Quỷ Vương là thầy giáo?
Prianist Crepe. Prianist
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phụ truyện

Phụ truyện 14.2: Phần Fujima 1

2 Bình luận - Độ dài: 2,685 từ - Cập nhật:

(Góc nhìn của Fujima)

Đã ba năm từ cái sự kiện khốn khiếp đó rồi à... Tôi dồn sức để vác đống đồ trong khi nghĩ vậy. Trải qua một thời gian dài như vậy như tôi vẫn không quên dù chỉ một chút kí ức về kiếp trước... 

Tôi từng là một tên học sinh nghiêm túc tên Fujima Kotarou. Thành tích học tập không xuất sắc nhưng vẫn thuộc loại giỏi. Thể thao thì dù chẳng ai ngoài người nhà biết nhưng là quán quân võ thuật của rất nhiều loại võ khác nhau.

Việc đoạt được giải nhất không có gì là bất ngờ khi tôi là con trai của một gia đình có truyền thống võ thuật cực kì lâu năm. Nhắc đến võ thuật ở Nhật Bản thì không thể không nhắc đến gia tộc Kotarou... Nghe thật đáng tự hào nhưng tôi chỉ muốn nhổ một bãi nước bọt vào cái dòng họ chết tiệt đó...

Từ lúc lọt lòng thì thứ đầu tiên họ dạy tôi là sống độc lập và kỉ cương. Bước một là họ sẽ tống cổ mẹ tôi ra khỏi nhà, cấm tiệt tôi gặp bà. Kỉ cương cái khỉ gì chứ? Chẳng qua họ coi mẹ tôi như là một cái máy đẻ thôi! Khi tôi đã lớn họ cũng không gọi mẹ về. Mỗi lần tôi hỏi thì luôn nói dối rằng họ vẫn chu cấp cho mẹ đầy đủ... Tôi cũng đã tin là thế cho đến khi tôi tận mắt thấy tình trạng sống tồi tệ của bà trong một lần trốn ra khỏi cái nhà để thăm bà.

Khi đã đủ tuổi thiếu niên thì họ cho tôi vào võ đường chuyên dành cho người lớn và bắt tôi phải luyện tập theo cái kiểu ở đó. Đó cũng là khởi đầu cho cuộc đời khốn nạn, chẳng thua kém địa ngục của tôi... 

Phải kéo cơ thể tới cực hạn, nhồi vào đầu hàng chục thứ võ khác nhau. Tập không đủ sẽ bị phạt, quên cái gì sẽ phải luyện xuyên đêm cấm ngủ. Nghỉ ngơi quá nhiều sẽ bị đánh… 

Tôi luôn mặc đồ dài để che mấy vết thâm hằn vốn là vết tích của việc tập luyện nghiêm khắc đó. Nhưng mà nhờ mấy ngày tháng đó mà tôi đã dễ dàng đạt được đỉnh cao võ thuật... Mấy đối thủ cùng tuổi chỉ là một đám gà con so với tôi nên quán quân là chuyện đương nhiên.

Tôi có chút biết ơn... nhưng phần lớn là căm phẫn bởi họ đã luôn đánh tôi tới thừa sống thiếu chết nếu tôi lơ là dù chỉ nửa giây. Bất chấp việc tôi trông kiệt quệ hay nài nỉ thế nào đi nữa, họ sẽ luôn ép tôi tập luyện... ép tôi phải đánh và bị đánh… Lần nào tôi cũng quay về phòng người đầy thương tích... Cảm giác đau đớn dằn vặt khắp cơ thể... Nói tôi lớn lên với đau đớn cũng không ngoa...

Biết bao đêm tôi trằn trọc không ngủ được nên phải kiếm việc gì đó giải khuây như đọc sách dạy võ thuật... Thứ duy nhất tồn tại trong cái nhà đó mà không cần phải động tay động chân. Từ đó mà tôi bị cận luôn. Rồi kết hợp với tính khí nghiêm túc mà tôi toả ra thì lúc đi học chẳng ai muốn kết bạn với tôi... Khiến tôi luôn cô đơn...

Chưa kể là mới gần đây, một người phụ nữ khác đang được bố tôi dắt về. Ông ta thật sự muốn hành hạ thêm một sinh linh khác mới vừa lòng à…

Không có gì trong cả cuộc đời của kẻ mang tên Fujima Kotarou là tốt đẹp... Một cuộc đời luôn cô đơn... luôn đau khổ… Nhưng mà... khi đã bị chuyển sinh rồi tôi mới hiểu... Tất cả những thứ đó không là gì so với cái địa ngục đang bủa vây tôi...

Hiện tại, tôi là Fujiri Sen Umius, một quỷ nhân. Từ lúc sinh ra ở thế giới này, bố mẹ tôi đã nhìn tôi với vẻ phiền phức trên mặt… Bọn họ hoàn toàn mặc kệ mọi nhu cầu của tôi. Chỉ khi tôi gào đến khản cổ vì đói thì mới được cho bú một chút sữa... 

Việc khiến họ thích thú hơn hẳn là đắm mình trong xì gà, rượu chè, thậm chí đến cả một thứ gì đó giống ma tuý... Mỗi khi hưng phấn lên vì mấy thứ chất kích thích đó thì họ lại làm chuyện đồi truỵ ngay trước mắt tôi.

Nơi được gọi là cái nhà của tôi chẳng khác gì một cái bãi rác vương vãi chất gây nghiện, sặc mùi xì gà và nhớp nháp rượu cũ bị đổ… Nghĩ tới việc mình được sinh ra bởi hai con nghiện trong cơn “hưng phấn” khiến tôi muốn nôn mửa... À không... Tôi đã nôn mửa mấy lần kể từ khi cái cơ thể này biết cách làm việc đó rồi...

Tôi muốn thoát khỏi đây... Với cái khao khát đó mà tôi cố học lượm lặt ngôn ngữ từ hai con nghiện này. Thật may là tôi đã làm được bằng cách nào đó... Có lẽ là nhờ cái cơ thể phi nhân loại này. Nếu tôi không nhầm thì dựa trên tộc của bố mẹ tôi thì tôi cũng là một Michzt... Tôi không rõ rốt cuộc cái tộc này làm được gì nhưng có vẻ như nó sẽ giữ được ngoại hình rất trẻ... 

Hai "phụ huynh" của tôi, trông như hai đứa trẻ tám tuổi, mà đi làm trò đồi truỵ với rượu chè cùng ma tuý... Chết tiệt... Hự... Càng nhớ lại tôi càng muốn nôn mửa trước cái sự gớm ghiếc kinh hoàng này.

Lên hai, bố mẹ tôi gông cổ tôi lại và dắt tôi đặt ngoài phố. Hai kẻ này đã muốn bán tôi... Tôi có cảm xúc lẫn lộn về việc này, vừa kinh tởm tột cùng của hai kẻ không đáng gọi là bậc sinh thành này, vừa vui vì tôi sắp thoát khỏi cảnh tra tấn tinh thần bởi cặp vợ chồng khốn khiếp này.

Nhanh chóng, tôi đã được mua lại. Tên mua lại tôi là một tên vô lại cực kì bạo lực. Hắn đánh đập tôi dã man, khiến tôi nghĩ mình đã chết không biết bao nhiêu lần rồi... Nếu không quá quen với việc bị hành hạ thì tôi hẳn đã chết lâu rồi. Nhưng... tôi còn sống để làm cái quái quỉ gì chứ... Tôi chỉ muốn chết quách đi thôi... Nhưng dù có chọc tức tên chủ nhân bao nhiêu hắn vẫn luôn đủ tỉnh táo để không đập chết tôi....

Chết tiệt... Chết tiệt... Chết tiệt! Tại sao tôi lại phải sống trong địa ngục không ngừng vậy!?

Tôi đã làm cái quái gì sai ở kiếp trước để nhận lấy hình phạt vô nhân tính này!? Tôi luôn nghe lời bố... Tôi chẳng bỏ cuộc dù bị đánh đập tới bán sống bán chết đi chăng nữa… Cớ sao bây giờ tôi lại phải tiếp tục chịu đòn? Đến mức chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần!?

Tôi chưa từng thực sự ghét lão bố của mình... luôn thương yêu mẹ tôi... Cớ sao bây giờ tôi lại được sinh ra bởi hai kẻ vô đạo đức và bị đối xử như một mớ rác!?

Tôi không muốn sống nữa... Thế tại sao tôi cũng không thể chết được vậy!? Dẫu có cố tự tử thì tên chủ vẫn luôn ngăn cản được... Ngày này qua ngày khác... bị dày vò... bị chà đạp...

Cuộc sống khốn cùng của tôi chỉ biết làm việc cho tên chủ. Ăn... Làm... Bị đánh... Ngủ... Tôi lập đi lập lại cuộc sống vô vị... tàn ác này...  Dẫu có ngoan ngoãn đến mấy thì tên chủ nhiều lúc sẽ quay về say xỉn rồi đập cho tôi thừa sống thiếu chết.

Tôi không còn quan tâm nữa... Sẽ chẳng có sự cứu rỗi nào cho tôi cả... Từ kiếp trước đến kiếp này, chẳng có ai yêu mến tôi cả mà...

———————————————————

Tôi đã làm xong công việc của ngày hôm nay. Lẳng lặng, tôi lẻn vào quán rượu để lại đi thu lượm chai rượu của mấy tên uống dở trong một cái quán rượu nọ. Có lẽ thừa hưởng từ thứ sinh vật đáng tởm đã sinh ra tôi... Tôi rất thích uống thứ này. Nhưng càng uống tôi chỉ thấy càng tỉnh táo hơn... càng muốn chết hơn...

“Này chủ quán, dạo này có tin đồn hấp dẫn nào không?”

Một tên đàn ông có vẻ đang khá chán hỏi chủ quán rượu. Quán rượu ở thế giới này luôn là một nơi trao đổi thông tin vô cùng hiệu quả. Các chủ quán rượu luôn là những người biết trước mọi tin tức. Ông chủ của quán này có vẻ đặc biệt giỏi vì tôi hay thấy có mấy người mặc đồ sang trọng trò chuyện với ông ta nhưng tên đang nói chuyện với ông ta chỉ là một gã đàn ông công nhân bình thường. 

Giờ có về thì cũng chỉ bị đánh nhiều hơn... Thôi thì ở lại nghe ngóng chút...

“Cái tên này... Anh có biết thông tin không phải miễn phí không?”

Chủ quán rượu nhăn nhó.

“Biết chứ, biết chứ! Anh cứ nói đi rồi tôi trả! Cái nào vừa túi tiền thôi.”

Trước cái sự năn nỉ của người đàn ông, chủ quán chán nản lắc đầu và thở dài nhưng ông ấy vẫn nói tiếp.

“Tôi có hai tin đồn cực kì thú vị nhưng hoàn toàn không có bằng chứng xác thực nào cả. Vì cậu là khách quen nên lần này tôi đãi đó.”

“Cũng tại vì nó có thể chỉ là bốc phét thôi chứ gì? Khách quen mà bị đối xử thế này... Chán!”

Người đàn ông còn làm nũng nữa. Ông ta có vẻ không được tỉnh táo lắm...

“Ai biết... Mà bớt đòi hỏi đi. Cậu đang say nên mới đòi nghe tin thôi.”

Quả nhiên là tôi đoán đúng.

“Tôi không có!”

“Đó là câu mà tên say nào cũng sẽ nói khi bị nhắc đến đấy.”

Rồi hai bọn họ cười rôm rả... Có bạn bè... tốt quá nhỉ? Tôi nhớ lại hồi đó, mình từng vô cùng ghen tị với Kujimi. Cậu ta lúc nào cũng có bạn bè quây quanh, luôn tỏa sáng rực rỡ… Tôi cũng hơi ghen tị với Aoko nữa, mặc dù tôi có cảm giác hội chị em của cô ta không được thân thiết như nhóm của Kujimi.

Một tên cô đơn như tôi chắc giống với Thầy Tsujima nhất. Thầy ấy giống tôi... Tôi tin là thế... Không phải hoàn toàn nhưng phần cốt lõi vấn đề của chúng tôi giống nhau. Mà cũng vì lẽ đó mà mà tôi lại đâm ra ghét thầy ấy… Giờ ngẫm lại, cuối cùng chỉ là tôi ghét chính bản thân mình mà thôi...

“Tin đồn đầu tiên. Cậu từng nghe về Đoàn chưa?”

“Rồi... Một tổ chức cực kì bí ẩn và nguy hiểm đúng không?”

Người đàn ông có vẻ hứng khởi khi nhắc đến vấn đề này.

“Ừ. Tôi cũng chỉ biết tới về họ như thế thôi đấy. Kẻ làm cái công việc này hơn hơn trăm năm như tôi mà không biết nhiều hơn cậu thì đủ để hiểu họ bí mật như thế nào rồi. Nếu tôi dễ dãi hơn trong việc chọn lọc một chút thì có chút tin nói rằng là bất kì ai giao kèo với Đoàn đều sẽ biến mất đó."

Chủ quán rượu nhăn mặt, xoa bóp thái dương.

“Ồ... Vậy tin đồn đầu tiên chỉ có vậy thôi đó hả?”

Người đàn ông trông thất vọng thấy rõ.

“Không... Tâm điểm ở đây là nghe nói một chỉ huy của họ đã đến Paslando. Mà còn đến một ngôi làng hẻo lánh ở vùng xa nữa.”

“Về thăm quê?”

“Không phải... bởi vì ngôi làng đó biến mất. Tôi nghĩ cậu có thể đoán được phần nào việc gì đã xảy ra."

"Ghê vậy..."

Người đàn ông vừa sửng sốt suy ngẫm vừa hớp chút rượu từ cái li của mình. Hừm... Trên thế giới này có những kẻ nguy hiểm thừa sức độc thân xóa sổ một ngôi làng à... Mà một ngôi làng hẻo lánh cũng không tha. Cái Đoàn này cũng là lũ khốn nạn... Chẳng có gì bất ngờ khi một đám như thế sẽ thống trị cái thế giới khốn nạn chẳng kém...

“Thế tin đồn thứ hai là?”

Uống xong thì người đàn ông lại hỏi tiếp.

“Cái này thì cậu nhớ giữ cho kín miệng... Dù sao nó khá là nhạy cảm, nếu để lộ sẽ hại chết người đó.”

Chủ quán rượu nghiêm túc nói.

"Đáng sợ đến thế cơ à!? Mà... tôi cũng hiểu rồi.”

Lúc đầu thì bất ngờ nhưng sau một lúc thì người đàn ông kia cũng gật đầu với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, như thể đã tỉnh rượu luôn rồi. Hai ông già này có vẻ cũng chưa đến nỗi khốn nạn nhỉ...

“Cậu biết về Quỷ Vương thứ ba mươi mốt, kẻ ngoại đạo, Kuroe Dez Drakkar chưa?”

“Rồi. Ngày nào cũng nghe mấy tên lính lác của ngài Kintsin thuyết giáo về việc nếu gặp phải gông cổ tên đó lại đau đầu muốn chết luôn ấy!”

Đúng là cái này tôi cũng có nghe qua mỗi khi đi ngang qua đám lính gác. Chúng sẽ thường khinh bỉ nhìn cái còng chân nô lệ của tôi nhưng vẫn nghiêm túc dặn dò việc đó.

“Nghe đồn là cậu ta xuất thân từ ngôi làng đó đấy.”

Vậy hắn là nạn nhân của cái Đoàn đó à?

“Cái quái?”

Người đàn ông thốt lên có phần hơi lớn tiếng. Lúc nhận ra thì ông ta tự bịt miệng mình lại, tỏ vẻ hối lỗi với chủ quán đang hơi khó chịu.

“Tin này thật sự là gần như không có chứng cứ bởi vì nó xuất phát từ mấy tên hát rong với cái trí tưởng tượng vớ vẩn của chúng. Do đó cậu nhớ kĩ là giữ im lặng vì cái mạng của cậu, cũng như mạng của mấy người sống ở khu vực quanh cái làng đó.”

“Ờ ờ, tôi biết rồi! Tôi có bao giờ làm lộ bí mật anh kể cho tôi chưa?”

Người đàn ông cười xoè nói. Nhìn chẳng đáng tin với tôi nhưng chủ quán có vẻ như có ấn tượng khác.

“Vì thế mà tôi mới dám kể cho cậu nghe đó.”

Quỷ Vương à... Tôi đã từng hỏi mấy đồng nghiệp nô lệ của mình về những kẻ này khi nghe binh lính rêu rao về ngài Quỷ Vương Kintsin. Họ kể rằng những tên đó là những quỷ nhân mang trong mình sức mạnh tối cường và sự thông thái vô biên, là người sẽ dẫn dắt quỷ tộc chiếm lấy được cả thế giới.

Mà theo lời đồn mà tôi nghe được ở đây trước đó thì Quỷ Vương được phong vị thông qua sự nảy sinh điên cuồng của những cảm giác đen tối và dơ bẩn nhất. Thế thì thật sự hợp để lãnh đạo ai đó sao... Có làm vua thì đám đó khác gì bạo quân?

Quỷ Vương xuất thân từ một ngôi làng bị phá huỷ... Hắn chắc phải hiểu được sự dơ bẩn và xấu xí của thế giới này nhỉ? Chắc là hắn sẽ đau đớn lắm... bởi tôi cũng sẽ như thế mà... Hiroe Tsujima cũng sẽ như thế… Hể? Tại sao cái tên đó lại xuất hiện trong tâm trí tôi nhỉ? Nhảm nhí thật... Thôi... đến lúc tôi về chuồng để bị đánh thôi. Hôm nay liệu tôi có chết vì đau không nhỉ?

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

thk tác giả
Xem thêm
Thanks :3
Xem thêm