• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN Vol.2: Giáng sinh (ĐÃ HOÀN THÀNH)

Chương 71 - Những tấm hình cũ

31 Bình luận - Độ dài: 1,409 từ - Cập nhật:

Trans: Arteria

Hờ hờ, Tê không liệt hờ hờ...

----------

Ngày hôm sau.

Tôi quyết định nói cho mẹ mọi việc.

Không chỉ về chuyện Umi đến nhà hôm qua, mà cả về hôm Giáng sinh nữa.

Sau khi rời khỏi giường, tôi tiến vào phòng khách nơi mẹ đang nhâm nhi cốc cà phê với điếu thuốc trên tay.

“Hiếm thật đấy, mẹ à.”

“Chào buổi sáng, Maki... Ah, ừm... Xin lỗi vì cái này nhé.”

“Không sao đâu, mẹ cứ hút nếu muốn thôi. Dạo nay mẹ có bận không?”

Mẹ tôi vốn không hút thuốc ở nhà là vì tôi, nhưng tôi biết mẹ là một người nghiện thuốc.

Thực chất, tôi đã thấy mẹ hút thuốc từ năm ngoái rồi.

“Ừ, có chứ... Năm nay đặc biệt bận luôn... Dù không đến mức tệ như năm ngoái...”

Mẹ vừa nói vừa dập điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bên cạnh.

Năm ngoái hửm? Đoán là mẹ vẫn chưa vượt qua được khoảng thời gian khó khăn ấy nhỉ.

Dù sao thì, quên chuyện đó đi...

Mới sáng sớm thôi nên tôi không muốn nói về thứ gì đó nặng nề như vậy.

“Đúng rồi, mẹ này... Về hôm Giáng sinh...”

“À, Umi-chan đồng ý rồi hả?”

“Mà, nói như nào nhỉ?”

Tôi trình bày kế hoạch hôm Giáng sinh cho mẹ.

Về bữa tiệc và những chuyện khác, như việc bọn tôi chỉ có thể đi chơi với nhau sau bữa tiệc, cũng có nghĩa là sẽ khá muộn. Cả về việc hai đứa quyết định mời Amami-san nữa.

Và vì cả bọn chỉ có thể bắt đầu vào tối muộn, đồng nghĩa với việc hai người họ cũng sẽ phải về nhà muộn luôn.

...Với lại, về vụ Umi ngủ qua đêm... Sau khi bạn bạc, chúng tôi quyết định sẽ không làm thế. Vì đã mời cả Amami-san nữa, nên nếu Umi ở lại, cô ấy sẽ phải đi bộ về một mình mất.

Không đời nào bọn tôi có thể để như vậy được, nên hai đứa đã chọn hoãn lại và sẽ hộ tống Amami-san về.

Do đó, thời gian chúng tôi bên nhau sẽ ngắn lại, nhưng cũng chẳng đáng bận tâm lắm.

“Không chỉ Umi-chan, mà còn cô bé tóc vàng siêu cấp đáng yêu đấy nữa cơ á? Maki à, con đang gặp thời đấy chứ nhỉ!”

“Thôi nào...”

Đời tôi nào phải manga harem đâu, nên cái tiến triển mà mẹ tôi mong đợi sẽ chẳng xuất hiện đâu.

Và trong mắt tôi chỉ có Umi mà thôi... Chẳng còn ai khác thực sự quan trọng cả.

“Được rồi, mẹ sẽ nói chuyện với Asanagi-san sau, được chưa? Lộn xộn thì lo mà chuẩn bị ngón út đi đấy nhé.”

“Con đâu có làm loạn đến thế đâu. Với lại, sao con phải làm thế nhỉ?”

Lúc ấy, vài thứ bỗng xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi tưởng tượng ra cảnh mình lại làm rối tung mọi chuyện lên; Umi ở lại và đến sáng mới về nhà. Vì bố cô ấy, Daichi-san đã về nhà trong kỳ nghỉ cuối năm, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi nữa?

Đột nhiên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Cơ mà, tôi còn chưa biết Daichi-san và Riku-san trông như nào nữa cơ...

***

[Asanagi: Hử, cậu muốn biết bố tớ với anh tớ trông như nào á]

[Maehara: Đề phòng khi lỡ gặp nhau đâu đó thôi, được chứ?]

[Asanagi: Đời nào có chuyện đó chứ nhỉ? Cậu có bao giờ rời khỏi nhà đâu...]

[Asanagi: Mà, sao cũng được...]

[Asanagi: À, nhân tiện thì, cả nhà tớ biết mặt cậu rồi đấy.]

[Maehara: Thế quái nào?]

Cổ cho tôi xem một tấm ảnh gia đình chụp trong một chuyến đi hai năm trước.]

[Asanagi: Người lớn nhất đứng ở giữa là bố tớ, còn người đứng bên cạnh là anh tớ.]

Daichi-san y hệt những gì tôi tưởng tượng. Chú ấy đứng cạnh Sora-san, người đang mỉm cười khi giơ tay hình chữ V, với biểu cảm nghiêm túc trên gương mặt.

Chú ấy có vẻ là một người tốt, nhưng đồng thời là người nghiêm khắc.

Còn về Riku-san... Tôi không chắc liệu anh ấy có đang nhìn vào camera không nữa. Mái tóc dài che đi một bên mắt, anh ấy không cao bằng Daichi-san, nhưng nhìn chung cũng khá cao, có lẽ phải ngang Seki-kun. Với trông ảnh cũng rất gầy nữa.

Bức ảnh được chụp từ hai năm trước nhưng trông Umi và Sora-san chẳng thay đổi gì nhiều cả.

[Amami: Các cậu đang làm gì thế? Woah, một ngôi nhà trên biển hả, hoài niệm thật đấy!]

[Asanagi: Maki bảo tớ cho cậu ấy xem mặt bố với anh tớ, để lỡ mà có gặp thì cậu ấy còn chạy kịp.]

[Maehara: Ê đồ khốn, tớ chưa bao giờ nói thế nhé.]

[Amami: À vậy sao? Tớ có nên cho cậu xem nhà tớ nữa không?]

[Amami: Hồi sơ trung tớ có chụp vài tấm đấy!]

Amami-san cho chúng tôi xem ảnh gia đình cô ấy. Rõ ràng là cổ đã chụp mấy tấm này từ hồi mới năm nhất sơ trung. Trông cổ còn giống thiên thần hơn bây giờ nữa cơ, wow.

[Amami: À, những người đứng xung quanh là ông bà tớ, họ đang sống ở nước ngoài. Với lại, những đứa trẻ kia là...”

Có quá ít người Nhật trong ảnh. Chỉ có bà và bố cổ nhìn giống người nhật thôi. Những người còn lại đều có tóc vàng hay bạch kim hết.

[Amami: Còn cậu thì sao, Maki-kun? Cậu có ảnh cũ không? Tớ muốn thấy cậu lúc nhỏ! Cậu cũng muốn nữa đúng không, Umi?]

[Asanagi: Đương nhiên.]

[Asanagi: Thôi nào, Maki, mang hết ra đây.]

[Maehara: À, cái đó...]

[Maehara: Tớ không hề ăn ảnh, nên là hầu như không hề chụp bức nào...]

[Maehara: Những tấm hình duy nhất tớ có là chụp từ hồi lễ hội trường thôi.]

[Asanagi: Aw... Chán thật đấy...]

[Amami: Ảnh tốt nghiệp của cậu thì sao? Cậu cũng không có à?]

[Maehara: Tớ không biết nữa... Tớ không nhớ là mình có thấy bất cứ tấm nào trong nhà... Hoặc có lẽ tớ đã để ở nhà cũ rồi.]

Tôi gửi tin nhắn ấy đi mà không thèm nghĩ, để rồi nhận ra mình đã không nên làm vậy.

Nhà cũ của tôi. Ngôi nhà nơi tôi từng sống trước khi chuyển đến đây với mẹ. Hiện giờ, có lẽ bố đang sống một mình ở đó.

[Maehara: Oops, xin lỗi...]

[Amami: Không, đừng mà! Tại tớ đã hỏi những chuyện kỳ lạ, tớ mới là người nên xin lỗi...]

[Amami: Thôi nào, Umi, xin lỗi Maki đi!]

[Asanagi: Sao lại ra lệnh cho tớ thế hả?]

[Asanagi: Xin lỗi nhé, Maki.]

[Maehara: Không, không sao đâu. Dù sao tớ là người bắt đầu chuyện này mà.]

[Maehara: Mà, chắc tớ sẽ tìm vài tấm ảnh cũ sau vậy. Có lẽ mẹ tớ đã cất đâu đó trong nhà.]

[Maehara: Nếu tìm thấy tớ sẽ cho hai cậu xem.]

[Amami: Thật chứ? Tuyệt vời! Cậu vui chưa hả, Umi?]

[Asanagi: Cậu đang nói cái quái gì thế?]

[Amami: Tsundere kìa ~]

[Asanagi: Xin lỗi, tớ có việc phải làm rồi.]

Ngay lúc ấy, chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên. Sau đó, tôi nghe thấy vài tiếng ồn từ chỗ Umi và Amami-san.

Vì tôi mà cuộc trò chuyện hồi nãy trở nên hơi khó xử, nhưng may thay không có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng mà, ảnh cũ, hử? Nhờ cái thời điểm tôi  tốt nghiệp và chuyển nhà, cho nên ảnh tốt nghiệp sơ trung có mỗi mình tôi. Và tấm chụp tốt nghiệp tiểu học thì để lại ở nhà cũ rồi.

Tôi nên cho họ xem ảnh gì bây giờ?

Nghĩ ngợi về chuyện đó, tôi định ra khỏi lớp thì...

“A-Amami!”

Một giọng nói vang lên, chiếm lấy sự chú ý của mọi người trong lớp.

“Cậu có rảnh không? Tớ có chuyện muốn nói...”

“Eh? Được thôi... Sao vậy?”

Amami-san nhìn chằm chằm vào người đứng trước mặt cổ, Seki-kun. Trông cậu ta căng thẳng vô cùng cực.

Tôi biết sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra thôi, nhưng mà, không phải như này quá sớm sao Seki-kun?

----------

3-1=2 chap nhé <(")

Bình luận (31)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

31 Bình luận

năng suất quá trans ơi
Xem thêm
mấy ông nào đọc r thì cho tôi hỏi là sau này Yuu có về với ai kh vậy
Xem thêm
Về với tôi ông nhé
Xem thêm
nào, mới tới đây mà mún spoil r à, chán ông thế:)
Xem thêm
Thg seki này ngu y hệt main romcom bth
Xem thêm
ngu nhm thua anh long ở shi j đó :))
Xem thêm
anh long là bộ nào v
Xem thêm
Xem thêm 5 trả lời
Giờ đọc đến đây tự nhiên tim lại đau (tatcataiwibulord)
Xem thêm
Thanks trans ❤❤
Xem thêm
JDG không cùng một mẹ nhưng có cùng một ba :V
Xem thêm