Zich đi dọc trên hành lang được trải thảm dày.
Đúng như mong đợi từ một gia đình quý tộc, hai bên tường có đầy những đồ trang trí sang trọng. Nhưng chúng trông không hề tương xứng với thân phận của Bá tước, có vẻ như người sở hữu đã giữ số lượng đồ trang trí ở mức tối thiểu để phù hợp với địa vị của mình. Toàn bộ điều này đều gợi lên tính cách của chủ nhân lâu đài.
Cơ mà Zich không quan tâm đến đám đồ trang trí xung quanh lắm, hắn chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Là cha của ta phải không nhỉ?
Từ sau khi rời khỏi nhà, cha hắn cũng bị hắn vứt sau đầu.
Chắc là ông ấy muốn nói về chuyện ta đã tẩn tên hầu và gã hiệp sĩ như thế nào.
Nhìn nhận theo thứ tự những gì đã xảy ra, Zich không có lỗi. Có thể Zich đã ra tay nặng hơn mức cần thiết một chút, nhưng nếu gia đình hắn xét cái thái độ vô lễ của tên hầu và gã hiệp sĩ thì Zich hoàn toàn không sai. Nó còn đặc biệt đúng với tên hầu nữa cơ, hắn ta xứng đáng bị chém đầu.
Đó là theo hướng bình thường.
Xui xẻo một cái là gia đình này sẽ không đối xử với hắn một cách “bình thường” tối thiểu, đây là lý do vì sao ngày xưa hắn bỏ nhà đi bụi.
‘Dừng!’
Zich đứng trước cánh cửa có khắc đầu sói đầy hung dữ, hai bên cạnh cửa là lính canh mang theo kiếm.
Zich nghiêng đầu nhìn bọn họ.
‘Cốc! Cốc! Cốc!’
Một trong số những lính canh gõ cửa.
“Thưa ngài, cậu Zich đã đến.”
“Cho nó vào.”
Một giọng nói trầm và nghiêm nghị truyền ra.
“Mời cậu vào trong.”
Lính canh trở về vị trí cũ của mình, Zich chăm chăm nhìn cánh cửa mất một lúc.
Ta nhớ mình đã từng khó có thể bước chân qua cánh cửa này.
Zich không nhớ rõ quá khứ của mình. Hiện tại hắn cũng đã trở thành một con người khác, thế nên hắn đẩy cửa tiến vào không chút sợ hãi.
Đập vào mắt Zich đầu tiên là một ông già có bộ râu bạc trắng đang ngồi trên ghế lớn, nổi bật là đôi mắt to và dáng môi cương nghị. Zich nhìn là biết ngay người này chính là cha hắn cũng như chủ nhân lâu đài, Bá tước Steelwall.
Trong phòng không chỉ có mỗi Bá tước, đứng bên cạnh ông là hiệp sĩ Byner và tên hầu. Bọn họ lành lặn và khỏe mạnh như thể đã được chữa lành bằng loại thuốc đắt tiền hoặc hồi phục sư hiếm gặp.
Và…
Còn có những người khác.
Kia là mẹ và em trai.
Ngay cả khi đã xuất hiện dấu vết lão hóa quanh mắt và miệng, mẹ hắn – Florelle Steelwall, vẫn là một phụ nữ xinh đẹp. Người có mái tóc nâu đỏ và bộ mặt thân thiện, đang cầm tay bà là đứa em trai tên Greig Steelwall. Chính vì hai người họ mà ngay cả người hầu cũng hành xử tệ với Zich.
Nhưng ta đâu thể đổ hết lỗi lên đầu bọn họ được-
Zich lại tập trung nhìn vào Bá tước.
Vì tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra nếu không được ông ta chấp thuận.
Vị chủ nhân nắm trong tay quyền điều hành của gia đình, nó mang nghĩa việc Zich bị đối xử tệ bạc cũng là điều mà cha hắn mong muốn.
Đôi mắt sắc bén của Bá tước nhìn chằm chằm vào Zich. Nếu là Zich của ngày xưa, hắn sẽ rủ mắt rồi chào một cách lịch sự. Nhưng giờ Zich đã khác, hắn đứng thẳng lưng và nhìn vào mắt Bá tước.
‘Giật!’
Hàng lông mày của Bá tước động nhẹ.
“… Ngươi quên cả cách chào hỏi cơ bản luôn rồi sao?”
Giọng nói trầm lặng của Bá tước chứa đầy giận dữ. Nếu Zich vẫn còn là “Mãnh Lực Chúa Quỷ”, hắn sẽ bật cười rồi đập đầu Bá tước xuống mặt bàn, nhưng điều bất ngờ là Zich lại cúi đầu… Ngay cả khi đó vốn chỉ là một cái nghiêng nhẹ đi nữa.
Hàng lông mày của Bá tước càng nhướng cao hơn.
Chắc ông ấy đang thấy bực lắm.
Zich ngưng động đậy. Hắn đã nghĩ đến chuyện quậy banh lên như khi còn là Chúa Quỷ, nhưng rồi lại quyết định không làm vì đó là điều bất khả thi đối với thân thể này. Hàng ngàn năm qua, Steelwall là một gia đình vang danh trong việc bảo vệ vương quốc khỏi các cuộc tấn công bên ngoài. Bọn họ chính là một trong những lực lượng mạnh nhất vương quốc.
Ngoài ra Zich còn cần phải lựa chọn lối sống cho cuộc đời mới của mình, hắn không muốn phá hỏng mọi thứ ngay từ bước đầu tiên. Tất nhiên, tiêu chuẩn “phá hỏng” của Zich sẽ khác với người thường, nhưng vẫn tính là bình thường.
“Ngài nhìn đi. Thằng bé không hề thay đổi dù chỉ một chút. Chẳng phải ta đã nói với ngài rồi sao? Nó thậm chí không biết đến phép xã giao cơ bản, lại luôn vô lễ với mẹ và em trai, giờ còn bất kính với cả cha mình! Nó tính ngang ngược tới mức độ nào nữa đây.”
Ồ, xem bà ấy kìa.
Nhìn mẹ… Không, mẹ kế nhỏ từng giọt nước mắt cá sấu bên má, Zich thầm cười khẩy trong đầu.
Greig nêu lên ý kiến của mình: “Cha và mẹ. Hẳn là anh trai thấy hơi mệt thôi. Con chắc anh ấy không hề có ý gì xấu đâu.”
Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh.
Zich như muốn cười phá lên trước câu đáp kiêu căng của em trai. Gia đình Zich rất phức tạp, nhưng lại có thể giải thích đơn giản theo một vài cách. Nữ Bá tước hiện tại là người vợ thứ hai từ sau cái chết của mẹ hắn, rồi em trai cùng cha khác mẹ cũng ra đời từ đó. Nói tóm lại, Nữ bá tước muốn con trai của bà trở thành người thừa kế tiếp theo.
Kể cả tiểu thuyết ba xu rẻ tiền cũng không nhàm chán được như thế.
Nhưng đối với Zich, đây lại là hiện thực của hắn.
“Có lời gì để nói không?”
Thanh âm của Bá tước trở nên cọc cằn hơn, có thể là do lời nói của Greig. Cơ mà Zich không hề có ý định xoa dịu cơn thịnh nộ của cha mình.
“Ông muốn ta phải nói gì đây?”
Zich thậm chí chẳng thèm che giấu giọng điệu chống đối của mình. Mọi người, kể cả Bá tước đều thấy ngạc nhiên. Bọn họ luôn nghĩ rằng Zich Steelwall là một kẻ nhút nhát và đặc biệt nghe lời Bá tước, nhưng thật ra đó là cách Zich dùng để cầu xin sự chú ý và giúp đỡ từ cha mình khi bị bỏ rơi.
Nhưng hiện giờ nó đã không còn quan trọng nữa.
‘Ầm’
Bá tước đấm mạnh xuống mặt bàn. Mọi người đều rùng mình trước cơn giận dữ của ông, nhưng Zich vẫn bình tĩnh.
“Thái độ ứng xử là thứ khả quan duy nhất ở ngươi, nhưng giờ ngươi lại tự tay vứt bỏ phẩm giá cuối cùng của mình hả?! Làm sao ngươi có thể kế thừa cái tên của gia đình với lối suy nghĩ thối nát đó!”
“Ông còn tính cho ta làm người thừa kế?”
“Cái gì cơ!”
Bá tước không nói nên lời sau khi nghe được câu trả lời bất ngờ của Zich, còn những người ngoài cuộc thì kinh ngạc mà dán mắt vào cuộc trao đổi này.
“Tất nhiên! Dù gì ngươi cũng là con cả! Chỉ định ngươi làm người thừa kế là lẽ đương nhiên, miễn là ngươi không mắc sai lầm!”
Zich nghe ra được sự bất mãn trong giọng Bá tước, dù ông nói cứ như đang đứng về phía hắn. Thậm chí ông ta còn nói rằng miễn là không mắc sai lầm.
Ông ấy sẽ nhắm vào lỗi lầm nào của mình đây.
Zich khom lưng một cách phóng đại.
“Không ngờ phụ thân đáng kính của chúng ta lại có loại suy nghĩ công bằng này. Nghe thấy những lời đó, đứa con trai lạc lối của người cảm tưởng như đang được ở trên thiên đường.”
Khen ngợi người khác một cách thái quá cũng tương đương với việc ngầm mỉa mai họ, vẻ mặt của Bá tước chuyển sang màu đỏ bừng. Nhưng ông chưa kịp nói gì đã có người phản ứng trước.
“Sao ngươi dám xấc xược với cha mình như thế! Mau xin lỗi ông ấy ngay lập tức!”
Nữ bá tước hét lên.
“Làm sao tôi có thể vô lễ với phụ thân, người mà tôi hết lòng kính ngưỡng cơ chứ? Hẳn người đã hiều lầm ở đâu rồi.”
Zich còn nói thêm như đổ dầu vào lửa.
“Thưa mẹ.”
Nữ bá tước đang tính nói tiếp thì im bặt. Bà trợn tròn mắt, đồng tử đảo qua đảo lại.
“Mẹ? Ngươi vừa gọi như vậy sao?”
“Vâng, thưa cha. Con luôn gọi bà ấy là “Nữ bá tước”, nhưng không phải vậy sẽ có phần xa lạ quá sao? Mẹ cũng nghĩ như thế phải không?
Biểu cảm của Nữ bá tước nứt ra hoàn toàn. Cứ như trước mặt bà xuất hiện một con bọ ghê tởm vậy, nhưng Zich vẫn tiếp tục: “Mẹ, trong mẹ nhợt nhạt quá. Mẹ đau ở đâu sao? Mẹ có cần con gọi bác sĩ đến không?”
Nữ bá tước nhăn mặt trước từng câu gọi “mẹ” của Zich. Như thể nuốt phải trái đắng, đôi má của bà cứ giật giật. Cơ mà Zich thì lại thấy rất thích thú với trò này, hắn cứ tiếp tục treo chữ mẹ bên miệng mãi thôi. Nữ bá tước biết hắn cố ý nhưng lại không thể nói được gì. Dù sao hắn cũng là con trai của bà, không thể nào ngăn hắn gọi mình là mẹ được.
“Ta-a ổn. Ta không đau ở đâu cả.”
“Mẹ thân yêu, con chợt nhẹ nhõm hẳn đi vì biết mẹ vẫn ổn. Nhưng mẹ ơi, để đề phòng thì mẹ hãy để bác sĩ khám cho mình nhé. Con không nghĩ mình sẽ thấy yên lòng nổi trừ phi mẹ được xác nhận kỹ càng đâu.”
‘Khụ’
Hệt như cổ họng bị mắc nghẹn, mặt mũi của Nữ bá Tước dần trở nên tái mét. Sau đó, Bá tước giả vờ hắng giọng nhằm kết thúc trò trêu chọc của Zich.
“… Có biết tại sao hôm nay ta lại gọi ngươi đến không?”
Bá tước chăm chú nhìn nét mặt của Zich, dường như hôm nay hắn có hơi khác với mọi ngày.
“Chắc hẳn có liên quan tới hai người kia phải không?”
Zich chỉ tay vào tên hầu và gã hiệp sĩ.
“Phải, về những việc ngươi đã làm với-!”
“Thưa cha, con thành thật xin lỗi.”
Zich cúi đầu. Một lời xin lỗi lịch sự hoàn toàn trái ngược với thái độ chống đối vừa rồi. Bá tước nói không nên lời trước sự thay đổi đột ngột của Zich, nhưng những gì tiếp theo càng khiến ông bất ngờ hơn.
“Con xin lỗi vì đã không dọn dẹp mớ lộn xộn của mình, làm phiền đến cha. Kể từ giờ, con sẽ giải quyết những vẫn đề như thế này một cách đoàng hoàng.”
Zich bắt đầu di chuyển, mọi người nhìn theo hắn chằm chằm. Hắn tiến về phía góc phòng, tại đó treo một thanh kiếm trang trí có đánh dấu X phía trên.
‘Xoẹt!’
Đúng như mong đợi từ một gia đình quân nhân, đến cả thanh kiếm trang trí cũng phải sắc bén. Zich cầm theo thanh kiếm rồi trở lại.
‘Keng! Keng’
Byner và Greig giơ kiếm, đứng ngăn phía trước Bá trước và Nữ bá tước.
“Ngươi làm cái gì đấy!”
Bá tước hét lên, mặt mày đỏ như trái cà chua.
“Chẳng phải con đã nói với người rồi sao? Con sẽ dọn dẹp mớ hỗn độn của mình.”
“Ý ngươi là sao, mớ hỗn độn?!”
Zich chống kiếm xuống đất, tay còn lại chỉ vào tên hầu.
“Chẳng phải đó là điều hiển nhiên sao? Con phải chặt cổ tên đầy tớ dám sỉ nhục quý tộc.”
“Cái gì.”
Đôi mắt của Bá tước trở nên đỏ ngầu, nhưng Zich vẫn nghiêng đầu nói đầy chắc chắn.
“Hửm? Không phải cha gọi con vì việc đó sao? Con tưởng người gọi con tới để kết liễu những kẻ dám xúc phạm NGƯỜI KẾ THỪA DÒNG DÕI HỢP PHÁP của Steelwall vĩ đại.”
Trong lời Zich nói còn bao gồm cả Byner, người hiện đang nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi.
“Con đã đích thân giải quyết với bọn chúng rồi, vậy nên con cũng không muốn phải làm lớn chuyện này hơn nữa, nhưng con đoán mình không thể tránh khỏi việc làm người phật lòng. Giờ nghĩ lại mới thấy, hình phạt của con có vẻ quá nhẹ. Ý con là, chẳng phải bọn chúng là những kẻ dám xúc phạm NGƯỜI KẾ THỪA DÒNG DÕI HỢP PHÁP của Steelwall vĩ đại sao? Thưa cha, xin người đừng lo lắng. Con sẽ chặt đầu chúng thật gọn ghẽ và treo trước tường lâu đài.”
2 Bình luận