“Không thể nào, sao có thể thực hiện được chứ! Em không thể nào chạy được nữa!
“Không sao hết, cứ tiếp tục đi, điều này vẫn nằm trong khả năng của con người. Một triệu vòng nữa!”
“Không giảm xuống sao! Thầy đã nói là một triệu vòng nữa từ mười vòng trước rồi! Tại sao nó không giảm tí nào thế!?”
“Yên tâm đi, ta vẫn đang theo dõi rất cẩn thận! Sau khi hoàn thành thì bắt đầu một triệu lần vung kiếm!”
…
“Mình không thể nào chịu nổi tên giáo viên này nữa! Đồ đầu cơ bắp chết tiệt.”
Sau khi huấn luyện chiến đấu kết thúc, tôi quay trở lại ký túc xá, đôi chân mệt mỏi di chuyển một cách vụng về trong khi tôi cằn nhằn về chương trình giảng dạy giống như thời Sparta. Cứ thế này thì trước khi vào được dungeon thì cơ thể tôi rã ra mất.
“Không làm nữa, từ ngày mai sẽ không có chuyện tôi tiếp tục chương trình huấn luyện chiến đấu khốn nạn đấy nữa .”
Hôm nay sẽ là lần cuối cùng. Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ hơn một chút khi tôi tự nhủ điều đó. Lý do duy nhất khiến tôi tham gia khóa huấn luyện chiến đấu này là vì ý thức trách nhiệm và vì chuyện đó đã được giải quyết, tôi đã quyết định rút luôn.Quan trọng hơn là tên nào có thể nghiêm túc tham gia chương trình đào tạo địa ngục đó chứ.
Nếu chỉ số không tăng lên thì cho dù có luyện tập bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng gì cả. Với lại, có đầy cách để trở nên mạnh mẽ hơn mà, việc gì phải làm khổ bản thân như vậy chứ ?
“Huấn luyện chiến đấu làm cái quái gì!! Tôi sẽ đi cày cấp!!! ”
Tôi hét lên, vung tay đấm không trung để giải tỏa mọi sự bức bối từ trước đến giờ. Và lúc đó, tôi cũng nhớ về những chuyện đã xảy ra cho đến giờ.
----------
“Đây là làng tân thủ sao ?”
Lúc mà tôi nhận ra, thì tôi đã ở một nơi xa lạ chưa từng thấy trước đây. Không đúng, tôi đã nhìn thấy nó trước đây rồi, nhưng mà là trên màn hình máy tính. Nghe khá ngu nhưng đó là một game mà tôi đã bỏ ra hơn 8000 giờ để chơi, không đời nào tôi lại nhầm được. Nó có tên là [Dun-life]. Đúng thế, tên nó khá là dị nhưng đó là một game nhập vai mà tôi đã cày nát từ lâu rồi. Tôi đã hòa mình vào dòng chảy của nó và thử speedrun liên tục.
“Uuugh, đau đầu quá”
Ngay lúc tôi đang muốn nhớ lại mọi thứ, cơn đau đầu ập đến. Và những mảnh ký ức dần hiện lại. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với một game thủ, cơn ác mộng tồi tệ nhất của họ. Một thảm họa mà tôi không bao giờ muốn nhắc đến nữa.
Hình ảnh cuối cùng mà tôi có thể nhớ là nhìn thấy mình trong gương, khuôn mặt rũ rượi sủi bọt mép. Chuyện chắc là vậy đó.
“Hmm, thế là thế nào nhỉ “
Tại sao tôi vẫn còn sống? Khi tôi vỗ nhẹ vào cơ thể mình, một cảm giác quái lạ ập đến.
“Mình nhỏ con thế này sao? Và bộ quần áo này, chúng trông giống như trang phục trong game nào đó vậy.”
Cơ thể của tôi sao có thể cân đối thế này được nhỉ. Sờ mặt thấy khác nhưng không biết là kiểu gì, ai đó cho tôi xin cái gương với.
Nhưng mà, tôi cũng đã mường tượng được rồi…
Lẽ nào, nó là thật sao?
4 Bình luận