Chương 6: Nàng công chúa thứ hai
~ Translator : Khịt
~ Edit : All For Love
*P/s: Dời múi giờ Update bộ Kujibiki Tokushou : Musou Haremu Ken lại sớm hơn 30 phút. Múi giờ 18h59 sau này nhượng lại bộ Kaifuku Jutsushi no Yarinaoshi ~ Sokushi Mahou to Skill Copy no Choetsu Heal
Chương 6 được Update vào lúc 18h30. Chúc các bạn xem vui vẻ.
________________________________________________
「Bắt lấy hắn!」
Almosso ra lệnh cho mấy tên lính vẫn còn chưa khỏi bàng hoàng. Sau khi định thần lại, ba tên đó ngay lập tức lao vào tôi.
Tôi nhanh chóng chụp lấy những mũi giáo đang chĩa về người mình, bẻ gãy chúng như những cành củi.
Sau khi lĩnh trọn ba cú đấm rất bình thường của tôi, ba tên lính bay thẳng vào tường rồi ngất lịm.
「Cái gì?... Người đâu? Có tên nào ngoài kia không?」
Almosso hét vọng ra bên ngoài.
Giọng hắn đầy sự kinh sợ.
*DoTaDoTaDoTa* tiếng bước chân dồn dập vang lên, thêm ba tên nữa tới.
「Hắn là...là... một sát thủ! Mau giết hắn cho ta!」
「Ha!!」
Những tên lính theo lệnh, lao vào tấn công.
Lần này, vì chúng chỉ nghe theo lệnh thôi, nên tôi chỉ tặng ba cú đấm nhẹ nhàng cho chúng dễ dàng đi vào giấc ngủ.
Tiếp sau đó, viện binh của chúng tiếp tục tới thêm 2-3 đợt nữa nhưng đều bị tôi ru ngủ.
「Giờ thì, không còn ai làm phiền nữa. Tới lượt của ngươi rồi đó!」
「Khu!---Nhận lấy này!」
Almosso lấy một thứ gì đó như một chiếc đũa thần ra, và chĩa nó thẳng vào tôi.
Ngay lập tức, một ngọn lửa được phóng ra, bay đến và trói lấy tôi.
Nóng quá!
Nóng thật! Nhưng chưa đến mức mà tôi không thể chịu được.
Ngọn lửa biến mất nhanh cũng như lúc nó xuất hiện. Quần áo tôi có vẻ đều bị cháy xém nhưng cơ thể tôi thì chả làm sao cả (kể cả tóc cũng vậy).
「Cái gì! Ma thuật cũng không có tác dụng ư!」
「Hình như sức chống chịu với lửa của mình cũng được nhân lên 777 lần?! Mà, chuyện đó giờ cũng chả quan trọng lắm!」
Tôi đưa mắt qua Almosso.
Bước chậm rãi lại gần, rồi khuyến mãi cho hắn một cú đấm vào bên má.
Hắn văng đi, nảy qua vài lần trên sàn rồi nằm bất động.
Hắn ta vẫn còn thở, nên mới chỉ ngất đi mà thôi.
「Giờ thì, nên làm gì nhỉ?」
Tôi suy nghĩ một thoáng, rồi nhìn xung quanh.
Một tên lính có vẻ đã tỉnh lại. Đang ngồi trên sàn, nhác thấy ánh mắt của tôi, hắn cố rướn người dậy bỏ chạy.
「Này, anh kia!」
「Không! Đ-Đừng giết tôi!」
「.......Nếu giờ anh nghe tôi nói, tôi sẽ cân nhắc chuyện đó!」
Thật rắc rối nếu cứ cố gắng giải thích, nên hắn ta hiểu như vậy cũng được.
Sau cuộc chiến lúc nãy, căn phòng giờ đã như một chiến trường thực sự. Mọi thứ vung vãi khắp nơi. Tôi nhặt lấy một cái bút trên sàn, quăng cho hắn ta.
「Hãy viết lại những thứ tôi sẽ nói sau đây!」
「G-Gì cơ....và ở đâu mới được....?」
「Chờ chút đã!」
Tôi nhặt chiếc dây thừng đáng lẽ sẽ dùng để trói tôi lên (bộ còng tay đã bị hỏng và chẳng còn dùng được nữa) và trói Almosso lại.
Rồi tôi lột áo hắn ta ra, phơi cái bụng hắn ra ngoài.
「Viết vào đây! “Tôi là thủ phạm gây nên nạn thiếu hụt xu tiền đồng. Tôi đã nấu chảy những đồng tiền đồng và bán chúng.」
「Hả?! C-Cái này là....」
「Im lặng và viết đi!—Ngươi muốn chết à?」
Sau lời đe dọa của tôi, tên lính nghe lời, viết lên lên người Almosso những câu mà tôi vừa đọc.
Tôi chạm trán thêm vài tên nữa trong khi vác Almosso ra về.
Có năm tên tất cả. Ban đầu chúng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi nhận ra tôi đang vác theo Almosso, chúng rút vũ khí ra và tấn công tôi.
Và bọn chúng cũng bị hạ gục dễ dàng.
Tôi trói cả sáu tên lại với nhau.
Kéo theo bọn chúng, tôi đi thẳng ra quảng trường trung tâm thị trấn.
Tôi quẳng bọn chúng ở đó cho mọi người cùng thấy.
Để kết thúc, tôi lôi cái bút đem theo ra, cố gắng viết ấn tự của công chúa Helen lên nhưng
「Ặc! Khó viết quá!」
Cái ấn dường như có lịch sử lâu đời nên rất phức tạp, tôi không thể nào viết nó được. Nên tôi xóa nó đi, và viết dòng số “777” thay vào.
Trong lúc đó, người dân trong thị trấn đã bắt đầu xúm lại xung quanh.
「Tôi chính là thủ phạm của nạn thiếu hụt xu tiền đồng....? Tiền đồng?!」
「Không thể nào, đó là Almosso-sama sao?!」
「Không, đúng phải là ông ta mới hợp lẽ. Kể từ khi ông ta nhận chức, chi phí cho việc tái đúc đã tăng một cách quá đáng. Ai cũng biết lão là một kẻ hám tiền mà.」
「Nhưng mà, nấu chảy tiền đồng, tội ác này xứng đáng nhận án tử hình.」
「Hạng người như ông ta chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt chứ chả biết nghĩ đến hậu quả đâu. 」
*GayaGaya*, đám đông càng lúc càng ồn ào.
Điều này càng làm những người xung quanh chú ý, họ tập trung lại ngày một đông.
Cố gắng tập trung nghe xem họ nói gì, tôi nhận thấy họ có lẽ cũng đã cảm thấy bất mãn từ lâu với Almosso. Những câu như “Nếu là ông ta thì chuyện này chả có gì bất ngờ” hay “Tôi đã nghĩ một ngày nào đó ông ta sẽ gây chuyện” ngày một nhiều lên từ phía đám đông.
「Tôi biết ông ta! Ông ta là người chuyên đổi những đồng tiền bạc sang tiền đồng.” 」
「Tôi đã trao đổi với ông ta ngay ở đây khi đang trên đường tới nơi tái đúc. Bởi vì chi phí khi trao đổi với ông ta rẻ hơn, nhưng.... 」
Những giọng nói cứ chồng chéo lên nhau. Có lẽ tội trạng của Almosso đã được định rồi.
☆
Ngày hôm sau, tôi được người của Hoàng gia gọi đến.
Chờ tôi ở đó, là một cô gái mặc một bộ giáp trông rất đắt tiền, khác hẳn hầu hết bộ giáp của các hiệp sĩ tôi từng gặp.
Ngoài người đó ra, còn một số các hiệp sĩ khác xung quanh và một trong số họ lên tiếng.
「Ngươi đang đứng trước mặt Iris Teresia Mercouri Điện hạ đấy! To gan—」
「Không sao. 」
Iris chặn cánh tay của người kia, ngăn cô ta lại.
「Không cần thiết phải bắt người khác cung kính chào hỏi ở chỗ này. Hơn hết ta muốn nghe mọi chuyện đã.」
「À...Ừm...Có thể cho tôi hỏi một câu không? Công chúa Helen và cô có phải là.....?」
「Ta là Iris, em gái của chị ấy.」
「Không ngoài dự đoán.」
Tôi nghĩ vậy. Vì tên của cô ấy gần giống với Helen, và họ trông còn rất giống nhau.
Công chúa Helen thì duyên dáng yêu kiều, còn cô gái này thì lại quý phái và trang nghiêm.
Gần như một trời một vực, nhưng khi nhìn vào trán và khuôn miệng của họ, ta lại thấy họ trông rất giống nhau.
「Ngươi là?」
「Ừm. Tôi là Yuuki Kakeru.」
「Kakeru đúng không. Có một số chuyện ta muốn hỏi ngươi. Đầu tiên, thứ đó!」
Công chúa Iris chỉ vào hông tôi. Đó là chiếc quạt gấp mà Helen đã tặng tôi.
「À, phải rồi. Tôi nhận được cái này từ Helen Điện hạ.」
Tôi lấy nó ra và đưa cho Iris.
Iris cầm lấy nó, ngắm nghía một cách cẩn thận.
「Đây chắc chắn là đồ của chị, và thậm chí còn được trao bởi chính tay chị ấy nữa.」
「Hả? Cô biết cả những chuyện đó à?」
「Ấn tự của Hoàng tộc chứa một loại ma thuật đặc biệt, dùng để duy trì nó từ xa. Nếu nó bị đánh cắp, ấn tự sẽ biến mất trong vòng nửa ngày.」
「À, ra là vậy.」
「Tôi xin lỗi, vì đã nghi ngờ anh. Nhưng để đề phòng trường hợp anh là kẻ giả mạo, tôi phải kiểm tra nó trước.」
「....Ừm, thật ra về chuyện đó, nó có khác một chút.」
「Sao?」
Công chúa nhíu mày. Tôi bắt đầu giải thích mọi chuyện.
Chuyện tôi đã cứu Công chúa Helen, và được tặng chiếc quạt.
Rồi đến việc chứng kiến chuyện xấu kia, tôi muốn làm gì đó nên đã nhận mình là thuộc quyền của Công chúa Helen.
Tôi kể cho họ tất cả.
「Tôi hiểu rồi, ra là thế. Một lần nữa mọi chuyện lại sáng tỏ. Tôi đã băn khoăn vì sao chị ấy, người thuộc Bộ quân sự đã lâu, lại để tâm đến vấn đề tiền tệ trong nước.」
「Tôi xin lỗi.」
「Không sao, đó là do tình thế thôi. Dù sao vụ tiền đồng đó cũng rất nghiêm trọng mà. Và nữa,...Fufu...」
Iris đang cười.
Cô ấy luôn mang một vẻ mặt nghiêm túc từ đầu đến giờ, và giờ cô ấy cười. Phải, cô ấy thật sự đã cười mà tôi chẳng hiểu lý do là gì.
Nụ cười của cô ấy rất đẹp, đến nỗi làm tôi như bị thôi miên.
「Đúng là việc giả danh đó là không được phép, nhưng cũng phải cậu có ý xấu. Đó là kết quả cho thấy con mắt nhìn người của chị ấy.」
「À...ừm.」
「Tuy nhiên, Haaah...」
「Có chuyện gì sao công chúa?」
「Không, chỉ là.....à, về chuyện đã xảy ra gần đây, nấu chảy tiền xu và bán chúng như những nguyên liệu thô, những kẻ cố kiếm lợi nhuận từ việc đó ngày một nhiều. Tuy đã Hoàng gia đã trừng trị những kẻ bị phát hiện nhưng vẫn không có tác dụng gì cả.」
「Mọi người không suy nghĩ cách khác sao?」
「Tất nhiên là chúng tôi đã suy nghĩ. Như là giảm tỉ lệ đồng trong các đồng xu xuống. Nhưng nếu làm vậy, sẽ có lời đồn rằng tiềm lực đất nước đang đi xuống. Điều này sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Hoàng gia.」
「Tôi hiểu rồi. Vấn đề nan giải đấy!」
Có vẻ như, rất khó để xử trí chuyện này.
Đây không phải vấn đề mà tôi có thể giải quyết được với năng lực x777 của mình.
(Nếu mình phát hiện ra bọn làm chuyện đó, mình sẽ lại hạ chúng tiếp à?!)
Không chắc nữa, tôi cất lại chiếc quạt vào túi.
Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.
「Công chúa Iris.」
「Chuyện gì vậy?」
「Có lẽ...tôi đã biết cách giải quyết triệt để vấn đề đó.」
「Ồ, hãy nói thử xem.」
Công chúa Iris có vẻ không tin tưởng điều tôi vừa nói lắm. Trên mặt cô ấy hiện một chữ to đùng “Không thể nào”.
Nếu mọi chuyện suôn sẻ, khuôn mặt đó có lẽ sẽ đổi thành khuôn mặt vui vẻ lúc nãy.
Tôi muốn thấy nụ cười trên khuôn mặt đó, và bắt đầu kể về ý tưởng vừa lóe lên của mình.
1 Bình luận