Tập 1: Arc Lang Thang Lọ Lem Công Chúa Của Sự Tàn Sát
Chương 14: Chuyến Huấn Luyện
15 Bình luận - Độ dài: 3,568 từ - Cập nhật:
“Galbas-! Chẳng phải là thứ đó được làm từ ma cương hay sao-!
Viro nâng giọng khi anh ta nhìn thấy con dao được Galbas mang ra. Ma cương……? Khoảng khắc tôi nghĩ về điều đó, một thông tin rời rạc trôi vào tâm trí tôi từ ‘kiến thức’ của người phụ nữ đó. Ma cương là kim loại được tinh luyện lên từ ma thiết. Ma thiết là một loại sắt hóa đen khi đặt trong một nơi có nồng độ ma tố dày đặc trong thời gian dài. Nó cực kì cứng và giá thành của nó cũng cực kì đắt đỏ. …...Thông tin hơi thiếu sót. Sự quan tâm của người phụ nữ đó với vũ khí chỉ giới hạn lại ở mức giá trị của chúng thôi, nên theo một nghĩa nào đó thì đó là điều dĩ nhiên thôi, tôi đoán vậy.
“Phải. Đây là một món ‘rác rưởi’ mà lão đã làm khi lão còn trẻ.”
Galbas cau có trong khi gọi con dao đen kịt mà dường như là do chính ông ta tạo ra là 『rác rưởi』.
“Lúc đó, lão định là sẽ chế tác ra thứ gì đó tốt, nhưng lão đã sơ xuất và mắc sai lầm khi nghĩ là mình sẽ có thể làm ra được thứ gì đó tốt nếu nguyên vật liệu là hàng chất lượng cao. Cuối cùng, thành quả làm ra từ chúng đó là thứ này.”
Galbas nhìn vào con dao đen với ánh nhìn như thể ông ta cắn phải thứ gì chua chát. Rồi ông ta vẫy nhẹ con dao.
“Thứ này tuy sắc bén nhưng lại thiếu ‘sức mạnh’. Lão đã làm nó trong khi chỉ chú tâm đến vẻ ngoài mà không hề cân nhắc đến việc con dao này sẽ cắt thứ gì. Tuy nhiên, nó lại nhẹ với xem nó mảnh như thế nào đi, và nó cũng cứng rắn bởi vì nó được tạo nên từ ma cương, nên nó sẽ ngăn chặn máu đông lại đến một mức độ nào đó. Món vũ khí này đúng là chỉ phù hợp cho một đứa nhóc như nhóc thôi.”
“............”
Chiều dài của con dao đâu đó khoảng 30cm với độ rộng là cỡ 3 hoặc 4cm. Nó là một thanh kiếm thẳng một lưỡi nhỏ dần cho đến mũi. Con dao đen này chắc chắn là được tạo nên từ một vật liệu cứng rắn, đó là ma cương, kể cả vậy, tôi có cảm giác là nó không phù hợp để gây sát thương bằng cách cắt mở vật cứng hay khối cơ bắp săn chắc. Dù vậy, với tôi hiện tại, người có sức mạnh thể chất yếu và chiến đấu với phong cách chỉ tấn công vào điểm yếu của đối thủ, món vũ khí này thật sự rất phù hợp.
“Ý ông là quái gì khi nói 『vũ khí ma cương』 là thứ chỉ phù hợp với một đứa nhóc hả……? Bỏ chuyện đó qua một bên, thật là bất thường khi ông lại cho đi một món thành phẩm của mình cho một đứa trẻ.”
“Ai nói là lão cho nó miễn phí! Này, Lọ Lem. Lão bán cho nhóc thứ rác rưởi đó với giá một xu vàng. Trả lại cho lão trước khi lão nổi cáu! Giờ thì, hãy làm vầy đi. Lọ Lem, nhóc cũng giúp đi! Đi xách nước từ giếng ở sân sau đi!”
Galbas một bên một chiều nói thế với nhịp nhanh trước khi bước tới lò sưởi với những bước chân ồn ào. Ông ta nói phải trả cho ông ta trước khi ổng chết…...Cơ mà tôi nghĩ là tuổi thọ của người lùn có thể đạt tới khoảng 300 tuổi. Trong lúc tôi đang bàng hoàng nghĩ về chuyện đấy, Viro tiếp cận tôi mà không có bất kì âm thanh nào gây ra và bí mật nói với tôi.
“Những thứ như dao ma cương giá ít nhất đã là năm đồng vàng. Dẫu cho nếu con dao này là những thành quả đầu tay của Galbas và là một món hàng phế thải đã được hoàn thiện theo quan niệm của lão ta, giá của nó lẽ ra phải là hơn hai mươi đồng vàng. Mà, mặc dù anh không biết là điều gì đã khiến lão già quái gở đó thích thú với em như vậy nhưng, em hãy biết ơn nhận lấy con dao đi.”
“......Ừm.”
Tôi đã chạy trốn khỏi trại mồ côi ngay khi quyết định rằng xoay chuyển số phần của mình. Không chỉ riêng gì mụ già ở trại mồ côi và người phụ nữ đó cố thay thế tôi, trong thế giới này còn đầy ắp những kẻ man rợ trong khu ổ chuột sẽ nhắm tới tôi vì số tiền ít ỏi tôi có mặc dù tôi chỉ mới là một đứa trẻ. Dù vậy, cũng còn có những người như Feld, ông lão ở cửa hàng tiện lợi, Viro, và Galbas, những người sẽ cho một thứ gì đó cho một đứa trẻ bụi đời như tôi, người không có bất cứ thứ gì.
Về cơ bản, tôi cũng không muốn phải mở lòng với người khác. Cũng có những người sẽ hi sinh trẻ con để có thể bảo vệ kế sinh nhai của mình, cũng như cách mà dân cư của cái thị trấn đó giả vờ như không đoái hoài gì đến sự ngược đãi ở những đứa trẻ mồ côi.
Đó là lí do tại sao tôi muốn trở nên mạnh hơn. Để có thể kháng cự được trước ác ý của những kẻ khác.
Đó là lí do tại sao…...tôi đã nghĩ là mình phải quý trọng cuộc gặp gỡ này và đền đáp sự giúp đỡ này nhiều nhất có thể khi bản thân mình trở nên mạnh hơn.
Sau đó, tôi đi xách nước từ cái giếng ở sân sau, khuân vác thang củi đến lò sưởi, và khi tôi rảnh rỗi, tôi đã được Viro chỉ dạy cho võ nghệ được các trinh sát viên sử dụng. Viro đã chán ngấy ngay giữa buổi và đã đi đến quán rượu, nhưng tôi thì ở lại nơi đó và giúp Galbas cùng lúc luyện tập đoản kiếm và ám thuật.
Khi trời đã về đêm muộn, Viro trở về với một chai rượu và thức ăn mà anh ta mang theo từ quán rượu. Tôi kiệt sức và đã ngủ một giấc trước khi mình nhận ra. Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau trên sàn nhà bẩn thỉu của lò rèn, Galbas chìa ra con dao màu đen mà ông ta đã hiệu chỉnh cho tôi.
“Lọ Lem. Vũ khí của nhóc này.”
Vốn dĩ, nó là một con dao nhẹ dành cho người lớn để dùng một tay, nhưng tay cầm của nó giờ đã sửa đổi để ngay cả một đứa trẻ cũng có thể nắm được nó với cả hai tay.
“Một ngày nào đó, nếu tay cầm không còn vừa với nhóc nữa, hãy đến đây với chai rượu-. Và lần sau nhớ mang theo cả tiền nữa-! Ha ha ha ha!!”
“Ừm. Tôi sẽ quay trở lại. Nhất định......”
Con dao đen này hơi dài hơi so với con dao của Feld nhưng lưỡi dao lại mảnh và nó nhẹ đến kinh ngạc. Tuy nó vẫn hơi lớn so với tôi lúc này nhưng tay cầm đã vừa vặn với nắm tay của tôi. Có vẻ như con đoản kiếm sắc ngân của Viro cũng đã được sửa chữa, nên sau khi nhận được thứ đấy, chúng tôi đã rời khỏi lò rèn của gã người lùn miệng lưỡi đầy sắc sảo và quái gở…...người khá mềm mỏng với trẻ con.
Trước khi rời đi, Galbas cũng đã nói──『Nếu nhóc còn có đi đến thủ đô, hãy thử đi đến tiệm áo giáp do em trai lão mở bán đi. Chú nó tuy kỳ quặc nhưng nếu nhóc bảo chú nó rằng lão là người đã bảo nhóc tới đó, chú nó có thể giảm giá cho nhóc đấy』.
Sau quái gở tiếp theo lại là kỳ quặc…...Tôi còn chẳng biết là liệu mình có cơ hội để đến thủ đô hay không, nhưng tôi tự hỏi kiểu áo giáp gì sẽ được luyện ra bởi một gã người lùn kỳ quặc.
.
“Rồi, Aria. Chuẩn bị rời khỏi thị trấn này đi. Anh sẽ huấn luyện cho em thật nhiều khi chúng ta di chuyển.”
“Ừm.”
Chúng tôi đi trên con phố chính và bắt đầu chuẩn bị rời khỏi trấn này. Nhưng, chúng tôi sẽ đi đâu đây? Dường như quái vật đang sinh sống của phía bắc của thị trấn này, nên chúng tôi sẽ đến đó rèn luyện đối mặt với quái vật chăng?
Tôi đã chạy trốn khỏi trại trẻ mồ côi và đã sống trong rừng, nhưng tôi chưa từng có được một chuyến đi tử tế nào. Nhưng nếu đó không phải là nhầm lẫn, chỉ cần nửa ngày là đủ để đi đến khu đất bắc nơi quái vật xuất hiện.
“Vậy thì trước tiên hãy hướng đến lãnh thổ Bá tước Taurus. Chúng ta sẽ không sử dụng xe chở hàng nên hãy ghi nhớ lấy điều đó.”
“Chúng ta không đi đến phía bắc sao?”
Khi tôi hỏi câu hỏi đó, Viro vuốt hàm râu trông đã mọc dài hơn ngày hôm qua và cười toe toét.
“Em thật sự nghĩ là chúng ta sẽ đi săn quái vật trong tàn tích như đa số mạo hiểm giả sao? Ngay cả anh có thể tự mình đi săn quái vật ở một mức nào đó, và ngay cả em có thể cũng sẽ săn được quái vật tầm cấp goblin. Nhưng, ở level đó của em, vẫn còn quá sớm để em đi đến khu lãnh địa của quái vật. Sẽ chỉ là phí thời gian của anh nếu em dễ dàng chết ở đó, phải chứ? Anh sẽ luyện kĩ năng trinh sát đến mức nào đó cho em trước đó.”
“......Đã rõ.”
Những gì anh ta nói quả thật là vậy. Quái vật sẽ lộ diện ở rừng sâu ngay cả ở đất nước này. Ngoài lũ quái vật yếu ớt như goblin hay kobold. Còn có ngay cả những con mạnh nhất như quỷ sói hay hobgoblin.
Goblin là chủng loài quái vật xấu xí với trí thông minh thấp với tạo hình nhỏ bé như một đứa trẻ loài người. Theo một định nghĩa không rõ, có vẻ như goblin cũng là một loại 『á nhân』, nhưng chúng cũng còn được gọi là 『người bán quái thú』 bởi một số phân biệt chúng với những tộc á nhân thông thái khác như elf hay người lùn. Mà, gọi goblin như thế chỉ là một sự sỉ nhục đối với tộc thú nhân, thế nên cuối cùng, chúng được xếp vào chủng 『quái vật』.
Theo như lời giải thích của Viro, dường như sức chiến đấu của goblin là khoảng từ 30 đến 50. Sức chiến đấu đã là ngang với một người bình thường đã được trang bị giáp trụ. Ngay cả goblin, chủng được gọi là loài quái vật yếu nhất đã có sức chiến đấu cao hơn tôi, người đã sở hữu đoản kiếm kỹ, nên tôi thấy có chút buồn tủi. Viro dạy tôi ý nghĩa của sức chiến đấu khi anh ta thấy tôi như thế.
“Kĩ năng chiến đấu ở cấp 1 không thật sự ảnh hưởng gì đến sức chiến đấu của em. Sự khác biệt rõ rệt sẽ chỉ xuất hiện ở cấp 2 và trở lên. Nhưng, đừng quá tin vào 『sức chiến đấu tổng thể』 mà em thấy được bằng thẩm định. Sức chiến đấu của thấp là bởi vì em vẫn mới là một đứa trẻ và chỉ số của em thấp. Nói thẳng ra là, người lớn mà em có thể tìm thấy ở bất kì đâu cũng đều có sức chiến đấu cao hơn em, nhưng nếu em chiến đấu với họ, em sẽ có thể tác động đến trận đấu để xoay chuyển sao cho có lợi thế với mình. Kĩ năng cũng quan trong trọng trận đấu nhưng, thứ quan trọng nhất vẫn là ‘kinh nghiệm’ kiểm soát kĩ năng và tận dụng nó một cách ‘khôn khéo’. Hãy nghĩ rằng sức chiến đấu suy cho cùng vẫn chỉ đơn giản là ước tính sơ sài.”
“Hiểu rồi.”
Sức chiến đấu chỉ là ước tính sơ sài. Nhưng quả như dự đoán, tốt hơn hết vẫn là nên bỏ chạy nếu có sự chênh lệch mười lần sức chiến đấu.
Sức chiến đấu của người lớn trong thị trấn này là khoảng 40. Để có được ước tính thô, tôi đã yêu cầu Viro cho phép thẩm định anh ta.
.
▼ Viro Tộc: Người ♂– Hạng 4
【Ma Lực: 170/190】【Thể Lực : 278/310】
【Sức Chiến Đấu Tổng Thể: 900 (Cường Hóa Thân Thể : 1094)】
.
Anh ta mạnh đúng như tôi nghĩ. Anh ta có sức chiến đấu không thể phủ nhận rằng gấp hai mươi lần của tôi, nên quyết định rằng ngay lập tức chạy đi lúc trước quả là không sai, nhưng tôi cũng hiểu rằng kể cả bỏ chạy đi chăng nữa cũng khó với chừng này khác biệt về sức chiến đấu giữa hai chúng tôi.
Tôi lần đầu tiên sử dụng cổng trước là khi tôi rời khỏi thị trấn. Tôi đã xâm nhập bất hợp pháp cho đến tận bây giờ, nhưng khi tôi đưa ra thẻ hội mạo hiểm giả, lính gác chỉ kiểm sơ qua nó trước khi dễ dàng cho phép tôi qua cổng.
Nhưng tôi chỉ có thể đến và đi bằng cách sử dụng tấm thẻ hạng 1 này ở thị trấn nơi tôi đăng kí. Nếu tôi nhớ không lầm, chúng tôi sẽ cần phải tạc qua vài lãnh thổ của quý tộc cho đế ki ta đến được lãnh thổ Bá tước Taurus. Một người dân du mục như tôi cần phải trả một lượng chi phí đắt đỏ, một xu bạc mỗi lần tôi muốn vào thị trấn lớn, nhưng hình như Viro không có ý định ghé vào thị trấn nhiều.
“Nếu chúng ta chỉ đi ngang qua lãnh thổ của quý tộc, chúng ta có thể đi qua bằng cách sử dụng thẻ của anh, còn em thì hành động như là người đồng hành cùng anh. Nếu không thì một tổ đội bao gồm các thành viên ở các mức hạng khác nhau sẽ không thể đi cùng được một cuộc thám hiểm. Như dự đoán, cách đó sẽ không khả thi để tiến vào thị trấn thành lũy, nhưng mặc dù chúng ta chủ yếu là sẽ sử dụng quốc lộ chính, anh đang định là sẽ ở trong một phòng thuê ở một ngôi làng nhỏ hay thị trấn dọc theo đường núi. Mà, hầu hết thời gian sẽ là cắm trại qua đêm, nhưng em không thấy có vấn đề gì phải không?”
“Dĩ nhiên.”
Khi tôi nghe thấy chúng tôi sẽ hướng về phía nam, tôi đang cảnh giác rằng chúng tôi sẽ đi qua thị trấn nơi trại mồ côi ở, nhưng thị trấn đó thì là về phía đông nam hơn là phía nam. Và nó cũng không có vẻ như là được kết nối với quốc lộ chính.
Trong lãnh thổ của Bá tước Taurus, chỉ có duy nhất hai thị trấn thành lũy sẽ phải trả một xu bạc để vào, thị trấn chúng tôi vừa mới rời đi và một thị trấn trọ là gần với lãnh thổ của một quý tộc khác. Để đến được thị trấn trọ đó, bằng đôi chân của chúng tôi, chúng tôi sẽ đến đó vào chiều tối nếu chúng tôi rời đi vào buổi sáng. Nhưng Viro bảo rằng chúng tôi sẽ hướng thẳng đến lãnh thổ của quý tộc khác mà không dừng lại.
Nhưng, liệu nguồn lương thực của chúng tôi có ổn không nếu chúng tôi trải qua chuyến du hành cưỡng ép đó? Sẽ ổn thôi nếu chúng tôi có thể săn được động vật trong rừng, nhưng hành trình của chúng tôi sẽ chậm lại nếu chúng tôi tốn thời gian làm thế và buổi huấn luyện của tôi cũng sẽ bị hoãn lại.
“Em không cần phải lo lắng về thức ăn đâu.”
Viro nói thế và nhẹ nhàng xách lấy cái túi được anh ta mang đi trên lưng. Bề ngoài của nó chỉ hơi rách rưới, nhưng nó trông chắc chắn và được làm từ một loại da trông đắt tiền. Nhưng kích cỡ của nó không khác gì với cái túi tôi đang mang cho lắm.
“Cái túi đó trông không như là có nhiều thứ trong đó.
“À, em không biết sao? Cái túi này có không gian thuật được yểm vào nó đấy. Bên trong có thể lấp đầy gấp năm lần lượng vẻ ngoài cho thấy, và khối lượng của nó cũng được giảm đi nữa. Em thấy đấy, thứ này đắt kinh dị luôn.”
“Không gian thuật……”
Khoảng khắc tôi lẩm bẩm điều đó, một bài giảng dậy từ sư phụ của người phụ nữ đó hiện lên từ trong ‘kiến thức’.
Không gian thuật là một nhánh của ám thuật. Dường như bằng cách can thiệp vào không gian, bạn có thể làm những điều như thay đổi khối lượng của vật thể hay tăng sức chứa bên trong của một cái túi như những gì Viro có. Tuy nhiên, pháp thuật này không hề dễ như những gì được nghe thấy. Trong thực tế, để làm bất cứ điều gì với nó cần thiết phải có pháp thuật bậc cực kì cao, ví dụ như 【dịch chuyển tức thời】 tôi vừa gợi nhớ lại. Bạn sẽ cần phải là cấp 4 hoặc cao hơn để làm những điều như khuếch đại không gian. Bạn sẽ cần phải là cấp 6 để làm những việc như dịch chuyển tức thời, kĩ năng giúp con người nhảy xuyên không đến nơi nào đó.
Tôi đã nhờ Viro chỉ cho tôi thuật thức của ám thuật Noise, nhưng tôi vẫn chưa nhận lại được bất kì dấu hiệu nào về việc để có thể triển khai thành công pháp thuật. Tôi đã làm gì sai sao…...tôi có cảm giác là hầu hết những suy tư của mình về ‘bóng tối’ là sai.
Không gian thuật. Ảo ảnh thuật. Những pháp thuật đó tưởng chừng như không hề liên hệ gì với bóng tối nếu bạn chỉ nghĩ đơn thuần rằng chúng đều được phân loại là ‘ám thuật’. Tôi có cảm giác rằng sự thật này sẽ trở thành chìa khóa.
.
Như Viro đã nói trước lúc khởi hành, thành lũy của thị trấn trọ đã lọt vào tầm mắt khi trời đã kề cận hoàng hôn, nhưng chúng tôi chỉ quanh quẩn xung quanh thành lũy bên ngoài và hướng đến nơi tiếp theo, lãnh thổ của tử tước. Lãnh thổ này của tử tước tuy rằng nhỏ hơn lãnh thổ hiện có của Nam tước Horace, nhưng ngôi làng lớn và những nơi khác mà chúng tôi đã dừng lại trên đường trông như là phát đạt hơn so với trấn nhỏ nơi trại mồ côi của tôi cư trú.
Cứ như thế, ba ngày đã trôi qua kể từ khi chúng tôi rời khỏi thị trấn khởi hành lúc đầu. Sau khi chúng tôi rời khỏi ngôi làng chúng tôi đã ghé qua, tôi được bảo rằng hãy đánh bại ba con goblin xuất hiện mỗi khi chúng tôi du hành. Tôi cũng đã đánh bại chúng từng con từng con một. Nhìn thấy Viro vuốt râu như thế trong khi nở một nụ cười nam tính xen lẫn bực tức.
“Anh đoán là không còn vấn đề gì nếu em đã có thể chiến đấu tốt đến thế này rồi ha. Aria. Trưởng làng đó nói rằng có một bọn sơn tặc trong khu vực này. Bài huấn luyện của em là chúng ta sẽ đi săn lũ cướp đó vào tối nay.”
“............”
Một buổi huấn luyện thực chiến bất ngờ khác hở…...đúng như tôi nghĩ, người đàn ông này không hề dễ dãi với trẻ con chút nào.
────────
Mình xin mạn phép nói vài lời về bản dịch:
Trong những chương trước, chắc các bạn cũng biết rằng mình đã dịch rằng Viro là một ‘tuyển trạch viên’. Trong tiếng Anh, ‘tuyển trạch viên’ tức nhân viên đi xung quanh tìm kiếm những người có tài để tuyển mộ, được viết là ‘scout’, nhưng ‘scout’ cũng có nghĩa là ‘trinh sát viên’, những người đi thu thập thông tin cho một cơ quan, hay tổ chức nào đó. Vì lúc này Viro đang là người đi tuyển Aria về, cũng như là có kĩ năng của một trinh sát viên nên đây là lỗi của mình, do mình nghĩ là ‘chắc không phải đâu’ nên thành ra là mới có mấy dòng này. Lỗi từ vựng không đáng kể lắm nên sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đến tiến độ của truyện.
15 Bình luận