Chuyện Đế quốc Tearmoon
Nozomu Mochitsuki Gilse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 50: Keithwood cũng đạt hiệu suất não bộ đỉnh cao!

6 Bình luận - Độ dài: 1,496 từ - Cập nhật:

Sion Sol Sunkland đang tự luyện kiếm một mình ở sân tập. Mỗi cú vung gươm đều nhanh gọn và thanh thoát, thể hiện rằng cậu đã thực sự làm chủ vũ khí. Kỹ năng của Sion đã đạt đến một đẳng cấp cao hơn cả người lớn. Thậm chí, hầu hết quân lính đều không phải đối thủ của cậu.

Tiến một bước chớp nhoáng, cậu vung kiếm tung một nhát chém ngang và liền nghe thấy tiếng vỗ tay.

“Mặt trời vừa mới mọc mà ngài đã chăm chỉ vậy sao, chủ nhân của tôi?”

“Keithwood à. Anh lúc nào cũng như bóng ma vậy. Ta chẳng biết anh đến gì cả.”

Nghĩ rằng cũng đã đến lúc tạm nghỉ, Sion đặt thanh kiếm tập xuống và cầm khăn lau trán. Vừa lau mặt, cậu vừa lắc nhẹ đầu. Từ mái tóc màu bạc mượt mà bắn ra vài giọt mồ hôi lấp lánh trong ánh nắng ban mai.

Keithwood ngắm nhìn một lúc, chợt nghĩ rằng đây hẳn phải là kiểu mà sẽ khiến đám con gái đổ nườm nượp, rồi hỏi Sion, “Thế, ngài đã quyết định sẽ nhận hộp cơm của ai chưa?”

“Ta không định nhận của ai cả,” Sion nói, đáp lại câu hỏi thẳng thắn của Keithwood bằng câu trả lời thẳng thắn tương đương. Cậu đã được đến hơn hai chục cô gái ngỏ lời, và đều đã lịch sự từ chối từng người.

“Ồ? Tôi có nên coi điều đó tức là ngài đang thầm mong tôi sẽ là người làm bữa trưa cho ngài không nhỉ?”

Sion nhoẻn miệng cười trước câu đùa của Keithwood.

“Ha. Ý tưởng hay đấy. Thực ra, ta cũng không phiền nếm thử những sáng tạo ẩm thực của anh đâu. Mà lần cuối anh nấu cho ta ăn là khi nào nhỉ? Chắc là hồi chúng ta vẫn còn ở Sunkland.”

Sự giáo dục tinh hoa mà Sion trải qua từ khi còn nhỏ bao trùm lên mọi khía cạnh trong cuộc sống của cậu, ngay cả những thứ cậu ăn cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt. Sion hồi nhỏ là một cậu bé biết nghe lời và khôn ngoan vượt quá lứa tuổi của mình. Chưa một lần nào cậu lên tiếng phàn nàn về việc bữa ăn quá nhạt nhẽo cả. Tuy nhiên, người bạn thân Keithwood của cậu lại thường phải đóng vai bác sĩ tâm lý trong những trận càu nhàu lúc chỉ có hai người với nhau.

Keithwood thường hay bí mật mò xuống nhà bếp vào ban đêm, làm đồ ăn vặt khuya rồi mang đến cho cậu chủ của mình. Sion bồi hồi nhớ lại việc mình sau đó đã bị sâu răng, rồi để người lớn phát hiện ra khiến cho cả hai bị mắng một trận.

“Thật lạ ngài lại nói thế, bởi tôi nhớ rằng đã phải nhận không biết bao nhiêu lời chỉ trích về món ăn tôi nấu, mặc cho vô số những hành động của lòng tốt quên thân tôi đã làm.”

“Dĩ nhiên. Dù sao ta cũng là hoàng thái tử của một vương quốc rộng lớn mà. Lòng tốt của anh không thể ngăn ta thực hiện nghĩa vụ phàn nàn gay gắt về đồ ăn ta phải nếm được,” Sion nhe răng cười châm chọc lại.

“Rồi rồi, không đùa nữa, tôi đoán là ngài đã sắp đặt trước để bữa trưa hôm đó được người ta mang đến chứ?”

Sion không hề có ý định sẽ nhận hộp cơm trưa của ai cả. Cậu không thể làm vậy, khi bản thân là Hoàng Thái tử của Sunkland. Cậu mang trên mình một tước vị nặng nề. Quá nặng nề. Bất kỳ hành vi thân thiện quá mức với một cá nhân nào đó…

… có thể làm tổn hại đến lợi ích của vương quốc chúng ta trong tương lai. Ừ, mình hoàn toàn có thể thấy Sion suy nghĩ như vậy. Keithwood buông một hơi thở dài và nhún vai. Cũng không sai, nhưng thực lòng mà nói, ngài ấy bớt nghiêm khắc với bản thân đi một tí cũng không chết được đâu.

Dù có phải thái tử hay không, Sion vẫn là một cậu trai mới lớn. Đã từng có thời cậu rên rỉ phàn nàn vì đồ ăn quá nhạt nhẽo. Giờ đây, cậu lại đang bỏ lỡ cơ hội được nhận riêng cho mình một hộp cơm xinh xắn. Ai dám khẳng định trong lòng Sion không cảm thấy có chút phiền muộn nào?

“Mà này, bộ có chuyện gì hay sao mà anh cứ nhìn mặt ta trầm tư thế?” Sion hỏi.

Keithwood nhún vai.

“Chẳng biết nữa, thưa chủ nhân. Chắc là tại ngài có một khuôn mặt cực kỳ dễ khiến người ta phải suy nghĩ,” anh trả lời trước khi đứng dậy bỏ đi, để lại Sion đứng một mình giữa sân tập với vẻ đầy bối rối.

“... Vấn đề ở chỗ, chỉ có một vài người ngài ấy có thể thoải mái nhận lời mà thôi,” Keithwood trầm ngâm khi điểm qua những ứng cử viên tặng cơm hộp cho Sion. Người đầu tiên anh nghĩ tới - và rõ ràng là người tiềm năng nhất - chính là Công chúa của Tearmoon, vốn hoàn toàn xứng với Sion xét cả địa vị lẫn danh tiếng.

“Mình có cảm giác nếu Công chúa Mia ngỏ lời, Sion sẽ không từ chối đâu…”

Nhưng không may, vị công chúa nổi danh thông thái ấy hiện đã hứa tặng hộp cơm cho Hoàng tử Abel. Cho đến tận hôm nay, Keithwood vẫn không thể nào nghĩ ra nổi có cái gì ở Abel mà lại khiến Mia say mê đến thế.

“A, Keithwood, đúng lúc quá.”

Thấy ai đó gọi tên mình, Keithwood dừng chân và quay người về hướng phát ra giọng nói.

“Tiểu thư Rudolvon đấy ư,” anh nói, lịch sự chào cô con gái nhà Bá tước vùng Đất ngoại của Tearmoon, Tiona Rudolvon. “Tôi có thể giúp gì cho tiểu thư vào ngày đẹp trời này đây?”

“À thì, chuyện là…”

Tiona giải thích cho anh chuyện nhóm Mia đang hợp sức với nhau làm cơm hộp. Sau khi cô kể xong, Keithwood không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng khi nhận ra ý đồ đằng sau kế hoạch ấy.

Vậy ra đây là nỗ lực hợp tác của ba cô gái, mà trong đó một người là quý tộc cấp thấp và một người là con gái nhà thương gia mới được phong tước. Thêm nữa, bởi vì có hai người nhận nên Sion sẽ không phải là trung tâm sự chú ý.

Một sự sắp đặt như thế thì quả đúng là sẽ tránh được mọi đồn đoán. Sẽ không có ai đi rêu rao rằng họ thấy Sion thân mật với một cô gái nào đó cả. Trong khi ấy, Mia vẫn sẽ thành công truyền tải được ý định muốn kết bạn.

Công chúa Mia à…

Keithwood gật đầu thán phục, cảm giác như đang chứng kiến một kế hoạch thiên tài được phơi bày ra trước mắt vậy. Tầng tầng lớp lớp những thiết kế phức tạp hiện ra, và anh có thể thấy một sợi dây logic mỏng manh, khéo léo luồn qua cái mê cung đầy nguy hiểm đó chính là mặt trận xã giao của học viện Thánh Noel.

Quả nhiên là Nhà Hiền triết của Đế quốc. Tôi thấy cô xứng với danh hiệu…

Thế rồi, đột nhiên, suy nghĩ của anh bị gián đoạn bởi một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Đó có lẽ là một linh cảm, hay đúng hơn, một điềm báo. Anh không chỉ ra nó một cách cụ thể được, nhưng có một điều gì đó không đúng ở đây, như thể có chuyện cực kỳ tai hại sắp xảy đến với chủ nhân của anh… Bằng cách nào đó, anh nghi ngờ - mà không, anh biết rõ, với một sự chắc chắn khiến chính anh cũng phải ngạc nhiên - rằng nếu cứ để mọi thứ diễn ra như đã định, một điều tồi tệ sẽ xảy ra ở giải đấu kiếm thuật.

Anh liếc nhìn Tiona. Dường như chẳng có chút xấu xa nào trong nụ cười của cô. Nhưng dù vậy…

Mình nên đi xem thử. Dù sao thì thận trọng không bao giờ là thừa cả. Đi xác nhận cho chắc cũng chẳng mất gì.

Và thế là, cảm thấy thân thể chủ nhân yêu quý của mình đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, Keithwood đã tự nguyện tham gia hội nấu ăn của Mia. Mặc dù không một ai liên quan biết điều này, nhưng sự thật là chính quyết định ngày hôm đó của Keithwood đã đóng vai trò then chốt bảo vệ được sức khỏe đường tiêu hóa của cả Sion lẫn Abel.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

ăn cơm cũng nguy hiểm 😂
Xem thêm
Bác Tào Tháo mất việc r =))
Xem thêm
toàn master chef cry.png?v=01cry.png?v=01cry.png?v=01
Xem thêm
2 thằng kia may dữ. Súyt mất mạng vì cơm trưa rồi.
Xem thêm
oày siêng dữ
Xem thêm
Master chef, may mà có chú Kei ko là cả 2 bị anh Tào rượt té đái
Xem thêm