“…chị à, chúng ta đã nói qua chuyện này rồi mà.”
Tôi nắm lấy hai tay và đưa cho Kaede xem.
Những cây thánh giá bạc được đeo lên cả hai cổ tay và phản chiếu ánh sáng huỳnh quang trong căn phòng.
“Em không thể nào dùng khả năng này công khai được.”
Nói đúng hơn, dù có ở nơi riêng tư, tôi cũng sẽ không thể sử dụng nó. Tôi không muốn dùng đến nó.
“Chà, đúng thật.”
Có lẽ cô ấy nhận điều mà tôi chuẩn bị nói. Kaede đặt ngón tay lên môi mình rồi cười nhạt.
“Nếu em dùng thứ đó ở trong đội chị, thì chị cũng sẽ bị coi là một đội trưởng biến thái mất.”
“Chị có cần nói thẳng vậy không.”
“Đây cũng là một phần trong việc kiểm tra của em. Em cần phải chắc chắn rằng mình không tuỳ tiện sử dụng kĩ năng đó.”
Kaede ngồi lên giường, cầm lấy tay tôi và nhắc nhở.
Cô ấy nhẹ nhàng tháo những chiếc vòng tay rồi nhấn lòng bàn tay tôi vào trán cổ trong khi nhắm mắt.
Làn da của Kaede, mặc dù trắng như tuyết, nhưng sự ấm áp và mịn màng này là thứ độc nhất của con gái. Mái tóc của cô, vốn có một kết cấu khiến tôi muốn cảm nhận nó mãi mãi, đang mượt mà chà xát vào tay tôi. Dù cô ấy có kiểm tra thế này bao nhiêu lần đi nữa, tôi cũng không thể nào làm quen được. Chuyện này có hơi kích thích với tôi à.
“…này, em có hơi thắc mắc từ lâu rồi nhưng mà mấy cái kiểm tra này cần hai đứa phải ở gần nhau à?”
“Đó là cách tốt nhất để có một chẩn đoán chính xác hơn. Chị không có cách nào khác.”
Kaede trả lời không do dự.
Hừm, nếu Kaede đã nói thế thì đành vậy. Dù sao cũng chả có lý do nào để cổ bám dính lấy tôi cả.
“…được rồi, phong ấn bên trong của tuần này vẫn không có vấn đề gì cả.”
Sau một thời gian ngắn, Kaede đặt chiếc vòng tay trở lại và rời khỏi tay tôi. Có vẻ như đợt kiểm tra tuần này đã hoàn tất.
“Để chắc chắn, em có nghe thấy ‘giọng nói’ trừ lúc đi ngủ không?”
“Không có. Ngay cả trong giấc mơ, em cũng chả nhớ nó nói gì cả.”
“Ừm, vẫn không thay đổi. Thế là tốt, nhưng em không được mất cảnh giác. Nếu có gì xảy ra thì phải báo ngay cho chị biết.”
“Em biết rồi. Dẫu sao thì, đây là cái lời nguyền mà ngay cả lão cha nuôi khốn kiếp kia cũng không thể gỡ được kia mà.”
Tôi nhìn vào những chiếc dây chuyền thánh giá.
Kaede có vẻ thoả mãn với những lời của tôi và không kèm bất kì lời mỉa mai nào cả, đứng dậy nói: “Kiểm tra tuần này xong rồi nhé.”
Tôi vừa chuẩn bị đứng dậy và về lớp thì Kaede đột nhiên khựng lại ngay trước cửa phòng y tế. Cô ấy ngoài nhìn ra phía tôi và nói: “À, phải rồi.”
Một nụ cười bạo dâm nhàn nhạt trên gương mặt cổ.
“Em nên nhanh chóng nộp đơn đăng kí đội đi nếu không muốn phải đi vác hành lý đi. Không còn nhiều đứa năm nhất chưa nộp như em đâu.”
Kaede nói trong khi nghịch ngợm chiếc điện thoại. Những trừ tà sư như cô ấy dường như có năng lực để truy cập trong tin quản lý bởi Hội.
“Những người còn sót lại toàn là những kẻ phá phách thôi. Thà làm nô l-… vác hành lý của chị thì không tốt hơn à?”
Không, tôi không nghĩ vậy đâu. Ý là, hình như cô ấy vừa bảo là nô lệ thay cho vác hành lý đúng không nhỉ?
“Dẫu sao thì, dù có gây rối nhưng chúng vẫn giỏi hơn em mà.”
Biểu cảm của Kaede trong chốc lát trở nên mù mịt khi cô quan sát hồ sơ của những học viên còn sót lại.
Tôi nhìn vào điện thoại để xem có gì bất thường không nhìn chẳng có gì ở đó cả.
“Em đang làm gì đấy?”
Kaede nhìn tôi bằng con mắt kinh bỉ vì lý do nào đó.
Thông tin của hội có các hạn chế về tinh thần dựa trên ngôn ngữ được đặt lên đó. Một người còn không có bằng tạm thời như em còn lâu mới đọc hay chia sẽ mớ này được. Đây đáng lẽ phải là kiến thức phổ thông cơ mà… Chị không trách em vì kĩ năng thực hành tệ hại nhưng em lại còn cúp học lý thuyết nữa hả?”
“K, không có, tò mò sinh nông nổi thôi mà.”
Tôi hy vọng rằng thông tin được quản lý bởi Hội không bao gồm điểm của các học viên trong lớp.
Kaede nhìn lạnh tanh chằm chằm vào tôi.
"Thôi, sao cũng được. Hôm nay tha cho em đấy."
Cuối cùng, cái nụ cười bạo dâm ấy lại xuất hiện.
“Sao cũng được, tuần sau, chị sẽ dạy em rất nhiều thứ, dù em có muốn hay không đấy. Nô lệ của chị à.”
-Phải tìm một người đồng đội tử tế và an toàn càng nhanh càng tốt.
Tôi nghĩ thế sau khi Kaede bước ra khỏi phòng y tế.
6 Bình luận