• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Webnovel

Chương 21

1 Bình luận - Độ dài: 1,161 từ - Cập nhật:

Rika đi xuống mở cửa rồi quay trở lại phòng.

Điều đó là hoàn toàn dễ hiểu. Cô ấy đang không khỏe. Cô ấy chỉ có thể xuống dưới mở cửa rồi trở lên ngay.

Tôi đắp chăn cho Rika khi cô ấy quay lại phòng. Sau đó, tôi hỏi cô ấy có cần gì không.

"Tớ đói rồi. Sáng nay tớ không có cảm giác thèm ăn lắm."

"Cậu muốn tớ nấu cháo không?"

"Làm ơn."

"Tớ sẽ dùng đồ bếp của cậu, nếu cậu không phiền."

"Lần nào cậu chẳng làm vậy?"

"Tớ không cần phải hỏi, đúng không?"

Cháo là món ăn quen thuộc mỗi khi bị cảm. Tôi đã nấu nó vài lần rồi. Không quá khó để làm.

Tuy nấu không khó, nhưng lại tốn thời gian. Trong lúc chờ, Rika chẳng có gì để làm.

"Ở cùng nhà mà cậu vẫn gọi điện thoại."

[Cậu bận tay nhưng miệng thì rảnh mà, đúng không?]

"Cậu nói đúng quá."

Tôi không thể suốt ngày đứng trước nồi cháo, nhưng cũng không thể lên tầng và để nó tự nấu được.

Gọi điện thoại là phương án cuối cùng.

[Hôm nay ở trường thế nào?]

"Cậu nghe như mẹ tớ vậy."

[Tớ chỉ tò mò thôi mà.]

"Lớp tớ khác lớp Rika mà. À thì, chỉ có một điều thay đổi là–"

Không hiểu sao, khi tôi nói điều này, hình ảnh của Kisaki lại hiện lên trong đầu tôi. Rõ ràng từng chi tiết.

Cô ấy trông sợ hãi đến mức không thể nở nụ cười mãn nguyện như thường lệ, hoàn toàn khác với vẻ ngoài thường thấy của cô ấy.

Tôi ngập ngừng nói ra. Không thể tìm được từ ngữ nào tiếp theo.

[Có vẻ như có chuyện gì đó thì phải.]

"Kisaki, đúng vậy, Kisaki có biểu hiện rất lạ. Tớ không hiểu được. Bắt đầu từ thứ Bảy, khi tớ xem một bức ảnh trong buổi họp lớp. Tình cờ tớ nhìn thấy cô ấy, và trông cô ấy rất nhợt nhạt."

[Nghe kỳ lạ nhỉ? Không biết cô ấy có bị bạn trai thật sự chia tay không?]

"Nếu vậy thì tớ nghĩ cô ấy không thể đến trường thoải mái như vậy. Tính cách cô ấy vốn không phải thế."

[Masatoshi, cậu biết rõ về Kisaki san nhỉ?]

"À, không,.....thật ra thì, tớ đã từng hẹn hò với Kisaki……."

Chắc chắn là tôi đã khiến Rika không vui.

Và dù thế, tôi vẫn đang nhảy múa trên một bãi mìn. Sự ngớ ngẩn trong lời nói và hành động của tôi thật đáng ghét.

[Tớ biết mà, Masatoshi. Tớ là Masatoshi, và Masatoshi giống như tớ.]

"Ừm, ừ, đúng vậy."

[Chắc là do bị cảm nên tớ yếu đuối hơn bình thường. Cảm thấy mình khó chịu hơn mọi khi.]

"Đừng buồn mà, Rika. Tớ không có ý gì đâu."

[Đừng lo, tớ không quan tâm nữa.]

Cô ấy chắc chắn là quan tâm.

Tôi tiếp tục nói chuyện qua điện thoại, hy vọng rằng cháo sắp chín.

Cơn giận nho nhỏ của Rika dường như dịu lại khi chúng tôi nói chuyện, và tôi cảm thấy như được an ủi phần nào.

"……Hình như cháo chín rồi. Tớ sẽ mang lên cho cậu ngay."

[Nóng đó, cẩn thận nhé.]

Cuộc gọi kết thúc khi tôi đã chuẩn bị xong.

Tôi nghĩ đến việc mang cả nồi lên, nhưng tôi không muốn tạo ra thảm họa bằng cách làm đổ tung tóe khắp nơi. Thế nên tôi múc cháo vào bát, chỉ mang đủ phần tối thiểu cần thiết.

Tôi không chỉ đặt các bát cháo, mà còn mang theo cả gia vị trên khay.

Và một cái nhiệt kế. Tôi muốn biết tình trạng sức khỏe của Rika ra sao.

Tôi lên tầng trên.

"Cháo đây."

Đôi mắt của Rika sáng lên khi nhìn thấy bát cháo.

Gương mặt cô ấy đỏ bừng, có lẽ vì cơn sốt vẫn chưa giảm. Dù nằm trên giường, nhưng động tác của cô ấy chậm chạp hơn thường ngày.

"Thật mừng vì cậu đã nấu. Tớ sẽ ăn,……nhưng tớ không đủ sức để ngồi dậy."

"Để tớ đo nhiệt độ cho cậu."

Vài phút trôi qua sau khi tôi đưa cô ấy nhiệt kế.

"Xem này."

Tôi nhìn vào màn hình LCD nhỏ.

"Nhiệt độ vẫn còn cao."

"Cao hơn sáng nay rồi."

"Cứ nghỉ ngơi đi, được chứ?"

"Ừ."

Rika gặp khó khăn khi ăn ở tư thế nằm.

"Cậu muốn tớ làm gì không?"

"Tớ muốn cậu làm đút cho tớ. Không còn cách nào khác."

Luật lệ giữa những người bạn từ thuở nhỏ là khi được yêu cầu, phải đồng ý.

"Cậu muốn thêm gì không?"

"Chỉ cần rong biển Tsukudani thôi."

"Dĩ nhiên rồi."

Một ít tsukudani được đổ lên giữa bát cháo. Tôi dùng thìa múc một ít cháo cùng tsukudani.

"Aahn."

Miệng cô ấy mở ra.

Đó chỉ là một hành động mở miệng, nhưng lạ lùng thay, lại có vẻ quyến rũ. Gương mặt cô ấy đỏ bừng vì cơn sốt, mồ hôi lấm tấm. Đôi mắt lơ đãng. Có lẽ vì những điều này mà tôi có cảm giác như vậy.

"G-gì vậy?"

Cô ấy nói khi miệng vẫn mở. Gần như chỉ toàn nguyên âm, nhưng tôi vẫn hiểu được ý nghĩa.

"Đừng vội, từ từ thôi."

Tôi đưa thìa lại gần và đặt vào miệng cô ấy. Không thể nói rằng cô ấy cư xử ngoan ngoãn.

Cô ấy nhai chậm rãi, mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

"Nn〜 Cháo này có mùi vị giống Masatoshi nấu thật."

"Chỉ là cháo thôi mà."

"Tớ biết, nhưng tớ cảm nhận được hương vị của cậu trong đó."

"Cậu đã làm sao vậy từ nãy giờ thế?"

"Có lẽ vì tớ đang ốm."

"Cậu sẽ qua được cơn cảm này chứ?"

Qua từng thìa, Rika tỏ ra như đang cố gắng trêu đùa tôi.

Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, như thể nếu tôi tiến thêm một bước trong tình trạng yếu đuối này của cô ấy thì không ổn chút nào.

"Ngon thật đấy."

"Công sức của tớ xứng đáng rồi."

"Bây giờ thì, Masatoshi……nhưng có lẽ vẫn còn hơi sớm."

"Nếu dừng giữa chừng thì phiền lắm đấy."

"Tớ sẽ bị mắng nếu nói ra."

"Giữ tớ tò mò thế này còn phiền hơn."

"Tớ đã nghĩ rằng nếu tình trạng của tớ tệ hơn, tớ có thể nhờ cậu đút cháo qua bằng miệng. Nhưng nghe có vẻ không thực tế lắm, nên tớ không biết phải làm gì."      [note67688]

"Ừ đúng rồi. Đáng lẽ tớ không nên hỏi."

Nếu cậu ấy nhờ tôi đút cháo kiểu đó, tôi nghĩ rằng mình sẽ không thể dừng lại.

Tôi thầm mừng vì Rika đã ngừng lại. Dù khả năng xảy ra thấp, nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy nguy hiểm. Điều đó tôi hiểu rõ.

Ghi chú

[Lên trên]
Thế không khác gì hôn đâu ?
Thế không khác gì hôn đâu ?
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận