Tập 1
Chương 30: Để việc dọn dẹp cho người khác, chúng ta lên đường thôi
4 Bình luận - Độ dài: 3,424 từ - Cập nhật:
Khi chúng tôi quay lại, Gash đang ra chỉ dẫn từ phía sau bức tường đất, và những người phụ nữ mới đến bắt đầu chuẩn bị lương thực khẩn cấp. Tôi nhận thấy có một số mạo hiểm giả ở lại để giữ an toàn cho ngôi làng.
Gash phát hiện ra chúng tôi và chạy đến.
“Chise, cô không sao chứ! Ơn Trời!"
“Ừm, tôi vẫn ổn. Còn dân làng thì sao?”
“Tất cả chúng tôi đều ổn. Không ai bị thương. Nhưng..."
Những người phụ nữ phía sau Gash đều đang nhìn về phía chúng tôi, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt họ.
“Vấn đề đã được giải quyết,” tôi nói, “những mạo hiểm giả vừa đi lên núi có thể báo cáo chi tiết cho anh khi họ trở lại. Tet và tôi sẽ đi tắm và nghỉ ngơi.”
"À được. Tôi hiểu rồi..."
Anh ta có vẻ chưa thỏa mãn với câu trả lời của tôi, nhưng nhìn thấy tình trạng của Tet (và ngửi thấy mùi hôi tanh bốc ra từ tôi), anh ta cũng chịu để chúng tôi đi.
Chúng tôi đi đến con sông nơi có nhà tắm, chỉ để thấy rằng mọi thứ đã bị lũ quái vật phá nát - bởi nó nằm bên ngoài bức tường mà Tet đã xây dựng. Rào chắn chống nhìn trộm của bồn tắm đã bị phá hủy, và tôi có thể nhìn thấy dấu chân quái vật để lại trên đó.
“Chị sẽ dựng một kết giới để chúng ta có thể thư giãn.”
Sau khi dọn sạch cả khu vực bằng Thủy ma pháp, tôi giặt quần áo, lau chùi giáp da và kiếm của Tet. Bộ giáp da yêu tinh có vài hư hại nhỏ, nhưng thanh Ma kiếm vẫn trong tình trạng hoàn hảo—nó đã hoàn toàn tự tái tạo lại như ban đầu.
Sau khi rửa trôi máu và bùn đất trên cơ thể, tôi bắn vài Hỏa cầu vào nước trong bồn tắm và bước vào.
“Whew, chị kiệt sức rồi.”
“Phù thủy-sama, Phù thủy-sama, Tet giờ siêu mạnh rồi. Em đã bảo vệ tất cả mọi người!”
“Phải, phải, ngoan lắm, Tet,”
Tôi nói khi dội nước tắm lên đầu em ấy. Tôi đã phải gội đầu cho em ấy nhiều lần liền để rửa sạch được vệt máu đông.
Tôi chợt nhớ lúc vừa trở về làng, tôi có thấy vài cánh cổng nhỏ thô kệch trên bức tường đất, lúc tôi bay vào rừng thì chắc chắn không có cái nào ở đó cả.
“Tet, em đã tạo ra mấy cái cổng trên bức tường bao quanh làng à?”
"Yep! Mấy người kia bảo là bức tường chặn lối đi của họ, nên em đã mở chúng sau khi diệt sạch lũ quái vật.”
"Hiểu rồi. Em đã vất vả rồi.”
Tôi gội đầu cho em ấy một lần nữa, dội sạch mọi bụi bẩn trong khi em ấy khúc khích cười toét miệng vui vẻ.
Nhưng sau đó tôi lại nghĩ rằng dù bức tường có thể hữu ích trong rường hợp khẩn cấp, nhưng tốt nhất là nên hạ chúng xuống để ngôi làng dễ dàng phát triển. “Có lẽ mình nên nói chuyện với Gash về vấn đề này.”
“Gì vậy, Phù thủy-sama?”
“Không có gì, đừng lo lắng.”
Vậy nên, sau khi đã tẩy sạch bụi bẩn và mùi hôi trên cơ thể rồi thay quần áo, chúng tôi quay trở lại ngôi làng.
“Ah, Chise, Tet,”
Gash đến đón chúng tôi.
"Các cô về rồi. Những người trở về từ trong núi đã kể cho tôi nghe những gì cô đã làm. Làm tốt lắm."
Thủ lĩnh mạo hiểm giả nói thêm, “Chúng tôi đã đặt những túi mùi hương xua đuổi quái vật quanh xác con Hydra. Lát nữa, chúng tôi sẽ mang dụng cụ đến để giải phẫu nó.”
“Cô thực sự ổn khi chỉ lấy mỗi ma thạch thôi sao, Chise?” Gash hỏi.
"Đương nhiên. Anh có thể bán phần còn lại của Hydra, lấy thịt, dùng cho ngôi làng hay làm gì cúng được. Tùy anh."
“Hiểu rồi,” Gash nói. “Tôi sẽ theo ý cô vậy, mặc dù tôi cũng hài lòng lắm…”
Có vẻ anh ta cũng không hào hứng lắm khi bị ép nhận đồ từ thiện của tôi, nhưng ít nhất anh ta vẫn miễn cưỡng chấp nhận nó.
“À, đúng rồi. Tôi có vài điều muốn hỏi,” tôi nói.
"Gì vậy?"
“Anh tính sao với bức tường đất mà Tet đã dựng lên? Tôi nghĩ nó sẽ gây khó khăn trong quá trình mở rộng ngôi làng. Anh có cần chúng tôi phá đi không?”
“Tính đến khả năng bị quái vật tấn công và vái vấn đề khác, thì hiện tại tốt nhất vẫn nên giữ bức tường lại.”
"Anh chắc chứ? Liệu nó có cản trở việc ngôi làng phát triển không?”
“Chúng ta vẫn còn vài mảnh đất bên trong bức tường, nên trong ngắn hạn thì mọi việc sẽ ổn thôi. Hơn hết, những dân làng mới chuyển đến đã rất sợ hãi bởi cuộc tấn công, nên hẳn là họ sẽ rất biết ơn khi giữ lại bức tường bảo vệ.”
Tôi gật đầu, hiểu rằng anh đang ưu tiên cảm xúc của dân làng.
Gash tiếp tục, “Mà, dù nói thế, nhưng tôi cho rằng chúng ta sẽ cần mở một số chỗ trên tường để làm cổng ra vào làng.”
“Hiểu rồi. Vậy chúng tôi sẽ sửa nó lại chút.”
Gash đã có một khoảng thời gian tự ti khi dự án khai hoang này dần trở nên hỗn loạn, nhưng bây giờ phong thái của anh ấy thật đáng tin cậy.
“Một điều cuối cùng…” tôi nói.
"Vâng. Đây là đơn hoàn thành nhiệm vụ mà các cô đã yêu cầu. Còn đây là hóa đơn thanh toán cho một tháng làm việc của các cô tại đây. Tôi đã tính riêng tiền công của những ngày các cô tham gia công việc khai hoang.”
Tet và tôi mỗi người lấy những tờ đơn của mình từ anh ấy.
“Được rồi, chúng tôi sẽ rời đi sau khi nhận ma thạch của Hydra. Cảm ơn vì thời gian qua."
“Oh, không, tôi là người phải cảm ơn mới đúng. Nếu không có hai cô, thì dự án này đã đổ vỡ. Và nếu cô không giết con Hydra đó, mọi thứ hẳn sẽ rất tồi tệ. Cảm ơn các cô rất nhiều!"
Gash và những người khác đều cúi đầu.
Để việc dọn dẹp lại cho dân làng, Tet và tôi quay trở lại ngôi nhà và đánh một giấc.
Tối hôm sau, bữa tối là một miếng thịt cắt ra từ con Hydra. Mặc dù một số loài Hydra có độc, nhưng tôi đã may mắn giết được một con【Water Hydra】, vậy nên nó có thể ăn được.
Miếng thịt trắng hồng béo ngậy có mùi vị gần giống thịt lươn. Những khối thịt được nướng trên bếp than, phần da kêu ‘rộp rộp’ khi cắn vào.
Mặc dù thịt của hầu hết quái vật khi nấu chin đều khá ngon, nhưng cá nhân tôi không thích cách các mạo hiểm giả này chế biến chúng. Vì vậy, tôi cắt thịt Hydra thành những lát mỏng và chiên cho rút bớt mỡ trong chảo đậy kín. Tôi cắn một miếng thịt nhỏ, không có gia vị.
“Mmm, đỡ hơn rồi đấy.”
“Tet cũng muốn thử!”
“Rồi rồi, chờ chị chút.”
Khi tôi làm một phần cho Tet, các mạo hiểm giả cũng những người phụ nữ tò mò cũng xin ăn thử, nên tôi đã làm đủ phần cho tất cả mọi nười. Nó nhận về nhiều ý kiến tốt. Sau hướng dẫn chi tiết cách nấu cho họ, cuối cùng tôi cũng trở về với phần ăn của mình. Bởi kiếp trước là người Nhật, nên tôi ước là mình có thêm cơm trắng và nước tương đi kèm.
Tiếp đó là thời gian tiệc tùng, mọi người đều ăn uống no say. Được giải phóng khỏi sự căng thẳng từ cuộc chạy loạn bất ngờ và sự xuất hiện của con Hydra khổng lồ, dân làng đang nhảy múa trước đống lửa và thi xem ai uống được nhiều nhất. Những mạo hiểm giả tự tin vào sức mạnh của mình đang vật tay trên bàn, trong khi những người lanh lợi hơn đang thi ném dao vào những thùng rượu rỗng.
Những tên say rượu tham gia khiêu vũ. Thật không biết những điệu nhảy kỳ lạ đó đến từ vùng quê xa xôi nào đó hay chỉ là điệu múa may quay cuồng của mấy vũ công tệ hại. Nó đủ để khiến tôi, Tet và những người phụ nữ trong làng đều phá lên cười.
“Ha ha, buồn cười quá. Nhìn mà học hỏi này. Tet, lại đây!”
“Đến ngay~~!”
Bị cuốn vào bữa tiệc bởi điệu nhảy kỳ lạ và bầu không khí xung quanh, tôi đứng dậy, nắm lấy tay Tet và bắt đầu nhảy múa quanh đống lửa.
Tet và tôi nắm tay nhau, sau khi nhảy vài bước cơ bản từ phải sang trái, tôi xoay người trước khi nắm lại tay Tet.
Đây không phải là điệu nhảy cứng nhắc mà quý tộc thường thể hiện. Thấy rằng các bước nhảy đơn giản và có thể nhảy đôi, những ‘quý ông’ đã bắt cặp với những ‘quý bà’ họ quan tâm và bắt chước các bước nhảy của chúng tôi xung quanh đống lửa.
“Chết tiệt, tại sao tôi lại phải cặp với một thằng đực rựa?!” một người đàn ông hét lên.
“Bởi nữ ít hơn nam. Cũng chẳng khác được!”
Cách những người đàn ông phàn nàn trong khi khiêu vũ cùng nhau thậm chí còn gây ra nhiều tiếng cười hơn. Những người không tham gia đã tạo nên giai điệu cho điệu nhảy của chúng tôi bằng cách huýt sáo, vỗ tay hoặc gõ trống.
Dân làng tiếp tục khiêu vũ, thay đổi cặp giữa các bài hát — nhưng tôi nhanh chóng mỏi chân, bởi vậy tôi hướng mắt về phía đống lửa trong khi ngồi ở rìa bữa tiệc, và chỉ đơn giản là quan sát mọi người.
“Vui thật đấy, Phù thủy-sama!”
"Phải. Hôm nay chúng ta có rất nhiều niềm vui.”
Có thể là do đã ăn no, nhảy múa quanh đống lửa hay cười đùa với mọi người—nhưng trong sự mệt mỏi này tôi lại cảm thấy thật nhẹ lòng.
Một cảm giác mệt mỏi nhưng dễ chịu.
"Tuyệt thật đấy."
Tôi dựa vào Tet, người nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
“Trông chị có vẻ đang rất vui đấy, Phù thủy-sama.”
Trong lòng Tet, tôi lơ đãng nhìn mọi người nhảy múa quanh đống lửa. Tất cả họ đã trút bỏ sự xấu hổ, danh tiếng và cả địa vị của mình—họ chỉ nhảy múa trong vui vẻ. Cảnh tượng đó lại càng quý giá hơn khi nó có thể tồn tại bây giờ là bởi chúng tôi đã chung tay xây dựng ngôi làng này và bảo vệ nó khỏi lũ quái vật.
Thật là một khung cảnh mong manh, những nụ cười ấy có thể dễ dàng tan biến vào lần khủng hoảng tiếp theo.
Ở trung tâm khung cảnh ấy là Gash và thủ lĩnh mạo hiểm giả. Vấn đề lần này, chúng tôi đã cùng nhau giải quyết—nhưng lần sau, họ sẽ phải tự mình bảo vệ mọi người.
“Tôi giao phó lại mọi thứ cho các anh đấy.” Đâu đó trong trái tim mình, tôi biết rằng tôi không thể ở lại đây mãi mãi.
Sự mệt mỏi và buồn ngủ dần cuốn trôi tầm nhìn của tôi, tôi thấy mình như một ngọn lửa đang bập bùng. Từ từ khép mi mắt nặng trĩu, tất cả năng lượng rời khỏi cơ thể tôi.
“Chúc ngủ ngon, Phù thủy-sama.”
Tôi thiếp đi trong lòng Tet.
Sau đó em ấy đã đưa tôi trở về ngôi nhà của mình, nhưng dường như bữa tiệc đã kéo dài đến tận đêm khuya.
* * *
Ba ngày sau...
Nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng theo mong muốn của dân làng, chúng tôi vẫn nán lại để đợi con Hydra bị xẻ thịt. Trong thời gian đó, những công việc nội trợ chúng tôi từng phụ trách đã được những phụ nữ mới đến đảm nhận.
Tet và tôi đi quanh làng, sửa lại những con đường và mảnh đất bị hư hại. Sau khi gom xác quái vật lại thành một đống cách xa làng, tôi hỏa thiêu hết chúng.
“Đám thảo dược vốn đã bị giẫm nát giờ đã tươi tốt lại rồi này. Good job, thảo dược.”
Tôi thực sự bị ấn tượng với khả năng sống dai như đỉa của đám thảo dược này.
Cuối cùng, ngày hôm nay mấy viên ma thạch của con Hydra cũng được giải phẫu xong.
“Hydra có một viên nhỏ trên mỗi đầu và một viên đá lớn trong phần thân,” thủ lĩnh mạo hiểm giả nói. “Của các cô hết đấy.”
Những viên ma thạch được lấy ra từ bốn cái đầu (không bao gồm cái thứ năm mà tôi đã giấu), mặc dù có kích thước khác nhau, nhưng chúng đều mang trong mình màu xanh lam tuyệt đẹp. Trong khi đó, viên đá cực lớn trong cơ thể mang màu xanh nhạt và có hình quả trứng, cao khoảng 80 cm.
Sức mạnh của quái vật tỉ lệ thuận với khích thước của ma thạch trong nó. Tôi từng nghĩ rằng con Hydra này khoảng hạng B+ hoặc A-, nhưng thấy kích thước viên ma thạch này khiến tôi nghi ngờ rằng nó đã đột phá được lên hạng A. Những mạo hiểm giả giải phẫu con quái hẳn cũng đã nhận ra nó không chỉ có bốn đầu, và rằng đây có khả năng là một con quái hạng A. Nhưng mong rằng họ cũng nhận ra việc tôi giấu cái đầu thứ năm và làm giả xuống hạng B là để giữ ngôi làng được bình yên.
“Này, Chise…”
“Hửm? Có chuyện gì?"
“À không, đừng để ý."
Tôi cất những viên ma thạch của Hydra vào túi ma thuật của mình.
“Vậy thì, giờ chúng tôi sẽ trở lại thị trấn để hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
"Cô không đợi chuyến xe tiếp theo đến sao?"
“Nếu đợi lâu như vậy, chúng tôi sẽ không rời đi được mất.”
Khi Gash và những người khác miễn cưỡng tiễn chúng tôi, Tet và tôi rời làng.
“Nhớ quay lại đây nhé!”
“Bye bye, mọi người!”
Dù mọi người trong làng đã tụ tập ở đó để tiễn chúng tôi, nhưng tôi không quay đầu lại lấy một lần mà vẫn hướng mắt về phía trước. Mặt khác, Tet vẫn cứ nhìn về phía ngôi làng và vẫy tay hết lần này đến lần khác.
Khi chúng tôi đã vượt qua ngọn đồi và ngôi làng đã khuất bóng, Tet nói với tôi.
“Phù thủy-sama?”
"Sao?"
"Sao chị lại khóc?"
Khi được chuyển sinh đến thế giới này, tôi thực sự không có bất kỳ mong muốn hay mục tiêu nào. Tôi được tái sinh, rồi Nữ thần Liriel bảo tôi hãy sống thật lâu. Không phải trở thành anh hùng, không cần một chuyến phiêu lưu kì thú, tôi chưa từng có mong ước nào như thế cả.
Trong tôi không còn sót lại chút kí ức nào về bản thân trước khi chết cả, nhưng sau khi được tái sinh, tôi mơ hồ có một mong muốn là không phải chết nữa.
Bị bỏ lại một mình ở nơi hoang vu xa lạ, bản thân tôi lạc lối nơi đất khách quê người, vậy nên tôi đã tìm kiếm sức mạnh. Thăng cấp, học kĩ năng, mở rộng bể mana rồi tiếp tục tạo ra thêm nhiều thứ bằng《Ma pháp Sáng tạo》. Sau khi nhận được kĩ năng《Ma pháp Nguyên bản》mạnh mẽ có khả năng thao túng mọi nguyên tố, tôi đánh bại một con Hydra và bắt đầu đạt được nhiều thành tích dưới tư cách một mạo hiểm giả.
"Phù thủy-sama, sao chị lại khóc?"
"Chị không khóc."
“Chị đau chỗ nào sao?”
“Chị không đau.”
“Hay chị đang cô đơn?”
“Em đang ở ngay đây mà, nên chị không cô đơn.”
Tôi không biết tại sao nước mắt lại rơi. Sau khi bị bỏ lại thế giới này, tôi đã xử lý mọi việc một cách lý trí. Đa phần những cảm xúc tôi thể hiện chỉ dành cho Tet, người bạn mà tôi tự tạo ra.
“Chị mong muốn điều gì, Phù thủy-sama? Bất kể là gì, Tet cũng sẽ tìm được cho chị.”
Tôi cảm thấy mình đang tìm kiếm một điều gì đó.
“Không biết… Chị không biết.”
Trong suốt cuộc hành trình cho đến nay, tôi chưa từng cảm thấy thỏa mãn lấy một lần. Sở hữu những ma pháp mạnh mẽ, kiếm được tiền—chẳng có gì hiệu quả cả.
“Không biết… Chị không biết nữa.”
"Không sao đâu. Tet sẽ cùng chị tim kiếm điều chị mong muốn, Phù thủy-sama.”
Ôm chặt lấy Tet, tôi khóc nức nở.
Có lẽ, cuối cùng, tôi cũng đã hiểu.
Đột nhiên được tái sinh trong cơ thể này, tôi không có ai để gọi là cha mẹ. Tôi cũng không có quê hương.
Người duy nhất có thể xem như đấng sinh thành của tôi là Liriel, Nữ thần đã đưa tôi đến thế giới này, người đã ban cho tôi một kĩ năng và một cơ thể mới.
Nhưng tôi cảm thấy một cảm xúc mơ hồ hướng tới quê hương của tôi ở tiền kiếp, dù cho ký ức của tôi về nó rất mông lung. Nỗi nhớ nhà ấy đã thôi thúc tôi lên đường phiêu bạt.
Tôi đã nghĩ rằng có lẽ làng khai hoang có thể trở thành quê hương mới của tôi sau khi giúp giải quyết vấn đề ở đó. Đây là lý do tôi đến đó ngay từ đầu,
―nhưng tôi đã nhầm.
Do《Ma pháp Sáng tạo》và【Trái cây kì diệu】, lượng mana sẽ tiếp tục tăng lên, và cuối cùng tôi trở sẽ thành một kẻ dị biệt.
“Tet, chị vừa mới nhận ra. Chị đã cố gắng tìm được một nơi có thể gọi là nhà. Nơi chị có thể sống là chính mình.”
“Đó là điều chị muốn sao? Vậy chúng ta sẽ phải tiếp tục tìm kiếm nó!”
"Phải. Hoặc chúng ta cần phải tự tạo ra quê hương cho chính mình.”
Bây giờ tôi đã xác định được mục tiêu của mình. Tôi có thể sử dụng《Ma pháp Sáng tạo》để tạo ra bất cứ thứ gì tôi muốn từ Nhật Bản thời hiện đại. Và chừng nào tôi còn tiếp tục ăn【Trái cây kì diệu】, lượng mana của tôi sẽ tiếp tục tăng lên—và tôi sẽ còn sống lâu hơn nữa. Vậy nên, tôi cần tìm một nơi mà mình có thể mạnh mẽ, sống thật với bản thân và tận hưởng thật thoải mái. Ở nơi nào đó, nơi tôi có thể sống và cảm nhận được sự bình yên từ tận đáy lòng.
“Chị sẽ tạo ra nơi mình thuộc về.”
Cuối cùng tôi đã nhận ra mong muốn thực sự của mình. Tôi đã nhận ra rồi.
“Mình sẽ cần một mảnh đất và tiền để vượt qua khó khăn, và có địa vị xã hội vững chắc nữa.”
Bằng cách đi du hành khắp nơi với tư cách là một mạo hiểm giả, tôi sẽ tìm thấy vùng đất cho bản thân.
Bằng cách hoàn thành các nhiệm vụ, tôi sẽ kiếm được tiền.
Và bằng cách nâng cao thứ hạng của mình trong hội, tôi sẽ đạt được địa vị xã hội.
“Cảm ơn, Tet. Chị đã quyết định được mục tiêu của chuyến hành trình này là gì rồi.”
"Em hiểu rồi. Thật tuyệt!"
“Khóc xong thấy thoải mái thật đấy. Hãy hoàn thành nhiệm vụ này và chuẩn bị cho chuyến hành trình sắp tới thôi nào.”
"Vângg!"
Chúng tôi cùng nhau chạy bộ về thị trấn Ottoh, nơi mình nhận nhiệm vụ. Đến giữa đường tôi mới bắt đầu bay, trong khi Tet sử dụng【Cường hóa cơ thể】chạy theo sau, vậy nên chúng tôi đã về đích chỉ sau nửa ngày.
4 Bình luận
tks trans
Cũng là lần đầu tiên chị để lộ ra sự mềm yếu của bản thân