• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN Vol.2: Giáng sinh (ĐÃ HOÀN THÀNH)

Chương 87 – Buổi học nhóm bốn người

30 Bình luận - Độ dài: 1,506 từ - Cập nhật:

Trans: Arteria

-----------

Buổi học nhóm sẽ được tổ chức ở nhà tôi.

Đầu tiên, bọn tôi muốn học ở lớp hay thư viện trường cơ, nhưng thời gian được ở lại lớp sau giờ học thì có hạn, còn thư viện thì quá đông đi. Nên cuối cùng bọn tôi đã phải bỏ đi ý tưởng ấy.

Có người để xuất chúng tôi học ở một nhà hàng gia đình nào đó, nhưng làm như vậy ở nơi công cộng khiến tôi không thoải mái cho lắm nên đành từ chối vậy.

“Ehehe ~ Cũng lâu lắm rồi tớ mới tới nhà cậu đấy, Maki-kun nhỉ!”

“Xin lỗi vì có hơi bừa bộn nhá, mong cậu không phiền.”

“Sao cậu cứ làm như mình là chủ nhà thế hả Umi? Dù nơi này đúng là có hơi lộn xộn thật...”

Tôi mở khóa cửa trước, và nhanh chóng xếp lại mớ giày dép lộn xộn trên lối vào. Tôi chỉ có một đôi thôi, nhưng mẹ tôi thì có hàng tá. Hầu hết chỗ giày bày bừa ở đây là của mẹ.

“Mấy cậu vào đi.”

“Xin lỗi đã làm phiền ~ Hử? Mùi này khác hẳn lần trước tớ đến đây... Mùi này... Thuốc lá sao?”

“Đúng rồi. Maki thật ra đang ngầm phạm pháp đấy, cậu biết chứ?”

“Hử? M-Maki-kun này, cậu chỉ nên hút thuốc khi đã trở thành người lớn thôi chứ!”

“Cậu biết rõ tớ không hút mà. Với lại, đừng có hùa theo trò đùa của cậu ấy chứ Amami-san, nhỏ đó là gương xấu đấy.”

“Hehe~”

Amami-san thè lưỡi mà tạo dáng ‘teehee’. Bọn tôi tập hợp ở đây để học, nhưng tôi lo là hôm nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra đây.

“Maki-kun, hôm nay bọn mình ăn gì thế?”

“Sáng nay tớ có làm bánh kếp, và vẫn còn chút nguyên liệu, nên tớ sẽ làm thêm vài cái nữa.”

“Oh, nghe có vẻ tuyệt thật đấy! Vậy thì, tớ sẽ– Uwah!”

“Thưa nàng Công chúa mang trên mình điểm số đáng báo động, trước đó nàng cần phải đi học cái đã. Đừng có nghĩ ở nhà Maki thì tớ sẽ dễ dãi với cậu.”

“H-Hii...”

Umi liền túm lấy cổ áo Amami-san lỗi vào phòng khách.

Gần đây bọn tôi đã lấy kotatsu ra rồi, nên sẽ ngồi học ở đó luôn. Hôm nay

“...Maki à, cậu là một người vĩ đại hơn tớ nghĩ nhiều đấy... Tớ xin được dành lòng tôn trọng cho cậu...”

“Hử? Sao đột nhiên lại nói thế?... Tớ xem đó là một lời khen được nhỉ?...”

Người cuối cùng bước vào phòng khách giờ trông thật căng thẳng. Hy vọng là cậu ta giữ bình tĩnh được, vì hôm nay chúng tôi sẽ học cùng nhau mà.

Như đã lên kế hoạch từ trước, buổi học nhóm hôm nay có sự tham gia của 4 người.

Umi, Amami-san, Nozomu và tôi.

“...Nhưng mà, việc này thực sự ổn chứ? Tớ không làm phiền các cậu đâu nhỉ?”

“Ừm... Thì, vì Amami-san đồng ý rồi, nên không sao đâu.”

Vì vụ tỏ tình giữa Nozomu và Amami-san xảy ra chưa lâu, nên Umi và tôi cố cẩn thận hết sức rồi, và định là hôm nay sẽ chỉ tập trung dạy Amami-san thôi.

Còn Nozomu thì, bọn tôi cũng đã thử xếp một buổi khác cho cậu ta rồi, cơ mà...

‘Tất cả mọi người hãy học cùng nhau đi!’

Amami-san đột nhiên nói vậy. Tôi không hề ngờ đến chuyện này, nên Nozomu đã cực bất ngờ.

Umi hỏi lại cho chắc, và cổ trả lời, ‘Ừ, có thể sẽ hơi khó xử một chút, nhưng nếu để cậu ấy ra rìa như thế, không phải cậu ấy sẽ buồn sao?”

Ừ thì, đó là một câu trả lời đúng chất Amami-san.

“Dù sao thì, hôm nay chúng ta sẽ không chơi bời gì đâu. Tớ biết có hơi khó cho cậu để tập trung được trong tình huống này, nhưng cố hết sức nhé?”

“Ừ-ừ... Tớ thực sự không muốn đi học phụ đạo đâu...”

Tôi bảo họ yên vị trước khi đi chuẩn bị đồ uống và bánh kếp cho mọi người.

“Phù... Đúng như mong đợi, ngồi kotatsu thoải mái thật đấy ~”

“Yuu, cậu mà dám ngủ là tớ cho ăn búng trán đấy.

“Ugh... T-Tớ sẽ cố hết sức.”

Bọn tôi ngồi vào kotatsu. Vì Umi và tôi sẽ là người chỉ bài cho hai người kia, nên vị trí ngồi của chúng tôi như này:

                 (Amami)

(Nozomu) [Kotatsu] (Umi)

                     (Tôi)

“Ừm, Asanagi này, tớ biết cậu thông minh, nhưng tớ có chút tò mò, cậu đứng hạng mấy vậy?”

“Trong điều kiện tốt nhất thì tớ có thể vào top 10, nhưng bình thường chỉ ở top 20 thôi.”

“Tuyệt thật... Chắc chắn năm sau chúng ta sẽ học khác lớp rồi... Còn cậu thì sao hả, Maki?”

“Tớ thường ở trong top 50.”

Trường tôi thực ra không chia lớp theo thứ hạng của học sinh, nhưng tôi nghe nói rằng đến năm hai sẽ tách lớp theo điểm số.

Nếu được thì, năm sau tôi vẫn muốn học cùng lớp với Umi cơ, nhưng vì trường tôi có rất nhiều lớp, nên lạc quan mà nói, cơ hội chúng tôi chung lớp là 50/50.

Bốn tháng nữa chúng tôi sẽ trở thành học sinh năm hai. Do từ trước đến nay luôn lẻ bóng một mình, nên tôi chẳng bao giờ quan tâm đến vụ chia lớp, nhưng giờ tôi đã hiểu lí do mọi người lo lắng chuyện đó đến thế rồi.

“Uu... Tớ không muốn học đâu... Nhưng tớ cũng không muốn phải học khác lớp với Umi nữa...”

“Vậy thì ngưng lải nhải và cố hết sức để ít nhất cũng được điểm trung bình đi.”

“Được rồi ~”

Bốn người bọn tôi quyết định sẽ nghỉ ngơi một chút trước khi tập trung vào học.

Vì tôi học khá ổn mấy môn giáo dục đại cương, nên sẽ tập trung vào việc chỉ họ làm những bài Tiếng Anh và tiếng Nhật cổ, trong khi Umi, người giỏi những môn khoa học, sẽ dạy họ làm toán và hóa. Hai người bọn tôi sẽ hợp lực để dạy hai con người kém mọi môn kia.

“Maki này, giáo viên sẽ thêm cả phần này vào đề thi nhỉ? Bỏ qua như vậy có ổn không?”

“Phần đó khá là khó, cậu chỉ nên học nếu muốn lấy trên 80 điểm thôi. Thời gian của chúng ta có hạn, nên các cậu chỉ nên tập trung học những phần dễ hơn để lấy được ít nhất 60 điểm thôi.”

Vì cậu ta không quen với việc trả lời hết tất cả các câu hỏi trong đề, nên nếu cứ cố làm phần khó thì cũng chỉ tổ tốn thời gian thôi. Đó là trường hợp cậu ta phải tránh bằng mọi giá. Thay vì học những phần khó, cậu ta nên làm thành thạo những phần dễ hơn để tối đa số điểm của mình.

“Maki-kun, câu này dịch như thế nào được?”

“À, phần đó thì...”

Tôi định rướn lên phía trước chỉ bài cho Amami-san, thì chợt nhận ra ai đó mới nắm lấy bàn tay mình đang nằm bên trong kotatsu.

“Maki-kun? Có chuyện gì à?”

“À, xin lỗi, không có gì đâu.”

Vì cả hai tay Amami-san đều để trên bàn rồi, nên tôi ngay lập tức biết được Umi là thủ phạm.

“Seki, đáp số câu hai sai rồi kìa. Có một lỗi ở dòng thứ hai ấy. Cậu nên để ý hơn vị trí của dấu ngoặc.”

“Hử? À, cậu nói đúng, lỗi tớ.”

Lúc ấy, mắt chúng tôi chạm nhau.

Bên trong kotatsu, cô vuốt ve mấy ngón tay của tôi được một lúc rồi.

...Tôi biết cổ muốn gì... Nắm tay kiểu người yêu...

Hơn nữa, cô muốn bọn tôi bí mật làm thế cơ...

“...”

“...”

Trong khi hai người kia đang dán mắt vào sách, Umi và tôi lặng lẽ đan tay vào nhau bên trong kotatsu.

Đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện như này ngay trước mũi bạn mình đấy.

Giờ mà nắm tay trước bàn dân thiên hạ tôi cũng không thấy quá xấu hổ nữa, nhưng bí mật làm vậy cứ thấy không đứng đắn sao sao ấy. Nên chuyện này khiến tôi khá lo lắng.

Nhưng mà, vì mục tiêu hôm nay của bọn tôi là học cùng nhau, tôi không nên bị cuốn theo tâm trạng như vậy.

“U-Umi à, cũng đến lúc nghĩ giữa giờ rồi đấy... Dừng lại một chút nào...”

“Cậu chắc chứ?”

“Ừ, chắc rồi...”

“Hehe... Đã hiểu...”

Umi nhanh chóng thả tay tôi ra và hướng đến nhà bếp, bỏ lại tôi ở đây.

Khi hai người kia vẫn đang chăm chú học tập, thì tôi lại ngồi đây bí mật chim chuột với Umi. Có đôi chút tội lỗi khi làm vậy.

Bình luận (30)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

30 Bình luận

"Giờ đâu còn tâm trí follow ôn thi iiiiiiiii, nah nah nah nah " !!!!!!!!!
Xem thêm
🥢🍚🐶
Xem thêm
Bà chủ nhà bạo quá 🐧
Xem thêm
Tụi nó vẫn chưa chính thức làm ny của nhau nha bà con :)
Xem thêm
Học hành gì tầm này
Xem thêm
còn đâu tâm trí mà học nữa =)))
Xem thêm
Bí mật làm nghe hứng thế
Xem thêm
TRANS
Bà chủ nhà=))
Xem thêm
Chả chủ nhà thì còn ai vào đây nữa 🐧
Xem thêm
Bạo dạn quá chắc nữa cuối xog ah main tự động chịu lép vế quá
Xem thêm