“Chứng ám ảnh về việc ra bên ngoài?” Legion hỏi.
Jill gật đầu.
Họ hiện đang đứng ở phòng ăn dành cho người hầu, nằm trong nhà bếp. Tại đó có một bộ bàn ghế đủ cho sáu người ngồi.
“Giờ hãy ngồi đi. Tôi sẽ đi pha một ít trà cho chúng ta.” Jill nói.
Nghe vậy, Legion ngồi xuống cái ghế xa nhất bên trái. Anh lơ đãng nhìn theo bóng lưng của Jill, trong khi dòng suy nghĩ lại bay lên căn phòng trên tầng hai.
Khi Jill mang Vio đang bất tỉnh lên phòng cậu, Legion đi gọi bác sĩ trong trấn. Rốt cuộc sau khi bác sĩ khám xong và tuyên bố không có gì bất thường, Legion mới cảm thấy nhẹ lòng. Vì lòng tốt tuỳ tiện của mình, cậu đã gục ngã. Legion từng nghiêm túc cân nhắc đến việc tự sát đền đội nếu nhận được kết quả tệ nhất.
Jill đặt tách trà thảo mộc lên bàn, ông ngồi đối diện với Legion. Nhìn Jill nhấp một ngụm trà, Legion cũng làm theo. Chỉ sau khi uống một chút, anh mới nhận ra cổ họng mình khát khô đến mức nào.
Cuối cùng, Jill hạ chiếc tách xuống. Đôi mắt xám ánh lên vẻ thông minh khi nhìn thẳng vào Legion. “Ngài Legion, ngài có biết về kẻ phản bội đó không? Một người tên Erik?”
“Erik? Không, tôi không biết… Đó có phải cái người mà cậu Violant đã nhắc tới trước khi gục ngã không?”
“Ngài đoán đúng rồi. Nhưng tôi khá ngạc nhiên khi ngài không biết đến cái tên này. Tôi tin rằng hắn có phần nổi tiếng trong lãnh địa Lesserhain.”
“Mặc dù tôi sinh ra và lớn lên ở lãnh địa Lesserhain, tôi lại sống ở thủ đô hoàng gia từ năm 12 tuổi. Thật ra tôi chỉ vừa mới quay về quê hương mình không lâu. Tôi tình cờ nghe thấy một số tin đồn, nhưng chưa một lần nghe đến cái tên đó.”
“Thật sao? Đã hai năm kể từ khi hắn bị treo tên truy nã. Có lẽ giờ đây mọi người đã hết hứng thú với hắn rồi.” Jill thở dài thườn thượt. Đôi mắt xám dịu dàng của ông tối sầm lại. Legion đặt chiếc tách rỗng của mình xuống.
“Erik Karland từng là hiệp sĩ hộ vệ của cậu chủ cho đến hai năm trước.” Jill nói.
“Hiệp sĩ hộ vệ?” Legion trợn tròn mắt. “Nhưng cậu Violant bảo rằng cậu ấy ghét các hiệp sĩ…”
Nói vậy, Legion phần nào đoán được Erik hẳn chính là lý do khiến cậu Violant ghét hiệp sĩ.
Jill lại gật đầu. “Erik là thuộc hạ thân tín của cậu chủ. Cậu chủ đặt trọn niềm tin vào hắn, còn cảm thấy ngưỡng mộ hắn. Erik cũng nói rằng cậu chủ là một người vô cùng quan trọng, người hắn sẽ cống hiến hết mình. Hắn đã phục vụ cậu chủ rất tốt. Hai người họ nhìn càng giống những người anh em hay bạn thân hơn. Như ngài đã biết, cậu chủ không có nhiều đồng minh tại thị trấn Nada. Ngài công tước và anh trai đã đối xử với cậu ấy rất khắc nghiệt. Vậy nên cậu ấy càng tin tưởng Erik hơn.”
Giữa hai hàng lông mày của Legion xuất hiện một nếp nhăn. “Và người đó đã phản bội cậu ấy?” Thành thật mà nói, anh cực kỳ ghen tị với cái gã tên Erik. Cảm thấy hắn thật đáng ghét dù chưa gặp lần nào. Nếu không phải do người đàn ông đó, Legion đã không dính vào đống chướng ngại này, đã không bị xem là kẻ xấu trước khi cậu Violant rốt cuộc chấp nhận anh làm hiệp sĩ cho mình.
Jill cười nhạt. “Hoàn cảnh của Erik cũng rất bi thảm. Hắn bỏ đi sau khi trút giận lên cậu chủ. Có lẽ ngay lúc đó trái tim hắn cũng đã vỡ nát rồi. Đó là lý do tại sao, bất chấp hành động mang tính giết người của Erik, cậu chủ cũng không nỡ căm ghét hắn. Đúng hơn, cậu ấy đang lạc lối trong hố sâu tuyệt vọng, không thể dứt bỏ.”
Theo lời Jill, cha của Erik đã bị bắt oan. Hắn ta cố gắng kêu gọi lãnh chúa nhằm giải oan cho cha mình, nhưng không một ai thèm lắng nghe. Cuối cùng, cha hắn chết nơi ngục tù.
Sau đó, Erik chỉa lưỡi kiếm của mình về phía Vio. Cậu bị thương nặng, nằm giữa lằn ranh sống và chết.
Và…
“Kể từ ngày đó, cậu chủ không còn bước ra ngoài được nữa. Bác sĩ chuẩn đoán đó là chứng ám ảnh sợ hãi. Rõ ràng vết thương trong lòng cậu ấy chính là nguyên nhân. Nếu cậu ấy đi ra ngoài, ký ức về sự phản bội sẽ ngập tràn trong tâm trí và nỗi sợ hãi sẽ bao trùm lấy cậu. Cậu ấy sợ rằng sẽ có ai lại cố gắng cướp đi mạng sống của mình. Trong trường hợp xấu nhất, cậu ấy sẽ gục ngã giống như ngày hôm nay.”
“Nếu nguyên nhân đã rõ ràng, vậy sao công tước lại đày cậu Violant đến nơi xa xôi này?”
Legion không thể hiểu được. Hầu hết các bậc cha mẹ sẽ cố bảo vệ con cái của họ nếu chúng bị tổn thương. Ngay cả một con chim cũng sẽ không ném con non đang bị thương của mình ra khỏi tổ.
Jill đáp lại sự bối rối của anh bằng vẻ bất lực, “Gia đình Lesserhain nổi tiếng dũng cảm. Dù cậu chủ có là người chung huyết thống đi chăng nữa, cậu ấy vẫn sẽ bị xem là vô dụng nếu không thể đi ra ngoài. Cậu ấy ngoài việc không thể đi săn, còn ít ra trận trong các cuộc chiến. Do đó, ngài công tước Lesserhain đã cố vứt bỏ cậu.” Ngừng lại một chút, ông nói tiếp. “Nhưng ngài ấy đã đầu hàng trước sự thuyết phục đầy tuyệt vọng của nữ công tước. Thay vào đó, ngài đuổi cậu chủ đến thị trấn Leca. Có là công tước thì ngài ấy cũng sẽ phải gặp rắc rối nếu bị buộc li hôn với em gái của vị vua hiện tại.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy nữ công tước đứng về phía cậu Violant phải không?” Legion cảm thấy nhẹ nhõm, như thể đó là vấn đề liên quan đến anh vậy. Thật đau đớn để tưởng tượng ra viễn cảnh Vionlant đơn độc trong chính ngôi nhà của mình.
“Phải. Có cả em gái của cậu ấy nữa. Nhưng anh trai của cậu chủ, cậu Rupheus thậm chí còn ghét cậu ấy hơn cả ngài công tước. Dù chuyện anh em bất hoà là thứ thường thấy trong các gia đình quý tộc, tôi vẫn mong cậu ta có thể nhân ái hơn. Cậu ta thật sự tài giỏi nhưng lại có nhân cách đáng xấu hổ.”
Jill hiếm khi bộc lộ cảm xúc trên mặt, nhưng ngay lúc này, biểu cảm của ông hiện lên vẻ kinh tởm không chút che giấu.
Ông ấy không thích ngài Rupheus lắm nhỉ? Legion đã phục vụ Rupheus trong ba ngày, nhưng cũng không thích hắn nổi. Thế nên, anh có cảm giác thân thiết với Jill.
“Cậu chủ sống một mình trong hoàn cảnh như vậy ở đây. Cậu ấy sẽ cảm thấy hoảng sợ nếu đi ra ngoài, vì vậy xin đừng mời cậu ấy ra ngoài thêm lần nào nữa.”
“Tôi hiểu rồi.” Legion gật đầu. Ngay lúc đó Rille bước vào bếp. Cô trừng Legion bằng đôi mắt lạnh lẽo. Dáng vẻ như sắp bùng lửa giận.
“Ông Jill, xin thứ lỗi. Chủ nhân có thông điệp gửi tới ngài Legion.”
“Là gì vậy?” Legion đáp, mồ hôi nhễ nhại trên lưng do cái lườm bỏng rát từ Rille.
“Giờ anh đã rõ ta thiếu tư cách làm chủ nhân đến mức nào rồi chứ? Sáng mai, hãy rời khỏi dinh thự.” Rille bực bội nghiến răng. “Thành thật mà nói, tôi muốn đấm chết anh. Sao anh có thể khiến chủ nhân nói ra những lời như này?!”
“Rille, hiện tại.” Jill nói, cố gắng ngăn cô lại nhưng Rille chỉ lắc đầu.
“Không, ông Jill. Tôi sẽ không im lặng! Nghe này, tôi sẽ không tha thứ cho anh nếu anh dám làm chủ nhân tổn thương thêm lần nữa. Làm ơn cuốn gói ngay lập tức.” Rille nói một cách kiên định. Sau đó cô rời khỏi bếp với vẻ ủ rũ.
Jill nhanh chóng nói, “Ngài Legion, mong ngài sẽ tha thứ cho tôi. Tôi đã để ngài nghe thấy những lời nhận xét trơ tráo không hợp địa vị của một người hầu như cô ấy…”
“Không, không sao đâu. Cô ấy oán trách tôi đúng mà. Tất nhiên, tôi có thấy khó chịu.”
Jill kinh ngạc nhìn Legion đứng dậy. “Ngài ổn chứ?”
“Sao? À, hẳn rồi…”
Nói rồi, Legion rời khỏi dinh thự, mặc kệ Jill đứng đó với vẻ bối rối.
1 Bình luận