Tập 11: Hủy diệt và hy vọng
Chương 811: Hy vọng rực rỡ (58)
7 Bình luận - Độ dài: 1,337 từ - Cập nhật:
Vì tâm trạng không thể nào tập trung vào việc thưởng thức đồ ăn, nên với Lâm Trạch, bị Ineli ép ăn cứ như là một loại tra tấn.
Sau khi Lâm Trạch ăn xong, Ineli liền dọn dẹp mọi thứ.
“Gặp lại sau.”
Sau khi Ineli cho Lâm Trạch ăn xong dường như có ý định rời khỏi đây.
“Xin hãy đợi một chút...”
Lâm Trạch lập tức gọi Ineli lại dù từ góc độ nào mà nói, cậu cũng không thể để Ineli rời đi ngay lúc này, mặc dù hiện tại cậu không muốn ở cùng Ineli.
Do đặc tính của năng lực "Quay lại" Lâm Trạch không thể để dòng thời gian trôi về phía sau.
Nếu thời điểm "Quay lại" lại cập nhật một lần nữa, đó sẽ là chuyện Lâm Trạch không thể chịu đựng được.
Ineli dừng bước nhìn Lâm Trạch bằng ánh mắt kỳ lạ.
Lâm Trạch mở miệng, không biết lúc này nên nói gì cho phải, trong đầu thực sự cảm thấy hơi rối.
Lúc này tay chân tê liệt dường như đã cho Lâm Trạch một chủ đề.
"Ngồi trên chiếc ghế này thật sự rất khó chịu, bây giờ tay chân tôi đều tê cứng cả rồi, cô có thể nới lỏng những dây da này để tay chân tôi có thể nghỉ ngơi một chút không?"
Lâm Trạch cầu xin Ineli như vậy.
"Không thể."
Ineli không cần suy nghĩ đã lắc đầu từ chối Lâm Trạch.
"Tôi bây giờ thật sự rất khó chịu, làm ơn đấy."
Lâm Trạch dùng giọng cầu xin, nài nỉ Ineli nhưng cô ấy vẫn không muốn đồng ý.
"Anh là người không thành thật, nếu tôi nới lỏng dây da cho anh, anh chắc chắn sẽ gây rối."
"Tôi đảm bảo sẽ không gây rối, chỉ cần nới lỏng một tí thôi để tôi có thể hoạt động một chút là được, bây giờ tôi thật sự rất khó chịu."
Lâm Trạch nhìn Ineli bằng ánh mắt van xin, hy vọng cô ấy sẽ đồng ý yêu cầu của mình.
Và đồng thời cũng là một cách thăm dò của Lâm Trạch vì thực ra cậu cũng không biết Ineli nghĩ thế nào về mình, đây cũng là một cơ hội tốt để thăm dò.
Cậu có thể thử xem liệu Ineli có đồng ý nới lỏng dây da cho mình một chút hay không.
Thực ra đúng như Ineli đã nói, Lâm Trạch không hề có ý định ngoan ngoãn ở lại trong phòng thẩm vấn này.
Chỉ cần Ineli nới lỏng dây da cho cậu, Lâm Trạch đã chuẩn bị sẵn sàng để thoát khỏi sự ràng buộc rồi dù chỉ tháo được một tay cũng đủ.
Nhưng Lâm Trạch biết mưu kế của mình không thể để Ineli nhận ra nên cậu tiếp tục giả vờ vô tội, hy vọng Ineli sẽ thương hại mình một chút.
Cậu biết, việc lợi dụng lòng thương hại của con gái là không đúng nhưng trong hoàn cảnh này, hành động sai trái này dường như cũng chính đáng.
"...Làm ơn đấy, bây giờ tôi cảm thấy toàn thân khó chịu đến mức sắp mất cảm giác rồi... Ineli, cô nỡ lòng để tôi khó chịu như thế này sao..."
Thấy Ineli do dự, Lâm Trạch tiếp tục cầu xin cô.
Chỉ cần Ineli không đồng ý, Lâm Trạch sẽ tiếp tục cầu xin.
Có vẻ như không chịu nổi Lâm Trạch liên tục cầu xin, Ineli do dự một lúc rồi cởi dây da trên tay trái của cậu trước.
"Vì tôi tin anh nên mới cởi dây ra, anh không được gây rối đâu đấy."
Ineli nói với Lâm Trạch.
Sau khi dây da trên tay trái được cởi ra, Lâm Trạch cuối cùng cũng có thể cử động cánh tay vốn bị trói chặt trên tay vịn ghế.
Cậu hơi xoay cánh tay một chút, cảm thấy cả cánh tay vừa đau vừa tê, hậu quả của việc bị trói chặt là máu không lưu thông.
Sau cảm giác đau và tê ban đầu, cánh tay nhanh chóng trở nên thoải mái hơn.
Sau đó Ineli tiếp tục cởi dây da trên tay phải của Lâm Trạch, giờ thì cả hai tay của cậu đều được giải phóng.
"Ineli, tôi biết cô là tốt nhất mà."
Lâm Trạch khen Ineli, đồng thời bắt đầu tự cởi dây da trên eo.
Không cho Ineli có thời gian suy nghĩ, đương nhiên là Lâm Trạch muốn đánh nhanh thắng nhanh. Khi cô ấy nhận ra, Lâm Trạch đã cởi hết các dây trói lấy lại được tự do.
Lâm Trạch đứng dậy, đồng thời xoay cổ một chút.
Bị kẹp đầu liên tục khiến cổ Lâm Trạch cứng đờ.
"Anh đã hứa với tôi là không gây rối ở đây, lát nữa anh phải ngoan ngoãn ngồi lại vào chỗ."
Ineli nhắc nhở Lâm Trạch.
"Tất nhiên rồi, cô yên tâm."
Tuy Lâm Trạch nói như thế, nhưng thực sự trong lòng cậu lại không nghĩ vậy.
Khó khăn lắm mới được tự do trở lại, sao cậu có thể dễ dàng từ bỏ sự tự do khó có này được.
Dù trong tay Ineli có súng, nhưng khoảng cách giữa cô ấy và Lâm Trạch chỉ khoảng ba bước chân. Lâm Trạch rất chắc chắn, với khoảng cách này, Ineli không thể đấu lại mình, cậu có thể dễ dàng đoạt lấy súng từ tay cô ấy.
Ineli chỉ có thể dựa vào súng, về mặt thể lực, cô ấy hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Trạch.
Lâm Trạch rất chắc chắn điều này bởi vì trước đây, cậu từng áp chế Ineli trên giường và cưỡng hôn cô ở trong phòng mình, mà Ineli không thể phản kháng.
Nghĩ đến nụ hôn, Lâm Trạch dường như có một số ý tưởng trong đầu.
Lúc này, Lâm Trạch không còn sợ hãi nữa, cậu hiện tại đã nắm được thế chủ động.
Trong mật thất này, chỉ có cậu và Ineli, Lâm Trạch có thế chủ động tuyệt đối.
Ineli có súng, nhưng nếu tình hình xấu đi, Lâm Trạch nghĩ cậu thậm chí có thể bắt cô ấy làm con tin để thoát ra khỏi đây.
Tất nhiên, đó chỉ là phương án khi không còn cách nào khác, mục tiêu của Lâm Trạch vẫn là lấy được ngọc rồng từ Ineli.
Mục tiêu của Lâm Trạch không chỉ đơn giản là thoát khỏi tòa nhà, nếu không cậu đã không rơi vào cái bẫy này.
Đã đến thời điểm quyết định, Lâm Trạch không thể từ bỏ dễ dàng, nếu không mọi cố gắng trước đây sẽ trở nên vô nghĩa.
Lâm Trạch tiến lại gần Ineli.
"Anh định làm gì..."
Ineli nhìn Lâm Trạch tiến lại gần mình, liên tục lùi lại dường như cô ấy muốn tạo khoảng cách với cậu.
Nhưng trong tình huống này, Lâm Trạch đã hoàn toàn nắm quyền chủ động.
Luôn cẩn thận đề phòng Ineli rút súng, Lâm Trạch cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó.
Tuy nhiên, cho đến khi cậu dồn Ineli vào góc phòng thẩm vấn, cô ấy dường như vẫn không có ý định rút súng.
Khi đã dồn Ineli vào góc tường những lo lắng ban đầu của Lâm Trạch đã hoàn toàn tan biến.
Cậu nắm lấy đôi tay của Ineli, ép cô vào góc tường.
Nhìn Ineli, người từng không ngần ngại ra tay tàn nhẫn với mình, Lâm Trạch rất muốn hỏi cô ấy khi ra tay với cậu thì cô ấy có cảm xúc gì, tại sao lại có thể coi thường mạng sống đến mức này.
Ineli như là đoán được Lâm Trạch sắp làm gì và Lâm Trạch đã thực sự làm vậy, cậu hôn Ineli một cách say đắm.
Lần này, Ineli không phản kháng chỉ nhắm mắt lại, lặng lẽ chấp nhận mọi hành động của Lâm Trạch.
7 Bình luận
Thanks trans