Mang theo thứ như này chỉ có thêm rắc rối mà thôi… Mình có nên vứt nó đi không nhỉ?
Lý trí Mo Li đang muốn nói cho cậu biết rằng nếu không vứt cái bộ lông cáo không rõ nguồn gốc này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ gặp xui xẻo, hơn nữa…
Mo Li cũng không muốn vứt bỏ cái cuộc sống thứ hai này chỉ vì một thứ như vậy, nó không đáng.
Thế nên tốt hơn hết là nên vứt thứ này đi. Mang theo một bộ lông không rõ nguồn gốc bên mình thì hoàn toàn chẳng được lợi gì phải không?
“...” Mo Li thở dài một hơi rồi cũng nhét bộ lông cáo vào túi.
Dù có vậy thì cái vật này cũng có thể là một trong số ít di vật mà cha mẹ cậu để lại, dù Mo Li cũng chả có chút cảm xúc nào dành cho hai người mà cậu chưa từng gặp đó.
Bây giờ thì cứ cất nó đi đã, hơn nữa cậu cũng có thể sẽ không gặp lại con cáo cái đó lần nào nữa.
Nếu cậu nhớ không nhầm thì con cáo đó là thánh nữ của Alreiweija. Cô ta sẽ không tự nhiên xuất hiện ở vương quốc nhân loại đâu.
Được rồi. Mo Li sau đó lấy ra từ trung chiếc túi một cái nhẫn đen trông có vẻ như cùng một bộ với cái mặt dây chuyền. Dưới đêm trăng, thứ ánh sáng bạc như muốn thiêu đốt chiếc nhẫn vậy.
Nếu cái mặt dây chuyền được dùng để phong ấn huyết thống rồng thì cái nhẫn chắc chắn cũng không phải một thứ bình thường.
Có lẽ có một tinh linh sống trong chiếc nhẫn, hay là một ông già vô đối nào đó suốt ngày nói mấy câu như “Mọi thứ luôn thay đổi” hay mấy thứ khác?
Trước khi rời đi, Elsa chỉ bảo anh đừng cho ai khác nhìn thấy chiếc nhẫn này. Nhưng cô cũng chẳng đề cập gì đến chức năng hay cách sử dụng của chiếc nhẫn.
Cái mặt dây chuyền có thể thoải mái đeo lên nhưng tại sao lại nên giấu chiếc nhẫn này đi? Hay nó có thứ gì đặc biệt hay tượng trưng cho một thứ gì đó to lớn?
Có lẽ bởi có chung một huyết thống nên sau khi thức tỉnh, Mo Li không có cảm giác Elsa sẽ nói dối mình.
Sau một hồi loay hoay với chiếc nhẫn nhưng chả có gì xảy ra, Mo Li lại cất nó vào túi áo trong của mình.
Dù không biết tại sao nhưng cậu cũng không muốn mạo hiểm. Miễn là có thể giấu kỹ nó thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu.
Sau khi được tái sinh, cuộc sống của Mo Li đã được nâng lên một mức khó hoàn toàn khác. Cậu cũng không muốn thu hút thêm bất cứ một con quái vật nào khác nữa đâu.
----------
Thành phố Fran, lãnh địa của Tử tước Munster, là một nơi khá là khiêm tốn khi so với những lãnh địa khác của Giáo hoàng Quốc.
Gia tộc Munster đã cai quản lãnh địa này qua rất nhiều thế hệ, dòng dõi của họ hình như còn có nguồn gốc từ thời đại của đế chế Ya Ting ở phía nam.
Trong toà lâu đài ở lãnh địa này, bầu không khí ở đây lạnh đến mức như muốn đóng băng vậy.
Ngồi ở cái ghế tượng trưng cho vị trí gia chủ là một người đàn ông trong độ tuổi trung niên mặc một bồ đồ rất sang trọng, hay tay ông đang chắp vào nhau, vẻ mặt thì tràn đầy ác ý.
Đôi lông mày ông ta nhíu lại lộ rõ vẻ trầm tư. Ngồi bên cạnh là vợ ông, một cậu con trai, người sẽ kế thừa ông và cuối cùng là một cô con gái với mái tóc dài màu nâu.
Người đàn ông lúc này trông không khác gì một con sư tử đang kiềm chế, đói khát nhưng vẫn im lặng, chờ đợi con mồi của mình lộ khuyết điểm.
Ba người kia thì vẫn lặng thinh trong cái bầu không khí ngột ngạt này. Đặc biệt là cô con gái tóc nâu đang đan chặt tay vào nhau ở dưới gầm bàn vì thấy quá khó chịu.
“Nói cách khác thù là vụ ám sát đã thất bại phải không?”
Sau một lúc lâu, người đàn ông trung niên chậm rãi nói.
“Là do thần không đủ năng lực….”
Tên sát thủ mặc đồ đen quỳ trên mặt đất, thậm chí tên này còn không dám ngẩng mặt lên.
“Không ngờ là tên cấp dưới thần cử đi lại đột nhiên phản bội. Không những thế lại còn ngăn cản ‘kế hoạch dự phòng’ của thần. Sau đó thì lũ lính canh đã đến nên thần không còn cách nào khác ngoài việc rút lui.”
Nghe những lời này, cô con gái tóc nâu khó chịu đứng bật dậy.
“Ngươi rời đi được rồi.” Tử tước Munster liếc nhìn tên sát thủ một lần rồi nhìn ra chỗ khác.
“Vâng thưa ngài….” Tên sát thủ hơi sửng sốt rồi thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay khi hắn xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng thì cảm thấy có một thứ gì đó bỗng đâm vào mình từ phía sau.
Tên sát thủ trợn tròn mắt.
“Lãnh, Lãnh chúa!...” rồi hắn bỗng mất khả năng kiểm soát cơ thể, ngã xuống vũng máu của chính mình rồi chết.
Sau đó, những lính canh chậm rãi bước tới thu dọn thi thể tên sát thủ…. Hắn sẽ trở thành một trong những cái xác vô danh khác ở khu ổ chuột.
Không cần thiết phải giữ một tên sát thủ thất bại trong việc ám sát… hơn nữa càng ít người biết chuyện này thì càng tốt.
“Phụ thân, sao người không phái thêm sát thủ tới đó? Sẽ không có thêm một cơ hội nào tốt như thế nữa đâu ạ.” Con trai của Tử tước Munster, Barlow lên tiếng.
“Đồ ngốc.” Tử tước Munster lạnh lùng trả lời.
“Bởi vụ ám sát đã thất bại, Norma chắc chắn sẽ nâng cao cảnh giác. Nếu còn cố thực hiện một vụ ám sát khác thì sẽ không những không thành công mà các gián điệp chúng ta cài vào cũng sẽ bị lộ mất.”
“Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây? Mấy ngày nữa Bá tước Norma sẽ quay về lãnh địa của mình. Lúc đó chẳng phải chúng ta sẽ chả còn cơ hội nữa sao?”
“Dựa trên tình hình hiện giờ, chúng ta không thể ám sát hắn ta nữa rồi.” Tử tước Munster hít một hơi thật sâu rồi quay ra nhìn cô con gái vẫn đàn im lặng với anh mắt dò xét.
“Martha, nếu ta nhớ không nhầm thì tên sát thủ chịu trách nhiệm ám sát Norma là do con chọn phải không?”
“Vâng thưa phụ thân… Với những đứa cùng lứa thì Mo Li thật sự là một công cụ tốt. Con chưa bao giờ nghĩ mọi việc sẽ thành ra như này.”
Martha nói xong thì cúi đầu xuống.
“Biết ngay mấy cái đứa tiện dân đó thật không thể tin cậy được mà, lũ vô dụng.” Là con trai duy nhất của Tử tước Munster, Barlow chắc chắn sẽ kế thừa tước hiệu và công việc của gia tộc trong tương lai nên cậu ta chắc chắn không hề hài lòng về tình hình hiện tại.
Nếu vụ ám sát thành công, gia tộc Munster đã có thể có được lãnh thổ của Bá tước Norma một cách hợp pháp. Nhưng mọi thứ giờ đây… đã tan biến, tất cả chỉ vì tên thường dân chết tiệt đó!
“Phụ thân, tên khốn đó không được phép sống tiếp! Hắn biết quá nhiều thứ!”
“Đương ta biết điều đó, ta đang không biết là nó đã thoả thuận những gì với Norma hoặc là đã chạy trốn đi mất.”
Tử tước Munster khẽ cau mày.
“Một hoà thượng chạy trốn thì ngôi chùa cũng không thể đi đâu hết. Cô nhi viện đứa trẻ đó ở là do chúng ta tài trợ. Muốn tìm nó thì cũng dễ thôi.”
Tất nhiên là Tử tưics Munster biết hiểu rõ mọi thứ Barlow nói. Tất nhiên họ không thể để một thằng nhóc biết về kế hoạch được tự do ở ngoài kia được, ngay khi biết tin thì Tử Tước đã cử thuộc hạ đi tìm kiếm Mo Li.
Đúng lúc đó, một số tên đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện ở phía sau Tử tước Munster.
“Có chuyện gì không?” nhìn thấy lũ sát thủ của mình đã trở về, Tử tước nhướng mày.
“Thằng nhóc đó vẫn không chạy trốn, nó vừa mới quay lại cô nhi viện và đánh một giấc rất say.”
“Giết nó.” Tử tước Munster làm động tác cắt ngang cổ.
“Đã rõ thưa chủ nhân, mọi chuyện cứ để thần lo.”
“Không, các ngươi hãy đi hết một lượt đi.”
“Thưa ngài, một mình thần đã là quá đủ rồi. Thằng nhóc khờ dại đó tối nay sẽ chết.”
“Không, các ngươi đi hết cho ta, chỉ để đề phòng thôi.”
Tử tước Munster vẫn thận trọng yêu cầu tên sát thủ dẫn theo thuộc hạ của mình.
“Vâng, theo ý Chủ nhân.”
Với một sát thủ dày dặn kinh nghiệm, những lời đó có nghĩa là chủ nhân đã không tin tưởng vào thực lực của hắn.
Hắn ta rất khinh thường Mo Li.
Đó chỉ là một thằng bé non nớt còn chưa trưởng thành, đối phó với nó sẽ dễ như ăn bánh mà thôi.
Tối nay, tên sát thủ sẽ dạy cho cậu bé kia biết thế nào là một sát thủ thực thụ, đồng thời cũng là để chứng minh thực lực với chủ nhân của mình.
3 Bình luận