[Oneshot] Cô bạn thuở nhỏ...
猫カレーฅ^•ω•^ฅ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Oneshot

Chương 04: Cuộc sống hàng ngày thay đổi

4 Bình luận - Độ dài: 688 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, mọi thứ đều trở nên khác biệt.

“Chào buổi sáng! Takeru!”

Vừa mở cửa phòng, tôi đã thấy Mio đang ở đó với một nụ cười rạng rỡ.

Cho đến tận bây giờ, chúng tôi hiếm khi ăn sáng cùng nhau. Vào buổi sáng, tôi thường chỉ ăn bánh mì hay gì đó tương tự nên không cần thiết phải ăn chung làm gì cả.

“Chào buổi sáng!”

“Bữa sáng sẵn sàng rồi đây!”

Cô ấy vui vẻ nói rồi đặt bữa sáng lên bàn cho tôi. Mẹ tôi thì đang ăn trên bàn còn Mio thì nấu nướng trong bếp. Đây rốt cục là nhà của ai vậy?

“Cảm ơn con, Mio-chan! Có con giúp đỡ thật tốt quá.”

“Không, không có gì đâu, nếu cô không phiền, từ giờ con có thể qua đây thường xuyên hơn được không?”

“Tất nhiên rồi, Mio-chan, con luôn được chào đón ở đây! Sao con không làm con dâu cô luôn nhỉ?”

Ôi trời ơi, mẹ ơi!

Mẹ tôi có vẻ rất hòa hợp với Mio. Cái vẻ ngoài lạnh lùng và bên trong thì ngốc nghếch cho đến tận hôm qua giờ đã biến đâu mất rồi!?

Đĩa ăn trên bàn có bánh mì nướng, trứng bác mềm mịn và miếng thịt xông khói giòn rụm. Kỹ năng nữ công gia chánh của Mio thật đáng kinh ngạc. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết là nó ngon cỡ nào rồi!

“Hôm nay em đã làm bento cho Takeru, nếu không đủ thì anh có thể mua thêm bánh mì ngoài cửa hàng nhé.”

Nói rồi Mio đặt một hộp bento lớn lên mặt bàn. Chỉ một hộp này là đủ cho tôi no nê rồi! Nhưng có lẽ vì khiêm tốn nên cô ấy mới bảo thêm câu “mua bánh mì” vào.

“Cảm ơn em. Buổi sáng có vất vả quá không?”

“Em-em-em-em-em — đã là bạn gái của anh rồi! Không phải chuyện này cũng là tự nhiên thôi sao?”

Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng và gắng sức nói một cách tuyệt vọng, chứng kiến bộ mặt dễ thương đó của cô ấy khiến tôi không thể nhịn được cười.

“Ối trời ơi! Cuối cùng thì hai đứa cũng đã hẹn hò tồi! Mẹ cứ tưởng là hai đứa đã yêu nhau từ lâu lắm rồi cơ?”

“Mẹ ơi! Đừng có trêu bọn con nữa, chúng con chỉ mới bắt đầu mối quan hệ tế nhị thôi.”

“U là trời, mẹ xin lỗiiiiiiiii. Thôi, mẹ đi trước đây! Mio-chan! Cảm ơn vì bữa ăn nhé! Theo cả hai nghĩa!”

“!!!”

Mẹ tôi trêu chúng tôi đến cùng rồi mới bắt đầu đi làm. Phòng khách trở nên yên tĩnh sau cơn bão.

“... Cảm ơn anh vì đã giải vây cho em. Em hạnh phúc lắm!”

“À…ừm … ý anh là, đó là chuyện hiển nhiên mà…”

Tôi không thể thấy được “Mio tức giận” thường ngày ở đâu nữa. Cô ấy lúc này thật ngoan ngoãn và ngọt ngào, quả là một sinh vật dễ thương chết đi được! Mio cũ, Mio lý tưởng của tôi, đã ở đây rồi.

               

                             

***

         

                    

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi sẽ nắm tay nhau trên con đường đến trường. Cho đến tận bây giờ, ngay cả khi chúng tôi ra khỏi nhà cùng lúc, Mio vẫn sẽ đi đằng trước tôi. Trên thực tế, thậm chí tôi còn có cảm giác rằng thời gian ra khỏi nhà của chúng tôi đã bị cố ý xê dịch.

Hôm nay, vì chúng tôi đã rời khỏi nhà cùng nhau nên tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ đi cạnh nhau, nhưng Mio lại nắm tay tôi như thể đó là chuyện hiển nhiên.

“Vì chúng mình bắt đầu hẹn hò rồi, nên tất nhiên là chúng mình sẽ nắm tay nhau, phải không?”

“Ừm, chúng mình cứ làm vậy đi.”

Tôi không có ý kiến gì cả. Hơn nữa, tôi rất hạnh phúc vì đã được nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng của Mio.

Và không chỉ có buổi sáng đó là thay đổi …

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận