“Trong tất cả các môn của em, chỉ có ba câu cuối cùng là để trống. Lúc nào cũng là ba câu…còn lại thì đúng hết.”
“Chẳng lẽ đó là lý do cô nghĩ em đang hạ điểm ư?”
“Làm một phép tính đi. Mỗi câu từ một đến 3 điểm, không có câu nào bốn điểm nên không thể nào dưới 90 được. Thế nên điểm của em sẽ nằm trong khoảng từ 91 đến 97 điểm.”
“Cứ cho là vậy đi, thế tại sao lại là 90 điểm? Không phải dưới 80 thì…”
“Chín mươi phần trăm năng lực của em phản ánh qua điểm số rồi đấy. Ở trường này, đạt điểm trên 90 và nộp bài tập đầy đủ là điểm của em sẽ là từ 9 đến 10 trên thang mời, hoặc là 5 trên 5. Nhân tiện, với mức điểm này thì em hoàn toàn đủ điều kiện trong diện học sinh được nhận học bổng và miễn học phí toàn phần.”
Sakuto kinh ngạc trước sự sắc sảo của cô Tachibana.
Nhưng khác với Usami, cô Tachibana là dựa trên logic. Thay vì kích thích giác quan của cậu, cô từ từ dồn ép cậu vào đường cùng.
Rắc rối thật.
Cô Tachibana hẳn không phải là người dễ bị qua mặt bởi những “kết quả bề ngoài” như thứ hạng hay điểm số.
“À đúng rồi, điểm do những giáo viên bộ môn khác chấm không được chia sẻ chi tiết cho những giáo viên khác, ví dụ như sai ở đâu và thế nào. Người duy nhất biết được kết quả là học sinh đã nhận lại phiếu trả lời của mình…Ra thế, em đã khéo léo khai thác lỗ hổng này trong hệ thống nhà trường nhỉ?”
“...”
Thi cử của trường này có một bất cập khó có thể coi là lỗ hổng, đó là khâu xử lý kết quả bài thi sau khi chấm.
Giáo viên phụ trách tổng hợp điểm số chỉ nhận được điểm số của học sinh do giáo viên bộ môn chấm. Về phiếu trả lời, nó sẽ được giáo viên bộ môn trả lại trực tiếp cho học sinh. Do đó, các giáo viên khác sẽ không được chia sẻ nội dung phiếu trả lời của học sinh sau khi chấm.
Đơn giản là vì không cần thiết.
Cậu tưởng rằng sẽ không có giáo viên nào rảnh tới mức đi so sánh bài làm của cậu ở tất cả các môn.
Tuy nhiên, cậu bảo đó là “một bất cập khó mà coi là lỗ hổng” là vì có hạ điểm thì học sinh cũng đâu được lợi gì.
Giữa những học sinh đang ám ảnh với việc nâng cao thành tích học tập, căn bản là chẳng có học sinh nào lại đi hạ điểm thi của mình cả.
Thế nên Sakuto mới càng thêm lo lắng.
Cô Tachibana đã nhìn thấy gì đó ở cậu, dù chỉ mới là suy đoán.
“Cố tình không giải ba câu cuối ở tất cả các môn. Nói cách khác, em đã kiềm chế…”
“Tại sao em phải làm vậy chứ? Làm thế thì em có được lợi gì đâu?”
“Là vì danh sách xếp hạng.”
“...!?”
“Em không muốn đạt điểm cao và nổi bật trong mắt mọi người. Từ hạng nhất trở về sau, những học sinh khác sẽ ít quan tâm hơn. Thế nên tầm hạng tám là vừa đẹp…Cô nói có sai không?”
Cô Tachibana nói chuyện như một thám tử thực thụ. Bị cô vạch trần khiến cậu thấy có chút nôn nao.
“Chỉ là em hết thời gian thôi mà cô.”
“Hmm…từ thủ khoa toàn quốc năm lớp chín như em sao?”
Cô thậm chí còn chẳng phái giáo viên chủ nhiệm lớp cậu, sao cô lại đào sâu đến mức đó vậy?
Nghĩ tới việc cô có thể mò ra lịch sử thời sơ trung khiến cậu thấy lạnh tóc gáy.
“Nội dung giáo dục ở sơ trung khác với cao trung mà cô. Ừ thì coi giả thuyết sensei nói là đúng, thế có được coi là gian lận không?”
“Không, không phải gian lận đâu. Chỉ là không đúng thôi…”
“Khác gì nhau đâu cô…”
“Cô nói ‘không đúng’ không phải đang nói về em đâu.”
“Hả…?”
“Bỏ đi. Cô sắp hết thời gian rồi—–”
Cô Tachibana chỉ im lặng tiếp tục ăn, không truy cứu thêm gì nữa.
Tuy nhiên, ngoài xương cá, còn có một loại rau trên khay của cô bị đẩy sang một bên. Đó là cà rốt có trong món rong biển hijiki ninh nhừ để ăn kèm.
“Em thích cà rốt đúng không? Này, ăn đi, đừng ngại.”
“Em không ăn đâu ạ. Mà cô đừng tự gán sở thích ăn uống cho em thế chứ?”
“Vậy à…ừ…”
Cô khẽ rên rỉ trước đống cà rốt.
“Tachibana-sensei, cô nói xong chưa ạ?”
“Cô hỏi thêm một câu được chứ?”
“...Là gì thế ạ?”
Cô Tachibana bỏ lại chỗ cà rốt và buông đũa xuống.
“Em đến muộn 20 phút vào ngày thi tuyển sinh đúng không?”
“Vâng ạ…”
“Em vào phòng lúc đang thi môn Quốc Ngữ. Lý do thì là tàu hỏa chậm do tuyết dày và một vụ tai nạn nhỉ? Có phải thế không?”
“...Cơ bản thì đúng là vậy à.”
Sakuto nhớ lại ngày hôm đó rồi gượng gạo cười.
“Em rất biết ơn vì vẫn được phép làm bài vào phút chót.”
“Cái đó thì còn để xem lại đã. Nhưng…em có thực sự thấy vui khi chọn học ngôi trường này không?”
“Ý cô là sao ạ?”
“Cô nói rồi đấy. Em thật sự…không có trường cao trung nào khác muốn theo học à? Rời khỏi bố mẹ để sống với dì…Cô thắc mắc tại sao em phải quyết tâm đến đây như thế.”
Câu hỏi này đơn giản hơn lúc này. Có lẽ đây mới là câu cô Tachibana muốn hỏi nhất.
Sakuto lại cười cay đắng.
“Ừm, đồ ăn ở căng tin đúng là ngon nhất. Với lại cô nên ăn cà rốt đi.”
“Haiz…Cô biết, nhưng mà cô ăn không nổi…Mmm…”
Cậu khá tò mò không biết con người ghét cà rốt này biết được bao nhiêu.
Tất cả chỉ là những thông tin rời rạc và có cả suy đoán. Thời gian không rõ ràng, nhân vật thì chẳng có. Chỉ có thế này có lẽ cũng chẳng có ích gì.
Nhưng mà trong tâm trí của cô Tachibana hẳn đã vẽ ra được một câu chuyện rồi
Hài kịch và bi kịch.
Một câu chuyện có thể diễn ra theo hai cách khác nhau, tùy thuộc vào người viết.
7 Bình luận