“Ồn ào quá đấy, Amane.”
“Ông cũng ồn mà nói ai.”
Ngày hôm sau, hóa ra Amane mới là người bị cảm.
Cậu cố xì mũi ra như thằng bạn cùng lớp (bạn xấu) là Akazawa Itsuka đã chỉ, nhưng vẫn không thành công.
Mũi của cậu không thể thở bình thường mà cứ liên tục phát ra đủ loại âm thanh khịt khịt.
Có thể là do cái mũi nghẹt, cơn cảm lạnh hay là cả hai mà bây giờ thể trạng của Amane đang ở mức tệ nhất, đến mức cậu cảm thấy đau đầu.
Kể cả sau khi đã uống vài viên thuốc mua không theo toa, những triệu chứng của cậu không hề suy giảm nhiều lắm.
À, nhờ bị cái mũi nghẹt hành hạ, Amane đã trở thành bạn thân với hộp khăn giấy, nên biểu cảm của Itsuka chẳng còn lo lắng mấy, thay vào đó cậu ta còn thấy buồn ngủ nữa cơ.
“Cho đến hôm qua thì ông vẫn ổn mà.”
“Do mưa lớn quá thôi.”
“Có sao đâu, hôm qua ông mang theo dù mà.”
“...Tôi đưa nó cho người khác rồi.”
Đương nhiên, ý nghĩa của câu nói đó khá mơ hồ vì cậu không tiết lộ là mình đã đưa nó cho Mahiru.
Tình cờ thay, cậu đã thấy Mahiru ở trường, trông vẫn khỏe mạnh và nước da vẫn hồng hào như mọi khi, vì thế cái tình huống mà chỉ mình cậu, cái thằng đưa ô cho người khác lại bị cảm lạnh thật là đáng cười nhạo.
Mà, Amane cũng nhận thức đó là lỗi do mình vì không làm ấm người lên trước khi tắm.
“Mưa tầm tã như thế mà cho luôn cái ô của mình, bộ đó là crush của ông hay gì à?”
“Làm gì có, tôi chỉ vô thức cho đi cái ô thôi.”
“Ông mạo hiểm sức khỏe đến thế vì ai vậy?”
“...một đứa trẻ lạc?”
“Đứa trẻ” nói trên vừa học cùng khối với họ, vừa có điện nước đầy đủ mới ác chứ.
(À mà đúng rồi, mặt nhỏ thật sự trông như một đứa trẻ lạc mà)
Cậu tự nhủ với bản thân và thỏa mãn với cái logic đó.
Vào lúc đó, Mahiru đúng thật là trông hệt như một đứa trẻ lạc đang đi tìm cha mẹ vậy.
“Tốt bụng quá nhờ.”
Itsuka cười giễu, không hề biết rằng Amane đang nghĩ về Mahiru hồi hôm qua.
“Nhưng mà kể cả có cho mượn ô đi nữa, ông có lau người đàng hoàng khi về nhà không thế? Có khi đó là lí do ông bị cảm đấy.”
“...Cái đó thì tôi thừa biết.”
“ Đến khi tắm xong rồi mới biết à?”
“Thằng ngốc, do vậy mà cậu mới bị cảm đó.” Amane chỉ có nước im lặng khi bị quở trách như thế.
Như Itsuka đã nói, Amane không quan tâm đến sức khỏe của bản thân lắm.
Cụ thể hơn thì cậu không giỏi sắp xếp các thứ nên phòng cậu lộn xộn hết sức, và cậu thường ăn thức ăn mua ở cửa hàng tiện ích hay thực phẩm chức năng.
Lâu lâu thì cậu mới ăn ở ngoài.
Itsuka chỉ ngưỡng mộ ở cậu duy nhất một điểm là cậu sống một mình, không hơn không kém.
Nếu ở trong vị trí của Itsuka, ai cũng sẽ đồng ý rằng với cái lối sống đó, chẳng lạ gì khi Amane dễ bị cảm lạnh đến thế.
“Hôm nay thì đi về sớm rồi nghỉ ngơi đi. Đến thứ bảy hay chủ nhật thì đi khám bệnh đi là vừa.”
“Tôi sẽ làm thế...”
“Nếu có cô gái nào qua chăm sóc ông thì sẽ tốt biết mấy nhỉ...”
“Im đi, đừng có khoe bạn gái nữa.”
Trong khi Itsuka đang nói một cách tự hào, Amane tức giận và lấy mu bàn tay của mình đập vào hộp khăn giấy.
Thời gian trôi qua, thể trạng của cậu cũng dần tệ đi.
Dù ban đầu chỉ bị đau đầu và nghẹt mũi, bây giờ cậu được khuyến mãi thêm việc bị đau họng và sự mệt mỏi đến mức choáng váng cả người.
Sau khi tan trường, dẫu cho cậu đã tất tả chạy về nhà trong khi chỉ nhìn về phía trước, cơn cảm lạnh đã bòn rút sức lực của cậu nhiều hơn dự tính và Amane về nhà chậm hơn mọi khi.
Khi cuối cùng cũng đến lối vào của chung cư nơi mình sống, cậu bước những bước chân nặng trĩu vào bên trong thang máy, rồi dựa lưng vào tường.
“Hà....” Cậu thở hổn hển, và hơi thở của cậu cũng nóng hơn mọi khi.
Có vẻ như cậu đã ráng chịu đựng ở trường, nhưng ngay khi về đến nhà là người cậu lại bắt đầu dở chứng.
Cái cảm giác trôi nổi khi đang đi thang máy thường thì không sao, nhưng bây giờ nhờ nó mà cậu lại cảm thấy đau đớn tột cùng.
Dẫu thế, cậu vẫn đã về đến nhà.
Cái thang đã dừng lại tại tầng cậu sống, và Amane đã chậm rãi bước (hay là lết) đến phòng mình – cậu cố gắng dùng hết ý chí của mình.
Ở cuối hành lang là một cô gái tóc vàng mà cậu tưởng rằng mình sẽ không bao giờ nói chuyện cùng nữa.
Thường thì người ta sẽ tưởng cô cũng sẽ bị cảm, nhưng cô ấy vẫn khỏe mạnh như thường. Cảnh tượng này đã thể hiện rõ sự khác biệt giữa những người biết và không biết cách chăm sóc bản thân.
Mahiru đang cầm chặt chiếc ô mình đã được đưa hôm qua sau khi đã gấp lại đàng hoàng.
Có vẻ như nó đã tự tìm đường về với chủ dù Amane bảo là không cần trả lại.
“Cậu không trả thì cũng chả sao đâu.”
“Chẳng phải việc trả lại đồ đã mượn là lẽ đương nhiên-”
Cô ấy ngưng nói, hay nói đúng hơn, câu nói của cô đã bị cắt ngang khi thấy gương mặt của Amane.
“Ưm. Cậu bị... sốt... à?”
“...Không phải chuyện của cậu.”
“Canh thời gian gì mà tệ thế,” Amane cau có.
Chiếc ô là một thứ vật dụng trả hay không trả gì đều được.
Nhưng gặp cô ấy vào đúng thời điểm này chẳng tốt lành gì cả. Thông minh như cô thì chắc chắn sẽ đoán ra lí do mà cậu bị cảm.
“Nhưng do tôi mượn cái ô nên cậu mới....”
“Tôi chỉ làm thế để thỏa mãn bản thân thôi, nên đừng bận tâm.”
“Đương nhiên là phải bận tâm chứ. Do tôi mà cậu mới bị cảm mà.”
“Không phải như thế đâu. Đừng để ý đến tôi làm gì.”
Đối với Amane, quyết định hôm đó chỉ để thỏa mãn cái tôi của cậu, nên cậu ta cảm thấy lo khi làm phiền cô ấy như thế.
Mặc dầu thế, Mahiru không hề có ý định rời khỏi đó.
Người đẹp lộng lẫy này đang làm Amane mất kiên nhẫn.
“...Vậy thì được rồi. Hẹn gặp lại.”
Vì Amane không muốn bị tra hỏi thêm, cậu cố gắng thoát khỏi Mahiru đang dò xét và lo lắng.
Vừa run lẩy bẩy, cậu vừa lấy lại chiếc ô, sau đó lấy chiếc chìa khóa phòng ra. Đến đó thì mọi chuyện vẫn suôn sẻ.
Ngay khi vừa mở cửa, cơ thể cậu đột nhiên mất hết sức lực.
Có thể thả lỏng người ngay sau khi mở được cửa phòng không phải là ý hay, nhưng ngay lúc đó, cậu đã ngã về phía sau.
“Éc”, cậu nghĩ thế, dù cái hàng rào ban công đủ chắc để không bị gãy và độ cao nó đảm bảo cậu sẽ không té nhào xuống tầng trệt. “Té nhẹ một cái chắc cũng không đau lắm nhỉ...” Nghĩ thế, cậu chuẩn bị cho cơn đau sắp đến.
Nhưng có người đã kéo tay cậu lại và đưa cậu về vị trí ban đầu.
“...Đúng là cậu không để tôi yên được nhỉ.”
Giọng nói yếu ớt đó đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi chỉ trả lại thứ mình mượn thôi.”
Vì cơn sốt của cậu đang tăng, với cái đầu ong ong như thế, cậu không còn sức để chống cự nữa.
Trước khi kịp đánh giá tình huống, Mahiru đã đỡ Amane bất lực dậy và mở cửa vào nhà cậu ta.
“Xin lỗi vì đã vào mà không xin phép, nhưng đây là chuyện bất khả kháng rồi.”
Cô ấy nói với một giọng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức dù cô có nói câu đó hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
Vì Amane đã sức tàn lực kiệt, rốt cuộc cậu đã bị một người con gái cùng tuổi mình lôi vào nhà.
Không phải là một cô y tá, mà là một thiên thần đã quyết định sẽ chăm sóc cho cậu.
87 Bình luận
Còn main là Sói đầu đàn :v :v :v
Học vấn: A-.
Còn lại: E (bạn bè, nấu ăn, làm việc nhà, tán gái,...).
Còn main sắp lạc vào tim em