Tearmoon Empire
Nozomu Mochitsuki Gilse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5

Chương 3: Công chúa Mia, hiện thân của sự thật

9 Bình luận - Độ dài: 1,650 từ - Cập nhật:

Trans&Edit: BiHT

----------------------------------------

              

                   

                 

“....Ơ?”

Mia nhìn chằm chằm cô bé. Mái tóc màu vàng kim của cô mềm mại và óng ả. Từng cơn gió thổi qua mái tóc khiến hương hoa dễ chịu phảng phất trong không khí. Cô nhìn Mia với hai má ửng hồng và một nụ cười lấp lánh. Tuy nhiên, dần dần, sự bối rối bắt đầu hiện lên trong đôi mắt màu xám của cô bé. Việc này cũng dễ hiểu, bởi Mia đã nhìn chằm chằm cô mà không nói lời nào được một lúc rồi.

Thôi chết, nước đi sai rồi.

Chợt lấy lại ý thức, Mia vội mỉm cười đáp lại.

“Rất vui được gặp em. Chị là Mia Luna Tearmoon. Chị cũng rất mong chúng ta sẽ thân thiết hơn.” Cô nói và lịch sự cúi đầu. “Cơ mà, xét việc nhà Yellowmoon là họ hàng của hoàng tộc thì việc tới tận lúc này chị mới gặp mặt em lần đầu đem lại một cảm giác khá lạ đấy.”

“Vâng, và em xin lỗi. Rina cũng cảm thấy rất buồn vì chuyện này ạ. Cơ thể em vốn đã ốm yếu kể từ lúc sinh ra rồi... Em thậm chí còn không thể tham dự các buổi tiệc sinh nhật của Công chúa Điện hạ nữa.”

“Ôi chao, chị hiểu rồi. Xin lỗi em nhé. Chị không có ý tọc mạch đâu.”

Citrina khẽ cười.

“Ôi, chị chu đáo quá rồi. Giờ đó chỉ còn là chuyện xưa mà thôi.”

Cô mỉm cười. Nụ cười mang theo sự ngọt ngào, như một bông hoa lắc lư giữa cơn gió, hay một chú chim cất tiếng hót giữa rừng cây. Đó là một biểu cảm hoàn hảo đến từ một cô bé hoàn hảo, người trông như một đứa con gái lý tưởng của một quý tộc uy quyền trên mọi khía cạnh. Cô bé dễ mến, hòa nhã và hay mỉm cười. Như một viên ngọc trơn nhẵn vô khuyết. Việc có ấn tượng xấu với cô bé gần như là bất khả thi.

Đó cũng chính là lý do tại sao toàn bộ chuông báo động trong đầu Mia đều đang kêu lên liên hồi!

Sau chừng đó thời gian, con gái của Công tước Yellowmoon lại quyết định tiếp cận mình ư? C-Chuyện này hết sức mờ ám! Thật ra, tất cả mọi thứ về họ đều đáng ngờ cả! Làm thế nào mà mình lại chẳng biết gì về cô bé này chứ?! Cái trăng gì đang xảy ra vậy nè?!

Cô không có bất cứ kí ức nào về Citrina trong cả hai dòng thời gian. Đừng nói tới Citrina, cô hầu như chẳng nhớ được bất cứ thứ gì đáng nói về bất cứ ai trong nhà Yellowmoon. Điều đó tương phản hẳn so với ba nhà còn lại khi cô đều có những ấn tượng không thể xóa mờ về họ.

“Dù sao thì điều đáng nói duy nhất về chúng tôi là dòng dõi lâu đời của mình, và trong số Tứ đại Công tước, chúng tôi là nhà yếu nhất...”

Vào một lúc nào đó, cô đã nghe một lời nhận xét khiêm nhường có ý như thế, nhưng còn những thứ khác thì không nhớ được bao nhiêu. Cô thiếu thông tin về nhà Yellowmoon kinh khủng. Trong khi một Mia lo lắng đang cố tìm hiểu tại sao mình lại rơi vào tình thế này, Bel hăng hái tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Rina— Ừm, ý em là Tiểu thư Citrina và em đã gặp nhau ở thư viện, và bọn em đã học cùng nhau kể từ đó.”

“A, ừm....M-Mà, chị hiểu rồi. Em...thật tốt bụng làm sao, Citrina. Cảm ơn em nhé. Mong rằng em không gặp rắc rối gì với chuyện đó.”

Mia đưa mắt nhìn cô bé nhà Yellowmoon, người cúi đầu mà không để lộ chút dấu hiệu của sự xảo trá nào.

“Không hề, thưa Công chúa Điện hạ. Em không hề thấy phiền gì đâu. Em chỉ tiếc là mình đã không tự giới thiệu bản thân sớm hơn. Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi chân thành nhất của em.”

“Ờm, không sao đâu. Chị không bận tâm lắm đâu.”

Cô tiếp tục xem xét Citrina.

Đúng là kể từ khi nhập học thì cô bé chưa hề ghé thăm mình lần nào. Vậy tại sao lại là lúc này chứ? Nhất định có điều gì đó đằng sau chuyện này!

Phát hiện về động cơ của vị hoàng đế đầu tiên, cùng với việc cuốn Biên niên sử Công chúa Mia mỏng lại...và giờ đây, sự xuất hiện đột ngột của một người thuộc nhà Yellowmoon. Có điều gì đó nói với cô rằng mọi thứ đều liên kết với nhau. Cô gần như có thể cảm nhận được sợi tơ kết nối chúng....

Chuyện này chắc chắn đáng ngờ mà! Nó bốc mùi như thể đang có cả một cái chợ cá ở đây vậy!

Đại thám tử Mia có một linh cảm, và nó đang nói với cô rằng cô gái đứng trước mặt mình chính là nguyên nhân!

Cõ lẽ mình nên thể hiện uy quyền và bảo cô bé tránh xa mình ra... Mia thầm nghĩ, thấy rằng việc giao thiệp gần với cô bé là quá mạo hiểm. Sau khi thận trọng suy nghĩ một lát, cô quyết định, Không, nếu mình đẩy cô bé đi thì có lẽ thay vào đó em ấy sẽ làm thứ gì đấy sau lưng mình, và như thế thì còn đáng sợ hơn. Đã vậy mình nên giữ cô bé ở nơi mà mình có thể quan sát. Và cô bé đang trao cho mình cơ hội làm điều đó ngay lúc này đây. Nếu kẻ thù đã để lộ sơ hở thì mình cứ nên nhắm vào đó thôi. Mình sẽ thiết lập một mối quan hệ đàng hoàng với cô bé để có thể giám sát một cách dễ dàng hơn.

Đây cũng chính là kiểu suy luận cô dùng khi lôi kéo Sapphias vào hội học sinh.

Hơn nữa...

Cô nhìn Bel, người đang nở một nụ cười hết sức ngây thơ. Niềm vui đang tỏa ra từ đứa cháu gái khi cô giới thiệu người bạn mới của mình là thứ mà Mia không muốn cướp mất. Dĩ nhiên, cô hẳn vẫn sẽ cảnh báo vài lời với Lynsha.

“Vậy thì, Citrina, chị rất mong em sẽ tiếp tục làm bạn tốt với Bel.”

“Vâng, dĩ nhiên rồi ạ. Em rất vui khi có được một người bạn tuyệt vời như vậy.”

Và lại một lần nữa. Nụ cười hoàn mỹ tươi như hoa đó. Nó chỉ khiến Mia càng thêm quan ngại.

Hừm, cứ tới đi. Cứ thử lén lút làm gì đi. Một khi ngươi dám giở trò thì ta sẽ bắt tận tay—

“A, nhân tiện, có thật là Công chúa Điện hạ hứng thú với các loại thảo dược không ạ?”

Câu hỏi đột ngột của Citrina khiến Mia mất cảnh giác.

“Hửm? Chà...Chị ngạc nhiên là em biết đấy. Có phải Bel đã kể với em không?”

“Không, đó chỉ là tin đồn thôi ạ. Rina cũng rất bị thu hút bởi các loại cỏ dại và hoa nữa. Hồi trước em hay đi tìm tòi trong lãnh địa nhà Yellowmoon, và em cũng đọc sách để tìm hiểu thêm nữa.”

“....Thật ư!”

Mia nhìn Citrina với ánh mắt khác. Cô vốn tưởng cô bé này là cùng một loại với mấy tên dị hợm suốt ngày núp trong phòng và âm mưu đủ thứ mờ ám.

Hừm....Mình không ngờ rằng em ấy cũng học đòi nghệ thuật sinh tồn nữa. Tiếc thật chứ. Nếu chúng ta không phải kẻ thù thì mình đã có thể thảo luận với em ấy về cách sinh tồn trong trường hợp cách mạng nổ ra rồi. Chuyện đó nghe vui thế mà...

Cô cảm thấy có hơi thất vọng khi nhận ra điều này.

“À,” cô bé nói thêm “và cả nấm nữa. Chúng đúng là rất thú vị nhỉ?”

Và, chỉ với một từ đó...

“Ôi chao! Citrina, em thích nấm ư?!”

Citrina đã có lưỡi câu, dây câu và chì lưới.

“Vâng. Thật ra thì trước giờ em cũng luôn nghiên cứu về món nấm hầm nữa, và đôi khi em lại thí nghiệm với các loại nấm em hái được. Các món hầm thật sự rất tuyệt.”

“Ôi! ....Ôi! Chị trước giờ vẫn luôn muốn được đích thân nếm món nấm hầm đó! Khi nào rảnh em có thể cho chị thử với được không?’”

Citrina giật cần câu, ở cuối sợi dây là Mia bay cái tõm ra khỏi mặt nước.

“Dĩ nhiên rồi ạ. Vậy chúng ta hãy cùng nhau đi hái nấm nhé.”

Sự phấn khích chạy dọc xương sống Mia. Cô chưa bao giờ nghe qua một đề nghị như thế. Hái nấm nơi hoang dã vốn đã là một hoạt động nguy hiểm rồi, và cũng chưa từng có ai dám mời cô tham gia chuyện đó cả. Khuôn mặt cô sáng bừng lên, và thang-đo-tình-bạn của cô dành cho Citrina lao vút lên mức mười một.

Biết gì không? Có lẽ Citrina thật ra chỉ là một cô bé rất tốt bụng thôi. Cha em ấy, Công tước Yellowmoon có thể là một kẻ chỉ biết bày mưu vô dụng, nhưng hẳn em ấy không có liên quan gì tới mấy chuyện đó đâu...

Chỉ trong vài giây, sự cảnh giác của cô đã hạ thấp tới mức nếu muốn thấp hơn nữa thì phải lấy xẻng đào.

               

Con người thấy những thứ mà họ muốn thấy trong khi nhắm mắt làm ngơ trước những thứ họ không muốn thấy, và Mia thì lại là hiện thân sống của sự thật đó.

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Rồi xong... =))
Thanks trans
Xem thêm
Hết cứu
Xem thêm
Vl bà Mia mê nấm-chan ghê thế 🐧
Xem thêm
VÌ nấm quên thân :)))) thứ duy nhất trên thế giới có thể thao túng tâm lý Mia-sama
Xem thêm
Ưu tiên nấm hơn mạng sao :v
Xem thêm
Có vẻ Mia sẽ đi vì thử nấm tự hái 😆😆
Xem thêm
Nghiện 🍄 là dở rồi :)))))
Xem thêm
Nấm là một cái gì đó!!!! :)
Xem thêm
Nấm 🍄🍄
Xem thêm