Sâu trong mê cung của những đường hầm kéo dài bên dưới Andika, ngay bên dưới lâu đài hoàng gia, một phế tích rộng lớn nằm đó. Trông như thể nó đã bị phá hủy hầu hết mọi thứ. Một căn phòng hình mái vòm được làm bằng đá cẩm thạch, và một vòng tròn ma thuật chi tiết được khắc trên sàn nhà. Một tế đàn đứng ở trung tâm của vòng tròn, và một tấm bia khổng lồ nhô ra từ mặt của tế đàn. Quấn quanh căn phòng là một cầu thang xoắn ốc. Gần trung tâm là vô số những mảnh thủy tinh, mỗi mảnh không lớn hơn đầu ngón tay. Những mảnh thủy tinh đó là những mảnh vỡ của một kiệt tác đã từng tồn tại. Chúng là những phần của một bích họa lớn kéo dài khắp tường và trần của căn phòng.
Một cô gái đơn độc ở trên tế đàn. Cô ấy dường như đang trong độ tuổi thiếu niên. Cô mang mái tóc màu xanh ngọc lục bảo lỗng lẫy và đôi mắt màu thạch anh tím. Đánh giá tư thế của cô, trông cô một cô gái đoan trang, chín chắn. Chiếc váy một mảnh màu trắng, lỏng lẻo mà cô mặc khiến cô như khoác lên một vẻ đẹp chóng tàn. Tuy nhiên, đặc điểm nổi bật nhất của cô là đôi tai hình mang mọc ra phía trên cổ. Cô là một hải nhân.
Cô nhắm mắt lại như thể tập trung vào thứ gì đó, rồi đưa tay ra trong khi lẩm bẩm bằng tông giọng nhỏ. Ngay lập tức, căn phòng tràn ngập ánh sáng chói lóa, và những mảnh vỡ vương vãi trên sàn bay lên trần nhà như thể bị hút vào. Chúng nằm gọn như những mảnh ghép vừa khớp, hoàn thành bức bích họa đã bị phá hủy từ lâu. Cô gái vừa mới khôi phục lại một bức bích họa vô giá, nhưng cô chỉ hoàn thành trong chớp mắt.
"Phù…."
Cô gái thở dài. Mồ hôi đã chảy trên trán cô, và khuôn mặt cô tái nhợt. Phép thuật mà cô sử dụng đã khiến cô phải trả giá đắt. Tuy nhiên, hiệu ứng của nó đủ ngoạn mục để khiến bất kỳ khán giả nào choáng váng. Rốt cuộc, không phép thuật bình thường nào có thể đưa mọi thứ trở về trạng thái ban đầu. Và sửa chữa các vật thể vô cơ như thế này bằng biến đổi cần tiếp xúc vật lý trực tiếp. Có nghĩa là bất cứ phép thuật nào cô gái này sử dụng là thứ không nên tồn tại.
Cô nhìn lên công việc của mình và lắc đầu. Ngay sau đó, ai đó bước tới lối vào của tàn tích, tiếng bước chân của họ vang vọng khắp căn phòng.
"Này, mọi thứ sao rồi? Có tìm ra gì không?"Một người đàn ông ở tuổi trung niên lên tiếng với cô gái trên tế đàn. Mái tóc màu đen của ông ta uốn về phía sau, mặc dù còn sót một vài sợi tóc lòa xòa trước mặt. Ông ta mặc một bộ trang phục thời thượng như các quý tộc trên mặt đất và ngậm một điếu xì gà đắt tiền. Ông có đôi mắt màu thạch anh tím như cô gái, nhưng bên trong là những tia sáng hiểm ác. Ông ta là người đứng đầu gia tộc Devault cai trị Andika— Baharl Devault.
Đằng sau ông ta là vài vệ sĩ được ông ta tin tưởng nhất. Họ đều vạm vỡ và trông như lúc nào cũng trong trạng thái tức giận. Cô gái, con gái của ông ta-Diene, nhíu mày và trả lời
"Cha... Con xin lỗi."
"Chậc... Không có tiến triển gì cả, hử?"Baharl tặc lưỡi, và Diene nhăn mặt.
Ông lão buông ánh mắt và tặc lưỡi lần nữa. Có vẻ như cặp cha-con đặc biệt này không có mối quan hệ thực sự thân thiết. Nếu nói qua loa, họ giống như một ông trùm mafia và người giúp việc điêu luyện mà không thích thú gì công việc của mình.
Baharl sau đó nhìn lên trần nhà và lẩm bẩm.
"Ta không thể tin được thứ gì đó thế này có thể đã sống dưới thành phố của ta suốt thời gian qua. Trời ơi, thật là đau đầu."
Một phần bức bích họa Diene sửa lại mô tả một con rắn lớn. Nó nằm cuộn tròn dưới đáy đại dương, đang ngủ, với một hòn đảo có khả năng là Andika nổi trên nó.
Khoảng hai năm trước, Baharl đã phát hiện ra những tàn tích này. Sau đó, ông bắt con gái của mình, Diene, sử dụng Ma Thuật Cố Hữu của cô, Ma Thuật Tái Tạo, để khôi phục lại bức bích họa và bắt đầu diễn giải ý nghĩa của nó. Bức bích họa cũng cũng có vài chữ viết trên đó, và trong khi nó được viết bằng chữ viết cổ từ Thời Đại Thần Linh, thì Baharl giải mã được chúng và đi kèm với việc phát hiện ra một sự thật kinh hoàng.
"Thần Thú Leviathan, quái vật của Andika ... Ai mà nghĩ rằng hòn đảo này thực sự là một tạo tác mang ý nghĩa phong ấn một con quái vật từ thời đại thần linh chứ."
Theo bức bích họa, cách đây hàng thiên niên kỷ, người ta đã cầu nguyện các vị thần giải thoát họ khỏi con quái vật này, quái vật của Andika. Đáp lại lời cầu nguyện của họ, các vị thần đã phong ấn nó bằng hòn đảo này.
"Umm, thưa cha? Con nghe nói rằng những điều kỳ lạ đã xảy ra trên biển gần đây. Con lo rằng việc sửa bức bích họa có liên quan đến điều đó..."
Cô không nói ra, nhưng rõ ràng Diene không muốn sửa nó nữa. Cô run rẩy khó chịu, và ánh mắt sắc bén của Baharl hướng vào con gái ông.
"Không thể phủ nhận, ta cho là vậy. Ít nhất, chúng ta đã biết tại sao hòn đảo này có thể nổi và tại sao cây trồng có thể phát triển quá nhanh trên đây. Ma lực của con Thần Thú đó đang nuôi dưỡng mặt đất."
Như Baharl đã nói, bức bích họa đã giải thích những bí ẩn của hòn đảo. Nhưng càng sửa, biển cả càng trở nên nguy hiểm. Đánh giá theo cách bức bích họa đã bị phá hủy không tự nhiên, có khả năng chính bức bích họa là chìa khóa để hoàn tác phong ấn của Leviathan.
Diene run rẩy trong sợ hãi khi nghĩ về điều đó.
"Giá như chúng ta có thể tìm cách kiểm soát nó ..."Baharl lẩm bẩm và nghiến răng. Trên thực tế, họ đã phát hiện ra rằng quái vật Andika mang nhiều ý nghĩa. Đầu tiên, tất nhiên, là điều rõ ràng nhất. Đó là một tên gọi khác của một con Leviathan đủ mạnh để tiêu diệt Andika. Tuy nhiên, theo bức bích họa, chính leviathan có thể là chìa khóa để cứu Andika khỏi mối đe dọa từ bên ngoài. Có nghĩa nó có thể là một con quái vật sẽ bảo vệ hòn đảo.
Hoàn toàn có khả năng người xưa đã sở hữu một cách nào đó để kiểm soát Leviathan. Mặc dù thực tế là cuối cùng nó đã bị phong ấn cho thấy bất kỳ hệ thống kiểm soát nào của họ đều không hoàn hảo. Tuy nhiên, nếu Baharl có thể tìm ra hệ thống kiểm soát đó, thì cuối cùng ông ta cũng có cách bảo vệ Andika khỏi các mối đe dọa bên ngoài như nhà thờ, và thậm chí có thể chiến đấu chống lại chúng. Tuy nhiên, ông không thể phủ nhận rằng những nỗ lực hiện tại của mình đang khiến Andika bị tổn hại nhiều hơn là có lợi.
Baharl liếc nhìn cô con gái đang co rúm của mình và tặc lưỡi.
"Lúc này, chúng ta sẽ dừng việc khôi phục lại. Tiến lên và phá vỡ bức bích họa đi. Chúng ta sẽ theo dõi cách mọi thứ diễn ra và từ từ sửa chữa vài mảnh chúng ta chưa giải mã được. Con có hiểu không, Diene?"
"V-Vâng ..."Diene gật đầu nhiều lần, mừng vì cha cô sẵn sàng dừng lại.
"Boss, ngài có chắc đây là ý hay không? Không phải ngài từng nói chúng ta sẽ lợi dụng điều này để loại bỏ những tên cướp biển đang ầm ĩ khỏi bờ biển của chúng ta sao?"Ace, một trong những thuộc hạ của Baharl, lên tiếng. Anh mang đặc tính của một kẻ mờ nhạt với mái tóc đen xỉn. Theo một cách nào đó, anh ta trông bình thường đến ấn tượng. Nhưng trong khi vẻ ngoài có thể bình thường, trí thông minh của anh hoàn toàn ngược lại. Trong số những người tùy tùng của gia đình Devault, anh ta là người sắc sảo nhất. Anh cũng là bạn thời thơ ấu của Baharl.
"Đúng rồi, mấy tên đó. Chà, ngươi nói cũng đúng."
Khi nghe những lời của Baharl, Diene lại bắt đầu run rẩy.
Tuy nhiên, lần này là vì một lý do khác.
"Ta hiểu điều ngươi muốn nói, nhưng không có lý do gì để hồi sinh một con quái vật mà chúng ta không thể kiểm soát. Chúng ta sẽ trở thành trò cười lớn nhất thế giới nếu chúng ta bị giết bởi vũ khí của chính mình. Nhưng... ta vẫn muốn chăm sóc những tên cướp biển phiền phức đó trước khi nhà thờ hành động ..."
"Boss, ngài không nghĩ đã đến lúc để tôi xử lý việc này sao? Nếu ngài chỉ cho tôi một hạm đội, tôi sẽ cho những tên cướp biển đó ngủ cùng lũ cá ngay lập tức."
Một người hầu khác của Baharl bước tới. Anh ta trông cứng rắn hơn nhiều so với những người còn lại và được vũ trang đến tận răng. Tên anh ấy là Kelvin. Anh ta có thân hình to lớn với mái tóc xanh sáng cụt lủn. Anh ta cũng có thể sử dụng một loại ma thuật cố hữu, gọi là Bạch Trảo [note14284] . Nó cho phép anh biến cánh tay của mình thành của một con gấu trắng man rợ và bao phủ móng vuốt của mình bằng những lưỡi kiếm gió. Thông thường anh sẽ bị bắt giữ dưới sự bảo vệ của nhà thờ, nhưng khi chúng phát hiện ra bản chất ma thuật của anh thì anh mang danh kẻ dị giáo và buộc phải chạy trốn đến Andika. Baharl dang tay đón nhận anh khi anh chỉ là một cậu bé, và anh đã thề trung thành tuyệt đối với Baharl kể từ đó.
"Kelvin ... Ta không cho phép anh hành động."
"Tại sao không, Boss?"
Ace nhún vai cường điệu và trả lời thay cho Baharl.
"Nghĩ đi, Kelvin. Có bao nhiêu hải tặc và lính đánh thuê khác mà anh nghĩ chúng ta đã thuê để làm điều tương tự? Và trong số chúng, có bao nhiêu người sống sót trở về? Tôi rất đau đớn khi thừa nhận điều này, nhưng chúng ta chỉ không thể làm gì mấy tên cướp biển vớ vẩn đó. Hầu hết các nhóm chúng ta gửi đi cũng có những người có thể sử dụng Ma Thuật Cố Hữu như anh. Nếu anh thách thức chúng mà không có thông tin gì hết, anh sẽ kết thúc như những người đó. Đặc biệt là khi anh chỉ giỏi suy nghĩ bằng nắm đấm của mình."
"Thách mày nói lại đó, tên khốn lén lút kia!"
Trái ngược hoàn toàn với mối đe dọa nóng nảy từ Kelvin, Ace vẫn bình tĩnh và tiếp nhận nó.
Những người hộ vệ khác đứng đằng sau Baharl cười rộ lên. Không ai có vẻ lo lắng. Tất nhiên, không có lý do để làm thế. Cuộc tranh cãi của Kelvin và Ace xảy ra hàng ngày. Và mặc dù đấu khẩu liên tục, họ là những người bạn tốt.
Thở dài, Baharl quay gót. Ông không còn có bất kỳ việc gì khi ở lại đây. Ngay trước khi rời khỏi phòng, ông liếc nhìn qua vai. Khuôn mặt của Diene tái nhợt.
"Hôm nay, con đã sử dụng Ma Thuật Cố Hữu của mình bao nhiêu lần?"
Ma Thuật Tái Tạo tiêu tốn rất nhiều ma lực. Diene chỉ có nhiều ma lực hơn một chút so với người bình thường, nên ngay cả một phép trong số đó cũng khiến cô kiệt sức. Trên thực tế, cô chỉ có thể sử dụng ba Ma Thuật Tái Tạo mỗi ngày. Hơn nữa, vì căn phòng này có một phong ấn, việc sửa chữa bích họa mất thậm chí nhiều ma lực hơn là khôi phục một đối tượng bình thường. Mỗi phép chỉ sửa chữa một phần nhỏ của bức bích họa. May thay, phần cô ấy đã khôi phục ngày hôm nay không lớn lắm . Chắc chắn không đủ để khiến cho cô nhợt nhạt tới mức này.
"B-Ba lần, Cha. Con vẫn giữ trong giới hạn của mình, giống như những gì cha đã nói với con."
Diene ấp úng, và Kelvin lúng túng giải thích lý do đằng sau sự kiệt sức của cô.
"Chà, boss. Ngài thấy đấy, chúng tôi đã gặp một số thợ mỏ bị thương trên đường xuống đây, vì vậy cô chủ nhỏ đã sử dụng phép thuật trị thương cho họ ..."
Ngay khi Kelvin chuẩn bị nói rằng đó là lý do tại sao cô còn ít ma lực hơn bình thường, anh nghe thấy một tiếng tát lớn.
"A..."
Anh ngước lên và thấy Diene đang xoa má mình. Baharl đã bước tới và tát cô.
"Ta phải nói với con bao nhiêu lần nữa đây, con nhóc này! Đừng dùng phép thuật trị thương mà không nói với ta!"
"Con xin lỗi ... Thưa cha ..."Diene lùi vài bước chậm chạp về phía sau khi má cô bắt đầu sưng lên."
"Chậc ... Con không nhận ra tài năng của mình nguy hiểm đến mức nào sao? Nếu con tiếp tục làm điều này và những tin đồn về Thánh Nữ lan truyền, nhà thờ sẽ không thể bỏ qua chúng."
Ánh mắt sắc bén của Baharl xuyên qua Diene. Nhiều năm trước, Diene đã sử dụng sức mạnh của mình để chữa trị một trong những người tùy tùng của gia đình Devault bị thương trong vụ ẩu đả. Kể từ đó, danh tiếng của cô như một Thánh Nữ bắt đầu lan rộng.
Tuy nhiên, 'Thánh Nữ' là một từ mà nhà thờ sẽ không chấp nhận. Baharl đã biết điều đó, và ông ngay lập tức đưa ra lệnh bịt miệng bất kỳ ai và tất cả các tin đồn.
"Con có muốn bị bắt bởi nhà thờ không? Con có muốn sống cuộc sống như một nô lệ cho đức tin của chúng, bị tước bỏ ý chí tự do? Hả?"
"K-Không ... Con thực sự xin lỗi ..."
Baharl tặc lưỡi và sải bước về phía lối vào căn phòng. Nhưng ngay trước khi rời đi, ông lấy một cái tấm kính kích thước cỡ lòng bàn tay làm từ pha lê trong suốt từ trong túi ra và quăng về phía Diene. Cô bò về phía trước và bắt nó giữa không trung.
"Đây là bản ghi của hôm nay. Có một cuộc hỗn loạn lớn tại sòng bạc ngày hôm nay, vì vậy sẽ thú vị hơn bình thường đấy. Bây giờ thì, trở về phòng của con đi."
Nói xong, Baharl quay lại và bước ra khỏi căn phòng. Khi đi qua mê cung dưới lòng đất của Andika, ông lại tặc lưỡi.
"Boss ... Ngài không nghĩ rằng mình quá khó tính với cô ấy sao? Trông có vẻ như cô ấy sắp khóc."Kelvin rụt rè ngước nhìn ông chủ của mình khi anh nói điều đó, nhưng Baharl "Hảảả" một cái khiến anh ta cau mày
"Không, không có gì đâu ạ", Anh lẩm bẩm và lùi lại vài bước. Ace sau đó nhún vai và thở dài.
"Ngài sẽ khiến cho cô chủ nhỏ ghét mình đấy, ngài biết điều đó, phải không boss?"
Baharl bước lên trước những tùy tùng, và Kelvin, Ace, và các thuộc hạ khác mỉm cười buồn bã với ông. Ông lờ đi ánh mắt của họ và nhớ về quá khứ.
Reej ... Reej là tên của một nữ hải nhân, mẹ của Diene.
Bất chấp cơ thể yếu đuối của mình, cô mang một ý chí không thể khuất phục. Cho dù món quà mà Baharl có tặng cô là gì, cho dù ông có cho cô bao nhiêu tiền, cô vẫn không cho thấy bất kỳ sự quan tâm nào. Cũng không khiến ánh sáng rực cháy trong mắt cô ấy mờ đi. Chẳng bao lâu, ông thấy mình bị ám ảnh bởi việc chiếm lấy trái tim cô. Ông rất muốn nhận được lòng tin của cô, để tìm hiểu bí mật mà cuối cùng ông nhận ra cô đang che giấu. Đến một lúc nào đó, ông nhận ra ngay cả khi mình lườm cô, cô sẽ chỉ nở nụ cười bực tức và lắc đầu, giống như cô đang đối phó với một đứa trẻ ngang bướng vậy. Nụ cười yếu ớt đó của cô là thứ ông không bao giờ có thể quên.
Cô ấy là người duy nhất chấp nhận ta ... nhưng cuối cùng, cô ấy không bao giờ nói với ta bí mật mà cô ấy luôn lo âu ...
Khóe môi ông nhếch lên thành một nụ cười tinh quái. Sau khi sinh Diene, tình trạng của Reej đã dần xấu đi và trong một vài năm sau cô đã qua đời. Ngay cả bây giờ, Baharl không chắc ông có yêu cô ấy không. Tình yêu là một cảm xúc xa lạ với ông ta. Baharl đã lớn lên trong một thế giới nơi điều duy nhất quan trọng là sức mạnh. Giết hay bị giết, cúi đầu hay bắt người khác cúi đầu trước mình.
Bất cứ khi nào Baharl nghĩ về Diene, ông không thể không nhớ đến việc cô giống Reej đến mức nào. Khuôn mặt rưng rưng nước mắt của cô con gái hiện lên trong tâm trí ông.
"Chậc... Nếu con là con của cô ấy, thì đừng từ bỏ quá dễ dàng, chết tiệt. Vùng lên đi chứ!" Baharl lắc đầu khó chịu. Nhận thấy ánh mắt của cấp dưới đang ngày càng sắc bén hơn, ông lại tặc lưỡi.
Trong khi đó, Diene trở về phòng, một góc nhỏ trong mê cung dưới lòng đất của Andika và ngồi phịch xuống ghế sofa. Má cô đau nhói khi ngồi xuống, nỗi đau mang đến một làn sóng trầm cảm mới. Cô không còn mong muốn có một mối quan hệ bình thường với cha mình. Khi cô còn nhỏ, mẹ cô luôn bảo cô phải đứng thẳng trước bất cứ ai, kể cả cha cô, nhưng Diene rất sợ Baharl.
"Ông với Thần thì có gì khác biệt chứ, cha tôi!?"
Lời thì thầm tuyệt vọng của cô tan biến vào không khí dưới tầng ngầm tù đọng. Đối với Diene, người nhốt cô xuống đây và hạn chế tự do của cô là Baharl, không phải thần thánh. Bất cứ điều gì cô yêu cầu, cô đều nhận được. Cho dù là đồ ăn, quần áo hay trang sức, một người phục vụ trong lâu đài sẽ luôn mang đến cho cô những sản phẩm chất lượng cao nhất. Tuy nhiên, cô đã bị chối bỏ sự tự do. Toàn bộ thế giới của cô chỉ bao gồm căn phòng dưới lòng đất này và vài lần cô đến thăm lâu đài. Bên cạnh đó, tất cả những gì cô có là cái tấm thẻ mà Baharl đưa cho cô.
Diene lấy ra tấm thẻ pha lê hình chữ nhật và đổ một phần nhỏ ma lực của mình vào nó. Khi cô làm như vậy, một video hiện ra lấp đầy tấm thẻ. Tấm thẻ được làm từ một loại quặng đặc biệt được gọi là Viễn Chiếu Thạch. Khi ma lực được rót vào một tinh thể Viễn Chiếu Thạch, nó sẽ phát ra tất cả ánh sáng mà nó đã hấp thụ trong một khoảng thời gian nhất định. Nó được sử dụng trên toàn lục địa để chế tạo các thiết bị ghi hình.
"Ôi trời!"Diene thốt lên khi nhìn một thanh niên đeo kính bắn rách quần áo một trong những thuộc hạ của cha cô. Anh ta đang chạy trên đường phố của quận trung tâm với một cô gái kẹp dưới tay. Anh tránh những kẻ truy đuổi bằng cách đấm họ, lột sạch, và thỉnh thoảng làm cho họ lóe mắt bằng tia sáng từ cặp kính của anh ta. Chẳng bao lâu, các đường phố chính tràn ngập những người đàn ông khỏa thân che đi chỗ ấy của họ.
"N-Người này hư, hư hỏng quá!"
Vào lúc video kết thúc, mặt Diene đỏ rực. Cô che mặt bằng tay và lăn lộn trên ghế sofa. Một lúc sau, cô quay lại tấm thẻ và xem lại một lần nữa. Khi xong, cô lại lăn lộn trên ghế sofa.
"Phù... Nhưng mà nè, những chiếc ô và kính họ làm ngày nay thật tuyệt vời. Mình không biết chúng có thể bắn lửa và ánh sáng như thế ..."
Tất nhiên, cô không cách nào biết được đó không phải là chiếc ô hay cặp kính bình thường. Nhờ một thanh niên đeo kính nào đó, thường thức của Diene đã bị bẻ cong.
Kiệt sức vì công việc hôm nay và cái video, Diene rời khỏi ghế sofa và ngã xuống giường. Cô nằm ngửa và nhìn lên trần nhà mờ ảo.
Những khoảnh khắc trước khi cô ngủ thiếp đi luôn là điều tồi tệ nhất. Cô cảm thấy mình như bị nghiền nát bởi sự cô đơn. Cô để sáng chiếc đèn ma thuật, nhưng một khi cô nhắm mắt lại, chỉ có bóng tối hiện ra trong tâm trí cô. Như mọi khi, cô kêu cứu khi mình bị bóng đen dần dần nuốt chửng.
"Mẹ..."
Nhưng người mẹ tốt bụng, mạnh mẽ của cô không còn ở đây nữa. Cô nhớ lại bí mật mà mẹ cô đã nói với cô sáu năm trước. Với niềm hy vọng vừa được mở ra. Diene cuộn tròn trên giường, khiến cho cơ thể nhỏ bé của mình trông còn nhỏ hơn nữa. Và trong khi bám lấy tia hy vọng cuối cùng, cô lặng lẽ lẩm bẩm điều gì đó.
"Nee-sama..."
6 Bình luận