• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Thiên sứ với bộ não của cá vàng.

Chương 09: Tôi đã sai ngay từ khi bắt đầu.

6 Bình luận - Độ dài: 10,141 từ - Cập nhật:

Thiên Vy đã không quên tên tôi, có lẽ là một phép màu không thể giải thích. Hình như tôi đã làm gì đó gây ấn tượng mạnh hoặc rất xấu khiến cô thiếu nữ nhớ lâu hơn bình thường. 

Vậy là có thể việc cố gắng tẩy trắng của tôi đã không thành, nhưng lại đi một bước tiến nữa về ký ức. Tức là tôi nên vui hay nên buồn nhỉ? Chả gì cả. Bởi lẽ Vy chả liên quan gì đến tôi.

"À tớ quên mất. Thôi bỏ qua đi".

Tôi không chắc giới hạn bây giờ là bao lâu nữa. Nhưng nếu Vy không quên tôi cho đến hết ngày thì tôi có thể đi một bước tiến lớn.

Ít nhất bây giờ tôi cần phải xác nhận rằng tôi trong mắt Vy là người tốt hay kẻ xấu. Nếu ấn tượng đó không mấy hay ho tôi có thể xóa nó đi sau cũng được.

"Cậu… không dỗi tớ chứ?".

“Cậu vẫn để tâm chuyện đó à? Bỏ qua đi. Mà cậu nói gì vậy? Sao tớ phải dỗi cậu chứ”.

Thiên Vy đã lau sạch nước mắt. Cô gái nở nụ cười tự nhiên để lộ hàm răng trắng muốt. Tôi không thể hiểu tâm lý phụ nữ, chỉ có thể đáp lại bằng một lời nghi vấn:

“Nhưng chẳng phải lúc đó…”.

“Không sao đâu. Cậu chỉ muốn tốt cho tớ nên mới nói vậy. Sao tớ dỗi được chứ”.

Những lời nói đó, cũng khiến tôi an tâm đi phần nào. Ít nhất bên ngoài thì cô gái đó thông cảm cho tôi. Còn bên trong có chửi bới tôi thậm tệ như nào thì không biết. Nhưng nói chung cứ thế này, chẳng mấy chốc tôi sẽ moi được thông tin mình cần.

Ấn tượng mạnh thường để lại trong ký ức khá lâu. Có lẽ đó là lý do Vy đã tạm nhớ đến tôi trong phút chống. Mà sao cũng được. 

“Vậy thì đi thôi nhỉ?”.

“Muộn học rồi đó bà”.

Thật ra cũng không quá quan trọng. Tôi cũng không có kinh nghiệm gì trong việc đi học muộn, cứ thế mà đi đường thẳng có bị phạt không nhỉ? Với Thiên Vy thì việc đó là thường xuyên, tôi chẳng rõ nhưng xem ra chẳng ai bị phạt cả. Không đó chỉ là do cô gái đó xinh đẹp thôi, còn thằng ‘đực’ như tôi, chắc chắn ngồi sổ đầu bài kèm theo một vé gọi điện về cho phụ huynh. 

Thanh niên trai tráng dám làm dám chịu. Dẹp đi. Sợ bỏ bố đi được!

“Đến trường rồi, sao không vào đi?”.

“Đang trong giờ học đó bà. Cứ thế mà vào sẽ bị phạt đó”.

“Cơ mà…”.

Thiên Vy đặt ngón tay lên má, mắt đảo qua lại như đang cố gắng nhớ lại gì đó.

“Hình như tớ vào có thể bị làm sao đâu nhỉ?”.

“Trí nhớ bà có vấn đề mà. Hôm qua bà còn phải chạy mười vòng quanh trường đó”.

“Thế cơ á”.

Thiên Vy trợn tròn mắt. Được nước, tôi lại tiếp lời. 

“Chứ còn gì nữa? Vào đến lớp bà mệt như chết đến nơi rồi đó”.

“Khiếp, mười vòng quanh trường. Chết tớ mất”.

Thiên Vy tin sái quai hàm. Ngốc nghếch đến dễ sợ. Chẳng hiểu sao cô gái sống được đến năm mười bảy tuổi trong cái xã hội người gian kẻ ác này đấy. Thật là kỳ tích mà!

“Vậy phải làm sao bây giờ? Có cách nào tránh được nó không?”.

“Không hẳn là không có”.

Tôi bắt đầu bày mưu tính kế. Kế sách huyền thoại tôi học được trong sách truyện. Trèo tường. 

Thật ra tôi có thể để Thiên Vy vào lớp trước sau đó, tôi có thể trèo vô sau. Nhưng sợ rằng đến lúc đó Thiên Vy quên mất luôn rồi thì mệt lắm. Coi như công sức của buổi sáng đổ sông đổ bể bằng sạch.

“Giúp mình với”.

Vy có lẽ cũng khá nhát gan, ghét phải nói nhưng tôi cũng thỏ đế như vậy. Dù tôi thông thạo trăm linh ba đòn đánh và một đòn đặc biệt ‘một cước là nằm’ thì đứng trước súng đạn vẫn rất run.

“Được rồi. Chúng ta sẽ đợi đến khi hết tiết, sau đó sẽ trèo tường vào”.

Tường ở đây không quá cao. Tôi có thể dễ dàng trèo qua nó. Nhưng còn cô bạn thì… Đành vậy. Phiền phức thật. Tôi quan sát một hồi, rồi nhanh chóng thu gom một số chiếc ghế hỏng vứt la liệt bên đường, kê chúng lại với nhau thành một cái bàn đạp không thể tuyệt vời hơn.

“Phải đợi đến giờ nghỉ à?”.

“Đúng! Vào giờ này rất dễ bị phát hiện”.

Tôi quyết định cùng Thiên Vy đứng đó đợi chờ. Dẫu sao thời gian Vy chậm trễ và khóc lóc thì tiết một cũng sắp hết rồi. 

Cả hai yên lặng, không khí cũng vội tĩnh lặng theo. Lâu lâu thì có một chiếc xe chạy ngang qua. Hương thơm từ những hàng quán bán đồ ăn sáng xung quanh đây cũng lụi tắt. 

Một nam đứng cạnh một nữ bên ngoài cổng trường lại còn là một nữ nhân xinh đẹp, chẳng may có ai thấy được chắc tôi sẽ không chịu nổi hiểu lầm mất. 

“Cậu. Tên của cậu?”.

Bấy giờ, Vy mới chịu xé tan không khí ngột ngạt đó. 

“Lạy mẹ. Kiên. Con là Kiên! Đây là lần thứ e nờ (N) mẹ hỏi rồi đó”.

Tôi có phóng đại hơi quá không nhỉ? Mà kệ đi Vy sẽ không nhớ đâu. Đó, Vy đang lục tìm tôi trong ký ức cùng sự vô vọng kìa. Được một hồi, cô gái giở cuốn sổ tay nhỏ ra, vội vàng tìm bên trong. Cũng không quá ngạc nhiên nếu Vy không tìm thấy bất cứ gì liên quan đến cái tên “Kiên’ trong đó.

“Không có”.

“Bỏ qua đi. Con cũng quen rồi mẹ ạ”.

“Xin… à cảm ơn nhé”.

Cô gái dường như vừa tính nói lên lời xin lỗi rồi lại đột ngột rút lại, có lẽ lời nói của tôi đã tác động một phần nhỏ nào đó. Khoảnh khắc tôi thấy bản thân mình sâu trong ánh mắt của cô gái… thì chuông trường vang lên. Thiên Vy giật mình, vội vàng quay mặt đi. Sao vậy nhỉ?

Chẳng mấy chốc những thanh âm nhộn nhịp từ bên trong đã vọng ra bên ngoài.

“Đến lúc rồi”.

Tôi ra hiệu cho chiến dịch bắt đầu. Trước hết hai người phải quẳng chiếc cặp xách nặng trình trịch sang bên kia tường, cởi bỏ chút sức nặng cho cô gái.

Đến lượt, tôi dậm một chân lên đống đổ nát được xếp trước đó, nhẹ nhàng đẩy toàn thân lên. Hai tay bám vào thành tường đẩy bụi, từ đó dùng lực từ tay nhấc bổng toàn thân. Chân còn lại nhanh chóng bám víu vào, thành công trèo lên thành tường.

“Nào nhanh lên đi”.

Tôi đã làm mẫu trước, Vy cũng vội đứng lên đống đổ nát. Nhưng mọi chuyện không được suôn sẻ như tôi. Vy quá thấp để víu vào tường, và cô cũng không đủ khoẻ. 

“Giúp mình với”.

“Đưa tay đây”.

Tôi bắt lấy đôi cánh tay bỏ trắng muốt. Giữ chặt hai tay cô gái, chân tìm một điểm để bám víu lại. Vy cũng nắm chặt lấy cổ tay tôi. Giờ chỉ cần dùng lực để nhấc bổng cô gái lên. Nhưng nó không dễ dàng như thế, Vy rất nặng.

“Hai ba”.

Không còn cách nào khác, tôi dốc toàn lực, kéo một cú thật mạnh. Nhưng nó cũng vô tình khiến chân tôi mất chỗ bám. Vào khoảnh khắc cuối cùng, tôi chỉ có thể nhớ rằng mình đang ngả về phía sau.

Điều đó đồng nghĩa với việc, Vy cũng sẽ ngã theo. Toàn thân rơi tự do theo trọng lực, nếu chẳng may dưới đất có cục đá chắc tôi sẽ nghẻo mất. Cái chết chạy vụt qua tâm trí tôi như vậy đó. Nhưng may thay tôi chỉ rơi một bụi cây.

“A. A. A”.

Tôi ngã ụp vào đó, cả tấm lưng nằm đè lên những cánh cây gỗ đau đớn vô cùng. Và điều tệ hơn là, Thiên Vy theo quán tính cũng đổ sụp vào người tôi. Trọng lượng từ hai cơ thể bẻ nát toàn bộ cành cây ở đó. Nhưng người chịu sát thương từ vô vàn dằm gỗ chỉ có mình tôi thôi.  

Trước cơn đau khuôn mặt hai bọn tôi chạm nhau, gần hơn bao giờ hết. Đến nỗi tôi có thể cảm nhận hơi thở, tiếng tim đập qua hai lồng ngực.

Khi lý trí vẫn còn tỉnh táo, dù có đau đến mấy, tôi cũng phải cố đẩy Vy ra khỏi người.

“Xin… xin lỗi”.

Toàn thân tôi quằn quại không nói lên lời, chỉ có thể kìm nén cơn đau mà không oà lên như một đứa trẻ. 

“Ặc ặc ặc”.

Vừa đau, vừa nghĩ đến sĩ diện. Tôi vẫn phải cố nhấc bản thân mình ngồi dậy. Hay đưa ra sau vội phủ đi toàn bộ những thứ linh tinh đang cắm ở lưng.

“Đau chết mất”.

“Xin lỗi, là lỗi của tớ”.

“Không. Là lỗi của tớ”.

Cũng chẳng rõ là lỗi của ai nữa. Xét thế nào thì có là của ai cũng không quan trọng. Vì người đau chỉ có tôi. 

“Aa”.

Tôi nhổ chiếc dằm cuối cùng còn đâm vào người, cơn đau buốt qua dây thần kinh mà chạy thẳng lên não. Toàn thân lại tiếp tục quằn quại đau đớn.

“Chết tiệt, chết tiệt, Chết tiệt”.

Đau đau, đau muốn chết đi sống lại. Đau mà tôi quên luôn cả mình đang ở trước mặt con gái.

“Cậu, ổn chứ. Có cần đến phòng y tế thôi”.

“Không”.

Cố giữ cho mình chút thể diện, tôi đứng bật dậy. Trước ánh mặt lo lắng của Vy, tôi cố vẽ lên môi một nụ cười méo mó.

“Thế… thế này… muỗi”.

Tôi biết, toàn thân mình vẫn còn đang run rẩy vì đau. Đúng là cơ thể mình đã yếu đi rất nhiều rồi. Trước đây tôi có thể chịu được gấp mười lần như vậy.

“Có thực sự ổn không vậy?”.

“Nói nhiều vậy, nhanh vào lớp kẻo muộn bây giờ”.

Tôi đưa tay kéo Thiên Vy đứng dậy. Đợi cho cô gái phủ hết bụi trên áo, cả hai mới loạng choạng vào trong.

“Quả nhiên cậu cần đến phòng y tế mà”.

“Không là không”.

Tôi cương quyết không nghe theo lời mách bảo của Vy dù bản thân vừa mới đi húc đầu vào tường. 

“Không cần quan tâm đến con đâu mẹ ạ”.

Cuối cùng thì tôi cũng lết xác được về lớp ngay trước khi tiết học thứ hai bắt đầu. Cũng may là không bị ai phát hiện, nếu không với bộ dạng này mà ăn phạt chắc chết thật mất.

Thiên Vy nhanh chóng thu hút được sự chú ý của cả lớp, nên cũng không ai nhận ra tôi đi muộn cả, dù tôi có ngồi ngay cạnh cô ấy. Dẫu sao tên ngốc giữ sổ đầu bài, cũng bị Vy hớp hồn rồi, để ý gì chứ.

“Chết rồi. Quên…”

Trước khi nói nên lời, tôi quăng một chiếc bút bi lên bàn của Vy. Lần lượt, đến tẩy, thước kẻ, và toàn bộ đồ dùng cần thiết.

“Cho cậu mượn đó”.

“À cảm ơn nhé”.

“Chuyện thường xuyên thôi mà”.

Cũng chẳng biết cô có nhớ tôi là người duy nhất lạnh lùng với Thiên Vy trong việc này không. Thôi kệ cứ nhận vơ về mình đi.

Tiết học bắt đầu cùng sự yên lặng bao trùm. Sợ rằng Vy sẽ quên tôi nên phải làm gì đó. Cách giao tiếp duy nhất hiệu quả trong trường hợp không muốn bị cô phát hiện là ghi quá giấy.

Tôi cũng không ngại xé trang cuối của quyển vở viết gì lên đó rồi vo viên lại ném qua cho cô gái. Nhưng nói gì đây ta. 

“Cậu thích học không?”.

Nhận được lời nhắn, Vy liền quay về phía tôi. Khoảnh khắc đó, tôi thấy khuôn mặt xinh đẹp có phần đỏ lên bất thường. Cô thiếu nữ có vấn đề về sức khoẻ à. Nhưng rồi cũng rất nhanh chóng, Vy quay ngắt đi, cô viết lời nhắn vào tờ giấy liền chuyển lại cho tôi.

“Không”.

“Vậy cậu thích gì?”.

Vy đọc lời nhắn của tôi xong, cô gái ngẫm nghĩ một lúc lâu mới hồi đó. Thường thì nói đến sở thích một số người sẽ rất khó nói, có thể nó hơi kỳ cục hoặc… Vy không hề có nó.

“Một, bữa cơm gia đình”.

Trái ngược với dự đoán của tôi, Vy lại muốn một thứ hết sức giản đơn. Một bữa cơm gia đình vào buổi tối, đó cũng là lúc mẹ cô đã ra khỏi nhà. Vậy nên Vy mới thèm khát nó đến như vậy. Vậy nên mọi dự đoán của tôi đang đi đúng hướng. Bố cô ấy là một giáo viên cấp một, ông ấy có thể áp đặt điểm số lên con gái mình và bắt cô ấy học dù bản thân không hề muốn.

Đó là lý do Vy sợ hãi mỗi tối về nhà. Và cảm thấy thật bình yên vào sáng hôm sau, nên cô thường xuyên đi muộn khi mẹ cô chưa kịp tỉnh giấc. Hoặc cô quên thật và tất cả những gì tôi nói chỉ là bịa đặt.

“Chỉ vậy thôi à?”.

Vy hồi đáp mà không nghĩ ngợi gì nhiều.

“Um”.

Có lẽ Vy thực sự thèm một bữa cơm nồng ấm, không như tôi… Không đợi tôi tiếp chuyện, Vy đã tự xé mảnh giấy cuối vở hỏi lại tôi. 

“Vậy còn cậu?”.

Tôi thích gì sao? Nếu trả lời rằng ‘con thích ăn cơm một mình’ thì lại đối lập với Vy quá. Vậy nên tôi sẽ chỉ đáp ngắn gọn.

“Ngủ”.

“Chỉ vậy thôi sao?”.

 “Ừ’.

Tôi cũng không rõ nữa, nhưng buổi đi chơi hôm qua cũng không đến nỗi quá tệ. Chỉ tiếc là bọn chúng bình thường một chút chắc tôi sẽ nghiện sinh hoạt câu lạc bộ mất. 

“Cậu biết nấu ăn không?”.

“Có”.

Nếu tôi không biết thì cả nhà chết đói mất. Con nhỏ ở nhà lười chảy thây, ăn hại vô dụng, ba mẹ cũng không thường xuyên về. Chẳng biết từ bao giờ, tôi bị cuốn vào cuộc trò chuyện qua giấy đó. Và từ một người đặt câu hỏi, tôi trở thành một người trả lời. Cũng đơn thuần là tôi cũng nắm đa phần thông tin về gia đình cô, về giờ giấc thường xuyên. Dường như những thứ đó moi được từ lão Sơn khiến tôi trở thành biến thái theo dõi nhà người khác.

“Có em gái”.

“Cậu có chiều nó không?”.

“Hơn tiên”.

Thiên Vy bật cười.

“Có anh em thích nhỉ. Kiên hẳn là người một anh tốt”.

“Tốt gì mà tốt. Chưa đến lúc phải đá đít nó ra khỏi nhà may rồi”. 

Có lẽ Vy rất thích có người chia sẻ. Cũng vì thế mà cô cũng chẳng ghi bài chút nào. Thiên Vy nói rằng cô chẳng thích học, nhưng kéo cô làm việc riêng thế này cũng không hay cho lắm. Dẫu sao tôi cũng chưa từng thích điều đó, là chỉ bắt buộc phải học bằng không sẽ xách đồ đạc ra gầm cầu ngủ.

Toàn bộ hai tiết học trôi qua, tôi cũng chẳng học hành gì cả. Dẫu sao chép bài trên lớp cũng chỉ rảnh tay mới làm, tôi cũng không mấy quan tâm lắm. Cơ mà sao lâu thế nhỉ.

Thiên Vy có lẽ đang nghĩ gì đó, cô muốn hỏi tôi nhưng rồi lại dựt lại. Những mảnh nhắn nhủ gửi vào giấy cất lại vào trong người. Hành động vậy là sao nhỉ? Sau một hồi chần chừ, cuối cùng lời cũng được chuyển qua cho tôi.

“Cậu đã thích ai chưa?”.

“Không bao giờ”.

Một phút dối lòng bắt đầu.

“Tại sao vậy?”.

“Không thích. Phiền phức”.

Cô ấy chỉ cần biết thế thôi, biết nhiều quá không tốt đâu.

“Tại sao thế?”.

“Không thích!”.

“Tại sao không thích?”.

Hỏi cùn thế nhỉ?

“Không thích là không thích”.

Trước vẻ cau có của tôi, Vy lại hết sức vui vẻ. Cô gái cười khúc khích một cách thật nhẹ nhàng, nhìn mà thấy ghét. Chết tiệt, ai đó có thể kết thúc vụ này được không? Cơ mà nãy giờ Vy nói chuyện với tôi có phần cởi mở hơn chút.

“Đẹp trai vậy mà”.

“Kệ người ta”.

“Thô lỗ. Hổng ai yêu chứ gì?”.

“Thì sao?”.

Muốn đánh nhau à? Cần thiết hẹn nhau ngoài cổng trường, làm kèo giao lưu võ thuật. Chấp cái lưng bị thương, tôi cũng đang hăng máu lắm rồi đây. Cơ mà để con trai đánh con gái thì không hay ho lắm vậy nên tôi sẽ mặc định phần thắng về mình. Khỏi cần quỳ gối xin lỗi.

Thiên Vy thì lại trái ngược, cô chỉ ngồi đó cười. Hai đôi má hồng ửng đỏ lên, chắc do cười nhiều quá. Tôi không rõ nữa.

Cứ như thế, thời gian trôi qua, cả những giờ nghỉ giải lao và ăn trưa tôi cũng nhất quyết không rời khỏi cô nửa bước. Nếu ai đó hỏi ‘lấy đâu ra lắm chuyện mà chuyện cả ngày từ sáng đến chiều thế”. Thì tôi sẽ đáp lại “Trí nhớ con bé đó có vấn đề nên hỏi đi hỏi lại một chuyện”.

Thật vậy đó, khoảng chừng một tiếng Vy sẽ lại hỏi những câu tôi đã trả lời trước đó. Cơ mà tôi cũng rất vui lòng đáp lại một lần nữa.

“Cả lớp chuyển điền vào tờ nguyện vọng học nghề nhé, bắt đầu học từ ngay mai luôn”.

“Cậu định học nghề gì vậy?”.

“Đương nhiên là nghề tin rồi”.

Giờ còn ai học nghề thêu nữa. Có một chút kỹ thuật máy tình dù không giỏi vẫn là tốt hơn mà. Cũng không hề có ngoại lệ, cả lớp tôi đều điền học tin nhé. 

Bọn tôi lại tiếp tục nói chuyện riêng. Đến tiết hai của buổi chiều, tôi mới thực sự có can đảm để nói lên điều mình muốn.

“Chiều nay, cậu có rảnh không?”.

“Có”. Vy rất nhanh trả lời tôi.

“Vậy, tớ có thể về nhà cậu không?”.

Vy đọc được lời nhắn, nụ cười khúc khích bỗng chợt tắt. Tâm trạng vui vẻ lúc trước liền thay đổi. Cô gái đặt bút viết nhưng lại dừng lại, như muốn ngẫm nghĩ thêm rồi mới gửi nó cho tôi.

“Để làm gì?”.

“Học nhóm. Mai có kiểm tra vật lý đó”.

Vy cũng không giỏi ở các môn tự nhiên, những môn xã hội cần phải học thuộc nên cũng không mấy khả quan cho lắm. Lời đề nghị này nếu được chấp thuận, tôi sẽ tự mình có được kha khá thông tin hữu ích. Dù sao có một định lý là ‘mẹ bạn sẽ hạn chế đánh bạn nếu có bạn của bạn qua học nhóm’. Hoặc tôi sẽ tự mình làm điều gì đó ngu ngốc…

Dù sao sáng nay tôi cũng tự tiện xông vào nhà của Vy. Chắc sẽ không sao đâu. Dù giới tính và độ tuổi có không phù hợp để dắt bạn về nhà cho lắm. Nhưng dẫu sao cũng có bố Vy ở nhà. Vậy nên lời đề nghị này, e rằng Thiên Vy khó lòng mà từ chối.

Thiên Vy nãy giờ suy nghĩ cũng khá lâu, miệng vừa cắn môi, bút gõ lạch cạch. 

“Được không vậy?”.

Tôi sốt rốt, thúc thêm một câu hỏi nữa. Buộc lòng, Vy phải đưa ra câu trả lời.

“Cũng được”.

Không nằm ngoài dự đoán của tôi.

“Vậy hẹn cậu sau giờ học nhé”.

Tan học, tôi và Thiên Vy như hôm trước sẽ ngồi lại lớp một chút. Cả hai đều không có gì phải vội vàng như bọn chúng. Mười phút cho sân trường vơi bớt, tôi mới xuất phát.

“Làm cái mặt thấy ghét vậy. Đây có phải lần đầu tớ về nhà cậu đâu”.

“Vậy hả. Có gì đâu, mình nghĩ quẩn ấy mà”.

Vy xem ra có phần hơi lo lắng nhưng nghe tôi nói vậy cũng vội nở nụ cười.

“Thôi nào mình về thôi”.

Tôi ngỏ lời muốn cầm cặp sách hộ Thiên Vy. Nhưng rồi thói ga lăng đã hại bản thân mình. Ngay khi nhấc nó lên, toàn thân tôi đổ sụp về một bên. Tôi không ngờ, cái cặp to tổ bố lại có thể nặng đến thế.

“Gì mà nặng dữ vậy. Cậu bỏ nguyên con voi vô thứ này à?”.

“Hí hí. Sao mà yếu thế”.

Thật cũng không hẳn, là do tôi chưa chuẩn bị tinh thần thôi. Mà vác nó cũng tốn sức lắm đấy, vậy nên lại bỏ sỹ diện xuống vậy.

“Thôi tự mình xách đi bà. Con chịu”.

“Con trai gì mà tồi vậy ta”.

“Con là con gái. Mai mua váy mặc luôn”.

Tôi vác cặp của bản thân mình đi ra ngoài cửa. Vy cũng loạng choạng theo sau.

“Cơ mà. Chiều nay bố bà có ở nhà không?”.

“Có”.

“Vậy sao? Có thể đây là lần đầu tiên con gặp bố bà đó”.

“Chẳng phải trước đó, cậu vẫn về nhà tớ à?”.

“Nhưng có lần nào gặp bố bà đâu”.

“Vậy hả?”.

Thiên Vy hỏi lại với một chút hụt hẫng.

“Yên tâm đi. Con qua học nhóm thôi không làm điều mờ ám gì đâu”.

“Thứ mờ ám là thứ gì vậy?”.

Xem ra Vy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều về việc một nam một chút rủ nhau về nhà. Một tờ giấy trắng chưa bị vấy bẩn hay cố tình giả ngốc vậy.

“Như kiểu: Phá phách các thứ, hay rủ nhau hút tệ nạn”.

“Eo. Nghĩ gì vậy?”.

“Ví dụ thôi bà. Nói chung không sao đâu”.

Trước những lời của tôi, Thiên Vy cũng có phần an phần nào. 

Tôi đi vào một con ngõ nhỏ. Vẫn cái bẩn thỉu, kinh tởm chẳng biết từ khi nào đã trở nên quen thuộc đó. Hít khói bụi xe chưa đủ, một mùi hương tởm lợm lại xộc thẳng vào mũi khiến đầu óc quay cuồng.

“Lẹ lên”.

“Được rồi”.

Hai người bọn tôi đi sâu vào bên trong. Căn nhà cũ kỹ của Thiên Vy sớm hiện ra trước mắt. Khác với lần trước, khi có tôi ở bên cạnh, cô gái không dám trưng ra bộ mặt sợ hãi. Có thể cô cảm thấy yên tâm hơn hoặc là cố giữ vẻ yếu đuối đằng sau lưng không muốn cho tôi biết.

Cửa không khoá, Vy chỉ cần thò tay vào tháo then chốt là đã có thể dễ dàng mở cửa ra. Tôi cũng mon men theo sau cô gái. Vy vừa đi, nhưng không quên nhìn về phía tôi liên tục. Có lẽ cô vẫn còn lo lắng thú gì đó. Nó thể hiện rõ ở việc Vy chần chừ không dám mở cảnh cửa chính.

“Hay mà mình về nhà cậu được không?”.

“Không được. Dắt bà về nhà em gái con sẽ làm ầm lên mất”.

Tôi rất nhanh từ chối lời đề nghị của Thiên Vy. Trước khi cô định nghĩ ra một lý do khác, tôi liền chen họng.

“Không sao đâu. Chỉ là học bài thôi mà”.

“À thì”.

Trước những lời chặn họng của tôi, Vy buộc lòng phải đồng ý cho tôi vào nhà. Cũng phải thôi, mất công người ta đi bộ về đến đây rồi lại đuổi về.

Bên trong căn nhà đó là một bầu không khí yên ắng bao trùm. Mùi hương cũng không quen thuộc như ở nhà. Bốn bức tường có phần hơi mục nát, không khác gì vẻ bề ngoài cho lắm. Nhà chỉ hai tầng cũng không hề quá rộng. Công nhận sống ở một nơi như thế này cũng có phần bất tiện và thiệt thòi. Đúng là những thằng sinh ra nhà cao cửa rộng như tôi chẳng thể nào hiểu được.

“Về rồi à?”.

Đột nhiên từ bên trong vọng ra một tiếng quát lớn.

“Dạ… vâng ạ?”.

Trái ngược với tiếng gọi đó, Thiên Vy chỉ e thẹn đáp lại một cách nhỏ nhẹ.

Người đàn ông nghe thấy tiếng con gái liền rồi ra mặt. Nhưng rồi sắc mặt của lão lại chợt thay đổi khi trông thấy tôi. Bộ lần đầu thấy con gái dẫn bạn về nhà hay sao mà bất ngờ.

“Dạ cháu chào bác ạ”.

“Cháu là…”.

Cha Thiên Vy liền đổi giọng. Ấn tượng đầu tiên của tôi với ông ấy là người trông có vẻ rất tử tế. Độ tuổi cũng tầm ba mươi bốn mươi nhưng trẻ hơn cha tôi. Xem ra cách đối xử đó thì hắn cũng không có ý tốt đẹp với Vy. 

Điều đó còn bổ sung cho luận điểm của tôi thêm vững chắc.

“Bạn con, bọn con sang đây học nhóm”.

“Vậy hả. Học lực thế nào”.

“Cháu đứng đầu môn vật lý. Tổng điểm trong nhóm mười học sinh xuất sắc nhất”.

Tôi cũng không muốn khoe khoang đâu, nhưng để lấy được chứ ‘tín’ của người khác thì đành phải phô trương ra thôi. Ngại quá. Đúng thật hắn ta chỉ mới gặp mặt đã quan trọng điểm số của tôi rồi, thật khiến cho người ta khó chịu.

“Tốt. Chịu khó qua giúp con gái chú nhé”.

“Vâng ạ”.

Thiên Vy đứng nép sang một bên trong cuộc hội thoại của tôi với bố cô ấy. Trông cô ấy như vừa muốn đứng nép vào tôi, vừa muốn giữ khoảng cách với tôi vậy. Cũng chẳng thế hiểu nổi nữa.

“Vậy con xin phép”.

“Ừ. Mấy đứa học giỏi nhé”.

Vy dẫn tôi lên phòng của cô ấy. Chỉ mới bước đến những bậc thang cuối cùng, tôi đã có thể ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ. Mùi thơm đặc trưng của Vy ngày càng nồng nặc. Cứ ngỡ như phòng của một đứa con gái phải ngăn nắp, gọn gàng. Ấy vậy nó cũng chẳng khác phòng tôi là bao. Quần áo vứt đầy giường. Sách vở chất đống chiếc bàn học. 

Phòng quá bé, nếu nói quá lên thì nhà vệ sinh nhà tôi còn thoải mái hơn. 

“Xin lỗi nó có hơi chật”.

Quá chật là đằng khác, riêng cái giường và bàn học thôi đã chiếm trọn gần trọn diện tích của nó rồi. Quần áo thì chỉ có thể nhét vào giỏ bên góc phòng. Còn lại diện tích để di chuyển gần như là không có.

Thế quái nào mà sống được ở đây nhỉ?

“Không sao đâu”.

“À mà cũng hơi bừa nữa”.

“Không sao đâu”.

Vy đặt cặp sách bên ngoài. Cô gái bước lên giường liền vơ vết lấy đống quần áo bừa bộn nhét bên góc phòng. Tôi cũng đến phụ cô dọn lại bàn học. Bắt đầu xếp lại những chồng giấy nháp, những cuốn vở ghi nằm chất đống lên nhau. Bấy giờ tôi mới hiểu vì sao chúng lại bừa bộn đến như thế. Nơi đây không có giá sách. Dù có xếp gọn lại cũng chỉ vô tình chạm nhẹ cũng khiến ‘đâu lại vào đó’. Dẫu cho Vy đã mang rất nhiều sách trong cặp, thì chiếc bàn bé tí xíu cũng khó kham nổ đống sách vở khổng lồ. 

Tạm thời tôi chỉ có thể xếp chúng gọn nhất có thể bên góc phòng như chỗ này cho hai người học thì không đủ. 

“Cảm ơn cậu nhiều nha”.

“Chuyện nhỏ thôi”.

Vy cũng đã xếp xong quần áo, cô tiện tay trải lại ga giường, gập chăn màn. Nhưng suy cho cùng, có gọn đến mấy căn phòng này cũng chẳng khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn chút nào. 

“Được rồi bắt đầu thôi”.

“Ừm ờ. Cơ mà. Chúng ta ở đây làm gì nhỉ?”.

“Chậc. Là học nhóm. Học nhóm đó. Làm ơn lấy sách vở ra giúp con má ơi”.

“À đúng rồi học học”.

Vy bò trườn trên giường, thoắt một cái đã trở về bàn học.

“Nhưng mà học gì?”.

Tôi nhăn mặt, vò đầu bứt tai.

“Vật lý. Nhanh lên hộ con với”.

“Cơ mà…”

“Còn gì nữa”.

“Tại sao phải học vật lý nhỉ?”.

“Vì mai có bài kiểm tra. Kiểm tra. Kiểm tra đó. Làm ơn”.

Tôi không ngừng nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại những gì cần thiết. 

“Sao cậu không ghi lại nó đi?”.

Rõ là Vy có một cuốn sổ tay cô có thể dùng nó để ghi nhớ.

“Nhưng… cũng chả cần thiết. Tớ không thích học”.

“...”

Phải rồi Vy đã từng nói điều đó. Sao tôi có thể quên được nhỉ? Nhưng vấn đề ở đây là điểm số của cô gái, nếu cứ tiếp tục như vậy mọi thứ sẽ chẳng đi đến đâu cả. Nó phiền phức đến mức tôi cũng chẳng biết phải làm gì cả.

Nhưng trước hết tôi sẽ thử nâng điểm số của Vy lên xem nào.

“Được rồi được rồi, lôi toàn bộ những gì liên quan đến vật lý ra xem nào”.

“Ừm ờ”.

Vy mang ra một quyển vở, sau đó lục tìm sách trong đống đổ nát trên bàn. 

“Thôi không cần đâu, cậu sẽ làm đổ công sức của tớ mất”.

Tôi cầm lấy quyển vở, ít nhất nó còn được lành lặn như mới. Bên trong cũng ghi đầy đủ, khá dễ nhìn, đúng là con gái có khác. Nhưng điểm Lý của Vy thấp thậm tệ. Đó là vì cô không thể nhớ cách làm bài. Nó như kiểu bạn học thuộc công thức sau một nghìn lần đọc nó nhưng không thể áp dụng vào bài làm được ấy. Lý không phải cứ ‘áp dụng công thức là ra’, nó đòi hỏi bạn phải hiểu bản chất và khả năng tư duy.

Lý cũng không rõ nghĩa như những môn xã hội (Sử, Địa, Công dân). Nó có nhiều cách hỏi khác nhau, số liệu và cách giải quyết. 

Trong lúc tôi đang nghiên cứu cách học hiệu quả nhất, Vy liền lấy ra một cuốn sổ trong ngăn bàn. Nó có to hơn quyền sổ tay cô thường dùng trên lớp một chút. Vy vội liếc qua một lượt rồi lại cất lại. Có lẽ đó là thói quen cần thiết của cô gái nhưng ước gì cô chú ý hơn đến việc học thì tốt biết mấy. Nhưng sắc mặt của cô gái khi đó nó lại hết sức khó hiểu. Biết nói sao nhỉ, như kiểu cố giấu một thứ gì đó vậy.

Bỏ qua điều đó, vấn đề ở đây là bắt ép một người không thích học kèm theo căn bệnh quái gở điểm quả thật rất khó. 

Tôi đứng trước hai lựa chọn: Một thay đổi học sinh tức là khiến Vy ổn định điểm số. Nhưng cách này không thể sử dụng mãi được. Vì tôi chỉ có tám ngày để hoàn thành dứt điểm mọi chuyện. Và sau đó nhiệm vụ của tôi sẽ kết thúc, điểm số của Vy sẽ lại quay về vạch xuất phát và cô sẽ quên sự tồn tại của tôi luôn.  

Hai là thay đổi suy nghĩ của phụ huynh. Lạy chúa, tôi ghét phải nói chuyện này nhưng đó là cách giải quyết tối ưu nhất có thể rồi đó. Dù cho có thế nào cũng rất khó để thay đổi tư duy cách nghĩ của một người, nhất là những vị phụ huynh ngày nay. Với những người bảo thủ thì việc đó gần như là không thể. Nhưng tôi vẫn phải là.

Vậy nên tôi mới có mặt ở đây lúc này. Mục đích phụ là giúp Vy tăng điểm số, còn cái chính là tạo mối quan hệ với bố của cô gái. Nhờ đó tôi mới có cơ hội nói chuyện và giải quyết vấn đề ổn thoả. Nhưng cơ hội trên bàn ‘đàm phán’ không nhiều nên tôi phải trân trọng và xử lý càng nhanh càng tốt.

“Được rồi, tớ đã vạch ra hai dạng trong tâm cho buổi kiểm tra ngày mai. Giờ tớ phải kiểm tra công thức cậu một chút”.

“Ừm ờ”.

“Vận tốc chuyển động tròn đều”.

“Vê bằng hai pi nhân bán kính và tần số”.

“Vận tốc góc”.

“Omega bằng gia tốc chia cho chu kỳ bằng vê trên bán kính”.

“Ba định… À quên chưa học đến bài đó”.

Công thức có lẽ đã thuộc hết. Có vài dòng thế này có lẽ đối với chú kiến chăm chỉ như Vy không khó để thuộc nó. Giờ áp dụng nó để giải bài tập. 

“Đây. Cậu phải học thuộc nó”.

Tôi ghi ra giấy chi tiết từng bước, từ cách xử lý số liệu đến giải bài tập ra đáp án cuối cùng.

“Chữ… xấu quá”.

“Bớt càu nhàu đi giờ học thuộc nó để sau, giờ sài nó giải thử mấy bài này xem”.

Tôi lấy sách giáo khoa trong cặp của mình ra chỉ vào một dạng bài y hệt trên giấy. ‘Chỉ cần học hết sách giáo khoa’ một thủ khoa nào đó cho hay. 

“Làm như vậy sau đó, thay đáp án vô công thức này. Từ đó cậu sẽ ra kết quả”.

“À ừm”.

Vấn đề là Vy không hề chậm hiểu, chỉ là sau đó tôi để cô tự làm một mình thì lại quên cách giải quyết. Đúng là nên để cô ấy học thuộc cách giải quyết từ đầu thì hay hơn.

“Mấy đứa nghỉ ngơi ăn nhẹ đi này”.

Giữa chừng, một giọng nói vang lên cắt ngang buổi học của tôi. Bố của Thiên Vy từ dưới nhà đem lên cho hai đứa một đĩa dưa hấu. Ông quan sát một hồi, tính đặt nó lên bàn nhưng quá chật nên để tạm trên giường. 

“Dạ vâng ạ”.

“Cháu cảm ơn chú”.

Trong chốc lát, tôi thấy Vy nở một nụ cười gượng ép, hướng về phía người cha. Tôi không hiểu ý nghĩa của nó. Khác với khi ở lớp, Vy ở nhà cứ như một phiên bản khác hoàn toàn, nơi mà khả năng thể hiện cảm xúc của cô bị kìm nén thay bằng cái giả trân khó tả.

“Mấy đứa cứ học đi nhé”.

Vừa nói, hắn còn vừa liếc nhìn xem bọn tôi đang học gì. Suy cho cùng cũng là phụ huynh. Chẳng khác gì mẹ tôi, có người ngoài ở nhà thì nhỏ nhẹ đi rồi lại mắng con mình không ra gì. Nhưng trường hợp của tôi nằm ở phạm trù khác.

Đợi cho đến khi bố Thiên Vy đi hẳn tôi mới mở lời.

“Bố cậu, tốt quá nhỉ?”.

Trước câu hỏi ‘ngây ngô’ của tôi, Vy chỉ lẳng lặng cúi gằm mặt xuống đất. 

“Ưm”.

“Chẳng bù cho bố tớ, người một nhà nhưng nhiều khi tớ còn không được gặp ông ấy mấy ngày liền”.

“Thôi mình tiếp tục đi”.

“À ừ, được rồi. Tiếp tục câu này đi”.

Vy vội đánh trống lảng, nhanh chóng kết thúc chủ đề gia đình này. 

Mang tiếng là học nhóm nhưng xem ra nó là buổi dạy gia sư miễn phí thì đúng hơn. Xem như đôi bên cùng có lợi. 

“Hôm nay đến đây thôi”.

“Ừm ờ, cậu về luôn à”.

Khoảng thời gian còn lại tôi để cho cô gái in hằn công thức rồi làm thêm nhiều bài tập cho quen dạng. Thú thật phải kiên nhẫn lắm mới có thể ngồi trông cô gái học đi học lại. Xem ra như vậy là ổn rồi.

“Ờ. Ôn lại bài các thứ đi nhé. Về trước”.

“Về cẩn thận”.

Tôi thu dọn đồ đạc vào trong cặp, bước xuống cầu thang, hô vang một tiếng.

“Cháu về chú ơi”.

Không cần đợi đến khi nhận được phản hồi, tôi đã bước ra đến cửa. Nhưng rồi lại đột ngột bắt gặp hắn ở bên ngoài.

“Ở lại cơm đã”.

“Thôi cháu xin phép ạ”.

Tôi vội vàng từ chối lời mời ‘cho có lệ’. Gì chứ nhìn mặt hắn ta là đã muốn đuổi tôi về cho ‘sớm chợ’ rồi. 

“À. Chỉ là… đây là lần đầu tiên cái Vy nó dẫn bạn về nhà, nên chú mới có đi chuẩn bị ít đồ về làm cơm tối”.

“Thôi ạ. Nếu cháu không về mẹ cháu sẽ điên lên mất”.

Nhưng rồi, lời nói của hắn lại khiến quan điểm lúc trước của tôi có phần xê dịch. Có lẽ tôi không nên quá đa nghi người khác mà ‘trông mặt bắt hình dong’. Nhưng có thế nào thì cũng không có tư cách ăn bữa cơm với danh ‘người bạn đầu tiên dẫn về nhà’.

“Tiếc quá. Nào lại qua giúp con gái chú nhé”.

“Vâng ạ”.

Tôi kết thúc cuộc trò chuyện nhàm chán bằng một lời tạm biệt. 

“Tình hình thế nào rồi con trai của mẹ”.

Tôi trở về nhà, lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho ‘má mì’ một lời chào.

“Rất ổn”.

Cơ mà tôi quên mất một thứ. Đó là nhiệm vụ trộm đồ. Sao không nhận tiện lúc ở nhà Vy mượn tạm cái gì đó rồi không bao giờ trả lại nhỉ? 

“Thế này có việc gì?”.

Cô Nga liền hỏi tôi về chủ đề chính. Rõ ràng sẽ phải có lý do gì đó tôi mới chủ động nhắn tin riêng thế này.

“Em cần một bài kiểm tra vào ngày mai”.

“?”.

“Dạng bài định tốc độ trung bình, tốc độ dài, tốc độ góc trong chuyển động tròn”.

“Đơn giản thôi”. 

“Chấm trả bài luôn”.

“Đòi hỏi lắm thế. Thôi được rồi.

Cùng lắm là bọn chúng toàn ‘không’ với ‘một’ thôi chứ gì, chấm lướt lướt vài cái là xong. Vậy là giải quyết xong rồi, chỉ cần bài ngày mai Vy làm tốt nữa là xong.

Ngày hôm sau giống y ngày hôm trước. Và cũng không quá lạ nếu Vy thức dậy một lần nữa và không hề nhớ tôi là ai cả. Dù có hơi thất vọng vì Vy vẫn chưa khắc tên tôi vào trong đầu, nhưng vậy cũng tốt. Nếu đẩy thêm nữa mối quan hệ này sẽ trở nên kỳ cục. Vì sau vụ này thì có lẽ cả hai chẳng có cơ hội nói chuyện với nhau nữa.

Như một cái vòng lặp thời gian vậy, chúng tôi đến trường muộn tiết đầu, cơ bản là tôi dùng nó để chuyện phiếm với cô gái để bắt đầu nhớ tôi cho đến chiều. Vì lặp lại, nên có một sai lầm tôi không được phép mắc phải. Đó là 

“Mạnh cái chân lên”.

“Mạnh lắm rồi mà không lên được”.

“I da”

Sau khi quẳng chiếc cặp khổng lồ của Vy qua tường. Tôi sẽ phải đẩy cô gái qua tường trước, sau đó mới có thể trèo qua bên kia tránh tai nạn đáng tiếc.

Nhưng xem ra nó cũng không mấy khả quan cho lắm bởi lẽ tôi vừa phải đẩy, vừa phải tránh nhìn, động chạm những chỗ không nên. Bản thân dùng sức từ vai, tay tiếp lực vào đầu gối thúc cô gái qua bên kia tường. 

Sau cùng cả hai cũng vượt qua trót lọt.

Và mọi thứ lại được lặp lại y hệt như ngày hôm trước với những mẩu giấy trao nhau qua lại.

“Kiểm tra đột xuất. Kiểm tra đột xuất”.

“Chết tiệt. Lại kiểm tra”.

“Mụ già này điên à. Bài lần trước còn chưa chấm để mà trả”.

Mặc cho bọn chúng lại ôm đầu ngao ngán, tôi chỉ để ý về phía Thiên Vy. Dù đã được tôi bổ túc nhưng xem ra cô gái vẫn có chút hơi lo lắng. Nhưng nếu nắm rõ những gì tôi ghi chú lại hôm qua thì một dạng cơ bản của Lý cũng không khó khăn lắm.

Cô gái ban đầu có hơi lúng túng nhưng rồi cũng nhanh chóng hoàn thành bài nhanh chỉ sau có mình tôi - người không cần nhìn giấy. 

“Làm được bài không?”.

“Có”.

“Tốt”.

Giữa lúc làm bài, tôi còn không quên ném cho cô gái một mảnh giấy, đề phòng thôi tránh trong mười phút làm bài Vy đột nhiên quên tôi là ai thì sẽ mệt lắm. Cô Nga cũng trả điểm rất nhanh, chỉ có một vài thành phần điểm trên trung bình còn lại ‘chết’ hết.

Và cũng không ngoài dự đoán khi Vy đạt điểm tuyệt đối khi mà cô Nga cũng bỏ qua một số lỗi sai nhỏ. 

Được nước, tôi lại ngỏ lời hai đứa về nhà học nhóm để có thể tạo mối quan hệ với gia đình của cô bé.

“Hôm nay đến đây thôi nhé. Tớ về trước”.

Như hôm qua, tôi từ chối khéo lời mời cơm của bố Thiên Vy. Nhưng nếu hôm nào cũng đến nhà người khác thì cũng có hơi kỳ, thậm chí mối quan hệ của tôi với cô gái sẽ bị để ý. Dính vào quan hệ ‘tình cảm’ với phụ huynh có con tuổi này sẽ chỉ làm mọi chuyện tệ hơn. Vậy nên tôi sẽ tạm nghỉ vào ngày hôm sau.

“Ê mày, lát tao đi đánh bóng. Qua đón con nhãi con cho tao nhé”.

“Lại chết vì mấy đứa con gái chứ gì”.

“Hộ tao”.

Mấy ngày qua hết sức mệt mỏi, dự là hôm nay tôi sẽ về sớm và lười biếng cả buổi chiều nhưng rồi tên Đăng lại nhờ vả. Không cách nào từ chối, tôi đành phải rẽ qua trường tiểu học. 

Trước giờ tan học, các vị phụ huynh đã đứng chen chúc đông nghịt ngoài cửa. Xe máy ô tô xếp thành một hàng dài, phải khó khăn lắm tôi với có một chỗ đứng thuận lợi gần với cổng trường. Tôi cũng sẽ không phải quá khó nhằn trong việc tìm kiếm, bởi lẽ con bé chỉ trông thấy tôi là sẽ lập tức nhảy chồm lên cổ. 

Tiếng trống trường vang lên, đám nhóc lập tức tràn ra như ong vỡ tổ. Đám phụ huynh đón được con cũng khó lòng mà có thể ra bên ngoài bởi sự ùn tắc ở nơi đây. Và giữa dòng người vội vã, bằng một cách nào có Gia Hân vẫn có thể trông thấy tôi. Trước khi tôi kịp nhận ra màu tóc bạch kim đặc biệt, con bé đã chồm lên lưng tôi từ bao giờ.

“Về thôii”.

Giọng Gia Hân vốn dĩ rất bé lại kèm thêm những thanh âm ồn ào bên ngoài kia khiến cho tôi chỉ có thể nghe những lời thì thầm bé lí nhí. 

“Từ từ đang đông quá”.

Gia Hân nôn nóng muốn đi tiếp, cô bé chỉ tay, hai chân không ngừng đưa đẩy thúc vào ngực tôi. Vấn đề ùn tắc không hề thuyên giảm, thậm chí cõng một người trên vai khiến di chuyển khó khăn hơn bao giờ hết. Tôi đúng là chỉ biết đứng chôn chân ở một chỗ mà trông dòng người chậm chạp.

“Em chào thầy”.

“Chào thầy ạ”.

“Ừ mấy đứa ba mẹ đón về cẩn thận nhé”.

“Vâng ạ em chào thầy”.

Bất ngờ tôi trông thấy một bóng hình quen thuộc. Bố của Thiên Vy lúc đang ra về cũng được một đám trẻ con vây quanh hệt như cô Nga. Có lẽ cũng là một người được bọn trẻ yêu quý. 

“Cháu chào chú ạ”.

“Ừ đón em à?”.

“Em của thằng bạn, chú về cẩn thận nhé”.

“Ừ”.

Không biết thế nào nữa, nhưng cảm giác về vấn đề của Thiên Vy, tôi đã nhầm ở một điều gì đó. Tôi chia tay hắn, tiếp tục cõng Gia Hân vượt qua bên ngoài. 

“Đói không”.

“Có”.

Tôi lấy ra chiếc bánh mì trong cặp để dành đưa cho con bé. Dẫu sao đồ ăn ngoài cổng trưởng cũng không tốt bằng đồ chuẩn bị từ nhà đem đi. Hân ngồi trên lưng tôi thưởng thức cái bánh ngon lành. 

“Anh… Kiên”.

Miệng vừa nhồm nhoàm, Hân vừa lên tiếng nói gọi tên tôi.

“Sao thế”.

“Hổng muốn về nhà”.

Cái giọng điệu này.

“Lại muốn đi chơi chứ gì?”.

Hỏi vậy thôi chứ tôi biết tỏng là mất trắng một buổi chiều nữa luôn rồi.

“Công viên. Đi thôi”.

Hết cách, tôi đành phải dẫn con bé đến chỗ vườn hoa cách đây không quá xa. Thường thì sẽ tôi thả con bé ở đó để nó tự chơi một mình. Nhưng cũng không quên để mắt đến nó, lỡ mà có mất tích chắc tên Đăng sẽ xử tử tôi mất.

“Cái này cho anh này”.

“Đẹp thế”.

Gia Hân đeo vào tôi một chiếc vòng hoa. Nó được làm từ những bông hoa nhỏ tý xíu màu trắng mọc đầy quanh đây. Tất cả được lồng vào nhau trên một sợi tóc cô bé lấy trên đầu. 

“Cảm ơn em nhiều nhé”.

“Anh, ra chơi với em đi”.

Hân kéo tay tôi theo cô bé. Dẫu sao ngồi mình cũng chẳng có việc gì làm đứng dậy vận động chút cũng chẳng mất gì. Cô bé dẫn đến một cái cột điện.

“Chơi gì vậy?”.

“Trốn tìm”.

Gia Hân chỉ tay vào cái cột điện ngầm muốn nói tôi sẽ phải úp mặt vào đó rồi đi tìm. Chiều theo ý cô bé, tôi làm theo. Một lúc sau, khi mở mắt ra bản thân lại chẳng thấy Gia Hân đâu nữa cả. 

Thoắt cái đã trốn kỹ rồi. Nhanh thật. Giờ thì đến lượt ‘vua trốn tìm’ ra tay nào. Tôi đưa mắt hướng về xung quanh tứ phía. Bên đó có một đám nhóc con trai đang chơi đá bóng, xung quanh phần lớn là những ông bà đã có tuổi đi lại, tập thể dục. Và không hề thấy bóng dáng có mái tóc trắng nào ở đây cả. Vườn hoa cũng không phải quá rộng nhưng cũng chẳng hề nhỏ. Nhưng lại khá trống trải, con bé chắc cũng chỉ có thể trốn ở một gốc cây nào đó chờ tôi tìm ra thôi. 

Hiểu được điều đó, tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn từ những gốc cây. Chẳng mấy chốc đã bắt gặp một cái đầu thấp thoáng. Hân vừa ló mắt ra nhìn tôi, rồi lại thò thụt vào trong. Sao mà chơi được với ‘vua trốn tìm’ cơ chứ.

Tôi giả vờ đánh trống lảng, đi về hướng ngược lại, được một lúc thì lại quay lại hướng đó. Cái Hân trông thấy tôi đi ra rồi đột ngột trở lại liền cuống quít thu gọn thân mình về phía gốc cây. Nhưng đã quá muộn, vèo một cái tôi đã liền tiếp cận cái cây đó mà không gây ra bất cứ tiếng động nào. 

Tôi hạ thấp người, chỉ cao ngang với cô bé. Gia Hân nhút nhát, đợi một hồi cũng chịu ló mặt ra. 

“Ú ào”.

Chỉ đợi có thế, tôi oà ra. Ngay lập tức cô bé chạm mặt với tôi, giật mình bật ngửa ra đằng sau.

“Anh thắng rồi nhé”.

“Chán òm”.

Gia Hân bĩu môi, hai chân giậm mạnh giận dữ mà đáng yêu vô cùng.

“Để thắng được anh thì còn xa lắm”.

“Không chịu. Lại đi lại đi”.

Cô nhóc liền chạy đến, đẩy lưng tôi về lại chỗ cột điện. Hai má bé gái đỏ hồng, không ngừng thúc tôi cùng sự vội vàng, cuống quýt.

“Được rồi được rồi. Đừng đẩy anh nửa”.

Tôi lại một lần nữa úp mặt vào cột điện.

“Nhớ đếm đến một trăm”.

“Rồi rồi. Bắt đầu nè. Năm… Mười… Mười lăm... Hai mươi… Hai lăm… Chín lăm… Một trăm. Ai chưa xong mở mắt đi tìm”.

Khi tôi mở mắt ra, Gia Hân bấy giờ sau lưng tôi đã biến mất. Lần này khi quan sát xung quanh lại chẳng hiện ra bóng hình nào như trước. Có lẽ Gia Hân đã rút kinh nghiệm không ló đầu ra nữa và trốn kỹ hơn. Nhưng có kỹ đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng thua thôi, Phạm Trung Kiên là bất bại mà.

Tôi bắt đầu di chuyển về một phía bất kỳ. Đầu tiên là hồ nước, lục soát mọi góc khuất tiếp sau đó là những lùm cây. Càng đi sâu, nơi đây càng vắng vẻ. Cứ mà chạy mãi cho đến hết đường lại quay lại. Sau gốc cây, hồ nước, lùm cây. Lại quay lại một vòng, lùm cây hồ nước. Soát toàn bộ sau gốc cây.

Kỳ lạ thật. Chẳng lẽ ‘vua trốn tìm’ lại phải cúi đầu nhận thua một cô nhóc sao. Tôi lùng thêm một vòng quanh vòng hoa nữa, Gia Hân vẫn chẳng chịu lộ diện. Chết tiệt, thôi thì đằng nào mình cũng là người lớn, chấp gì bọn trẻ con nhỉ?

“Thả gà về rừng. Thả gà về rừng”.

Tôi giơ tay, quyết định nhận thua.

“Thà gà về rừng. Thả gà về rừng”.

“...”

“Thả gà về rừng. Thả gà về rừng”.

Tôi đứng hô rất to nhưng rồi, đợi mãi lại chẳng thấy tiếng Gia Hân phản hồi lại. Có lẽ cô bé đang trốn ở một nơi rất xa nên không nghe thấy tiếng tôi gọi.

“Thả gà về rừng. Gia Hân ơi. Anh thua rồi”.

“...”

“Em đâu rồi. Gia Hân ơi”.

Đợi một lúc cũng chẳng thấy phản hổi. Từ đi bộ, tôi bắt đầu chuyển sang chạy. Những lời gọi cứ thế lớn dần chẳng mấy chốc mà thành gào thét. Trong lòng đột nhiên dấy lên một sự lo lắng khó tả.

“Gia Hân ơi. Anh thua rồi. Anh thua rồi. Ra đây đi”.

Chết tiết, mới rời mắt khỏi nhỏ có chốc lát thôi mà, sao có thể chạy đi đâu được chứ. Càng lúc càng không ổn. Tôi đã chạy đến cuối đường, miệng thì đã hô khàn cả cổ để át đi tiếng xe ồn ào qua lại nhưng kết quả thì lại quay lưng với tôi. 

Không để cho bản thân nghỉ quá lâu, tôi vội vàng quay lại. Tiếp tục hô lớn tên của cô bé.

“Gia Hân ơi. Anh thua rồi. Thề đấy. Về chúng mình đi ăn kem”.

Dẫu cho có lời mời ngọt ngào như thế, cô bé vẫn chẳng chịu ra mặt. Những suy nghĩ tiêu cực đột ngột chạy qua tâm chí tôi. Nhưng rồi lại vội vàng gạt bỏ nó. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. 

Những lời gọi của tôi lại chẳng hề có tác dụng. 

“Bác cho cháu hỏi. Bác có thấy bé gái nào cao chừng này, tóc màu trắng ngang vai chạy ngang qua đây không ạ?”.

“À bạn ơi cho mình hỏi. Bạn có thấy bé gái nào cao chừng này, tóc màu trắng ngang vai chạy ngang qua đây không ạ?”.

“Không xin lỗi bạn”.

“À vâng cảm ơn bạn ạ”.

Tôi vò đầu bứt tai, bắt đầu xin sự trợ giúp ở những người quay lại xung quanh đây. Nhưng tất cả đều đáp lại tôi bằng một lời xin lỗi. Thế quái nào Gia Hân có thể bốc hơi trong cái chớp mắt mà không ai thấy nhỉ? Ít nhất cũng phải có người thấy một bóng hình nhí nhảnh lướt qua hay núp ở bụi cây số mấy chứ.

“Mấy nhóc cho anh hỏi. Bạn có thấy bé gái nào cao chừng này, tóc màu trắng ngang vai chạy ngang qua đây không”.

“Không!”.

“Chịu!”.

Bọn trẻ ngày nay láo thật. Chả thưa gửi gì với người lớn cả. May cho chúng mày là nay tôi đang rất vội. Không thì tôi sẽ ‘giao lưu võ thuật’ tụi nó rồi. 

Chết tiệt, lo lắng càng thêm chồng chất lo lắng. Cũng phải đến nửa tiếng từ khi tôi bắt đầu tìm kiếm con bé. Mồ hôi chẳng biết từ lúc nào đã chảy đầu trên trán, thấm đẫm vào bộ đồng phục trắng mới tinh. 

“Gia Hân. Gia Hân. Gia Hân. Em đâu rồi Gia Hân ơi”.

Tôi đã hỏi gần như toàn bộ mọi người trong công viên nhưng bất cứ ai cũng đều lắc đầu. Thế quái nào một đứa nhóc có thể chạy xa đến như vậy. Không được rồi, những lúc này suy nghĩ tiêu cực ngày một lớn dần. Tôi cần sự trợ giúp. Tên Đăng thì không được hắn ta đang bận cua gái không rảnh nghe điện tôi dù em gái nó đang mất tích. 

Ở lớp chả thân ai, đám người trong câu lạc bộ thì, thôi bỏ đi. Chậc những lúc thế này tôi mới nhận ra mình ít bạn đến thế nào. Còn con bé lười biếng ở nhà, có lẽ tôi không có nhiều lựa chọn. Và khoảnh khắc tôi chuẩn bị lấy điện thoại gọi cho em gái, một tiếng gọi vang lên.

“Anh Kiên ơi”.

Gia Hân chẳng biết từ đâu chạy đến ôm chầm lấy tôi mà khóc nức nở. Cứ ngỡ tưởng như nó trốn để hù tôi đến giờ mới chịu ra mặt, nhưng có lẽ nhỏ lạc mất tôi thật. 

“Em này. Thật là. Thôi không sao”.

May mắn quá rồi, con bé mà có mệnh hệ gì chắc tôi không sống nổi mất. Gia Hân ôm chặt lấy chân tôi rồi nũng nĩu được một lúc thì lại trườn lên lưng tôi.

“Em… sợ lắm”.

“Em trốn ở đâu thế”.

“Trên… trên cây”.

“Cái quái gì!”.

Trên cây? Con bé trèo lưng tôi thì nhanh thấy đấy, nhưng nó chết tôi cũng không mường tượng ra con nhóc lại trèo lên cái cây cao tít để mà trốn trên đó. Bảo sao cả tôi và những ngoài quanh đâu chẳng ai thấy bóng dáng của cô bé. Nhưng mà…

“Em xin lỗi. Em xin lỗi mà”.

“Em đã trèo lên đó rồi không xuống được à?”.

“Um. Rồi một chú đã đưa em xuống”.

Gia Hân chẳng mấy chốc đã hết khóc nhè, cô bé nở nụ cười rồi chỉ tay về hướng trước mặt tôi.

“Chú đó ở kia kìa”.

“Chú…?”.

“Tốt quá rồi ha”.

Nhìn về hướng cái chỉ tay, ánh mắt tôi đột nhiên bắt gặp một bóng hình quen thuộc. Bố của Thiên Vy chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ.

“Nhóc này ban nãy chú thấy có đi cùng cháu. Chú đang đi thể dục thì bắt gặp cô bé mắc kẹt trên cây, nên đưa bé xuống tìm cháu”.

“Em đã gọi anh rất nhiều lần đó”.

Phải rồi, giọng Gia Hân bé lí nhí sao tôi có thể nghe thấy được. Cơ mà phải nói vụ này tôi gặp may đấy. Nhỡ may không ai tìm thấy cô bé hoặc từ trên cây có chẳng may trượt xuống chắc tôi mang tội tày trời mất.

“Cấm tiệt trèo lên cây một lần nữa”. 

“Vâng ạ. Nhớ rồi”.

“Cháu cảm ơn chú nhiều lắm. Nào”.

“Cảm ơn chú”.

“Không có gì. Sau trông em cẩn thận nhé”.

Bố Thiên Vy toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Chiếc áo thể thao mặc đi thể dục cũng lấm lem bụi bẩn. Chắc do phải leo cây để ẫm Gia Hân xuống. Thiệt là, phiền người khác quá. Dẫu sao tôi mới thoát khỏi một phen hú hồn. Cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một tiếng

“Về thôi”.

“Mặt mũi cũng lấm lem hết cả rồi. Về tắm rửa thôi chứ còn gì nữa”.

Tôi đưa cô nhóc tinh nghịch về nhà, rồi nhân cơ hội mà chuồn thẳng về nhà. Cả hai hứa với nhau sẽ không kể cho ai về chuyện leo cây ngày hôm nay nếu không mọi chuyện có thể trở nên phiền phức. May sao cô bé không lẻo mép.

Nói về bố của cô ấy. Đúng thật là tôi chẳng thể nào hiểu ông ta nữa. Với những gì tôi có thể luận ra hắn là một người tốt bụng, nhưng lại dạy con gái mình sai cách. Nhưng nếu đã là một giáo viên tiểu học không lý nào bố Thiên Vy không hiểu tâm lý con gái cả. Phiền phức thật. 

Tôi bắt đầu gọi Vy đi học vào ngày hôm sau, rồi lặp lại mọi thứ như một con rô bốt đã được lập trình sẵn. 

“Mai có bài kiểm tra à”.

“Đúng thế. Mai kiểm tra vật lý”.

Xin lỗi lại phải nhìn tụi bây chảy nước mắt rồi. Nếu lộ chuyện này ra bọn chúng sẽ sống chết với tôi ngoài cổng trường mất. Lúc đó tôi sẽ kiểm ‘bơi hết vào đây tao chấp tất’ sau đó nhẹ nhàng hạ gục từng đứa như trong phim võ thuật Hồng Công.

“Công thức cộng vận tốc”.

“Vê một ba bằng vê hai ba công vê một hai”.

Tình hình tôi cũng sắp có cơ hội rồi. Chỉ cần bải kiểm tra tiếp theo có kết quả tốt nữa thôi.

“Cơ mà phòng cậu không có nước à”.

“Khát à?”.

“Nói nãy giờ đó, cũng biết khát chứ”.

“Đợi chút. Tớ sẽ xuống nhà lấy”.

Vy chạy vội xuống nhà. Cơ mà tôi lại có dự cảm không lành. Sợ rằng Vy xuống đó có khi quên luôn mình xuống để làm gì. Sau đó để tôi ngồi đây đợi khát khô cổ, cô gái sẽ quay lại với không giọt nước nào. Mà thôi kệ đi.

Bất chợt lúc nào, ánh mắt tôi lại để ý đến cuốn sổ tay trên bàn. Bấy giờ cô gái luôn mở ra đóng vào nó dù không hay viết thêm gì vào bên trong. Một thoáng suy nghĩ khó hiểu chợt hiện ra trong đầu.

Tôi có nên xem nó không?

Tôi biết đó là một cuốn nhắc nhở việc cần làm nhưng nó cũng tựa tựa như một quyển nhật ký. Việc tôi xem trộm nó nếu bị phát hiện ra sẽ rất tồi tệ. Nhưng chẳng hiểu sao tôi muốn xem những gì ghi trong đó. Chết tiệt, cái máu tò mò có đánh chết cũng không tài nào bỏ cho được. 

Chỉ một chút tôi sẽ không sao nhỉ? Biết đâu nó có thể giúp tôi giải quyết vấn đề. Trước khi Vy quay trở lại, tôi phải sớm đưa ra quyết định của mình. 

Tôi cắn răng, liền lật nó ra. Đập vào mắt tôi không phải những dòng nhật ký như trông đợi. Cũng không còn là những nét bút đẹp như hoa, nó lại nguệch ngoạc khó đọc kinh khủng. Nhưng tôi hiểu được ý nghĩ của nó. Tôi lật giở từng trang một, rồi lại nhanh dần nhanh dần, toàn bộ cuốn sở duy chỉ ghi một dòng chữ duy nhất. 

Tệ, tệ thật, toàn bộ công sức của tôi đều đã đổ sông đổ bể. Mọi suy luận của tôi đều sai hoàn toàn, không đúng một chút nào cả.

“Nước, đây rồi”.

Đột nhiên từ bên ngoài vọng lại một tiếng gọi thánh thót. Tôi vội gập nhanh cuốn sổ, giả vờ cầm quyển sách lên đọc.

“Lâu quá đấy. Tưởng má quên con luôn rồi đấy chứ”.

“Hì. Tại nãy bố tớ gọi có chút chuyện”.

Bản chất đằng sau một con người. Bố. Bố. Bố. Bố Vy là một giáo viên, tôi xin được nhấn mạnh điều đó. Bởi lẽ đó nên tôi đã bỏ quên mất một thứ, cũng là sai lầm tai hại nhất. Thực sự dù không muốn tin thì cũng phải tin, bởi lẽ mọi thứ đã rõ rành rành ra trước mặt tôi đến như vậy. 

Tôi quan sát khuôn mặt xinh đẹp của người thiếu nữ một lần nữa. Cũng là một lần nữa tự trách bản thân. Nụ cười đó, che dấu nước mắt và một sự việc kinh hoàng được khắc lên những dòng chữ. Những dòng chữ đó có ý nghĩa:

“Hôm nay. Tôi đã bị bố xâm hại!”.

“Hôm nay. Tôi đã bị bố xâm hại!”.

“Hôm nay. Tôi đã bị bố xâm hại!”.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Bao h có chap mới dag cuốn
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Tối mai : D
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
PHÓ THỚT
AI MASTER
Too long, didn't read
Xem thêm
CO5
Lặp chap à men
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Đăng lại mà nhỉ
Xem thêm