Petit Bourgeois
Yonezawa Honobu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1 - Vụ việc chiếc bánh tart dâu tây giới hạn mùa xuân

Chương 3: Cách để làm một cốc cacao ngon tuyệt (Phần 4)

0 Bình luận - Độ dài: 634 từ - Cập nhật:

Kengo trông vẫn còn vẻ buồn rầu khi thấy chúng tôi đứng với nhau ngay sau một chuyến đi vệ sinh lâu la. Cậu hỏi tôi đang làm trò gì vậy, tôi trả lời thành thực rằng chúng tôi đang nói chuyện với tiền bối Chisato. Cậu ta vẫn chưa dừng lại mà thắc mắc câu chuyện của chúng tôi, và tôi trả lời đó là một trò chơi giải đố.

Rồi sau đó, vài cuộc trò chuyện an toàn và thân thiện đã diễn ra. Kengo sẽ không lôi ra mấy chủ đề nguy hiểm khi có mặt Osanai đâu. Không muốn kéo dài quá lâu sự nồng ấm này, nên chúng tôi đã ra về.

Trời vẫn còn khá sớm để coi là tối lúc chúng tôi rời đi. Những lời của tiền bối Chisato hiện lên trong tôi.

   

—Nhóc khá quá! Dù chị luôn nghĩ nhóc là một thắng bé thông minh từ tiểu học mà.

—Kengo nó lo lắng về nhóc đấy, dẫu cái thái độ ngược lại của nó và chả nói năng gì về thứ nó muốn cả.

—Nhưng có vẻ không cần lo lắng đâu. Nhóc quá ổn.

—Mấy đứa chơi với nhau tốt chứ hả. Nhóc thật sự trông trầm ngâm vụ lúc này đấy.

—Tốt, chị mong hai đứa thân nhau. Nó dù sao cũng chỉ là thằng em trai ngốc.

 

Chơi với nhau tốt, và trông trầm ngâm. Cả hai đều là đặc điểm không phù hợp chút nào với một tiểu thị dân.

Osanai lặng thinh, và mắt nhỏ thậm chí còn chẳng thèm gửi cho tôi một tín hiệu gì. Tôi đã nói điều gì tệ hại ư, hay tôi đã làm gì khiến nhỏ cảm thấy tồi tệ? Sự ngại ngùng của một tiểu thị dân cuối cùng đã trở lại với tôi.

Tuy nhiên, tôi thật ra biết sao Osanai không nói một lời nào cả.

Chúng tôi giờ đang đứng ngay trước cửa nhà nhỏ, và sớm thôi, một câu tạm biệt tịch mịch rồi chúng tôi sẽ chia tay.

“Này, Osanai”

“…”

“Ổn thôi mà. Tụi mình sẽ không làm như thế nữa. Nay là chủ nhật, nên ta có thể coi nó thả lỏng một tý”

Chiếc váy của nhỏ rung lên, Osanai quay người lại. Và rồi nhỏ mỉm cười. Một nụ cười không còn đọng lại chút năng lượng nào, mặc dù bình thường nhỏ vẫn cười yếu ớt.

“Tớ không hiểu cậu đang nói về điều gì”

“Osanai…”

“Chúng ta đã lập một lời hứa, nhưng nó không đi cùng bất cứ bắt buộc về chuyện cậu phải trở thành người như thế nào. Kobato-ngày-hôm-nay chỉ như người trong lần đầu chúng ta gặp gỡ. Nếu thấy thế vui hơn, cậu cứ thành Kobato đó. Tớ không phiền đâu”

Dĩ nhiên, đúng là như vậy. Lời hứa về mối quan hệ cùng có lợi đã lập giữa chúng tôi cũng không quá đặt nặng đến mức bỏ qua mọi thứ khác. Trờ thành một tiểu thị đan đã là mục đích chung mà cả hai, nhưng nếu một người muốn từ bỏ, sẽ chẳng có gì ngăn trở cả.

Dẫu vậy, tôi chưa muốn hủy bỏ hiệp ước đó ngay bây giờ. Tôi trả lời nhỏ.

“Nay là chủ nhật. Tờ chỉ vui chơi hơi quá thôi. Chỉ vậy thôi. Tớ sẽ ngừng khoe khoang trí khôn của mình mà.”

Trong một khắc ngắn ngủi cái nhìn của Osanai hướng vào tôi. Là lúc tôi chợt nghĩ nhỏ đang quan sát mình, nhỏ gật đầu.

Và rồi Osanai biến mất vào trong căn hộ nhà cô.

Về phần mình, tôi quyết định đi bộ quanh quanh phố phường một chút. Tôi chắc hẳn sẽ có một chuyến dạo bộ tốt đẹp bên bờ sông.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận