Tập 1
Chương 33: Cựu anh hùng, nó đã thành phiền phức để suy nghĩ.
17 Bình luận - Độ dài: 2,182 từ - Cập nhật:
Đã 2 tháng kể từ khi tôi tới Vương Đô.
Hôm nay là họp thường kì với công chúa Rithina để báo cáo điều tra về giáo hội.
Và thế, Sharon với Laurier không có mặt.
Mina đang chờ bên cạnh cửa, nhưng không có ai khác ngoài 3 chúng tôi.
Tuy vậy, căn phòng rõ ràng không trống như lúc trước, nếu tôi dùng Tìm Kiếm, tôi có thể nói có những bảo vệ không thấy đang đợi.
Tôi báo mức độ tôi điều tra tới nay.
Tuy vậy, với nghi vấn liệu Leon có là anh hùng triệu hoán hay chăng tôi không nói ra,
Tự bản thân tôi không muốn chọc vào những người có hoàn cảnh đó nữa.
Khi đến chuyện đó, ừm, hệt như không có kết quả nào đáng kể. Tôi không nghĩ rằng nó có ích.
Nhưng, tôi đã làm điều tôi có thể.
Cả Rithina nữa, ắt đã làm những cái cô ấy có thể làm.
Hầm ngầm của Giáo hội.
Đã tới lúc Rithina chuẩn bị làm việc điều tra nơi đó.
Thế mà, Rithina đưa ra một điều kiện cho cái ấy.
Mà đó là, cuộc tấn công pháo đài đến trong 1 tháng nữa.
Tôi phải tham gia tấn công pháo đài, và hoàn thành đoạt lại nó.
Trong tình cảnh đó, cùng với anh hùng, một thù lao và lễ chúc mừng sẽ được cử hành ở Giáo hội.
Mà ở thời gian cử hành buổi lễ, sẽ xem xét hầm ngầm khi ấy, chuyện là vậy.
“Nhưng tôi vẫn chưa quyết tham gia tấn công pháo đài hay là không?”
“Thì bởi, lẻn vào sâu trong Giáo hội, thì việc tấn công pháo đài lần này là một cơ hội lý tưởng. Nghĩ coi, không phải là may mắn khi có một vận hội như vậy một tháng sau ư.”
Gì vậy nè?
Chẳng phải bảo tôi rốt cuộc không làm nên cơm cháo gì à?
Nghiễm nhiên, thông thường với tổng hành dinh giáo hội, không thể nào cho người không có thẩm quyền cá nhân tiến vào.
Ngay cả nếu có loại lễ lạc ân điển, thì vẫn không làm ở Giáo hội, mà hình như đi vào ở lâu đài.
Nhà thờ cho dân chúng thì lại là một tòa nhà độc lập, tách biệt.
Nhưng mà, có cuộc tấn công pháo đài lần này.
Huống chi, nếu anh hùng thánh kiếm được nhà thờ công nhận đóng vai trò tích cực và nhận được sự nhiệt liệt khen ngợi từ việc chinh phục pháo đài, coi bộ bên giáo hội sẽ cử hành một buổi lễ chúc mừng.
Do đó, tôi như một người tham dự cuộc tấn công pháo đài nữa, sẽ có thể lẻn vào buổi lễ….
Nghĩ thật hay à.
“Đương nhiên, lực lượng tấn công chính vào pháo đài là anh hùng Leon. Sách lược xâm nhập lâu đài, là để giết thủ lĩnh quỉ tộc. Còn Haruto-kun, tôi muốn anh đánh nghi binh ở chính diện lâu đài.”
Tôi vẫn chưa nói là tôi sẽ tham gia mà.
Cô có thể đừng nói ích kỉ trước không?
Thấy tôi lộ vẻ mặt khó khăn, công chúa Rithina đứng lên và đi tới tôi đột ngột.
Đoạn, cô ấy chụp tay tôi bằng cả hai tay, cầu khẩn.
“Làm ơn đi mà, Haruto-kun.”
Ối cha ơi!
Hơn nữa, đừng có đứng dưới trông ngóng tôi.
Bản chất chân thực của tôi hoàn toàn bị nắm giữ nha.
Lẽ nào Mina làm tình báo viên.
Cô ta….
Không có thể chối từ hả.
Tôi là thằng ngốc. Tự tôi cũng đã rõ.
“Haaaa…rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tham gia.”
“Cảm ơn anh! Haruto-kun!”
Khi tôi hứa hẹn, mặt Rithina bừng sáng và ôm tôi.
Oppai a!
Tôi còn chưa có kinh nghiệm với oppai này à, tuyệt!
Một cục tròn hoàn mỹ.
Không không, đây là mỹ nhân kế.
Tôi không rõ liệu kiểu cô ấy nói đã là mỹ nhân kế hay không. ở độ nào đó, đây là phương thức hòa giải với tôi.
Như vậy, tôi sẽ toàn lực hưởng thụ thôi.
“Nha~”
Tôi ôm chặt Rithina đáp trả và bóp mông cô.
Không hiểu sau, mỗi khi tôi tiếp xúc thân mật với một cô gái, tôi lại có cảm xúc “phải bóp mông một cái đã”.
Dù vậy tôi cụ thể không có sở thích mông à.
Nhưng mà, không biết liệu tôi bóp mông công chúa ở lâu đài có được không?
Nếu một vệ sĩ thình lình xuất hiện tức giận và truy tố tôi tội bất kính, tôi sẽ thế nào a?
Không, không, đây là công chúa thừa nhận mà.
Không sao hết…phải thế.
“Haruto-kun…..anh muốn nhận thù lao sao?”
Tôi bị hỏi với vẻ mặt hổ thẹn.
Đúng vậy.
Đúng vậy, đây không là đúng.
“A, dù cái đó là đó, tôi có thể có Mina như thù lao không?”
“Hả?”
Rithina kêu lên với yêu cầu của tôi.
Cho đề xuất này, tôi đã nói nó với Mina.
Tấn công pháo đài và điều tra giáo hội, tuy tôi không biết nó sẽ mất bao lâu, tôi thì không có ý định ở đây lâu dài.
Lúc đó, tôi muốn được phép dẫn Mina theo cùng.
Cha mẹ Mina qua đời cách đây 4 năm, sau việc đó, dường như cô ấy được mua nữa như nô lệ để làm việc trong cung điện như thị nữ.
Tôi nghe nó mẹ cô ban đầu phục vụ như một thị nữ ở cung điện, và coi bộ cô ấy được mua bởi vì quan hệ đó sau khi cha mẹ cô qua đời.
Bình thường, hẳn không lạ khi thành một nô lệ mà không biết ai mua bạn, nhưng Mina ắt hẳn may mắn để có thể len được vào cung điện quyền lực.
Khi nghe tôi rời chỗ này, Mina rất vui mừng khi cô nghe tôi hỏi cô ấy đi cùng.
Fuuu.
Đây là cách tôi phô diễn kĩ xảo quyến rũ của nam nhân.
Dù sao đi nữa, kể cả có mối quan hệ, thì tôi không thể cứ tùy tiện phán quyết Mina rời nơi này bởi do cô ấy được mua bằng tiền. Hóa ra nó sẽ như đào tẩu mất.
Thế nên, tôi không có lựa chọn nào làm cô thành đồ vật của tôi danh chính ngôn thuận.
Đồ vật à.
Nghe suy đồi đạo đức khủng khiếp.
Nhưng tới giờ này, tôi không chống lại cơ cấu nô lệ.
Thật đáng thương, tôi nghĩ vậy, nhưng ở thế giới này là vậy.
Có rất nhiều thứ lực bất tòng tâm.
Rithina sắc mặt ngưng trọng, hiện tại tư lự.
Tôi cảm ơn lạc đề lâu dữ vậy ư.
"Rithina-sama? Umm ......? "
“À, vâng. Là….Mina ư? Để tôi coi….uh.”
Ai cha.
Thật hiếm thấy Rithina sẽ “T, tôi….”
Nhân tiện nói, tôi vẫn đang ôm Rithina trong lúc này, và đỡ mông cô.
Trong tình hình như vậy mà, tôi đang hỏi cô trao tôi nữ nhân khác.
Nếu tôi mà nói về mình, ‘Cái quái gì đang xảy ra thế?’
“Hảo. Cho dù không phải đặc biệt là Rithina-sama, tôi vẫn sẽ cộng tác trong tương lai. Cô đã thấy an tâm chưa?”
Đó đó.
Cuồi cùng cô chỉ muốn tôi là tốt thí thôi chứ gì?
Tới độ tôi phải diễn theo một người hoàng gia.
Lời yêu cầu vậy không thể là quyết định tùy tiện từ Rithina.
Nhưng mà, thực bí ẩn tại sao mà tôi được đánh giá cao vậy.
Nếu là trường hợp tôi làm một hứa hẹn vững chắc về sự đồng tình trong tương lai, tôi nghĩ sẽ chẳng cần cho Rithina nài ép tôi.
Do đó, đây có lẽ là lần cuối tôi ôm Rithina.
“….”
Rithina đang nghĩ gì đó.
Chỉ can hệ tới một thị nữ bình thường, tôi chẳng hiểu cô ấy lo âu cái gì?
Hệt như đã quyết tâm tư tưởng, Rithina mở miệng.
“Không được.”
K, không sao?
Vấn đề là cái gì?
“Nếu anh nhận tôi, Mina sẽ theo cùng.”
Eeeeeh!?
B, bát quái gì thế này?
Phiên dịch của tôi gặp vấn đề à?
Cô nàng này, tại sao cô muốn tôi chấp nhận cô ấy quá chừng?
“Errrr…..Rithina-sama à. Tôi không hiểu chút xíu xiu gì cả, nhưng dù nghĩ tôi nói được với điều khác, thì vì sao cô cố gắng muốn tôi chấp nhận cô dữ vậy?”
Lo lắng cũng phiền phức, tôi trực tiếp hỏi luôn.
Thực sự không biết cô ấy nói thật không, nhưng tôi ngu muội rồi.
“….”
An tĩnh.
Sau một chốc, Rithina thở một hơi.
“Haruto-kun. Tôi sẽ sớm kết hôn thôi.”
Ha?
Kết hôn?
…..Á à…ra có chuyện như vậy.
Tôi hơi hiểu rồi.
“Tôi sẽ lên 15 tuổi nhanh thôi. Rồi, thân là đệ tam công chúa với quyền thừa kế thấp, tôi sẽ nhất định bị gả cho quí tộc nào đấy. Kể cả như vậy, tôi cũng chấp nhận. Bởi vì tôi là công chúa, mà quyền thừa kế lại thấp.”
Bởi vì vậy mà cô ấy quyết tâm nói bằng chân tình?
Nhưng mà, cái nhìn cô ấy xa xăm quá.
“Nhưng nhưng, ở bữa tiệc giới thiệu anh hùng, tôi đã hiểu ra. Mặc dù quyết định chính thức chưa công bố, thì đối tượng kết hôn của tôi có lẽ là con heo-ếch xấu xí[note821] đó!”
Đợi chút.
Rithina, kì lạ vào khúc cuối, dùng ngôn ngữ thô tục à nha.
Trong vòng tay tôi, tay cô siết quần áo tôi chặt lại.
Khuôn mặt mỹ lệ méo đi vì căm hận.
Sợ quá đi.
“Loại chuyện này không thể được. Bất kể thế nào, hoàn toàn không thể được.”
Vậy sao?
“Nhưng mà, tôi đâu có thể làm gì để phá vỡ nó đâu.”
Người có thế lực rất là kinh khủng nha.
“Sự tình tôi đã rõ. N, nhưng, kể cả vậy, dù tôi chấp nhận nó, thì có được cho phép chăng? Tôi xin lỗi, nhưng tôi không có ý định đối nghịch một đất nước, cô hiểu không?”
“Tôi hiểu chứ. Sở dĩ thế nên tôi mới nhờ ba ba-sama ủy thác việc điều tra anh hùng Leon và giáo hội cho tôi.”
?
Không dưng nói cái gì vậy?
Nhìn vẻ mặt u mê của tôi, Rithina tiếp tục.
“Việc liên quan điều tra được giao phó, thì kể cả thù lao, tôi cũng quyết định nốt.”
EEEeeeeeeeeh ...... !?
Cái đó sẽ không thông qua đi?
Như vậy thì có khả năng giải quyết à?
“Ẩu, không…cái đó là quá ẩu tả….Lấy cái cớ đó đem bản thân mình làm thù lao, căn bản không thể nào không kết hôn….”
“Chỉ mình tôi thì không thể nào hoãn hôn ước!”
À, như vậy.
Xin lỗi.
“Vì thế, nếu mà người mạnh hơn cả anh hùng, nếu Haruto-kun chấp nhận nó, tôi nghĩ pa pa-sama cũng đồng tình.”
Liều quá, ngay cả giọng điệu cá nhân cũng hơi thay đổi.
Từ pa pa-sama, nói cách khác, từ quan điểm Đức vua, coi ra là điều hay để điều khiển được một người còn mạnh hơn cả anh hùng, chỉ bằng việc dâng lên một công chúa như cờ thí với quyền thừa kế thấp?
Cả việc tấn công pháo đài nữa, chắc hẳn đã dự định để dành hấp dẫn cho mục đích đó.
Tôi nhìn vào quan điểm Rithina, con heo-khỉ….ếch chứ nhỉ? Tôi có thể giải trừ hôn ước mà không cần nâng lên bản thân mình.
Tôi, tôi có thể được hậu thuẫn bởi đức vua và đặt tay lên Công chúa-sama ư?
Hử?
Không đến nỗi tệ đâu nhỉ?
Đại khái tôi còn thấy tốt cơ.
Với tôi vẫn đang lúng túng chẳng biết là tốt hay xấu, Rithina một mặt vẫn ôm chặt tôi, rất khẩn cầu nhướng mắt nhìn lên.
“T, thêm nữa. Trong hai tháng rồi, Haruto sự tình….Tôi, tôi không biết là tình yêu hay làm chuyện ấy….ca..cái ấy…là tốt đẹp, đó là những gì tôi thực sự nghĩ.”
?!
Trong ánh mắt đó, âm thanh thứ gì bắn ra có thể được nghe.
Nếu tôi nghĩ sâu về nó, tôi cảm thấy có bất lợi nữa, nhưng đã thành ra quá phiền phức để nghĩ.
Không phải đối với Mina cũng thế sao.
Không sai.
Tựa như thời điểm động thủ với Mina vậy.
Vò đã sứt còn sợ chi mẻ.
“…Đã biết. Bất quá, chuyện thù lao, tôi sẽ lấy cả Rithina và Mina luôn.”
“Haruto-kun!”
Mặt Rtithina rạng rỡ hẳn lên.
Nói tóm lại, tôi không biết chuyện là thực hay không, và có những phần mà tôi tự hỏi liệu đó là diễn kịch, thấy nụ cười tươi sáng này, đã trở nên chẳng quan trọng nữa.
Do đó, tôi quyết định chấp nhận dù chỉ một chút trả tiền trước.
Tôi đặt tay lên má Rithina, nhẹ nhàng hôn lấy cô.
17 Bình luận
*Cắn