Ngày 17 tháng 5, thứ Sáu
Mười sáu tuổi. Sinh nhật. Vị trí của những ký ức.
Sau giờ học, Mariko và tôi đi về phía nhà ga và lên xe buýt. Bởi vì chúng tôi vừa rời trường, nên chúng tôi vẫn còn mặc đồng phục.
Mái tóc màu hạt dẻ nhạt của Mariko dài đến độ nó gần như chạm vào vai cô ấy, giúp toát ra cảm giác bình thản thường ngày của cô ấy. Có cô ấy xung quanh, bằng cách nào đó tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng, thật là rắc rối khi tầm nhìn của tôi liên tục nhìn về phía ngực cô ấy, ẩn dưới lớp ruy băng của bộ đồng phục.100% là lỗi của tôi.
Chúng tôi lấy hai chỗ ngồi cạnh nhau trên xe buýt, tiếp xúc gần như vậy làm tôi cảm thấy tim mình đập nhanh. Tôi nhìn xuống đầu gối của Mariko, và xe buýt bị rung lắc làm chúng tôi liên tục đụng vào nhau.
Khi tôi cúi đầu xuống, Mariko lo lắng hỏi "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu ổn chứ?" .
Tôi trả lời với một nụ cười.
"Tớ ổn. Không có gì."
Tôi bây giờ hiện đang quan tâm đến các em gái của tôi nhiều hơn. Tôi sắp xếp lại ý thức trong đầu, rũ bỏ đi những suy nghĩ đó.
Tôi đã quyết định là sẽ tổ chức sinh nhật với Mariko. Mọi người cũng đã khuyến khích và giúp đỡ tôi, tôi sẽ không nghĩ đến những chuyện thảm hại.
Khi tôi chìm trong những suy nghĩ, xe buýt đã đến trước ga.
Tôi không nói chuyện với Mariko nhiều. Đây là cuộc hẹn nên tôi phải chủ động.
Chúng tôi xuống xe buýt ở vòng xoay trước nhà ga, sau đó đi trên một tuyến đường sắt tư nhân và đi đến ga Tokyo. Bởi vì chúng tôi đi bằng tuyến đường sắt tư nhân JR, chúng tôi đã không phải chuyển trạm.
Chúng tôi đến ga Ikebukuro ở Tokyo. Nếu cần thiết muốn biết, thì tôi nghĩ nó nằm gần quận Saitama.
Khi tôi nói với cô ấy điều này, Mariko cười khúc khích.
Mariko nói "Ikebukuro là một phần lãnh thổ của tỉnh Saitama".
Cô ấy là một người khá bất hợp lý.
Nhắc mới nhớ, khi tôi luyện tập cùng Tomomi, tôi đã liệt kê Ikebukuro là một trong những địa điểm phù hợp cho việc hẹn hò.
Có khá nhiều cửa hàng cho otaku, nó cũng nổi tiếng vì Otome Road và những thứ như vậy.
Ở phía đông là Akihabara. Ikebukuro ở phía bắc. Nakano ở phía tây. Trung tâm Triển lãm Quốc tế ở phía nam, hai lần một năm có một lễ hội lớn được tổ chức trong đó. Giống như bốn vị vua từ thiên đường xuống vậy.
Hmm, không có chủ đề nào liên quan đến Mariko.
Trong khi tôi nghĩ những điều như vậy, Mariko tò mò nhìn vào mặt tôi. Cô ấy lo lắng hỏi "Có lẽ nào cậu cảm thấy không ổn à? Cậu đang tự ép mình phải không?" .
Không tốt. Từ nãy tới giờ, tôi đã không thực sự vui vẻ.
Đợi đã, nếu tôi cố giả vờ vui vẻ, Mariko có thể lo lắng.
"Ah, không, đó là ...mình chỉ nghĩ rằng Ikebukuro rất náo nhiệt. Mình ổn cả. Xin lỗi Mariko. Hôm nay là sinh nhật của mình, nhưng mà mình vẫn cứ như thế này."
Cô ấy lắc đầu đầy lia lịa. Sau đó cô ấy nói "Đừng xin lỗi hay suy nghĩ bất cứ điều gì như thế. Nếu như cậu không ép mình phải vui vẻ thì sẽ ổn thôi " và nhẹ nhàng mỉm cười, cứ như là một nhà ngoại cảm đọc được tâm trí tôi vậy.
Và rồi, Mariko cúi đầu xuống và bắt đầu làm những cử chỉ bồn chồn với hai tay.
"Umm ... đi thôi?"
Tôi nắm lấy tay cô ấy. Tôi nhẹ nhàng giữ lấy nó. Vào những lúc như thế này người đàn ông phải chủ động.
Mariko thốt ra một tiếng "ah!" nhỏ nhẹ, nhưng dường như không phản đối. Chỉ một chút thôi, nhưng má cô ấy đỏ lên.
Bàn tay cô ấy hơi ẩm ướt. Có vẻ như cô ấy đang lo lắng, và tay tôi cũng vậy. Tôi cố giữ những suy nghĩ của mình như bình thường, nhưng trái tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.
Đi cạnh nhau, cùng nắm tay nhau, chúng tôi bắt đầu bước đi.
Chúng tôi đã rời khỏi cổng của nhà ga bận rộn và vào cửa hàng bách hóa phía Tây.
Mariko đột nhiên dừng lại và nói điều này với tôi.
"Mình xin lỗi! Thực ra ... mình đã chuẩn bị món quà rồi."
Vậy là, cô ấy không muốn tôi chọn một cái nào à.
Khi tôi hỏi cô ấy, Mariko nói ra mục đích thực sự của chuyến đi chơi ngày nay "Mình muốn đi tàu và đi xem các món đồ cùng cậu".
"Vậy thì cậu nên nói vậy đi chứ."
Đó chỉ là một lời nói dối vô hại, nhưng cô ấy nói "xin lỗi" và hơi lè lưỡi ra khi cô ấy nói vậy.
Trong khi đang thực hiện hành động đó, Mariko ngượng ngùng khép hai đầu gối, rung nó qua lại.
Tôi vẫn đang nói dối với Mariko, và điều đó làm tôi liên tục cảm thấy căng thẳng. Tôi giữ im lặng về việc có em gái và nói dối về điều đó. Nếu có chuyện gì, thì tôi nên là người xin lỗi.
Mặt khác, điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói ra ở đây. Bữa tiệc sinh nhật này thậm chí có thể sẽ không xảy ra.
Từ đó tới giờ, Mariko liên tục chuẩn bị cho sinh nhật của tôi. Nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy mình không nên nói ra nó.
Chúng tôi đi vòng quanh các tầng của cửa hàng bách hóa với nhau. Các cô gái thực sự thích thú với điều này, ngay cả khi họ không mua bất cứ thứ gì, nhỉ.
Ở tầng có những chiếc túi và đôi giày cao cấp được xếp trên kệ, tôi liếc nhìn Mariko để xem cô ấy phản ứng như thế nào.
Khi nhìn vào cái giá cô ấy lẩm bẩm "Uwaa. Đắt tiền thật. Mình tự hỏi liệu những người giàu có có mua những thứ này không nhỉ, hmm.", rồi tiếp tục di chuyển.
"Cậu có muốn thứ gì đó như thế này không, Mariko?"
Cô ấy lắc đầu. Và rồi vừa nói vừa cười ngại ngùng
"Thỉnh thoảng, mình hay nghĩ kiểu như ‘nó dễ thương thật đấy’! nhưng, mình ngạc nhiên vì giá cả nhiều hơn cơ .... và mình lại thấy hài lòng với điều đó. Có lạ không?" .
Thật khó để nắm bắt cô ấy, Mariko này thật là.
Đương nhiên, chúng tôi nắm tay nhau khi chúng tôi đi cạnh nhau.
Nếu tôi ở cùng mọi người ... nếu tôi đụng chạm vào các em gái của mình, liệu tôi có bình tĩnh như thế này không.
Bằng cách nào đó, trong tôi bắt đầu so sánh Mariko với tất cả mọi người. Mặc dù tôi nói so sánh, nó không phải là ai là người tốt hơn, mà là về điểm khác nhau giữa sự ấn tượng của mỗi người.
Thử so sánh mọi người với các con vật thì sao.
Selene giống như một con mèo. Khi trời lạnh, em ấy sẽ đi tìm nơi ấm. Khi trời nóng, em ấy sẽ đi tìm những nơi mát. Em ấy dường như là một bậc thầy khi nói đến chuyện đi tìm những nơi thoải mái cho bản thân.
Với tôi, tôi cảm nhận Tomomi giống như một con cún. Luôn tràn đầy năng lượng, em ấy có vẻ thành thật với cảm xúc của mình. Tuyết bắt đầu rơi, thì em ấy sẽ là người đầu tiên nhảy ra ngoài.
Sayuri sẽ là con cáo hoặc gấu mèo. Lúc đầu, em ấy lừa tôi và hành động như một con cáo, khi tính cách của em ấy bị phát hiện thì em ấy biến thành một gấu mèo xinh đẹp. Khi Sayuri biến thân như vậy, ừm, chà,… em ấy lúc đó là hoàn hảo.
Yuuki có vẻ giống như một con vật lớn. Yên lặng và bình tĩnh, như voi hay cá voi. Em ấy lo lắng về chiều cao của mình nên tôi không thể nói với em ấy về điều đó. Đó là lý do tại sao, mặc dù tôi không nghĩ rằng nó sẽ xảy ra, nhưng nếu em ấy hỏi "anh thích em là con gì?" Tôi sẽ trả lời là "thỏ". Em ấy có sự nhanh nhẹn và đôi tai của em ấy dựng thẳng lên như đang cảm nhận một thứ gì đó.
Mika sẽ là một chú chuột hamster, tôi đoán vậy. Nhỏ và dễ thương, nếu bạn rời mắt khỏi em ấy, trước khi bạn nhận ra thì em ấy đã ở một nơi đáng ngạc nhiên nào đó rồi. Nếu bạn kích thích trí tò mò của em ấy, thì có vẻ như em ấy sẽ chạy khắp mọi nơi không thôi.
Mariko tạo một cảm giác của một con sóc. Nó không phải là do cô ấy giỏi leo cây, và cô ấy không tạo ấn tượng với một người nào đó bằng hình ảnh đang ăn giống một con sóc ... điều này, thực ra chỉ là ấn tượng của riêng tôi thôi.
Đột nhiên, tôi có một suy nghĩ. Tôi không biết nhiều về Mariko kể từ khi chúng tôi gặp lại. Đó là lý do tại sao, ngay cả khi tôi cố gắng để so sánh cô ấy với một con vật, tôi không thể đưa ra bất kỳ lý do chính đáng nào để tôi nghĩ cô ấy giống như một con sóc.
Mariko hỏi tôi với vẻ mặt lo lắng "Có lẽ nào, cậu thấy chán à?".
Chết thật. Mày nghĩ xa quá rồi, tôi ơi. Mariko ở ngay trước mặt đây nhưng tôi lại nghĩ đến mọi người...
"Không hề như vậy."
Mariko đáp lại "Vậy thì thật tuyệt." và thở phào nhẹ nhõm.
Tôi định thần, sau đó bỏ các em gái ra khỏi suy nghĩ của tôi.
Tuy nhiên, khuôn mặt của mọi người như hiện lên trong đầu tôi. Nếu cứ như thế này, tôi sẽ không thể thoát khỏi các em gái của mình mất.
Chúng tôi lên các lầu trên bằng thang cuốn. Chúng tôi nhìn qua các cửa hàng đang trưng bày quần áo nam và đồ chơi trẻ em, và cũng đến lúc chỉ còn lại tầng trên cùng.
Khi chúng tôi đang đi lên tầng trên cùng bằng thang cuốn, Mariko lẩm bẩm với một chút hối tiếc "Chúng ta đã lên tới tầng trên cùng rồi".
"Tiếp theo là đi đâu vậy, Mariko?"
Cô ấy nhướn lông mày và "Umm, cậu thấy đấy ... thực ra mình chưa nghĩ gì cả". Và đỏ mặt ngượng ngùng.
Vậy là, cô ấy không ... thường là cô ấy chuẩn bị rất gọn gàng, ra đây là sự cẩu thả của Mariko.
Không, có gì đó sai sai. Tôi luôn xem Mariko là "cô gái gọn gàng". Cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.
NẾU cô ấy không lên kế hoạch gì cả, đó sẽ là cơ hội để tôi dẫn Mariko đi. Chúng tôi có thể đi xem các của hàng dọc theo phố Shansain.
Khoảnh khắc tôi cố gắng đề xuất điều đó, sau khi chúng tôi lên tầng trên cùng bằng thang cuốn, chân tôi đã dừng lại ngay lập tức.
Tôi không biết khi nào, nhưng khung cảnh tôi biết đang ở trước mặt tôi.
Các cửa hàng trong đây tuy khác với lúc đó, nhưng tôi biết bầu không khí của tầng này.
Tại sao từ "biết" lại xuất hiện trong đầu tôi.
Trong ngực tôi ... tim tôi đập mạnh. Tôi cảm thấy một ảo giác như thể tôi có thể nghe tiếng đập rộn rã của trái tim mình, tôi không thể đứng yên được.
"Thang máy của tầng này ở đâu ?!"
Khi tôi đột nhiên lên tiếng thì "Eh? Này, chuyện gì đột nhiên xảy ra vậy?" Mariko có vẻ bối rối.
Vẫn đang nắm tay Mariko, tôi vội vã tìm thang máy.
Đúng rồi. Tay tôi bị kéo bởi người đó, tôi đã đến tầng này cùng một lúc nhiều lần. Đi đến địa điểm đó, nằm trên tầng này.
Đó là lý do tại sao tôi phải tìm thang máy.
Mariko làm một biểu cảm kinh ngạc và bị tôi kéo đi.
Tôi ngay lập tức tìm thấy thang máy, thứ đang là mục tiêu của tôi.
Khi tôi đứng ở cuối thang máy, tôi đã hoàn toàn khớp với tôi trong trí nhớ của mình.
Sau khi ra khỏi thang máy, tôi bước thẳng về phía trước. Ở cuối con đường, tận sâu trong cùng ... là một nhà hàng đẹp mắt. Chúng tôi đã đến ngay trước nó.
Mariko hành động rụt rè. Bị kéo bởi tôi, cô ấy lẩm bẩm "Cái này ... nó trông khá giống với thời Showa." . Một nhà hàng với một bầu không khí cổ xưa.
Kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ, nó đã cổ như thế này.
Vị trí trong ký ức của tôi ... nơi luôn luônkhông thay đổi.
Quầy trưng bày ở phía trước nhà hàng có nhiều món ăn nhau xếp cạnh nhau. Thực đơn không thay đổi trong một thời gian dài, bản thân các hàng món cũng đã cũ.
Trong số đó, tôi thấy set bữa trưa cho trẻ em.
Trên đĩa có omurice, hamburger, tôm chiên.
Tráng miệng của set này là ... parafait pudding.
Mariko nghiêng đầu "Có lẽ nào, cậu đói à?" cô ấy hỏi, lo lắng cho tôi.
"U-um, không phải vậy ..."
Từ lối vào nhà hàng, tôi nhìn vào bên trong. Đôi mắt của tôi tự nhiên bị thu hút bởi những chiếc ghế bên cửa sổ của nhà hàng.
Chỗ ngồi có thể ngắm phong cảnh. Giống như khung cảnh của những ngày tuyết rơi, ký ức của tôi đã được hồi sinh.
Khi cửa thang máy mở ra, chúng tôi đã tới tầng trên cùng. Tôi bước đi, tay tôi bị Chú kéo. Thẳng về phía cuối con đường, đến một nhà hàng đẹp mắt. Được xếp gọn gàng trong tủ kính là parfait sô cô la, parfait pudding, tôm chiên và trứng tráng, hamburger với nhiều nước sốt demi-glace. [note12865]
Hồi đó, cũng giống như hôm nay, đó là một ngày đặc biệt. Ăn bất cứ thứ gì cháu thích đi, Chú nói vậy.
Tôi đã nói với Chú rằng tôi muốn ăn mọi thứ, và chú ấy nhẹ nhàng mỉm cười.
"Vậy thì, set bữa trưa cho trẻ em."
Tôm chiên, hamburger và trứng tráng được xếp vào trong một đĩa. Parfait pudding cho tráng miệng. Tất cả đều là món tôi thích và tất cả đều ngon.
Sau khi bụng của tôi đã no căng vì bữa tiệc này, tôi nhìn ra bên ngoài trong khi uống soda kem và đột nhiên nghĩ.
Vào ngày hôm đó, đó cũng là sinh nhật của tôi.
Đúng vậy ... tôi nhớ. Mọi thứ ... Tôi nhớ tất cả.
Chú —— Jinya-san, hồi đó khi chúng tôi tổ chức sinh nhật của tôi, đã nói điều này.
Đó là một câu hỏi đơn giản ... nhưng nghiêm túc.
Lúc đầu, tôi không biết ý nghĩa của nó là gì.
Nhưng, khi tôi còn chừng đó tuổi, mặc dù là chỉ là một đứa trẻ, nhưng đề xuất đó dường như là một điều rất tốt.
Đó là lý do tại sao tôi trả lời là "Có!".
Tôi đã lựa chọn ... với quyết tâm của tôi, tương lai tôi đang ở hiện tại.
Tuy nhiên, tôi hoàn toàn quên mất nó.
Vì Jinya-san không còn đến nữa, tôi đã hành động ích kỷ và gặp rắc rối với ông và bà.
Khi tôi hỏi tại sao Jinya-san không đến, ông thực sự tức giận.
Và tôi được yêu cầu quên đi Jinya-san. Ông ấy không còn đến nữa, sáu tháng, rồi một năm trôi qua và tôi quyết định quên đi và bỏ cuộc.
Hồi đó tôi rất buồn. Tôi nghĩ tôi đã bị Jinya-san bỏ rơi. Ngoài ra, tôi cũng yêu ông và bà, nên tôi đã quyết định loại bỏ đi sự tồn tại của Jinya-san trong trái tim tôi.
Ngay bây giờ, tôi có thể hiểu được cả cảm xúc của Jinya-san lẫn của ông.
Lúc đó, chắc chắn, Jinya-san muốn chọn cho tôi và mọi người ở cùng nhau.
Nhưng ông đã không cho phép điều đó.
Có các em gái, con của những người phụ nữ không phải mẹ tôi sống với tôi. Ông nội không thể chấp nhận một điều như vậy.
Jinya-san muốn biến tôi thành đồng minh của ông ấy.
Với những cảm xúc thuần khiết của mình, ông ấy chắc hẳn đã hỏi tôi câu hỏi đó.
Không có cách nào để biết trước điều gì sẽ xảy ra vào lúc này ... nhưng tôi đã trả lời "Có!" vào ngày hôm đó, hồi đó ... tôi đã rất vui. Tôi cảm thấy như tôi đã có được rất nhiều kho báu.
Kho báu quan trọng. Gia đình của tôi... những cô em gái.
"Xin lỗi, Mariko! Mình ... cần phải đi!"
Mariko mở to mắt "Đi? Đi đâu?" và nghiêng đầu.
"Mình cần phải quay lại với các em gái của mình ... có một chuyện mình phải nói với họ!"
Tôi lặng lẽ buông tay cô ấy ra.
Mariko ... đứng ở đó. Miệng cô ấy ... ...thốt lên “em gái?"
Cô ấy có một biểu hiện kì lạ. Nó không phải là tức giận hay buồn bã, thật là ngạc nhiên khi cô ấy quên mất cảm xúc đó.
Mình xin lỗi. Mình thực sự xin lỗi. Mình thật sự thật sự xin lỗi.
Tôi vẫn còn bối rối. Nhưng tôi phải đi.
Tôi chạy. Không có thời gian để chờ thang máy. Tôi nhảy lên thang cuốn đang đi xuống xen kẽ với các thang đang đi lên ở cùng một vị trí, chạy ra khỏi cửa hàng bách hóa và đến cửa soát vé tự động của trạm.
Đến đó nhanh hơn dù chỉ một giây.
Sinh nhật mà Mariko chuẩn bị cho tôi đã bị hủy bỏ theo cách tồi tệ nhất có thể.
Tôi hối hận, nhưng giờ đã quá muộn.
Được Mariko dẫn đi, tôi đã có thể đứng ở nơi đang giữ ký ức của mình vào ngày sinh nhật tôi, đó có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Hoặc có thể ... đó là điều người ta gọi là định mệnh.
Không, kể cả thời điểm này, mọi thứ, chắc chắn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Đó là lý do tại sao, dù tôi cảm ơn Mariko vì đã tạo ra sự trùng hợp may mắn này đến mức nào, nó cũng không đủ.
Nhưng tôi đã phản bội Mariko, lấy oán báo ân.
Cảm xúc của tôi trở nên trống rỗng. Nhưng tôi đã lựa chọn.
Bỏ cuộc.
Mariko không còn có phải là một cái cớ nữa.
Tôi đã chọn tất cả mọi người ... các em gái của tôi.
Ngay cả khi tôi không được Mariko tình cờ giúp đỡ như vậy, tôi vẫn sẽ tới nơi của những ký ức này một ngày nào đó. Và nhớ lại như tôi đã từng hôm nay. Nhưng vào thời điểm đó, anh em tôi sẽ mỗi người một nơi, mối quan hệ với Taishido cũng sẽ mất đi.
Đã quá trễ rồi.
Không, dù sao thì, nếu tôi không chọn họ, thì cơ hội tôi chia tay mọi người vẫn sẽ cao như hiện tại.
Tuy nhiên, tôi muốn nói điều đó.
Trước khi chúng tôi từ biệt, một lần nữa, tôi muốn gặp lại mọi người.
Khi tôi đến trạm xe gần nhất, xe buýt cũng vừa mới đến. Tôi thở phào nhẹ nhõm và xuống tàu. Khi ở trong trạm, tôi đã chạy hết tốc lực, sau khi đã ngồi trên ghế xe buýt một lúc, tôi tiếp tục thở những hơi thở nặng nhọc. Điện thoại của tôi vẫn chưa có động tĩnh gì.
Đột nhiên, tôi tự hỏi liệu mình đã đánh mất đi sự may mắn mà Mariko đã cho mình chưa.
Sau khi xuống xe buýt, tôi đã đứng trước cửa nhà Taishido.
Tôi nhìn lên tòa nhà.
Bây giờ nghĩ lại, phòng của tôi —— phòng 701, không gian rộng lớn không có mục đích đó... tất cả, có thể đã được tính đến bởi Jinya-san.
Chạy như bay qua sảnh của biệt thự, tôi chạy đến phòng của Mika ở tầng hai.
Thời gian tôi dành cho việc chờ đợi thang máy là làm tôi khá bực bội.
Hối hận vì đã không đi bằng thang bộ cho nhanh hơn, tôi đi thang máy lên tầng hai.
Trước phòng Mika, tôi hít một hơi thật sâu.
Tôi rung chuông phòng và tự mở cửa.
"Eh ?! Là Nii-chama?"
Từ phòng khách, Mika cầm Maple đã xuất hiện.
"Không đời nào Nii-chan lại ở đây đâu... đùa à?"
Tomomi nhìn ra hành lang và bị sốc.
"Cho dù chị có muốn làm em ngạc nhiên bằng cách đó, em sẽ không bị lừa đâu."
Thấy phản ứng bất ngờ của Tomomi, Sayuri thở dài và nhìn ra hành lang, và rồi em ấy chết lặng.
"Có chuyện gì với mọi người vậy? Dù mọi người có nhớ Nii-san bao nhiêu đi chăng nữa, hôm nay hãy ráng tưởng tượng ra Nii-san đi."
Yuuki bình thản nói, sau đó thấy tôi đứng ở hành lang, em ấy không nói nên lời.
“… Onii-chan?”
Nằm trên sàn phòng khách, Selene nghiêng đầu.
"Anh-anh đã về rồi, mọi người."
Ngay lập tức, Tomomi lên tiếng.
"Nii-chan, không phải anh ngủ lại ở nơi khác sao? Tại sao?!"
Những gì Tomomi nói khá là gay gắt, nhưng dường như mọi người đều nghĩ rằng "Tôi sẽ không về". Hơn nữa, Tomomi thêm vào.
"Thật đấy Nii-chan. bỏ qua chuyện anh đã lẻn ra khỏi bữa tiệc ngủ ấy sang một bên, anh quay lại quá sớm ngay cả khi xét theo cách bình thường. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Sayuri tỏ ra bối rối.
"Đ-đđ-đúng vậy. Tại sao lại thế?"
Yuuki nhẹ nhõm thở dài.
"Nii-san, anh lo cho bọn em à?"
Mika tò mò tò mò.
"Nii-chama, anh phải trân trọng bạn bè cơ mà, phải không?"
Selene lẩm bẩm lơ đãng.
"... bọn em đã hết sức khuyến khích Nii-chan vậy ... quay lại đây là không tốt mà, đúng không."
Ánh mắt của những cô em gái đang ngạc nhiên, trước khi tôi nhận ra, đã biến thành ánh mắt của những trách cứ. Tomomi lại gần tôi.
“Không thể nào, anh để Mariko-chan lại một mình và quay lại đây, đúng không? Nii-chan, hay có lẽ là, Mariko-chan đang đợi bên ngoài và anh định giới thiệu cô ấy với bọn em… hay gì đó?”
Nếu vậy thì, bọn em sẽ không ngần ngại gặp nhau. Thực ra, ý họ là như thế, phải không? Phải không? Cứ như thế, tôi nhìn thẳng vào mắt Tomomi.
Tôi lắc đầu.
"Anh tách ra khỏi Mariko và trở về một mình."
"Anh gặp bọn du côn à? Bị đánh một hai lần rồi bỏ chạy, em đã đánh giá sai anh, Onii-sama."
"Không phải vậy. Thực ra chuyện này chỉ tiện cho một mình anh... Anh biết là nó không tốt."
Yuuki lo lắng lẩm bẩm.
“Tệ quá, Nii-san. Anh cần phải đón Mariko-chan ngay lập tức. Bỏ Mariko-chan lại, không giống Nii-san chút nào.”
"Anh ... sẽ không dối lòng nữa ... nữa. Anh thích Mariko. Nhưng ... những người gần gũi hơn với anh, anh đã nhận ra điều gì quan trọng hơn đối với anh ..."
Khi tôi quyết định thành thật với cảm xúc của mình, tôi nhận thấy rằng tôi thích Mariko. Bởi vì tôi thích cô ấy, nên tôi cảm thấy đau đớn vì không chọn cô ấy, nhưng người quan trọng đối với tôi, không thể dành cho cả hai được, tôi đặt hai thứ quan trọng ấy lên bàn cân và tôi cố hết sức để giữ chúng cân bằng để không bị ghét bởi họ.
Mika ôm chặt lấy Maple và nhìn tôi.
"Nii-chama, anh không thể đối xử với một cô gái khủng khiếp như vậy!"
"Xin lỗi. Mika ... Anh sẽ xin lỗi Mariko."
Selene lẩm bẩm một cách kinh ngạc.
"... Onii-chan giờ muốn làm gì?"
Cô gái tôi thích, những cô em gái quan trọng của tôi. Sự cân bằng trong tim tôi đang lắc lư mạnh mẽ.
Từ bây giờ, Mariko có thể trở thành một người lạ hoặc một người yêu đối với tôi. Chúng tôi có thể vẫn là bạn, nhưng quan hệ của chúng tôi cũng có thể tan vỡ. Dù kết quả là gì, tương lai vẫn còn đang ở phía trước.
Nhưng, tất cả mọi người ... mối quan hệ của tôi với mọi người dù trong quá khứ hay bây giờ, và trong tương lai, chắc chắn sẽ không thay đổi. Sau này, nếu chúng tôi bị chia tách ra, trước khi điều đó xảy ra, tôi sẽ tuyên bố "mối quan hệ này sẽ không đổi thay". Tuyên bố với bất cứ nơi nào chúng ta đang ở, bất cứ ai chúng ta đang ở cùng, rằng chúng ta ... là một gia đình.
"Ngay bây giờ, những gì anh đã chọn ... chính là tất cả mọi người. Dù có ra sao đi nữa, anh, vẫn sẽ chọn các em gái của mình! Anh sẽ luôn chọn các em gái của mình!"
Mọi người tỏ ra bối rối cùng một lúc.
Đột nhiên, Tomomi thốt lên, giọng nghe rất hoảng loạn.
"Anh đang nói cái gì vậy? Sau tất cả những gì đã xảy ra? Em nói với anh rồi. Với em thì anh yêu em như một em gái là ổn rồi. Nn-nhưng, n-nếu anh nói vậy, đ-đó sẽ là yêu từ cả hai phía! Ah! Em hiểu rồi, vậy là về việc chọn Mika là em gái? "
Tôi lắc đầu và tiếp tục.
"Anh sẽ chọn tất cả mọi người làm em gái. Không chừa một ai, anh sẽ chọn tất cả mọi người làm em gái của anh. Hãy tha thứ cho anh, Tomomi! Từ hôm nay anh đã mười sáu, mặc dù sẽ hết nhanh thôi, nhưng anh vẫn già hơn Tomomi một tuổi. Giống như nii-chan, phải không? ”
“A-anh có ngốc không? Không giống Nii-chan chút nào.”
"Vậy anh sẽ giống như một người anh trai từ bây giờ. Anh sẽ không ngần ngại nữa. Anh sẽ trở thành anh trai của mọi người. Đó là lý do tại sao, tất cả mọi người, hãy trở thành em gái của anh... chúng ta hãy trở thành một gia đình."
Tôi hoàn toàn biết rằng chuyện đó là vô lý. Nó không phải là không chọn hoặc không thể chọn.
Tôi chọn tất cả mọi người.
“V-và chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không trở thành một gia đình? Nii-chan, anh thường rất hay sợ hãi điều đó.”
"Chúng ta sẽ làm được. Không có lý do gì để chúng ta phải chia ly cả."
Tôi không được hiện sự yếu đuối. Nếu onii-chan lo lắng, mọi người sẽ trở nên lo lắng.
Tomomi sắp khóc.
"Uu, Nii-chan sai rồi."
"Anh thích Tomomi. Em luôn tràn đầy năng lượng và là một lãnh đạo tốt, anh yêu một Tomomi luôn tích cực. Muốn được ở cùng những người mình yêu, là điều tự nhiên, phải không?"
Khuôn mặt sắp khóc của em ấy bỗng trở nên đỏ chót. Bên cạnh em ấy, Sayuri run rẩy như một con cún.
"O-Onii-sama! Không công bằng khi chỉ nói với mình Tomomi-san!"
"Anh cũng thích Sayuri! Em làm việc chăm chỉ, hiểu rõ bản thân, biết nấu ăn và nữ tính, và ... Anh nghĩ rằng cái tính cách hơi nguy hiểm kia của em cũng rất dễ thương!"
"Cái cuối đáng ra không nên nói chứ!"
Ngay cả khi em ấy nói thế, Sayuri bắt đầu run lên thậm chí còn mạnh hơn.
Mika nhảy ngay lập tức.
"Và Mii-chan ?!"
"Anh yêu Mika rất nhiều. Em trung thực, ngây thơ, dễ thương như một thiên thần và anh muốn bảo vệ em. Ngoài ra, em cũng có một phẩm chất của một người phụ nữ trưởng thành."
"Mii-chan là một người phụ nữ?"
"Ừ. Lúc em rúc người vào những người đang buồn bã và khuyến khích họ, anh nghĩ nó thật tuyệt vời."
Em ấy giơ hai tay lên má và bắt đầu vuốt ve trong khi lặp lại "Ôi trời ơi, ôi trời ơi".
Liên tục nhìn đi nhìn lại xung quanh, Yuuki nhắc nhở tôi bằng ánh mắt.
"Em không phải lo lắng nhiều đâu, được rồi. Anh yêu Yuuki. Em có một trái tim dịu dàng và ấm áp, có thể tôn trọng những người khác như vậy thật tuyệt vời. Đó là Yuuki anh yêu!"
"Ni-Nii-san. Về phần em ... em nghĩ - cái đó không phải đâu!"
"Anh nghĩ là khiêm tốn cũng là điểm đẹp về em."
Mặt của Yuuki bắt đầu đỏ lên và bốc khói * fuhyaa〜 *
“… Onii-chan, chuyện gì đã xảy ra.”
Selene đứng một mình, im lặng.
"Ah. Selene ... về em ..."
"... anh không phải khen ngợi em."
"Đây không phải là lời khen ngợi. Cũng giống như đã em nói với anh, anh chỉ trung thực với cảm xúc của mình thôi."
"... tại sao lại là hôm nay, tại sao vào lúc này?"
"Anh đã nhớ lại mọi thứ."
Mariko, người đã giúp tôi nhận ra điều này chắc hẳn giờ đang lo lắng lắm.
Lần sau chúng tôi gặp nhau, tôi sẽ kể cho cô ấy mọi thứ. Tôi không nghĩ mình sẽ được tha thứ chỉ với chuyện đó.
Selene nghiêng đầu thắc mắc.
"... mọi thứ ... phải không?"
"Ừ. Những chuyện từ trước tới giờ, nó không phải do chúng ta bị ép buộc bởi bất cứ ai, đó là ‘hiện tại’ mà anh mong ước. Anh đã hứa với bố."
"... nhớ, về việc trở thành onii-chan? Bởi vì anh nhớ là anh đã quyết định như vậy trong quá khứ ... và vậy thôi?"
Tôi quay về phía Selene và lắc đầu.
"Nó không phải là để thực hiện lời hứa. Anh không cảm thấy có bất cứ nghĩa vụ nào trong lời hứa. Nó chỉ thúc đẩy anh thôi, không phải vì anh nhớ rằng anh sẽ chọn tất cả mọi người làm em gái."
"... vậy thì, tại sao?"
Đôi mắt như đá quý của Selene nhìn tôi chăm chăm. Không chỉ em ấy. Mọi người đều chờ đợi câu trả lời của tôi.
Nhớ lại thì, đó chỉ là một đòn bẩy.
"Anh, khi tôi còn là một đứa trẻ, anh thậm chí còn tham lam hơn bây giờ. Ngoài ra, anh đã rất ích kỷ. Và điều đó thật là sai lầm, anh thấy hối tiếc điều đó. Đó là lý do tại sao anh nghĩ ích kỷ là không tốt, anh nghĩ anh đã lớn lên ... Anh nghĩ anh đã trưởng thành."
Tomomi nhẹ thở dài.
"Em hiểu rồi. Đó là lý do tại sao Nii-chan, anh không có sở thích. Giống như, muốn làm điều này, hay muốn cái kia! Những thứ như vậy đấy."
Tôi gật đầu đáp lại lời em ấy và tiếp tục.
"Em nói đúng, mặc dù là một kẻ thất bại hay khổ đau nên anh nghĩ rằng thất bại vẫn sẽ ổn thôi. Nó chỉ là một trò chơi ... và cứ như thế. Anh đã như vậy để bảo vệ cái lòng kiêu hãnh nhỏ nhoi của mình. Cuối cùng, ngay cả khi anh đang hời hợt cố gắng trở thành một người lớn, anh vẫn nhận ra rằng anh vẫn chỉ là một đứa trẻ. "
Yuuki tỏ ra bất lực.
“Nii-san, anh sẽ chối bỏ mọi thứ anh đã làm được cho đến nay? Nói theo cách đó, cảm giác như anh đang nói rằng anh sẽ vứt bỏ mọi nỗ lực đã làm tới giờ để trở nên tốt hơn.”
"Em đang lo lắng phải không. Đừng lo ... có thể là lạ khi anh nói vậy, nhưng bây giờ nó là một điểm cộng với anh, xem nè. Một chút nữa, anh sẽ nghĩ đến việc cố gắng để mở một cửa sổ trong anh cho những khát khao của anh được thoát ra. Thực ra nó khá là gần gũi đó các em biết không. Để anh nghĩ ra được điều đó, đó là nhờ tất cả mọi người. Có một ước mơ, có điều anh muốn làm, có hy vọng, tiến bước về phía trước,…anh đã xác định được điều anh muốn làm. Anh đã nhận ra tầm quan trọng của nó. Anh đã nhớ rằng anh cũng vậy, cũng có những cảm xúc như vậy. Đó là lý do anh sẽ mở cánh cửa trái tim của anh. Hãy để anh làm anh trai của mọi người! ”
Tôi đã lôi ra hết những cảm xúc vốn có của mình, và tôi đã nói với mọi người.
Selene đã đứng không vững và bám lấy tôi.
"... Em, Tamiya Selene thừa nhận Taishido Yoichi là onii-chan."
Ngay sau đó, Tomomi phản ứng.
"K-không công bằng! Em cũng vậy ... Em sẽ thừa nhận Nii-chan là nii-chan!
Tomomi ôm chặt lấy tay tôi. Em ấy kẹp chặt cánh tay tôi giữa ngực em ấy ... uhh, chắc chắn, chắc chắn Tomomi không hề chú ý.
Sayuri do dự.
"Nếu em thừa nhận chuyện đó ... thì em sẽ luôn luôn ... chỉ là một em gái thôi, phải không."
Lẩm bẩm điều đó, Sayuri nắm lấy cánh tay trái của tôi.
"Nhưng, em sẽ thừa nhận điều đó. Em chấp nhận Onii-sama là onii-sama. Em không biết điều gì đang chờ đợi ở phía trước, nhưng bây giờ em muốn trở thành một người em gái."
Bây giờ ... nói cách khác, trong tương lai em ấy có thể nghĩ đến hướng đi khác cho chuyện này.
Nhưng, em ấy vẫn là một em gái lúc này.
Mika nhảy lên lưng tôi và ngồi lên đấy.
"Nii-chama là mãi mãi, Miii-chan là em gái của nii-chama! Ngay cả khi anh chết!"
Đừng giết anh chứ! Anh sẽ cố hết sức để không chết!
"U-um ... em ..."
Selene vòng ra sau lưng tôi và sau khi di chuyển, em ấy đã gọi Yuuki vào.
"Em cũng yêu Nii-san! Tất nhiên không phải là theo cách gây hiểu lầm!"
Được Yuuki ôm chầm lấy, tôi bị vây chặt bởi các em gái của mình.
"Mọi người, các em sẽ là em gái của anh nhé?"
Selene gật đầu nhẹ.
"... nếu Onii-chan muốn điều đó."
Tomomi nở một nụ cười bối rối.
"Có lẽ chúng ta nên thành thật với nhau ngay từ đầu."
Sayuri hít một hơi bằng mũi.
"Một ngày nào đó, rồi sẽ hơn cả anh em nhưng sẽ thấp hơn người yêu ... umm, khô-không có gì cả."
Với một giọng nói ngọt ngào và êm tai, Yuuki nói.
"Em có Nii-san và các chị em dễ thương. Không có gì làm em hạnh phúc hơn."
Mika từ sau lưng tôi, ôm tôi chặt hơn nữa.
"Mii-chan yêu Nii-chama và các nee-chama rất nhiều!"
Tôi từ từ gật đầu.
"Anh cũng thế. Hãy chăm sóc anh từ bây giờ."
Cuối cùng, tôi đã chấp nhận tất cả mọi người và được mọi người chấp nhận.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đã đạt đến vạch xuất phát để trở thành anh chị em.
Thật bất ngờ, Tomomi lẩm bẩm.
"... Onii-chan, chúc mừng sinh nhật."
Rồi mọi người tiếp tục như vậy.
"Ah! Chị nói đúng. Chúc mừng sinh nhật, Nii-chan."
"Xin chúc mừng. Ahh, Onii-sama đã trở nên nam tính hơn một lần nữa ..."
"Nii-san, chúc mừng sinh nhật. Em ước anh rằng năm tới sẽ rất vui vẻ cho anh, Nii-san."
"Chúc mừng Nii-chama. Maple cũng nói chúc mừng sinh nhật!"
Tôi không buồn, nhưng đột nhiên nước mắt của tôi tràn ra. Người anh trai lại khóc, thật vô lý.
Khi tôi làm vậy, mọi người bắt đầu khóc theo.
"... những giọt nước mắt này là do tưởng tượng thôi."
"Waa! Lạ thật. Nó giống như mưa vậy. Mặc dù trong trái tim em bầu trời đang tỏa nắng."
"Thật là bí ẩn. Có vẻ như chúng ta bị Nii-san dụ dỗ rồi."
"Khi buồn, nước mắt sẽ mặn, vậy liệu những giọt nước mắt hạnh phúc có ngọt ngào không?"
"Mii-chan không khóc! Em không khóc!"
Đây có thể là một điều cần thiết để chúng tôi trở thành một gia đình.
Và như thế, chúng tôi đã tiến một bước để trở thành một gia đình.
——Và khi tôi nghĩ vậy, đột nhiên, chuông phòng vang lên thông báo cho chúng tôi về một vị khách.
Tôi kiểm tra người ở cửa và tự giải quyết chuyện này.
Phán quyết cuối cùng này sẽ là lời tuyên bố sự kết thúc của thế giới chúng tôi. Âm thanh của chuông phòng này cứ như là tiếng kèn hưởng ứng cho điều đó vậy.
_______________________________________________________
Edit: Tính để chương này bom nhưng chợt nhận ra là mình chưa đăng lời bạt của vol 2, và tới đây cũng là khúc highlight cao trào nhất truyện, nên quyết định là sẽ đăng nó lên cho các bạn thấy cay :))))))
Mình đã dịch xong hết rồi, cả lời bạt vol 3 nữa, nên các bạn đừng lo.
Mình cũng đang tính là dịp sau Tết sẽ làm tiếp một bộ mới, và bộ này khá là hay, nhưng mà được 9 chương là bị drop rồi, các bạn có ý tưởng đó là về bộ nào không. Nếu có người đoán đúng thì hôm sau mình quất full bộ này lên luôn, không nói nhiều (gợi ý: Isekai về một anh béo giảm cân nha, có ai thấy quen không :V).
Nhưng mà nếu mà không có ai đoán đúng thì mình cũng phải đăng à. :VV
14 Bình luận
Chắc còn 1 chap là hết rồi phải ko?
Bỏ Mariko đi chọn harem imouto ?
Phũ vl