"Các người đang làm cái quái gì vậy!"
Khi tôi và Anh Hùng đang hôn nhau, tiếng la hét vang lên.
Tôi quay lại phía cửa ngõ, và thấy đám đông người dân làng đang đứng đó.
Đây là quảng trường trung tâm của làng, tiếng la hét của Alto đã vang vọng khắp nơi.
Nhận ra điều đó, người dân làng đã tụ tập lại đây.
Chúng tôi đang mải mê với nhau đến mức không hề nhận ra điều này.
Trên tay phải của Anh Hùng còn dính máu của "rác rưởi" mà anh ấy vừa chém, và tôi đang ôm lấy anh ấy. Tất cả đều bị dân làng chứng kiến.
Thêm vào đó, trong số họ có cả bố mẹ của Alto.
Hắn vừa la hét lùi lại và bố của Alto tiến lên phía trước. Ngay khi nhìn thấy chúng tôi, vẻ mặt ông ấy biến đổi sang sự kinh hoàng.
"Này! A-Alto!!"
Ngay khi gọi tên con trai, ông ấy với tốc độ chóng mặt tiến về phía chúng tôi. Ông ấy không hề để ý gì đến chúng tôi mà chạy đến bên cạnh Alto và ngay lập tức cầm máu cánh tay bị đứt và liên tục gọi tên con trai.
"Alto!! Hãy tỉnh táo lại đi, Alto!"
Trong lúc bối rối, tôi không khỏi cười nhẹ nhưng lời kêu gọi tuyệt vọng của người bố có vẻ như đã có tác dụng, Alto dường như đã lấy lại ý thức.
"A... bố ơi...?"
"Alto!! Được rồi... mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bố sẽ giúp con ngay bây giờ!"
"Xin lỗi... bố... con..."
"Ừ, ừ... Alto ơi... bố sẽ không bao giờ để con chết đâu!!"
Chúng tôi chỉ có thể đứng nhìn cái cảnh đó một cách chán nản, nhưng khi người bố ôm Alto vào lòng và bắt đầu băng bó, ông bất ngờ la lớn.
"Mẹ nó ơi!! Hãy đi lấy cánh tay của Alto lại!"
Khi ông ấy la lên, mẹ của Alto gật đầu và vội vã nhặt cánh tay trái của Alto đã rơi xuống đất. Có lẽ họ định thử nối lại? Dù bố của Alto có là bác sĩ thì tôi cũng nghĩ ông ta đang làm điều vô ích.
"Các người đã làm gì con trai tôi vậy!!!"
Trong khi suy nghĩ của tôi đang dành cho mẹ của Alto, tiếng hét giận dữ vang lên trước mặt tôi. Tiếng la đó khiến tôi giật mình và tôi vội vàng ôm lấy bầu ngực rắn chắc của Anh Hùng.
Lướt qua người bố của Alto, tôi thấy ông ấy đang chăm chú nhìn thanh kiếm đẫm máu của Anh Hùng, rồi nhìn về phía tôi đang ôm Anh Hùng.
Sau đó, ông ấy dường như đã hiểu ra điều gì đó, cúi đầu và bắt đầu lẩm bẩm.
"Thì ra là... như vậy... Alto... con trai của ta..."
Trong khi ông ấy đang ôm Alto và lẩm bẩm, dáng vẻ run rẩy của ông ấy thật là kì lạ, thật giống Alto. Đúng là bố con có khác...
Trong lúc tôi đang kìm nén tiếng cười, người bố đột nhiên ngẩng đầu và nhìn tôi. Khi tôi nhìn vào đôi mắt ông ấy, tôi cứng đờ.
Người bố của Alto thường nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy sự ân cần và dịu dàng. Nhưng ánh mắt ông ấy dành cho tôi bây giờ đầy giận dữ và thù hận… là thứ gì đó thật đáng sợ.
Và trong khi nhìn chằm chằm vào tôi, ông ấy nói bằng giọng trầm tôi chưa từng nghe thấy trước đây.
"Đừng bao giờ lại gần con trai tôi nữa, kẻ phản bội!!"
Sau khi nói ra lời đe dọa đó, ông ấy và mẹ của Alto chạy đi mất.
Tôi hoang mang.
Tại sao... Alto là người xấu cơ mà? Tôi mới là nạn nhân đấy?
Tôi đã từ chối Alto đàng hoàng... nhưng hắn không từ bỏ và cố sàm sỡ tôi. Anh Hùng đã cứu tôi phải không?
Dù suy nghĩ thế nào đi nữa... rõ ràng là lỗi ở Alto.
Tôi đã nghĩ đó giống như là tự vệ, thế nên tôi khinh thường gia đình Alto vì họ đã phản ứng quá khích.
"Đừng lo lắng, Lina. Gia đình của rác rưởi thì mãi mãi chỉ là rác rưởi mà thôi."
"Vâng, đúng vậy... cảm ơn anh, Kouji-sama."
Anh Hùng vỗ về tôi một cách dịu dàng.
Rõ ràng chỉ có Anh Hùng mới thực sự hiểu tôi.
Trong khi tôi đang cảm động vì sự ân cần của Anh Hùng, từ phía sau đám đông dân làng đang nhìn chúng tôi, hai người bước đến...
Đó là bố mẹ tôi.
5 Bình luận