Kujibiki Tokushou: Musou...
Miki Nazuna ( 三木なずな )
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 17 : Mua Sắm Với Tất Cả Tài Sản

2 Bình luận - Độ dài: 1,661 từ - Cập nhật:

~ Translator : Kinniku

~ Edit : All For Love

Đón xem chương mới sớm tại web team dịch.

_________________________________________________________

CHƯƠNG 17: MUA SẮM VỚI TẤT CẢ TÀI SẢN

Tôi buông Helen ra.

Xấu hổ và e thẹn, đó là những gì tôi thấy. Cô ấy thật dễ thương.

[Anou….]

[Có chuyện gì?…]

[Phụ nữ hoàng tộc thì…. trong suốt cuộc đời chỉ có duy nhất 1 người đàn ông, vì vậy em đã quyết định.]

[Tôi vẫn chưa hiểu lắm…]

Tôi cố suy nghĩ xem cô ấy muốn nói gì, và ngay lập tức hiểu được…

Tôi là người đầu tiên của cố ấy, hơn nữa từ giờ trở đi cô ấy chỉ có mình tôi thôi.

Ý helen muốn nói như thế.

[Ừm, tôi hiểu rồi.]

[Ngay bây giờ thì khó có thể ở bên cạnh Kakeru-sama, nhưng….]

Khuôn mặt của Helen trông có vẻ buồn.

[Những lời khi những của em là đủ rồi. Tôi sẽ đợi.]

[—-Vâng!]

Như vậy, Helen đã trở thành người phụ nữ của tôi.

                                     ☆☆☆☆☆

Ngày hôm sau, tôi đang thư giãn trong phòng, Miu đi vào và mang 1 cái gì đó theo.

[Thưa chủ nhân, thư của ngài!]

[Thư?]

Tôi nhận được 1 phong bì được dán kín từ Miu, tôi thấy 1 cái huy hiệu được vẽ sẵn.

[Từ công ty Salamas à?]

Cái gì thế này, sao lại gửi cho mình cái thứ này.

Tôi mở cái phong bì và lấy lá thư ra rồi xem nó.

[Hóa đơn, tiền thanh toán của cô gái đó sao?]

Tôi nghe giọng nói của Eleanor trong đầu, vì không thể đọc lá thư viết gì, tôi đang nghĩ nên làm thế nào đây. Tôi rất cảm kích.

[Vậy à, khi mua Miu ông ta đã nói là sẽ gửi hóa đơn sau, là cái này à?]

[Của em sao?]

[Có chuyện gì sao?]

[300 đồng xu…. Em đắt đến thế cơ à!]

[300 à]

Tôi không biết giá thị trường thế nào nhưng cho đến bây giờ tôi không nghĩ là Salamas lại ép giá tôi. nên tôi nghĩ đó là điều bình thường.

[Yosh, vậy thì đi trả tiền thôi nhỉ!]

                               ☆☆☆☆☆

Sử dụng lông Warp, mang theo 300 đồng xu và đi đến công ty Salamas, tôi đã trả đủ số tiến mà tôi đã mua Miu.

Số lượng đồng xu hơi nhiều 1 chút, nên việc tôi phải đợi trong thời gian dài thật đáng sợ.

[Đủ rồi, tôi đã nhận đủ 300 đồng xu, đây là giấy chứng nhận việc sở hữu.]

Tôi nhận 1 tờ giấy nhìn có vẻ sang trọng được viết đầy chữ từ Salamans.

[Hãy ủng hộ chúng tôi vào lần sau.]

[À, nếu có chuyện gì tôi sẽ lại nhờ ông.]

[Nói mới nhớ, Yuuki-sama, ngài có biết gần đây có tin đồn là vương quốc sẽ phát hành 1 loại tiền mới không?]

[Hả?]

Tôi hơi bất ngờ 1 chút.

Có lẽ đó là câu chuyện về tiền giấy mà tôi đã đề xuất với Công chúa Iris.

Nếu là cái đó thì tất nhiên là tôi biết nhưng tôi đã giả vờ như không biết.

[Cái đó tôi mới nghe lần đầu, chuyện đó có thường xảy ra không?]

[Không, ngoại trừ những lúc thay đổi vua, về cơ bản là không.]

[Vậy sao?]

Tôi đã nghe rất nhiều tin đồn về tiền giấy, cơ bản là những thứ tôi đã đề xuất với Công chúa Iris. Hơn nữa nó có vẻ hơi mập mờ, nếu như là tin đồn thì không thể tránh khỏi việc đó.

Chỉ duy nhất câu chuyện quyết định đơn vị tiền là mới, có lẽ sẽ là yên hoặc USA. Tôi sẽ đặt cho nó 1 cái tên sau vậy.

[Nhân tiện, từ lúc nãy tôi có 1 chút tò mò nhưng, cái thứ đang treo trên eo Kakeru-sama, thanh kiếm đó không lẽ là…..]

[Hả, aa, ý ông là Eleanor à?]

Tôi nâng Thanh Ma Kiếm và cho Salamas xem.

Gần đây, cô ấy đã khá trưởng thành và hợp tác với tôi hơn, nhưng sẽ nguy hiểm nếu như người khác chạm vào, thế nên tôi không thể rời xa và luôn mang cô ấy theo.

[Quả nhiên là Ma Kiếm Eleanor, có thể sở hữu 1 thứ giống như thế…]

[Tôi nói với ông trước là tôi sẽ không bán.]

Tôi nhớ ra việc ông ta là 1 thương gia nên đã nhắc nhở.

                                      ☆☆☆☆☆

Rời khỏi công ty, khi tôi định quay trở về biệt thự bằng lông Warp, tôi chợt phát hiện ra trong túi có cái gi đó.

Khi lấy nó ra tôi đã hơi bất ngờ.

Là vé số. Tôi đã sử dụng hết 11 cái lần trước vậy mà tại sao nó lại nằm trong túi của tôi.

Tôi đã có thêm—-1 cái.

Giấy chứng nhận quyền sở hữu Miu.

Đã mua Miu với giá 300 đồng xu, 1 tấm vé số đã có ngay sau đó.

[Có nghĩa là, sau khi mua 1 món đồ thì sẽ có 1 tờ vé số ư?]

Đây là chuyện bình thường nếu như ở Nhật Bản, nhưng đây là thế giới khác, có lẽ nó đã thay đổi 1 chút.

Tôi không có bằng chứng xác thực, vì vậy tôi sẽ làm 1 vài thí nghiệm.

                             ☆☆☆☆☆

Tài sản hiện tại của tôi là khoảng 2000 đồng xu.

Tôi mang theo tất cả ra thành phố.

Tôi đã dùng 1 đồng xu để ăn uống nhưng lại không có thêm 1 tờ vé số nào cả.

Tôi đi đến tiệm may đồ, nhờ họ làm 1 vài bộ đồ hầu gái cho Miu. Tôi đã mất 10 đồng xu nhưng vẫn không có thêm tờ vé số nào.

Tôi đã mua rất nhiều thứ ở nhiều cửa hàng khác nhau, tôi đã xài thêm khoảng 100 đồng, nhưng nó vẫn không có thêm.

Vé số mới, mua đồ không phải là lý do à?

Vậy thì, tôi nghĩ chỉ có 3 khả năng.

Mua hàng ở công ty Salamas hoặc là mua hàng có giá trị lớn.

                          ☆☆☆☆☆

[Xin chào quý khách. Oya, không phải Yuuki-sama đây sao. Có chuyện gì sao?]

[Mọt chút, có thứ tôi muốn ông chuẩn bị.]

[Bất cứ thứ gì ngài yêu cầu…]

Salamans nói với khuôn mặt của 1 thương gia.

Vậy thì, đầu tiên hãy thử mua 1 món đồ bình thường nào.

[Tôi muốn đồ dùng trong nhà, vì có nhiều thứ đã cũ và rách nên tôi muốn thay chúng.]

[Vâng.]

Tôi nói tất cả mọi thứ mà tôi muốn thay cho Salamas.

[Nếu là chúng thì…. tốn khoảng 25 đồng xu.]

[Nhờ ông.]

Tôi đếm 25 đồng xu rồi đưa nó cho Salamas.

[Cảm ơn ngài, tôi xin phép đi chuẩn bị.]

[Nhờ ông vậy.]

Nói xong, tôi đợi 1 chút.

Vé số vẫn không ra.

Vậy là không liên quan đến công ty Salamas rồi nhỉ, nếu vậy thì là giá tiền sao?

Tôi nghĩ thêm 1 thứ rồi nói nó với Salamas.

[Tôi muốn 1 bức tranh.]

[1 bức tranh sao?]

[Đúng vậy, 1 bức tranh đặt trong khung để treo ở phòng khách. Tôi không biết nhiều về tranh, nên tôi chọn bức giá 300 đồng xu.]

300 đồng, giống với giá của Miu. Với mức giá này có lẻ tôi sẽ có vé số.

[Tôi hiểu rồi]

[Đây là 300 đồng xu.]

[Tôi đã nhận đủ. Tôi cần 1 chút thời gian để cung cấp hàng cho ngài…..]

[Tôi sẽ để nó cho ông.]

Mua hàng với giá cao như thế thì đó là điều dĩ nhiên nhỉ.

Thay vào đó, vé số quan trọng hơn.

Tôi thử tìm trong túi quần của tôi.

Và sau đó

[Nó có.]

[Lúc nãy không có, và giờ 1 vé số mới đã xuất hiện.]

Tính thêm cái của Miu, cái này là cái thứ 2.

Có nghĩa là… sẽ nhận được khi mua hàng với giá cao.

Nếu đã thế thì tôi không ngại nữa.

Tôi hướng tới chỗ Salamas, ông ta không thấy tôi đang cầm tấm vé số( không thể thấy vé số), tôi đưa hết số đồng xu còn lại cho ông ta.

[Tôi có khoảng 1600 đồng xu thì có thể mua cái gì?]

[….. Cách mua hàng thật đặc biệt nhỉ?]

Saramans nói với 1 nữa nụ cười.

Ông nói đúng rồi đấy, nhìn từ quan điểm của ông ta thì nó có vẻ khá đúng như vậy.

nhưng, dựa trên quan điểm của tôi thì….

Nó giống như là tôi chỉ có thể mua vé số bằng tiền của tôi

Chỉ cần mua bằng cách chân chính thì sao cũng được.

[Xin hãy đợi 1 lát.]

Salamans nói rồi lui vào trong, ông ta mang theo cái gì đó được đựng ở trên khay.

1 cái vòng tay vàng được khảm 1 viên đá quý ( ngọc quý hoặc đá quý cái nào hay hơn???)

[Cái này là?]

[Cái này, hiện nay đang phổ biến trong tầng lớp quý tộc, đeo nó cho các cô gái trong dàn hậu cung để khẳng định quyền sở hữu (quyền sở hữu với tài sản cái nào hay ta ) của họ.]

[Hảảả?]

[Đây là hàng mẫu, vì để khẳng định rằng quyền sở hữu của họ, nên chúng tôi bán cho tùy thuộc vào những vị khách, về cơ bản, nó chỉ là 1 chiếc vòng tay vàng được khảm đá quý.]

Cái này thú vị đấy nhỉ.

Vật khẳng định quyền sở hữu hậu cung à?

Bây giờ tôi chưa có cơ hội để dùng nó nhưng cứ mua sẵn đề phòng.

[Vậy thì, cái này 1600 xu.]

[Ừm.]

Tôi đưa túi vải cùng với số đồng xu còn lại cho ông ta.

Saramas đếm chúng.

[Tôi đã chắc chắn nhận đủ.]

Khoảnh khắc Salamas nói xong, trong túi quần tôi xuất hiện thêm vé số.

Lần này là 5 tấm!!!

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Thanh niên tiêu sạch tiền chỉ để lấy vé số Lol
Xem thêm