• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN Vol.2: Giáng sinh (ĐÃ HOÀN THÀNH)

Chương 67 - Lễ hội tỏ tình

54 Bình luận - Độ dài: 1,529 từ - Cập nhật:

Trans: Arteria

----------

Giờ nghỉ trưa.

“Asanagi.”

“À, ừm. Chờ xíu, để tớ dọn bàn đã.”

Như đã hứa, tôi lại chỗ cô ấy trong giờ nghỉ trưa.

Khoảnh khắc mà tôi tiến tới và gọi cô ấy, cả lớp nhìn tôi luôn. Tôi có thể cảm nhận được nhiều cảm xúc hỗn loạn trong những ánh nhìn kia, nhưng giờ thì quen rồi.

Umi với tôi là bạn mà, nên lại gọi cô ấy như này là bình thường thôi, đúng chứ?

“Cảm ơn vì đã chờ nhé, đi thôi... Cậu cũng đi nữa, đúng chứ, Nina?”

“Hehehe... Tất nhiên rồi!”

Nitta-san nhăn nhở.

“Dù sao thì, mọi chuyện sao rồi chủ tịch?”

“Tớ bảo cậu đừng gọi thế nữa mà... sao cũng được...”

Rõ ràng ba người bọn tôi sẽ đi cùng nhau vào giờ nghỉ trưa; tôi, Umi và Nitta-san. Thú thực, tôi cảm thấy khá khó đối phó với người như Nitta-san, nhưng sau khi nói chuyện cùng nhau vài lần kể từ lễ hội, tôi đã quen với cổ.

Không như hai con người trung tâm của cả lớp, Amami-san và Umi, Nitta-san là kiểu người sẽ hành động dựa theo ý kiến số đông. Nhìn vào thái độ của cô ấy, tôi có thể cảm nhận được cả lớp nhìn mình như nào.

Nếu chỉ mình Umi làm bạn tôi thì cũng ổn thôi, nhưng có thêm nữa cũng chẳng sao, vì vậy có lẽ tôi nên thử nói chuyện với nhiều người hơn ngoài Umi và Amami-san. Đó là những gì Umi đã bảo tôi.

“Được rồi, đi thôi.”

“Ừm... Chờ đã còn Amami-san thì sao?”

“Chúng ta sẽ đến đón cậu ấy.”

Bình thường thì, Umi ở đâu, Amami-san sẽ ở đó. Nhưng không biết vì sao mà giờ cổ không có ở đây.

Sau khi hết tiết, cô nói chuyện đôi chút với Umi và nhanh chóng phóng ra khỏi lớp.

Khá là bất thường vì lúc nào cổ cũng dính với Umi như keo ấy.

Cô ấy chạy đi đâu được nhỉ

***

Ba người bọn tôi đến đưa Amami-san đi cùng. Đem theo cơm trưa trên tay, bọn tôi đến chỗ cô ấy.

Theo Umi, cổ đang ở bãi đỗ xe cho học sinh. Đó là một trong những địa điểm tôi hay dùng khi ăn một mình.

Nơi đây cũng là một địa điểm tỏ tình khá nổi tiếng vì hiếm khi có ai đi ngang qua đây lắm.

“Gần đây hình như mình nhìn trộm người ta tỏ tình hơi nhiều...”

Tôi núp trong bóng tối cùng Umi và Nitta-san, trong khi quan sát Amami-san và một cậu học sinh khác cách đó không xa. Cậu học sinh kia có vẻ là đàn anh khóa trên.

“Mà, Yuu là người đã bảo tớ đến đây đấy.”

“Ể? Thật á?”

“Ừ, cậu không biết à chủ tịch?”

Câu hỏi của tôi đã được Nitta-san, người đang nghịch điện thoại trả lời.

“Nếu bạn bè của cậu mà đến đúng lúc, thì cậu sẽ không gặp rắc rối khi từ chối ai đó. Những người nhận được lời tỏ tình đôi khi cũng có kế hoạch như này đấy, cậu biết không?”

“Với cậu thì, Nina, cậu chỉ muốn nhìn trộm thôi...”

“Tớ ở đây phòng trường hợp có chuyện gì đó xảy ra mà ~ Ý là, trong trường hợp tệ nhất thì cần ai đó làm nhân chứng đúng chứ ~?”

“...Xóa tấm tớ với Maehara đang nắm tay đi rồi nói gì thì nói nhé...”

“Cậu muốn thì tớ xóa thôi, nhưng tớ chắc chắn còn nhiều người khác cũng chụp hình đấy, nên vô ích thôi ~”

Dù đã lường trước rồi, nhưng có vẻ vụ nắm tay đó hot hơn tôi nghĩ.

Nghĩ lại thì, lúc đó xấu hổ thật, nhưng nhờ đó mà chẳng còn ai tỏ tình với Umi nữa, vậy có nghĩa là được cái này thì mất cái kia nhỉ.

Dù tôi không quan tâm đến mấy lời tỏ tình đó lắm, nhưng việc mấy người lạ cứ thổ lộ với cô ấy khiến tôi hơi khó chịu.

Vì ai cũng đã dừng việc cố tiếp cận cổ rồi, nên đoán là họ sẽ cố đoạt được Amami-san vậy.

“Nếu được thì, em có muốn đến bữa tiệc Giáng sinh với anh không?...”

“Em xin lỗi... Em đã hứa sẽ đi với bạn mình rồi... Với lại, em cũng đã có người trong mộng rồi...”

Rõ ràng là anh ta sẽ bị từ chối, nhưng tôi vẫn thấy hơi tội nghiệp.

Chẳng ai biết chuyện này trừ tôi với Umi cả, nhưng bây giờ, Amami-san đang tập trung vào việc hàn gắn mối quan hệ với Umi. Cô ấy đơn giản là không có thời gian để mà gần gũi người khác nữa, chứ đừng nói đến người khác giới.

Amami-san sẽ ưu tiên bạn thân của mình, Umi hơn tất thảy mọi người, kể cả tôi. Nếu anh ta thực sự muốn bắt đầu một mối quan hệ với cô, việc tốt nhất có thể làm bây giờ là chờ đợi.

Mà cô ấy bảo mình có người trong mộng rồi nhỉ? Ai vậy ta?

Tôi thường xuyên được nghe cổ kể về các idol, nhưng tôi không nghĩ là họ đâu.

Nếu phải nói tên ai đó mà cô ấy thực sự thích thì... Umi?

“Đến lúc rồi đấy cặp uyên ương, sẵn sàng đi. Hay các cậu muốn đợi thêm lúc nữa?”

“Được rồi, đi thôi. Maehara, theo tớ.”

“Eh? Được rồi...”

Lờ đi lời của Niita-san, ba người bọn tôi đến cạnh Amami-san, vờ như vô tình gặp họ ở đây.

“Yuu, cậu làm gì ở đây vậy? Đã ăn trưa chưa? Nếu chưa thì có muốn đi cùng bọn tớ không?”

“Umi! À, có, việc của tớ ở đây cũng xong rồi.”

Amami-san nhìn thấy chúng tôi, và tiến về hướng này với nụ cười tượng trưng trên gương mặt.

‘Cảm ơn nhé, Umi. Cả các cậu nữa, Ninacchi, Maki-kun.’

Bọn tôi nhanh chóng tời khỏi đó. Người đàn anh kia bị bỏ lại trông hơi khó chịu.

Cả bọn quyết định sẽ ăn trưa ở băng ghế tại sân trường.

Ngay khi ngồi xuống, gương mặt căng thẳng của Amami-san trước đó giờ giãn ra.

“Phù... Nhẹ nhõm thật...”

“Làm tốt lắm, Amami-san. Đó đúng là một thử thách đấy nhỉ?”

“Không hẳn đâu. Dù việc đối phó có hơi rắc rối thật, nhưng tớ cũng quen rồi.”

Theo Amami-san, cô ấy đã bị gọi ra như thế này biết bao lần kể từ hồi chuẩn bị cho lễ hội văn hóa rồi.

Hồi đó, người chủ yếu can thiệp vào là Nitta-san, vì Umi đã bận với công việc của ủy ban rồi.

Nitta-san trông có vẻ lười biếng khi bọn tôi đang cật lực chuẩn bị, nhưng đằng sau tấm màn, cô ấy luôn làm hết sức để giúp đỡ bạn mình.

Đoán là tôi hiểu vì sao Amami-san và Umi giữ cổ lại làm bạn rồi.

Có rất nhiều thứ không thể nào biết được nếu chỉ quan sát từ góc lớp.

“Ồ, nhân tiện thì, Umi, cậu bảo có chuyện cần nói sau giờ học mà. Chuyện gì thế? Giờ nói không ổn à?”

“Không hẳn, nhưng Nina đang ở đây, nên là...”

“Ể? Sao lại cho tớ ra rìa rồi? Chủ tịch, sao cậu ấy ích kỷ với tớ thế?”

“Uh... xin lỗi về chuyện đó nhé, Nitta-san...”

Ấn tượng của tôi về cô ấy đã thay đổi, nhưng tôi có thể thực sự tin cổ không?

“Không sau đâu ~, cứ vờ như Ninacchi không tồn tại là được ~ Vậy, có chuyện gì?”

“Uhh... Cậu biết đấy...”

Khi đang tỏ ra cực kỳ cảnh giác với một người đang ở chỗ này, Umi nói về kế hoạch sau khi bữa tiệc Giáng sinh kết thúc.

“Ở nhà Maki-kun á? Được thôi, nghe có vẻ vui đấy! Nếu hai cậu thấy ổn, tớ sẽ đến!”

Amami-san lập tức đồng ý.

Mà, dạo nay tôi cũng đã gây rắc rối cho cổ khá nhiều rồi, nên tôi nghĩ mình phải cố hết sức vì cổ vào ngày hôm đấy.

“Ể? Hai cô gái xinh nhất lớp sẽ đến chơi ở nhà chủ tịch hôm Giáng sinh... Chết tiệt, nghe vui đấy chứ... Nhưng mà...”

“Hử? Hiếm thật đấy nha. Cậu không ép mình đi theo bọn tớ ư?”

“...Tớ có một buổi hẹn với bạn trai hôm đó...”

“““Hử?”””

“Hử? Tớ chưa nói với các cậu à? Có người đã tỏ tình với tớ đợt lễ hội văn hóa đấy.”

Umi và Amami-san lắc đầu. Vì họ không biết, nên rõ ràng tôi cũng chịu rồi.

Tôi không ngạc nhiên lắm vì dù sao Nitta-san cũng dễ thương mà.

Bọn tôi dành phần thời gian còn lại của giờ nghỉ trưa ngồi nghe cổ khoe khoang về bạn trai của mình.

Sự phấn khích của tôi đã vượt quá mức rồi khi mà kế hoạch cho Giáng sinh đã được quyết định.

Nhưng tất nhiên là, nhiều rắc rối sẽ tìm đến tôi hơn sau giờ học rồi.

Bình luận (54)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

54 Bình luận

Chuẩn bị có đrâma hóng ae ak
Xem thêm
Lại kẻ khóc người buồn nữa à,hy vọng chỉ là t nghĩ nhầm:(((
Xem thêm
⚠️⚠️
nên nghe cmt bên dưới =))))
Xem thêm
CẢNH BÁO: NGHE LỜI CMT BÊN DƯỚI
Xem thêm
Góc cảnh báo:ko nên đọc cmt thứ 3(trong phần reply),4 sau cmt của tôi nếu ko muốn ăn spoil
Xem thêm
cái cờ đã được cắm🗣️🗣️🗣️🔥🔥🔥
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm
Vãi lồn thằng nào tỏ tình nitta của tao 😭
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi Made In Heaven
@Over_TheHorizon: dm đúng là không nên coi comment mà😭😭
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời
Bình luận đã bị xóa bởi Made In Heaven
mới đọc bộ này ông spoil quả này tôi ko ghét mak còn thấy vui vãi ;)))
Xem thêm
Anami thích main, đi karaoke rồi cảm nắng main luôn. Yuu cho nina biết r (đọc ở neosekai translation)
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Vc, gái nga:)))
Xem thêm