên pha lê.
Viên pha lê trông như đang run rẩy, mà chắc là tôi tưởng tượng thôi.
Tiếng hét của Alfrea vang lên trong đầu tôi, mà chắc là tôi tưởng tượng thôi.
“Khoan, khoan, khoan! Cô mà bắn thứ đó là tui sẽ đi đời luôn đó! Cho tui chuẩn bị tinh thần —”
Bắn!
Tia sáng tôi bắn ra tạo thành một luồng sáng đánh thẳng vào phiên pha lê và bị phản xạ, đánh trúng hang đá rồi tiêu biến.
Phản lực cũng đẩy ngược lại tôi; nếu không đứng vững thì tôi có khi đã ngã rồi.
Nhưng ma thuật rất có hiệu nghiệm.
Viên pha lê giam giữ Alfrea nứt ra rồi từ từ vỡ vụn.
Thế nên tôi tăng sức mạnh và tia sáng trở nên dày hơn.
Rồi viên pha lê cuối cùng cũng đến giới hạn và vỡ tan.
Tôi cũng dừng ma thuật ngay lúc đó, khiến tia sáng dần mờ đi.
Và để lại một bishoujo khỏa thân.
Cách này hơi bạo lực, nhưng cổ đã an toàn thoát khỏi phong ấn.
“A…awawawawawa…”
Alfrea không hề bị thương, nhưng có vẻ đó là trải nghiệm khá kinh hoàng đến nỗi cổ không thể đứng vững.
Nói chung giờ mà tôi mang cổ ra thì sẽ tội nghiệp lắm, thế nên tôi cần phải làm gì đó…
…Mà tôi lấy đâu ra ma thuật tạo quần áo.
11 Bình luận