• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 84: Mercurius làm lơ mệnh lệnh và thực hiện một pha xử lý tuyệt vọng!

3 Bình luận - Độ dài: 3,066 từ - Cập nhật:

Lúc Mercurius bị dồn vào chân tường, một loạt ký ức bắt đầu ùa về trong đầu hắn. Những kí ức trước khi hắn đến với nơi đây, đất nước này.

Hắn ngẫm rằng ma tộc đã luôn nhảy múa trong lòng bàn tay của thế lực nào đó, không lối thoát.

Vào một ngày đẹp trời, ma tộc bỗng xuất hiện với tính cách thù địch với loài người vì chẳng vì lí do gì, như một bản năng vậy.

Và nếu không giết nhân loại lại, chúng rồi sẽ biến thành mana hay nói cách khác - chết. Chẳng khác nào một ma pháp mất đi mục đích sử dụng, một tồn tại mất đi mục đích sống.

Hắn nghĩ ma tộc hắn chỉ là những con rối, những con rối được sinh ra chỉ để tấn công nhân loại. Một thứ công cụ mà có mơ cũng chẳng có được sự tự do.

Nhưng tại sao? Mục đích của người đó là gì? Tại sao lại tạo ra những con búp bê khiếm khuyết như vậy?

Trong tòa lâu đài âm u, Mercurius lẩm bẩm, suy ngẫm về sự tồn tại của chính mình.

Ngay cả khi chúng ta chiến thắng trong cuộc chiến với nhân loại thì sau đó, ta sẽ làm gì? Chúng ta rồi cũng sẽ biến mất nếu như giết hết tất cả nhân loại. Một dấu chấm hết cho ma tộc. Đến cuối cùng chúng ta cũng chỉ tự giết mình. Như một công cụ sẽ bị phá hủy khi không cần đến nữa… Đùa nhau à?

“Mercurius!”

“Luna?”

Một cô gái với mái tóc màu nâu mật gọi tên Mercurius. Khoác trên mình một bộ giáp nhẹ, bên dưới một bộ đồ màu tím khá bắt mắt. Có vẻ như cô đã cố gắng để cải trang thành nam nhưng sao mà được. Chỉ có mấy tên ngốc như Mars mới bị lừa mà thôi.

Dù đã bó chặt cứng bộ ngực của mình nhưng Mercurius thừa biết rằng bên dưới lớp khăn đó là một thứ vũ khí sinh học khổng lồ.

Mercurius nhìn về phía cô gái đang chạy tới.

“Luna… Chuyện gì xảy ra với màu sắc của da và mắt của cậu thế?’

“Ể?”

Đặc điểm cơ bản của một ma tộc là màu da xanh lam hoặc lục cùng với đôi mắt tròng đen với đồng từ màu trắng.

Luna cũng không ngoại lệ.

Nhưng cô gái ở trước mắt Mercurius lại có làn da trắng và đôi mắt giống như một con người bình thường.

Dù chỉ hỏi vì tò mò nhưng Luna lại tỏ ra hoảng sợ và trả lời như thể đang kiếm cớ.

“À, không. C-Cái này… là để cho việc thu thập thông tin! Đúng thế, cho việc làm gián điệp! Cậu biết đấy nếu muốn thâm nhập vào một thành phố con người thì việc có ngoại hình giống chúng chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”

“.... Tớ vẫn không nghĩ việc cải trang lúc bình thường như này thật sự cần thiết.”

“À, về chuyện đó… Bằng cách quen với bộ dạng này thì sẽ đảm bảo hơn khi đi ra bên ngoài!”

… Đó là một lời nói dối. Mercurius thầm phê bình cái lời bào chữa đầy lỗ hổng của cô.

Đương nhiên khi đến một thành phố nhân loại thì sẽ phải cải trang rồi. Ít nhất anh ta cũng hiểu điều đó bởi Jupiter cũng đã làm vậy.

Mars là tên ngốc duy nhất mạo hiểm đến gần một thành phố của nhân loại mà không cải trang. Tuy nhiên việc luôn giữ cho mình ngoại hình của một con người thì chả có ý nghĩa gì, có khi còn sẽ bị đồng loại hiểu lầm và tấn công nữa.

Mà vì cô ấy là một trong các Thất tinh nên sẽ chả tên ma tộc nào dám động đến đâu. Nếu mà có thì Mercurius đã đi giải quyết luôn rồi.

Và đương nhiên còn một lý do khác nữa cho việc này. Chắc chắn là… cô ấy biết Terra không hề giống một ma tộc bình thường. Vì muốn trở nên thân thiết với anh ta nên cô mới thay đổi ngoại hình của mình để có thể trở nên phù hợp hơn.

Mercurius đè nén cơn ghen tuông trong lòng mình rồi cố nặn ra một nụ cười trên cái khuôn mặt đang cứng đồ của mình.

“Nhìn cô đẹp lắm. Dù không thích con người nhưng màu da của chúng thì lại không đến nỗi.”

“Ồ, thật không? Tôi vui lắm.”

“Nhân tiện thì cô tìm tôi làm gì? Chắc chắn là không phải chỉ cho tôi xem bộ dạng này đâu nhỉ?”

Anh ta hỏi Luna, nghĩ trong lòng rằng sẽ thật tốt nếu điều đó thực sự là sự thật.

Và Luna kêu một tiếng “A” khi nhớ lại cái lý do mình đi gọi Mercurius.

“Đúng rồi. Terra-sama đang triệu tập các Thất tinh. Saturnus đã ở trong phòng họp rồi.”

“Terra-sama gọi sao?... Hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay đây.”

“Ưm. Mọi người đang đợi đó.”

Nhìn theo cái bóng lưng của Luna, người vừa mới rời đi, Mercurius thở dài.

Cuộc trò chuyện kết thúc quá nhanh, thật đáng ghét. Người còn chẳng hề để ý đến anh mà lại luôn nghĩ về một người khác.

Một tình địch… à không phải. Anh thậm chí còn không được coi là một địch thủ ngay từ đầu.

Mà trách ai bây giờ, trách mình thôi. Một người sống nội tâm chẳng có chút tài ăn nói nào, sao có thể truyền đạt suy nghĩ tình cảm của mình cho người ta kia chứ.

Nếu mà anh có thể cư xử giống Luna thì phía bên kia mới có thể nhận ra điều đó nhưng chuyện này đơn giản là không thể. Anh ta luôn tỏ ra lạnh lùng, che giấu cảm xúc thật của chính mình.

“... Nổ tung và chết đi, Terra-sama.”

Lẩm bẩm điều gì đó cực kỳ thiếu tôn trọng, Mercurius tiến về phía phòng họp.

Khi mở cửa ra thì hiện ra giữa căn phòng là một chiếc bàn bảy cạnh tượng trưng cho 7 thuộc tính.  

Ghế của Mặt trăng và Thổ đã có người ngồi nhưng ghế của Hỏa, Mộc, Mặt trời và Kim thì lại trống.

Đây là chuyện không thể tránh khỏi. Mars và Jupiter thì đã chết, trong khi Venus thì phản bội. Còn người ngồi vị trí Mặt trời được cho là thủ lĩnh của họ thì đã bị loại khỏi cuộc họp này bởi nghi vấn đã bị Venus tẩy não.

Mercurius ngồi xuống vị trí của Thủy rồi nhìn Terra, người không có một vị trí nào ở đây bởi là cấp trên của Thất tinh.

“Số lượng của chúng ta lại giảm rồi.”

Người phụ nữ ở vị trí Thổ, Saturnus nói khi tựa cằm vào tay.

Mối quan hệ giữa các Thất tinh không hề tốt. Họ là một nhóm không hề có chút hợp tác với nhau và luôn cố gắng đấu đá nhau ngay khi có cơ hội.

Nhưng kể cả vậy thì việc bốn trong số bẩy người đã ra đi cũng là một mối lo ngại không thể bỏ qua.

Nếu họ hợp tác với nhau thì chuyện này liệu có thể xảy ra không?

…Không, chuyện đó là không thể. Nếu nghĩ lại thì nguyên nhân của toàn bộ chuyện này là do quả bom (Venus) đã được cài vào giữa họ một thời gian rồi.

“Mọi người đến đủ chưa?”’

Terra liếc nhìn những người đang có mặt xác nhận xem đến đủ chưa. Nói vậy thôi thật sự thì chỉ có ba mạng ở đây.

“Chắc mọi người đã biết rồi nhưng tôi sẽ nhắc lại, Venus đã phản bội chúng ta và rời đi. Không có lẽ ngay từ đầu cô ta đã ở phía kẻ địch rồi. Chúng ta đã bị điều khiển như một con rối đến tận giờ, mất mát cũng là quá nhiều.”

Gần đây… chính xác hơn là cho đến vài tuần trước, ma tộc đã có lợi thế tuyệt đối so với nhân loại. Thất Anh hùng thực sự là những tồn tại đáng sợ nhưng vì Aigokeros, Scorpius và Aries của Thập nhị Tinh tú đứng về phía họ nên ma tộc mới không sợ hãi những con quái thú hộ vệ và các anh hùng ngoài trừ Benetnash.

Tuy nhiên nếu nghĩ thì có khi đó lại là một cái bẫy khác của Venus. Vì nghĩ mình đang có lợi thế nên Mars và Jupiter đã trở nên tự phụ và bị đánh bại.

Trong lúc đó thì Aigokeros, Aries, và Scorpius cũng đã bị lấy mất.

Khi họ nhận ra thì thế trận đã hoàn toàn đảo chiều. Với Ruphas và các thuộc hạ, bây giờ họ còn không biết được liệu mình có thể chiến thắng nổi lũ nhân loại hay không nữa.

Vậy nên bây giờ không phải lúc để đấu đá lẫn nhau, cả ba người đều chăm chú nghe những lời của Terra với vẻ mặt nghiêm túc.

“Chúng ta không thể để có thêm bất cứ tổn thất nào nữa. Nên mọi người hãy cẩn thận chú ý đến đường đi nước bước của Ruphas để không vô tình chạm mặt ả ta.”

Về cơ bản thì đây là lúc họ phải chuẩn bị kỹ lưỡng và thu thập thêm thông tin.

Có lẽ nhân loại và Ruphas sẽ đánh nhau, nếu không thì Benetnash cũng sẽ tự mò đến mà đánh nhau thôi.

Tuy nhiên vì lý do hoàn cảnh nên ma tộc lại không thể làm vậy. Chúng lại là những sinh vật khiếm khuyết sẽ biến mất nếu không chiến đấu…. Nên đơn giản là chúng không thể ngăn chặn một cuộc chiến. Vậy nên phương án duy nhất là tấn công một cách thông minh trong khi tránh mặt Ruphas, Benetnash và Leon.

“Không cần nói tôi cũng biết. Chả ai muốn đi đối đầu với mấy con quái vật đấy đâu. Chắc chúng ta sẽ chỉ lấy mấy ngôi làng nhỏ nhàm chán làm mục tiêu thôi.”

“Saturnus… Tấn công những người không có khả năng chiến đấu có hơi…”

“Vẫn bướng bỉnh như mọi khi nhỉ Luna? Ngay cả khi cô thấy thương tiếc cho chúng thì chính ma tộc chúng ta mới là người phải chết nếu không làm điều đó đấy. Mà bên cạnh đó, mát và màu da của cô bị sao vậy?”

“Ể? Không, cái này…”

Terra khẽ hắng giọng để cản cuộc tranh cãi không cần thiết giữa Luna và Saturnus và cuộc họp tiếp tục.

Mục đích của cuộc họp này chỉ là nói về việc lên kế hoạch các hành động liên quan đến Ruphas bao gồm các vấn đề như nơi cô đang ở hiện tại và sức mạnh chiến đấu mà cô có.

Về vị trí thì không xác định được bởi mọi ma tộc được cử đi trinh sát đều bị tiêu diệt bởi một tay bắn tỉa tầm xa.

Chuyện này chắc chắn đều do một tay Cán cân Libra làm nên. Dù vẫn có thể ước tính được vị trí bằng cách đưa thêm các trinh sát đi nhưng sẽ cần rất nhiều nhân lực để có thể làm vậy.

Và nếu hóa ra tầm bắn của Libra hoặc Ruphas di chuyển quá là nhanh thì độ chính xác của thông tin sẽ không xứng với lượng hi sinh bỏ ra.

Dù chỉ là suy đoán nhưng có vẻ Ruphas và đồng đội có thể di chuyển với tốc độ hơn trăm cây số trên giờ. Hơn nữa, nếu chỉ tính Ruphas riêng thôi có thể suy ra từ tốc độ cô ấy bay từ Gjallarhorn đến Laevateinn rằng cô có thể bay một vòng quanh Midgar chỉ trong khoảng 30 phút.

Không nếu nhìn vào trận chiến với Quỷ vương thì có khi tốc độ của Ruphas còn phải nhanh hơn vài lần đến hàng chục lần nữa… Thật sự cô ấy là loại quái vật gì vậy?

Nếu là một khoảng cách ngắn thậm chí Ruphas còn có thể dịch chuyển tức thời nữa. Trong trường hợp đó thì ngay cả khi cái “vị trí hiện tại” của cô xác định được thì thông tin đó sẽ chả còn giá trị gì khi về đến chỗ Terra.

Suy cho cùng thì Ruphas có thể đi vài vòng quanh thế giới nhiều lần trước khi những thuộc cấp của Terra có thể quay trở lại do vậy mà thông tin kiểu như thế sẽ chẳng thể chính xác được.

Sau cuộc họp, Mercurius liền đi thẳng đến phòng ngai của Quỷ vương.

Chiến đấu trong khi tránh mặt Ruphas. Điều này thì ổn nhưng ngay cả vậy thì việc ma tộc thắng thì đồng nghĩa với việc chúng sẽ tuyệt diệt. Nếu muốn thay đổi điều này thì phải thay đổi chính ý nghĩa sự tồn tại của ma tộc…

Nói cách khác là phải thay đổi quy tắc do chính Nữ thần đặt ra. Chỉ có vậy thì ma tộc mới có thể có một tương lai vẫn còn tồn tại được.

“Thưa Điện hạ, thứ lỗi vì đã làm phiền ngài.”

Mercurius đi vào và quỳ xuống trước mặt vị chủ nhân của mình.

Rõ ràng Quỷ vương đã đánh một trận khá lớn gần đây nên đang nghỉ ngơi hồi phục lại các vết thương. Có vẻ các vết thương cũng không nặng lắm nên ông ta vẫn bình tĩnh tỏ ra bình thường.

Ông ta nheo mắt nhìn xuống Mercurius.

“Mercurius, có chuyện gì à?”

“Bệ hạ… Làm hơn hãy cho tôi mượn sức mạnh của Ngài.”

“Hmm, nói rõ ra xem nào.”

“Tôi biết là quá phận nhưng mà. Cái chìa khóa mở ra cánh cổng dẫn tới Thiên đường của bệ hạ… được biết với cái tên GM key. Tôi muốn ngài sử dụng nó một lần cho toàn thể ma tộc chúng ta.”

Chìa khóa mở cánh cổng dẫn đến Thiên đường.

Một cổ vật thần thánh chỉ xuất hiện trong truyền thuyết. Nó có thể thay đổi các luật lệ của thánh thần mà chỉ có những sứ giả của Nữ thần mới được sở hữu.

Người ta nói rằng Nữ thần đã trao nó cho tộc người nguyên thủy Aeneas và nó được lưu truyền giữa những người đứng đầu của gia tộc qua các thế hệ.

Ngoài ra Nữ thần cũng đã nói, tất cả những người, chủng tộc và sinh vật rằng ngoại trừ các sứ giả của Người mà cố gắng kiếm tìm chiếc chìa khóa sẽ là thứ tội lỗi lớn nhất đối với Nữ thần. Vậy nên việc nhắm đến nó chả khác nào một lời tuyên chiến với Nữ thần cả.

Và kết quả là không hề có một người nào, không một ma thú hay ác quỷ nào dám động đến gia tộc các sứ giả của Nữ thần cả trong suốt lịch sử. Dù có ngu ngốc đến cỡ nào thì đương nhiên cũng chả muốn chĩa mũi kiếm về phía Nữ thần cả và cũng không ai có thể chống lại Người.

Nhưng hơn hai trăm năm trước, đã có một người dám trực tiếp chống lại cái luật lệ đó.

Đó chính là Ruphas Mafahl.

Cô đã đường đường chính chính lao thẳng vào thánh địa của các sứ giả và đoạt chiếc chìa khóa từ tay Parthenos trưởng tộc hiện tại. Sau đó chiếc chìa khóa đã được giao cho cặp sinh đôi Gemini (Song tử), người có lực lượng chiến đấu lớn nhất với con tàu chiến Argo trong số những thuộc hạ… hoặc ít nhất đó là những gì mọi người nghĩ.

Nhưng Mercurius tin rằng nó đã không còn ở trên tàu Argo nữa.. Đúng vậy sau trận chiến với Ruphas Quỷ vương đã làm một chuyến thám hiểm..

Chỉ có vài lực lượng là có thể đối đầu với sức mạnh to lớn của ông ta.

Một là quân đội của Leon, Vua Sư tử.

Hai là Mjolnir (búa thor ý) được dẫn đầu bởi Hấp huyết Công chúa, Benetnash.

Và cuối cùng chính là Ruphas và Thập nhị Tinh tú của cô.

Nhưng hiện tại tất cả họ đều vẫn đang sống tốt chẳng có vấn đề gì. Cũng không có gì cho thấy rằng họ đã phải chiến đấu với Quỷ vương. À không riêng trước chuyến thám hiểm thì Ruphas đã đấu với Quỷ Vương.

Và vì thế chỉ còn một thứ có thể nghĩ đến. Đó chính là Argo, nơi chứa đựng rất nhiều linh hồn của các anh hùng. Nói cách khác, Mercurius đã suy đoán rằng Quỷ vương đã lấy được chiếc chìa khóa.

“... Vậy là ngươi đã biết rồi à… Đúng là ta đã có được nó.”

“Xin thứ lỗi, thần đã phân tích rất kỹ.”

“Hmm, vậy nói đi. Ngươi muốn làm gì với chiếc chìa khóa?”

Quỷ vương hiện tại có tâm trạng khá tốt. Ông ta dường như khá mong chờ những lời Mercurius sẽ nói.

Trong trường hợp đó, Mercurius nên bỏ phần dông dài và vào thẳng vấn đề chính. Anh ta nuốt nước bọt và trả lời với một giọng lo lắng.

“Vai trò của ma tộc… Không dù chỉ một người thôi cũng được. Tôi muốn cô ấy được giải thoát khỏi cái định mệnh đó. Và không ai khác có thể làm điều đó ngoại trừ Người, người đang nắm giữ chiếc chìa khóa.”

--------------

Ghi chú của tác giả:

Terra: Tôi đã nói rất nhiều lần là cố đừng có đụng độ với chúng rồi mà…

Đây là một vấn đề khá tầm thường thôi nhưng tôi đã nhanh chóng sửa lại trước khi đăng lên. “Phòng ngai vàng”(玉座の間) vì lỗi đánh máy nên nó đã biến thành “Phòng bánh bao(?)” (餃子の間). Nếu mà tôi không nhận ra thì có thể nó sẽ biến thành một khung cảnh Quỷ vương-san đang ngồi trong một căn phòng đầy bánh bao. Có lẽ đó lại là món ăn yêu thích của ông ấy ý chứ.

---------------

Trans; sao cứ thấy cái ghi chú ngày càng xàm lơ thế 

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

tới chương bao nhieeu thì Ruphas thu thập full thuộc hạ nhỉ
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Nì chịu hoi, chx đọc nx
Xem thêm
:)) phòng bánh bao
Xem thêm