Khi đứa con gái hoang của...
랏슈 지나가던 사람
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 60

0 Bình luận - Độ dài: 1,828 từ - Cập nhật:

Căn biệt thự yên tĩnh chốc lát đã tìm lại được chủ nhân.

Những người hầu trở lại trạng thái sôi nổi như lúc họ chưa từng nhìn thấy Ian.

Thế nhưng, có một sự thay đổi đáng chú ý.

Những người hầu không thể không bàn tán về nó.

"Cô có biết điều gì đã xảy ra không?"

Một trong những người hầu nói, cô ta đặt đồ giặt vào trong một cái giỏ gỗ.

Cô ấy trả lời khi bạn của cô liếc nhìn với vẻ mặt bối rối,

"Chủ nhân dường như đang cư xử khá là kỳ lạ trong những ngày này, cô có biết lý do không?"

Họ đi ra khỏi phòng giặt ủi, trên tay mỗi người cầm một giỏ.

Cô hầu gái thứ hai, người hiểu lời cô ấy thì liền cười khúc khích, cô không thể kiềm chế được tiếng cười của mình.

“Tất nhiên là tôi biết chứ. Tôi có thể nói điều đó chỉ bằng cách nhìn ngài ấy trong vòng 10 giây. Của tôi, phải không?”

Cô ấy nói trong tiếng cười khúc khích của mình.

"Chủ nhân đang yêu phu nhân đấy!"

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi những người hầu cố gắng nhịn cười mỗi khi họ nhìn thấy Ian.

Đó là bởi vì anh ấy đang tỏ ra việc mình đang bảo vệ Laritte.

Nó giống như mối tình đầu của một người vậy.

Ian nhận ra Laritte yếu ớt như thế nào sau khi anh ấy suýt nữa tấn công cô bằng thanh kiếm của mình. Cô có thể đã chết. Nó quá tàn nhẫn đối với cô.

Chuyện xảy ra vào ngày hôm nay khi Laritte và Ian cùng nhau ngồi trong khu vườn và đang thưởng thức một số món ngon.

Ian ngăn cô ấy lại khi cô ấy định ăn một chiếc bánh quy.

"Đợi đã!"

Anh cắt đôi chiếc bánh quy và kiểm tra xem có thứ gì có thể mắc vào cổ họng cô không.

Những người hầu đứng đằng sau cặp đôi cười thầm khi họ chứng kiến việc bảo vệ thái quá của anh một lần nữa.

Không nhận ra điều đó, Laritte nhìn chằm chằm vào anh ấy.

"Ian, anh không nên xen ngang khi đang ăn như vậy."

“… Ồ, vậy hả?”

Dường như cô đã hiểu sai ý của anh.

Anh lo lắng cho sự an toàn của cô. Như là khi anh yêu cô.

'Không, ta không làm những điều đáng xấu hổ như thế!'

….Hay có thể anh ấy đã làm.

Anh kìm nén lại tiếng thở dài khi trả lời.

"Bây giờ nó đã hoàn thành rồi đó, em có thể an tâm mà ăn món này rồi."

Laritte không thể hiểu được hành vi bảo vệ quá mức của anh ấy.

Dưới ánh mắt của cô, Ian luôn hành xử những điều kì quặc.

'Hôm nay Ian vẫn kỳ lạ như thường lệ. Anh ấy luôn tỏ ra hài hước bất cứ khi nào mình nhìn thấy anh ấy nhỉ.'

Cô thư thái suy nghĩ trong khi tận hưởng khoảng thời gian thoải mái.

Không cần phải nói, Ian cẩn thận tìm kiếm con đường từ dinh thự tới khu vườn, anh lo ngại rằng Laritte có thể vấp phải một tảng đá vỡ và bị thương ở đầu.

Thậm chí, anh còn chuẩn bị tinh thần để ngăn chặn thảm kịch như vậy.

Trong khi đó, Laritte liếc nhìn các hiệp sĩ đang tập cưỡi ngựa vượt qua các chướng ngại vật khác nhau ở phía xa.

Cô ấy hỏi Ian,

“Ian, anh có nhớ cưỡi ngựa không? Anh đã hứa sẽ dạy em trước khi đi đó.”

“À, cái đó...”

Ian nuốt nước bọt. Anh hy vọng cô sẽ quên, nhưng anh đã nhầm.

Đối với anh, cưỡi ngựa dễ như ăn bánh.

Tuy nhiên, nó dường như thực sự nguy hiểm nếu Laritte ở bên cạnh một con ngựa.

Laritte hỏi lại, sự thiếu kiên nhẫn bao trùm giọng điệu của cô ấy.

"Anh còn phải cần có thời gian để lấy ngựa và dụng cụ sao?"

Không có chuyện gì cả. Anh ấy đã liên hệ với trại ngựa và chọn một con ngựa cho Laritte.

Đã lâu rồi từ khi một thợ rèn thân cận với Ian thiết kế dành riêng cho Laritte.

Vấn đề duy nhất là sự miễn cưỡng của Ian.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Laritte không kiểm soát được tốc độ của con ngựa và rơi xuống vách đá chứ?

Thỉnh thoảng vẫn có báo cáo rằng về việc một hiệp sĩ chết do mất điều khiển ngựa.

Laritte dường như lo lắng khi Ian do dự.

"Có vấn đề gì không?"

"Nó……"

Laritte nghĩ rằng vấn đề là do chính cô ấy.

Cưỡi ngựa!

Đó là giấc mơ của cô khi học được một kỹ năng như vậy.

“Không có gì là ổn với em chứ, phải không? Chỉ đàn ông mới được cưỡi ngựa. Sẽ tốt hơn nếu em cao hơn mét bảy nhỉ.”

Laritte đang lẩm bẩm một cách buồn bã, thật khó để Ian tiếp tục ý định của mình.

Cuối cùng, anh ấy thở dài và thú nhận.

“Không, mọi thứ đã được chuẩn bị. Ta có thể cử người đến thợ rèn để lấy dụng cụ, đợi một ngày thôi ”.

"Ồ vậy ư? Thật tuyệt."

Laritte cười ảm đạm như thường ngày.

Nhưng anh biết cô rất vui khi biết tin.

Anh không thể dừng thích cô ấy hơn.

Ian gặp Ava sau khi tách khỏi Laritte.

"Bảo mẫu. Bà có thể hỏi thợ rèn dụng cụ của Laritte không? Ta đã đưa ra yêu cầu vào lần cuối cùng khi ta đến thăm anh ấy.”

"Chắc chắn rồi. Chúng tôi đã nhận được một số bức thư quan trọng. Ngài hãy đọc chúng, thưa ngài?”

Anh ấy nhận được hai phong bì vàng. Cả hai người đều xuất phát từ hoàng cung.

Cung điện Hoàng gia là nơi ở của Hoàng hậu Iassa. Bà là người phụ nữ muốn hủy hoại công quốc của Ian.

Ian bật cười, nhếch mép lạnh lùng.

Nhìn thấy bức thư đã khiến anh khó chịu.

Chỉ có lá thư đầu tiên là được niêm phong. Ngay sau đó, vẻ miễn cưỡng biến mất trên khuôn mặt anh ta.

"Ồ, ta tự hỏi nó viết cái gì."

Bức thư đầu tiên từ cung điện hoàng gia gửi đến dinh thự của Reinhardt, nó là một lời mời liên quan đến một cuộc gặp gỡ trao đổi.

Ian xác nhận con dấu của Hoàng đế trên lời mời.

Con dấu này thuộc quyền sở hữu của Hoàng hậu do Hoàng đế đã ốm bệnh.

“Cuộc họp mặt sẽ được tổ chức vào tháng Năm.”

Ian lẩm bẩm bằng một giọng buồn ngủ.

Chỉ 30 người có địa vị cao mới đủ điều kiện tham gia cuộc họp vào tháng 5, ngay cả trong tầng lớp đặc quyền của đế chế Iassa.

Thật buồn cười khi tưởng tượng cảnh Hoàng hậu niêm phong lời mời dành cho Ian.

Dù có ghét Ian đến đâu, bà ta cũng không được phép bỏ qua tên của anh trong số 30 người.

Ava cũng biết về cuộc họp. Bà vừa nói vừa đi qua hành lang bên cạnh anh.

“Tháng Năm không còn lâu lắm. Cảm giác như mùa đông trước vậy ”.

Cuộc gặp mặt tổ chức vào tháng 5 là một sự kiện lớn hàng năm của Đế chế.

Đó là một bữa tiệc được tổ chức khoảng 10 ngày trong hoàng cung, nơi những người có địa vị được mời từ khắp nơi trên đất nước.

Gia đình hoàng gia Mirnoa vượt biển cũng tham gia sự kiện này.

Thậm chí một số thầy phù thủy với sức mạnh ngoài sức tưởng tượng.

Cuộc họp chủ yếu được tổ chức cho các quý tộc sẵn sàng hợp tác với các quý tộc khác.

“Lạy Chúa, Ngài định làm gì lần này thế? Ngài có muốn tham gia không? ”

Thật tiếc cho những quý tộc tầng lớp hạ lưu, những người không được phép tham gia.

Ian được mọi người trong bữa tiệc tôn trọng và điều đó chưa bao giờ khiến bà ấy thất vọng.

Sự phản đối của người ngoại quốc khi Ian vắng mặt sẽ chỉ khiến Hoàng hậu bối rối.

Thực tế, Hoàng hậu đã chịu đủ tổn thất vì sự vắng mặt của Ian suốt 3 năm qua.

Ian gấp lời mời làm đôi.

“Laritte không thích ra ngoài nhiều. Ta không muốn cô ấy vô cớ chạm mặt với Hoàng hậu.”

Bây giờ, bức thư thứ hai từ cung điện nói về điều gì?

Một nữ hiệp sĩ trong bộ đồng phục trang nghiêm chạy dọc hành lang yên tĩnh. Đó là Redra Reikla.

"Thủ lĩnh!"

Anh chớp mắt với cô trong khi gỡ bỏ con dấu của bức thư thứ hai.

"Có chuyện gì vậy?"

“Cô ấy……!”

Tim Ian đập loạn nhịp khi nghe từ này. Anh thúc giục Redra.

"Chuyện gì đã xảy ra thế? Laritte bị làm sao vậy? ”

"Điều đó……."

“Nói đi! Bây giờ!"

Redra do dự.

"Phu nhân bị thương ở đầu gối trong phòng của cô ấy."

Có một lý do khiến cô ấy do dự rất nhiều.

Ian yêu cầu Redra báo cáo bất cứ khi nào Laritte bị thương. Ngay cả về những vết thương nhỏ nhất.

Vì vậy, Redra đã đến để báo cáo, nhưng băn khoăn không biết có nên nói điều này không.

"Đó không phải là một chấn thương lớn chứ?"

"Không. Tôi đã gọi người hầu và yêu cầu họ bôi các loại thảo mộc cần thiết ”.

"Đó là một cách chữa trị khá nhẹ nhàng, Nó không làm tổn thương Laritte, phải không? Cô ấy không khóc phải không? ”

Redra bình tĩnh trả lời những câu hỏi kích động của anh.

“Tôi không thể biết cô ấy có đau không vì cô ấy không có biểu hiện khác thường nào cả. Và, đó là một vết thương rất nhỏ.”

“Đã bao lâu rồi cô ấy không bị ngã? Cô không nên để cô ấy một mình được.”

Anh ấy kêu Redra quay trở lại, anh nghĩ rằng anh nên đến thăm Laritte sau.

Anh nghe thấy tiếng cười khúc khích bên cạnh mình. Anh quay đầu lại thì thấy Ava đang che miệng bằng đôi tay nhăn nheo.

"Chủ nhân của tôi đang lo lắng về phu nhân."

"Đừng có giễu cợt ta."

"Ngài không phải nên đi gặp cô ấy ngay bây giờ sao?"

Anh nén lại một tiếng thở dài.

Mọi người đều sợ anh ấy. Anh muốn nói rằng Ava là người duy nhất đối xử với anh như một đứa trẻ, nhưng anh đã ngừng lại.

Đó là bởi vì có một người khác cũng nghĩ như Ava.

Laritte.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận