Tập 01: Trò chơi bắt đầu: Bản đồng dao dưới cơn mưa.
Chương 03: Một âm mưu nhỏ và và sự xuất hiện của [A]
15 Bình luận - Độ dài: 11,444 từ - Cập nhật:
----------
“Nè Hung, anh thấy tôi mặc cái áo này có đẹp không?”
“Ừm.” Tôi đáp lại bằng giọng ngái ngủ rồi từ từ ngồi dậy từ chiếc đệm trải. “Đẹp lắm…”
Vừa mới tờ mờ sáng, JJ đã đánh thức tôi dậy chỉ vì câu hỏi này.
Nói về cái áo mà cô ấy đề cập đến, đó vốn là bộ quần áo của một người bạn gửi tôi mua hộ cô ấy nhưng vì một số “vấn đề” phát sinh. Tôi phải để nó lại cho JJ. Thế là từ buổi tối hôm qua, cô nàng đã mặc nó suốt cả đêm và luôn hỏi tôi rằng nó có hợp với cô ấy không. Xem ra, ở một khía cạnh nào đó, JJ vẫn giống như một cô gái bình thường ở tuổi mới lớn.
Nhặt lấy cặp mắt kính đặt ở bên cạnh giường, tôi oáp dài một cái rồi vung chân đá chiếc chăn của mình sang một bên. Tôi lồm cồm đứng dậy rồi bước chân vào nhà vệ sinh.
Đứng trước tấm gương soi, dùng tay chạm nhẹ vào vết thương ngày hôm trước. Nó vẫn còn hơi đau rát một chút nhưng xem ra cũng đã chuẩn bị lành da lại. Thật may mắn vì nó chỉ sượt qua thái dương và có thể che lại bằng mớ tóc, tôi không hề muốn khuôn mặt điển trai của mình xuất hiện một vết sẹo chút nào.
Ngày hôm nay, tôi lại phải “cúp” trên trường đại học để có thể đưa JJ đi bệnh viện vào buổi sáng, sau đó mới có thể lên trường vào buổi chiều để nhận lại “món đồ” để quên trên đấy. Cơ mà nhìn chung thì tôi cũng đã mất thêm một ngày học nữa rồi.
Chậc, chắc lại phải nhờ thằng Kolnis gửi nốt tài liệu hôm nay.
Tám giờ sáng.
Sau một bữa điểm tâm nhẹ với bánh mì nướng và trứng chiên, hai người chúng tôi bắt đầu sửa soạn lại đồ đạc để chuẩn bị đi đến bệnh viện. Ban đầu, tôi dự định đưa cô ấy đến Bệnh viện đại học Y, nơi mà tôi đang theo học để giảm được một phần viện phí. Nhưng điều đó xem chừng có khả năng mang đến những phiền phức không đáng có nên tôi quyết định đưa JJ đến một phòng khám tư nhân gần hộp đêm tôi đang làm việc.
“À phải rồi, JJ. Tôi chợt nhớ ra vài điều cần phải nói với cô.” Tôi gọi JJ và đợi đến khi cô ấy quay đầu nhìn lại. “Khi ở bệnh viện, tên của cô sẽ là Lise nhé. Hãy cẩn thận đừng để cái tên JJ lọt ra ngoài.”
Cô ấy gật đầu một cách uể oải như muốn nói rằng: “Vâng, biết rồi…”
“Với lại… cô mặc áo khoác vào được không?”
Tôi không hề muốn bất kì người đi đường nào chú ý đến mình và JJ, nhất là khi cô ấy chính là một kẻ sát nhân hàng loạt. Việc một cô gái trên người đầy những vết thương và bầm dập chắc chắn sẽ tạo ra không ít ánh nhìn tiêu cực về phía tôi- người đi cạnh bên cô ấy. Cộng hưởng thêm phần của miệng lưỡi thiên hạ, tôi không biết được rằng mình sẽ bị cảnh sát còng đầu vào lúc nào nữa.
“Sao thế? Anh bắt đầu chú ý đến cơ thể của tôi à?”
“Không phải vậy… chỉ là.”
“Chỉ là?” JJ nhanh chóng vặn hỏi lại rồi nở một nụ cười ranh mãnh.
Nếu tôi nói mình không chú ý đến cơ thể của cô ấy thì đó chắc chắn là một lời nói dối trắng trợn. Đặc biệt là khi nội y của JJ chỉ có nửa mảnh dưới và phía trên hoàn toàn “mát mẻ”. Tuy nhiên, nếu phải chấp nhận sự thật đó thì tôi sẽ mất đi toàn bộ phẩm giá của một quý ông lịch lãm.
Không được! Không thể như vậy được.
Tôi cố ý lia mắt sang chỗ khác để tránh ánh nhìn dò hỏi từ phía JJ.
“Làm gì có. Chỉ là tôi muốn cô che đi những thứ cần che thôi, nó sẽ tạo ra sự chú ý đấy.”
Cô ấy tặc lưỡi tiếc nuối rồi nhặt chiếc áo khoác lên, bước nhanh về phía cánh cửa với nét mặt hối hả.
“Từ từ đã, cô không thể ra đường nếu như thiếu thứ này được.” Tôi tìm đôi sandal cũ trong tủ giày rồi đưa cho cô ấy. “Nó sẽ hơi rộng nhưng nếu siết chặt lại thì vẫn dùng được đấy.”
“Chẳng cần đến thứ phiền phức đó đâu.” JJ xua tay.
Giờ đây, tôi có cảm giác như mình đang là bố của cô ấy vậy. Đã như vậy, tôi sẽ là một người bố nghiêm khắc và thương yêu con gái của mình. (Một Sugar daddy chính hiệu)
“Không! Cô phải mang nó.”
“Phiền thật đấy…”
JJ nói bằng giọng ngán ngẩm, song vẫn nghe theo lời của tôi. Và ngay sau đó, hai người chúng tôi dần bước ra khỏi khu nhà trọ.
Buổi sáng thứ tư, con đường có vẻ vắng hơn mọi khi. Những vầng mây trên bầu trời cũng đã che khuất đi những tia nắng nóng bức thường ngày, thay vào đó là cơn gió mát nhè nhẹ cùng với hơi ẩm của bầu không khí sắp chuyển mưa.
Nếu phải lựa chọn giữa một ngày nắng nóng như hôm trước và một ngày âm u như thế này. Chắc chắn tôi sẽ chọn bầu trời âm u dẫu cho cơn mưa sắp đến có thể khiến cho tôi ướt sũng. Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn thích những cơn mưa hơn. Đó chỉ là một cảm xúc cá nhân thôi, tôi thích sự lạnh lẽo hơn là ấm áp.
Thời tiết mát mẻ cộng với sự lười biếng của mình, tôi đâm ra đi chậm hơn mọi khi. Và cứ như thế, hai người bọn tôi đã bỏ lỡ chuyến xe bus vào lúc 8 giờ.
“Vậy là phải đợi hơn nửa giờ nữa.” Tôi ngao ngán nhìn màn hình chiếc điện thoại của mình rồi cho nó lại vào trong túi quần.
Trạm xe bus nơi chúng tôi đang ngồi chỉ là một chiếc ghế đá dài màu đen đơn sơ, thậm chí nó còn chẳng có nổi một cái mái che trên đầu. Xung quanh trạm hoàn toàn không có bóng người.
Cảm thấy sự im lặng có vẻ hơi buồn tẻ nên tôi quyết định hỏi JJ một chút về vụ việc diễn ra tối hôm qua.
“Này…”
“Tôi không làm việc đó.”
Ngay trước khi tôi kịp nói hết câu, cô ấy đã đưa ra câu trả lời như thể nó đã nằm sẵn trong đầu.
“Cô biết tôi định hỏi điều gì à?”
“Biết chứ, ngay khi anh quan sát xung quanh và tiến lại phía này. Tôi đã đoán được phần nào về suy nghĩ trong đầu của anh rồi. Tôi sẽ khẳng định lại một lần nữa: Tôi không phải là kẻ giết người trong vụ án gần đây.”
Cô ấy không chỉ có sức mạnh về mặt thể chất mà ngay cả về mặt trí tuệ, JJ vẫn cho thấy mình không phải là một tên khờ.
“Cũng phải thôi nhỉ, vẻ mặt bất ngờ của cô vào ngày hôm qua cũng khiến tôi cảm thấy thắc mắc.”
Theo những gì bản tin ngày hôm trước đã nói, vụ án mạng diễn ra vào đêm ngày thứ hai tuần này tại một công viên gần trung tâm của thành phố. Nạn nhân là một người đàn ông trung niên đang đi về nhà sau ca làm đêm của mình. Dựa vào những gì nhìn thấy ở hiện trường vụ án, thi thể của ông ta đã bị đâm nhiều nhát lộn xộn đến mức không thể nhận dạng được khuôn mặt. Chỉ dựa vào điểm đó, cánh chức trách đã liệt nó vào chuỗi những vụ giết người hàng loạt của JJ.
Thế nhưng, điều đó chẳng thể nào xảy ra được. Vì trong buổi tối ngày hôm ấy, con mồi mà cô ấy nhắm đến là tôi.
Dựa vào địa điểm gây án, trạm xe bus nơi tôi gặp JJ đêm hôm đó và công viên trung tâm cách nhau hơn hai mươi cây số. Có thể bỏ qua trường hợp cô ấy di chuyển bằng taxi hay xe bus vì sẽ chẳng có phương tiện giao thông nào hoạt động từ lúc một giờ đến bốn giờ sáng. Thế nên việc cô ấy gây án ở cả hai nơi chỉ trong một đêm như thế sẽ được bỏ qua. Hơn nữa, đối với một kẻ đã giết chết 5 mạng người như JJ thì chẳng có việc gì phải phủ định nếu như cô ấy giết thêm một người nữa.
… Sự thật là vậy, việc giết năm người hay sáu người thì cũng như nhau thôi…
Vậy nên, việc khép tội vụ án này cho JJ là hoàn toàn không có cơ sở. Điều duy nhất mà tôi nghĩ đến trong lúc này là: Có một kẻ đã cố tình “mượn gió bẻ măng”.
Thoải mái chống hai bàn tay lên chiếc ghế đá, tôi ngước khuôn mặt lên nhìn về phía bầu trời.
“Cảm giác của cô như thế nào khi bị vu oan trong vụ giết người này?” Tôi đùa.
“Chà. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình bị người khác lợi dụng như vậy. Xem ra giờ đây tôi cũng là một người nổi tiếng rồi nhỉ?”
Cô ấy nở một nụ cười rồi đưa ống tay áo khoác lên mũi của mình và ngửi chúng.
“Áo khoác này của anh nhỉ, chúng có một mùi hương thật đặc biệt.” Cô ấy nói tiếp.
Tôi vờ như không nghe thấy và tiếp tục bàn luận về chủ đề ban nãy.
“Có khi nào đó là “người quen” của cô không? Biết đâu kẻ đó muốn gây sự chú ý để cô để cô đi tìm hắn?”
“Tôi không nghĩ như vậy, nếu người của viện Đột Biến thật sự muồn tìm tôi thì họ đã lật tung thành phố này lên rồi.”
“Ừm.” Tôi đáp rồi dựa lưng vào chiếc ghế đá. Hàng loạt suy luận dần được hình thành trong đầu nhưng xem ra chúng chẳng có gì ăn nhập vào vụ án này cả nên não tôi đã tự động đào thải toàn bộ.
Đúng 8 giờ 30, chiếc xe bus chậm ra lăn bánh tiến đến trạm dừng của chúng tôi. Bước lên xe cùng JJ, tôi mỉm cười gượng gạo rồi bỏ vào hai đồng xu vừa đủ để mua hai chiếc vé ưu tiên dành cho học sinh cấp 3 sau đó tiến về phía hàng ghế đầu tiên.
Cũng như tối hôm trước, chuyến xe bus vào thời điểm này thường rất vắng, thường thì chỉ có những vị khách du lịch hay những kẻ vô công rỗi nghề mới bắt xe bus vào giờ này. Cơ mà, nếu là như thế thì tôi cũng được xếp ngang hàng với những kẻ đó rồi nhỉ.
Cầm chiếc tai nghe Soony là và cắm vào điện thoại, tôi nhanh chóng quên đi cơn đau đầu do say xe mà đắm chìm vào trong thế giới của những nốt nhạc. Thế nhưng, kẻ phá rối đã xuất hiện. JJ đột nhiên giật giật vạt áo của tôi:
“Cái thứ có dây này chẳng phải là máy sốc điện não à? Sao anh lại đem nó theo bên người vậy.”
Máy sốc điện não ư. Chà cũng khá lâu rồi tôi mới nghe có người nhắc đến thứ đó. Trước đây nó thường được dùng để điều trị trầm cảm nhưng giờ biện pháp đó chẳng còn được dùng mấy nữa nên những cổ máy đó cũng dần bị tuyệt chủng.
“Cái dây này à?” Tôi tháo một bên tay nghe ra rồi đặt nó lên bàn tay của JJ. “Nó là một thiết bị truyền âm thanh đến tai thôi chứ chẳng phải thiết bị sốc điện não gì đó mà cô đang nói đâu. Thử đi.”
Cô ấy rụt rè nhặt lấy nó rồi cho vào tai của mình một cách đầy thận trọng. Đây là lần đầu tôi thấy JJ dè chừng như vậy nên tôi quyết định bắt nạt cô ấy một chút.
Ngay khoảng khắc cô ấy vừa đặt chiếc tay nghe vào, tôi tăng âm lượng lên đến tối đa.
“Hueeeeeeeeeeee!!!”
Cô ấy hét lên rồi giật bắn người về phía sau, nét mặt vẫn còn thất thần.
Tôi nhanh chóng nở một nụ cười để xoa dịu.
“Xin lỗi, xin lỗi, bất ngờ quá nhỉ.”
“Làm sao anh có thể chịu được những âm tần kinh khủng như thế chứ.” Cô ấy nhìn tôi bằng anh mắt ngạc nhiên.
“Xin lỗi nhé, ban nãy tôi chỉ muốn chọc cô một chút nên mới tăng âm lượng thôi. Giờ thì bình thường lại rồi.”
Tôi đưa một bên tai nghe lại cho JJ sau khi chỉnh lại âm thanh. Cô ấy nhanh chóng giật lấy nó, nhìn ngắm một lúc với vẻ đề phòng rồi mới cho vào tai của mình.
Bản nhạc đang chạy trong máy là bài hát “Lemon Tree” của nhóm nhạc The Fool Garden, tôi nghĩ nó sẽ khá phù hợp với những người mới lần đầu tiếp xúc với âm nhạc. Nhưng sau một thời gian đánh giá biểu cảm trên khuôn mặt, JJ có vẻ không hứng thú với nó lắm nên tôi phải chuyển sang một bản nhạc có theo hướng trầm và nhanh hơn.
Thế rồi, chỉ trong đoạn dạo nhạc đầu tiên, cô ấy đã quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò.
“Đây là…”
“À, nó cũng khá cũ rồi đó là bản “Sweet dream” của Eurithymics. Dạo gần đây, tôi mới tìm lại nó trong một bộ phim và nghe thấy thuận tai nên quyết định tải về luôn.”
“Âm thanh này, lời nói này xem ra cũng hay đấy chứ, nó được thu lại bởi chiếc máy này à?” Vừa nói, cô ấy vừa trỏ tay vào chiếc điện thoại tôi đang cầm trên tay.
Mất vài giây để tôi có thể hiểu được câu hỏi của cô ấy và mất thêm một lúc nữa để nghĩ ra câu trả lời phù hợp.
“Ừm… nói sao nhỉ. Tôi tải nó về từ phần mếm Spootify từ trên chiếc điện thoại cảm ứng này nên nói nó là một thiết bị thu lại âm thanh cũng được.”
Một chút biểu cảm sung sướng hiện lên trên gương mặt của JJ, cô dần nhắm đối mắt của mình lại để thả mình theo giai điệu của âm nhạc.
“Tôi thích nó, tôi thích thứ âm thanh này. Người tạo ra nó thật tuyệt vời.”
Nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng tôi mừng thầm. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày tìm được một người tri kỉ có cùng gu âm nhạc với mình. Cứ tưởng bản thân sẽ mãi lạc lõng nhưng cuối cùng tôi lại tìm được một người có chung cảm xúc với mình.
Cảm ơn Chúa, ngày thật tuyệt vời vì đã trao cho con một người bạn như JJ.
Cơ mà, tôi lại nhận ra một sự thật nữa về JJ: Cô ấy hoàn toàn mù tịt những thông tin về thế giới bên ngoài.
“Này. Chẳng lẽ từ trước đến giờ cô chưa bao giờ biết đến những tiết bị điện tử như vậy à?”
JJ lắc đầu rồi dựa người ra phía sau chiếc ghế đệm.
“Không rõ nữa. Tôi gần như bị mất đi toàn bộ trí nhớ của mình và cảm giác mọi thứ xung quanh đều rất lạ lẵm và kì quặc. Tuy nhiên vẫn có một vài thiết bị tôi vẫn dùng được.”
“Cô chẳng thể nhớ những gì mình đã trải qua trong Viện à?”
Một người đàn ông tốt bụng sẽ chẳng bao giờ hỏi một câu như thế này, nhưng có một điều gì đó trong tiềm thức lại khiến tôi buột miệng nói ra câu hỏi này.
“Tôi chẳng thể nhớ được, những gì bây giờ còn lại trong đầu của tôi chỉ là một màu đen cùng với hình ảnh của một người đàn ông trung niên mà tôi gọi là “papa”. Ngay cả bản thân mình là ai, là cái gì thì tôi vẫn chưa thể hiểu rõ được.”
Điều này không nằm ngoài dự đoán của tôi. Để một cơ sở hoạt động bí mật như vậy có thể tồn tại, họ phải có vài biện pháp tẩy não (Brainwashing) hiệu quả để tránh việc thông tin bị tuồn ra ngoài. Hiện tại, việc làm sao mà JJ có thể thoát ra khỏi đó vẫn là một bí ẩn đối với tôi.
Chậc, nếu được, tôi muốn được chụp cộng hưởng não (MRI) của cô ấy để tìm hiểu thêm về những ảnh hưởng trong não của cô ấy trong suốt qua trình ở Viện MI. Nếu may mắn, tôi có thể tìm ra cách để đảo ngược quá trình đó bằng biện pháp thôi miên hay dùng một số liệu pháp hóa học. Theo một góc nhìn nào đó, nó sẽ hơi nhẫn tâm đối với cô nhưng nó sẽ giúp cho JJ tìm lại được những sự thật về quá khứ mà mình đã trải qua. Cơ mà, việc có đủ tiền để chụp MRI đã là một vấn đề rồi…
Sau khi trao tai nghe cho cô ấy, tôi cảm thấy hơi choáng một lúc do say xe nên quyết định ngã lưng ra phía sau một lúc.
Tầm chín giờ hơn, hai người chúng tôi bước xuống trạm xe bus cạnh gần bệnh viện. JJ ném lại chiếc điện thoại về phía tôi rồi rảo bước nhanh về phía trước.
“Ưm… Không khí thật thoải mái.” Cô nói rồi vươn hai cánh tay của mình lên trời.
Quả thật, ban nãy nhiệt độ trong chiếc xe khá cao có lẽ do điều hòa bị hỏng nên khi bước ra ngoài, tôi cảm thấy bản thân mình phần nào đã trở nên nhẹ nhõm và thoải mái hơn. Sau khi hít thở một hơi thật sâu, tôi chìa bàn tay của mình về phía JJ.
“Chúng ta đi thôi, Lise.” Tôi nhìn cô ấy rồi nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể.
Trông JJ có vẻ hơi choáng váng: “Tính cách của anh thay đổi trong nháy mắt nhỉ?”
“Đi thôi nào, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Lise.” Tôi hằn giọng. “Cô phải nhớ những lời tôi đã căn dặn đấy, chỉ cần sai sót một chút thì sẽ không đoán trước được điều gì sẽ xảy ra đây.”
Cô ấy gật đầu rồi nắm lấy vạt áo của tôi. “Được rồi, đi nào.”
Vài phút sau, tôi cùng JJ đi đến phòng khám tư nhân chuyên về xương khớp mà tôi đã đặt chỗ từ tối hôm trước. Vẫn còn nửa giờ trước lịch hẹn khám nên chúng tôi ngồi xuống hàng ghế dài ở một góc phòng để nghỉ ngơi. Tôi đưa chiếc điện thoại cùng tai nghe cho JJ để cô ấy nghe nhạc, còn về phần mình thì lấy một tờ tạp chí màu trên gác sách.
Có tầm mười lăm người cùng ngồi trong phòng chờ giống như chúng tôi, đã phần là những cụ già và trẻ em gặp phải những tai nạn không may ảnh hưởng đến phần xương cổ tay và khớp chân. Vì thế sự xuất hiện của tôi và JJ vô tình tạo ra sự nổi bật trong số bọn họ. Tuy mắt vẫn hướng về phía quyển tạp chí nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được có nhiều ánh nhìn đang hướng về phía mình. Đa phần là sự tò mò nên bọn họ cũng quay mặt đi rất nhanh nên nó cũng không phiền phức mấy.
Tuy nhiên, có một điều mà tôi chẳng thể ngờ đến. Trong suốt nửa giờ trôi qua, JJ hoàn toàn im lặng, cô ấy đeo tai nghe lên rồi ngồi yên như một bức tượng đá. Nó hoàn toàn khác với suy nghĩ của tôi rằng cô ấy sẽ phá loạn chỗ này lên với cái tính cách bất cần đời của mình.
Sau khoảng thời gian chờ đợi, một nữ y tá bước về phía chúng tôi rồi dẫn đi đến phòng của bác sĩ. Theo những giấy tờ mà Simon đã làm giúp vào buổi chiều hôm trước, cô bạn của tôi năm nay chỉ “mới” 18 tuổi nên tôi có thể đi theo cô ấy với tư cách là người bảo hộ. Điều này sẽ giúp cho JJ tránh được những câu hỏi bất lợi về thân phận của cô ấy cũng như tình trạng thể chất hiện tại.
Ban đầu, ý kiến của vị bác sĩ là phải tiến hành một cuộc phẫu thuật nhưng nó đã bị tôi từ chối. Đơn giản là vì tôi không thể để họ lấy được mẫu máu của JJ vì chắc chắn nó sẽ chứa những thành phần mà không ai ngờ đến được. Nếu để bọn họ nhận ra và thông tin này bị đưa ra ngoài thì rất có khả năng cả tôi lẫn cô ấy sẽ bị xóa sổ.
Nhưng nếu phải nói ra một lý do khác nữa thì đó là vấn đề tài chính, việc tiến hành phẫu thuật xương cánh tay không hề rẻ và tôi cũng chẳng có đủ khả năng để chi trả cho vụ này. Chỉ nghĩ đến khoảng chi phí năm chữ số cũng đã đủ khiến cho sống lưng tôi lạnh toát rồi.
Sau một khoảng thời gian thuyết phục cùng với một chút hiểu biết về phẫu thuật xương khớp. Gã bác sĩ kia đã gật đầu chấp nhận việc cố định xương tay của JJ bằng nẹp carbon thay vì phẫu thuật. Xem ra ông ta vẫn còn một chút cay cú trong lời nói khi không moi tiền được tôi trong vụ này. Còn nữ y tá đứng bên cạnh thì không ngừng dùng tay che miệng cười khi cô nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của gã bác sĩ khi nghe mớ lý thuyết trên trường đại học của tôi.
Ngay khi chuẩn bị bước ra khỏi phòng, gã bác sĩ bất ngờ chạm bàn tay vào vai tôi và hỏi:
“Này, cậu không phải là một bác sĩ đấy chứ. Mọi thứ mà cậu nói không phải là thông tin mà một người bình thường biết được.”
“À không, tôi chỉ đọc được nó trên mạng thôi. Cũng chẳng có gì quá phức tạm cả.”Tôi gãi đầu rồi nở một nụ cười gượng gạo.
Ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực như muốn vặn hỏi lại “Thật à?”. Nhưng tôi đã kịp thời quay mặt sang chỗ khác và bước nhanh ra ngoài trước khi ông ta kịp hỏi câu tiếp theo.
Quá trình chữa trị được tiến hành nhanh chóng, họ không dùng thuốc mê cho JJ mà chỉ cho cô ấy uống một loại chất lỏng gây ức chế thần kinh tạm thời và gây tê toàn cơ thể. Sau đó, họ nhanh chóng luồn hai ống vải sợi cacbon hình trụ cánh tay phải của JJ rồi siết chúng lại thật chặt sau đó cố định bằng những sợi dây co dãn khóa bên ngoài.
Toàn bộ quá trình ấy chỉ diễn ra trong vòng ba phút nhưng số tiền mà tôi phải chi trả đã chạm đến con số 1500 đô dù đã trừ đi một phần tiền bảo hiểm. Thật sự, trong khoảng khắc đặt thẻ tín dụng xuống chiếc máy quẹt thẻ, tim của tôi như bị bóp nghẹn. Trong khi đó, mụ thu ngân lại chăm chú dõi theo bàn tay của tôi cùng với một nụ cười trên môi.
Thế là chỉ trong vòng hai ngày, tài khoản của tôi đã bị bay màu mất gần 1800 đô. Chỉ cần nghĩ đến thôi, tôi đã muốn ngã quỵ xuống.
“Cảm ơn mọi người đã tin tưởng bệnh viện của chúng tôi.” Viên thu ngân cúi đầu, nói to khi hai người chúng tôi bước ra khỏi cánh cửa.
Đợi khi cánh cửa tự động phía sau đóng lại, tôi mới quay sang nhìn JJ và hỏi han.
“Này, nói chuyện được rồi đấy. Tại sao cô lại không nói chuyện khi chúng ta ở bệnh viện vậy? Thậm chí gã bác sĩ kia còn nghĩ cô bị khiếm thính đấy.”
“Anh đã bảo tôi đừng gây ra bất cứ điều gì phiền phức. Nên tôi nghĩ cách tốt nhất là mình nên im lặng.”
Ừ thì đúng là tôi có căn dặn mọi thứ như vậy, nhưng tôi chẳng đoán được cô ấy lại tuân theo lệnh của mình một cách máy móc như vậy. Nó khiến cho tôi hơi bất ngờ một chút, song cũng phần nào giúp tôi hiểu thêm về tâm lý của JJ. Có khả năng cô ấy đã được huấn luyện tuân theo mệnh lệnh ngay từ khi còn trong Viện Đột Biến.
Sẽ cũng dễ hiểu thôi nếu như người ta huấn luyện tâm lý của một đứa trẻ ngay từ nhỏ và khiến cho nó hoàn toàn phục tùng.
Tuy nhiên, nó lại vô tình dấy lên một câu hỏi khó nữa trong đầu của tôi: Điều kinh khủng gì đã xảy ra, khiến cho JJ phải rời viện MI với một tâm lý vô cùng bất ổn như vậy?
Tôi xoa cằm một lúc rồi nhìn sang cô ấy. Dưới ánh nắng của buổi sớm, JJ toát lên người một sự trẻ trung và quyến rũ nhất định. Trông cô ấy cứ như một chú sóc đen đang loay hoay tìm thức ăn trên phố vậy. Một vẻ đẹp nhỏ bé nhưng lại thu hút ánh nhìn.
“Ừm… cánh tay của cô sao rồi.” Tôi vờ nhìn đi chỗ khác rồi mới hỏi cô ấy.
“Hới ngứa ngái một chút ở phần da, có lẽ phần băng quấn hơi sát.”
“Tôi không hỏi về cái đó, ý tôi là về phần xương tay của cô kìa. Cảm giác nó đã khá hơn chưa?”
“Xem này.”
Cô ấy nhấc cánh tay phải của mình lên trước mặt tôi và tự do co duỗi các khớp ngón tay một cách linh hoạt. Biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không thay đổi. “Nó cũng bắt đầu hồi phục lại rồi nên cũng chẳng sao.”
“Ồ, cũng nhanh quá nhỉ!”
Điều này cũng không khiến tôi quá ngạc nhiên sau tất cả những gì đã diễn ra. Có lẽ sự đột biến trong gen của cô ấy đã giúp cho quá trình tái tạo lại vết thương diễn ra nhanh hơn người bình thường. Với đà hồi phục như thế này thì rất có thể chỉ sau một tuần cánh tay của JJ sẽ lành lại hoàn toàn.
“Thôi được rồi, chúng ta không có nhiều thời gian nữa. Sau khi đưa cô về nhà thì tôi lại có việc…”
“Anh định bỏ tôi ở nhà một mình à?” Cô ấy lập tức ngắt lời tôi. “Anh có chắc chắn muốn tôi ở nhà một cách “ngoan ngoãn” không vậy?”
Cái cách nhấn âm hai chữ “ngoan ngoãn” của JJ khiến tôi không khỏi lạnh người khi nghe thấy. Nói thật, tôi cũng chẳng an tâm khi để cô ấy ở nhà một mình, nhất là khi JJ có thể nổi cơn cuồng sát bất cứ lúc nào. Nhưng, việc đem cô ấy lên trường đại học cũng mạo hiểm không kém.
“À ừm, cô biết đấy… Chuyện là tôi sẽ phải lên trường của mình một lúc để lấy lại vài món đồ để quên thôi.”
Cô ấy chống một tay lên hông, rướn người nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ngờ vực.
“Có thật là anh sẽ không làm điều gì mờ ám không đấy?”
Trực giác của JJ quả nhiên rất nhạy bén, nếu tôi là một người thầy hướng nghiệp cho cô ấy thì chắc chắn tôi sẽ thuyết phục cô trở thành một thầy bói hay nghề nào đó tương tự.
Câu hỏi khiến cho tôi phải băn khoăn một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn phải gật đầu đồng ý để cô ta đi chung với mình lên trường đại học.
Nụ cười đắc thắng của cô ấy hiện rõ khi JJ quay mặt nhìn về phía tôi. Cô ấy bước đi nhanh về phía trước, miệng ngâm nga lại một ca khúc vừa nghe được trong điện thoại.
“Cô biết mình phải chú ý điều gì rồi chứ.” Tôi nhắc khéo JJ.
“Yên tâm, cho đến khi về đến nhà. Tôi vẫn sẽ là Lise- người em gái dễ thương và hiền lành của anh.”
“Ừm, nhưng hãy nhớ phải xử lý tình huống một cách khéo léo đấy. Im lặng không hẳn là cách hay khi người khác bắt chuyện đâu.”
JJ nhìn tôi rồi cười nhếch mép như thể đang mỉa mai: “Tôi lo được.”
Không hiểu tại sao, tôi lại thấy người và mặt trở nên nóng vô cùng. Bước chân nhanh về phía trước, tôi vung nắm tay thẳng xuống đầu của JJ.
“Anh bị con gì cắn à?” JJ nhanh chóng quay mặt lại gắt.
“Trượt tay thôi, xin lỗi. Và tốt hơn hết cô đừng nên trưng ra nụ cười tự mãn đó.”
Sau cú đấm “răn dạy” đầy yêu thương đó, JJ vừa đi vừa dùng tay xoa đầu của mình. Thỉnh thoảng, cô ấy lại quay về phía sau, lướm tôi bằng ánh mắt đầy sát khí.
“Tôi nghĩ anh hơi gan rồi đấy. Không sợ bị tôi giết chết à.”
Tôi thong thả đặt tay vào túi áo khoác, bước đi nhẹ nhàng.
“Nếu tôi nói mình sợ thì cô sẽ giết tôi ngay lập tức đúng không? Thế nên, tôi đoán hôm nay vẫn chưa phải ngày của mình.”
“Tôi có thể giết anh thật đấy!”
“Tôi không muốn bàn về chuyện đó với cô đâu. Cơ mà nhanh lên, xe bus sắp đến rồi đấy.”
Từ phía xa, tôi có thể nhìn thấy ánh vàng của chiếc xe bus đang chuẩn bị rẽ phải từ con đường phía trên. Để kịp thời gian, hai người chúng tôi đã phải chạy trối chết giữa dòng người để lao đầu về phía trước.
May mắn thay, lượng khách lên-xuống ở trạm này cũng tương đối đông đúc tên người tài xế quyết định đợi thêm vài phút trước khi lăn bánh. Cũng nhờ có thế mà tôi và JJ mới bước lên kịp chuyến xe.
Để đến được trường đại học, chúng tôi phải đến trạm xe bus trung tâm thành phố để đổi sang một chuyến khác đi về phía Tây Srimnet. Trong suốt quãng thời gian chờ đợi, tôi quyết định mua một bữa trưa nhẹ từ chiếc máy bán cơm tự động cùng với một chiếc bánh kẹp thịt nguội cho JJ. Nhìn chung thì giá thành của bọn chúng cũng tương đối phù hợp với túi tiền vốn đang eo hẹp này.
Lại nói đến khoảng thời gian mệt mỏi trên xe bus. JJ một mực đòi mượn điện thoại và tai nghe của tôi để nghe nhạc và thậm chí cô ấy còn từ chối luôn lời đề nghị chia một bên tai nghe với tôi. Thế nên, tôi bị lâm vào tình trạng kiệt quệ do say xe. Nếu chuyến hành trình dài thêm vài phút nữa, rất có khả năng tôi sẽ nôn ngay trên xe bus.
Nhưng người tài xế này đã không làm tôi thất vọng, ông ta dường như đọc được suy nghĩ của tôi và lái xe nhanh hơn mọi khi. Và tôi cũng đã được giải thoát khỏi màn tra tấn đó.
“Này Hung, chỗ này là?” JJ trỏ tay về phía dãy nhà to lớn màu nâu sẫm trạm xe bus mà chúng tôi vừa dừng.
“Trường của tôi đấy. Đi nhanh thôi nào.”
Ngay cả khi trường đại học vẫn còn cách vị trí của chúng tôi một khoảng khá xa, sự đồ sộ của nó vẫn hiện lên rõ ràng phía sau những rừng cây to lớn. Nhưng điều đó vẫn chưa là gì với quy mô đồ sộ của nơi này.
Lại nói một chút về Đại học Y Srimnet, riêng về diện tích thì nó đã chiếm gần 4% đất công trong thành phố, chưa kể đến phần đất đang được quy hoạch vào năm sau. Trong khuôn viên trường còn có hẳn một tuyến xe bus riêng để di chuyển, đủ để thấy qui mô nó kinh khủng như thế nào. Nó là một tổ hợp bệnh viện- trường đại học với tuổi đời gần ba thế kỉ kéo dài từ trước cuộc Cách mạng công nghiệp lần thứ nhất. Thế nên không cần phải bàn về tiếng tăm hay những danh hiệu mà nó đã đạt được.
Về mặt cơ sở vật chất hay điều kiện học tập thì có thể nói không nơi nào tốt hơn trường này được. Phòng Gym, nhà hàng, phòng chiếu phim, sân bóng đá cỏ thật… đều sẵn sàng phục vụ (Nếu bạn có tiền vì nó không bao gồm trong học phí). Các thiết bị điện tử tối tân, phòng khám điều hòa các kiểu.
À, phải rồi, nơi đây có nhà xác lớn nhất thành phố nữa nên việc người sống và người chết sinh hoạt lẫn lộn với nhau cũng là điều khó tránh khỏi. Là sinh viên ở đây gần một năm, tôi không hiếm khi nghe những câu chuyện kì quái từ những đàn anh lớp trên hay từ những giảng viên lâu năm ở trường. Cửa tự đóng, mùi xì gà trên hành lang là những câu chuyện đặc sản của trường Đại học Y Srimnet này.
Vâng, và thế là kết thúc tiết mục quảng cáo…
Hơn 12 giờ trưa, thời gian cho những tiết buổi sáng đã hết. Có rất nhiều sinh viên bước đi ngược hướng với chúng tôi, đã phần trong số họ là năm ba và năm tư nên thời gian học chủ yếu là buổi sáng thay vì cả ngày như năm hai bọn tôi. Đa phần bọn họ không biết mặt tôi nên việc di chuyển của tôi và JJ không gặp quá nhiều sự chú ý.
Cơ mà như thế thì nó cũng có cái bất tiện của nó, vì lượng người vào trường đại học lúc này tương đối ít nên tuyến xe bus đi sẽ không hoạt động. Tôi chưa hề lường trước được tình huống này nên đã mang theo thẻ xe bus trong bóp, xem ra lại phải cuốc bộ một quãng dài nữa rồi.
JJ cứ chăm chăm lao đầu đi thẳng về phía trước với tốc độ tương đối nhanh nên tôi cũng phải tăng nhịp chân của mình lên để theo kịp cô ấy.
“Này, chờ tôi một chút.” Tôi thở khó nhọc , chạm một tay lên vai của JJ để với mong muốn cô ấy giảm tốc độ lại.
“Sao thế? Chẳng phải anh nói chúng ta không còn nhiều thời gian sao?” Cô ấy nói rồi nhoài cổ về phía sau nhìn tôi. “Anh chậm chạp quá đấy.”
“Vấn đề không là ở đây cô gái ạ. Chỉ là cô bước đi quá nhanh thôi, với một dáng người nhỏ bé như thế mà bước chân của cô cũng nhanh quá nhỉ?”
Thật không thể tin được, người mới chỉ hôm trước nhờ tôi cõng vì không tự đi được hôm nay lại chạy nhanh đến mức này. JJ à, cô thật ra là loại quái vật gì vậy?
Cô ta tặc lưỡi nhưng vẫn nghe theo lời của tôi, bước chân dần ngắn và chậm rãi hơn. Giờ đây, tôi mới chú ý đến bàn chân của JJ, cô ấy bước đi bằng cả bàn chân mà giở toàn bộ phần gót lên, chỉ đi bằng phần ngón chân phía trước. Điều đó cũng phần nào trả lời cho tôi về bí ẩn đằng sau sự nhanh nhẹn của cơ thể nhỏ bé kia. Khi bước đi, JJ thường dồn trọng tâm về phía trước cơ thể và ngón chân do đó cô ấy có thể di chuyển về phía trước một cách nhanh chóng hơn. Tuy nhiên, thao tác này có một số hạn chế nhất định về khả năng giữ thăng bằng nên chỉ có những người giữ trọng tâm của cơ thể cực kì tốt thì mới thông thạo được nó nên chỉ có những võ sư lão luyện mới dùng đến kĩ thuật này.
“Đi bằng mũi giày… Cô có học võ à?”
“Nó lạ lắm sao.” JJ hỏi rồi quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt bất ngờ. “Bằng một cách nào đó thì nó cũng linh hoạt hơn việc đi bằng cả bàn chân.”
“Nói sao nhỉ… chẳng có người bình thường nào lại đi bằng mũi giày cả, nên khi bước ra ngoài đường không nên đi đứng kiểu như vậy?”
“Rồi… rồi…”
Cô ấy gật đầu, đặt cả bàn chân xuống mặt đất.
“Thế này là được rồi nhỉ.” JJ tiếp tục yêu cầu tôi xác nhận lại.
“Ổn hơn rồi.”
Đi được vài phút, chúng tôi cũng bước đến cánh cổng chính của ngôi trường. Đã gần nửa giờ kể từ lúc tan học buổi đầu tiên nhưng phần sân chính có vẻ vẫn còn khá đông người ở lại. Đa phần trong số họ quyết định dùng bữa trưa ngay trên trường thay vì đến những cửa hàng thức ăn nhanh gần đây để mua chúng. Vì nếu bỏ qua độ tiện lợi thì vấn đề dinh dưỡng của thức ăn nhanh được đánh giá tương đối nghèo nàn, đấy là còn chưa kể lượng calo dồi giàu trong đấy.
Phòng của lão Pennor cách khu vực của cánh cổng khoảng mười phút đi bộ nữa. Tôi định sẽ đến đấy ngay nhưng việc JJ đi cùng đã vô tình khiến cuộc hành trình ấy trở nên gai góc và khó khăn hơn hẳn. Vấn đề này cũng dễ hiểu thôi, cô ấy là kẻ giết người hàng loạt còn trong căn phòng kia là xác của những người mà cô ấy giết chết. Hơn nữa, vẫn có khả năng “thằng bạn” Morgan gì gì đấy của cô ấy đang nằm trong phòng của lão Pennor. Dựa vào những yếu tố có khả năng kích động cực mạnh tâm lý JJ mà tôi vừa kể trên, việc đưa cô ấy vào phòng lão ta chẳng khác nào giao trứng cho ác.
Mơ đi…
Tôi sẽ chẳng bao giờ làm việc mạo hiểm như vậy được. Tuy nhiên, nếu tôi bỏ mặc cô ấy lại đây thì không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa. Tôi tuyệt đối không mong muốn chuyến hành trình tuổi trẻ của mình bị vấy máu của kẻ khác đâu.
Ngay trong giây phút khó khăn đó, một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Chào Hung, anh đang làm gì ở đây vậy?”
Giọng nói ấy chẳng khác nào âm vang của một thiên thần từ trên trời xuống để giúp tôi trong cơn nghịch cảnh này. Tôi lập tức nhận ra đó là giọng của ai.
“Yo, chào Mandy. Em chuẩn bị vào học nhỉ?”
Nói một chút về cô gái này, cô ấy cũng là một sinh viên ở trường đại học này. Mẹ của Mandy là người Trung Quốc còn bố của cô ấy là công dân ở đây nên Mandy mang một vẻ đẹp nửa Á- nửa Âu. Hai chúng tôi quen biết nhau là do cùng học chung lớp Tâm lý học tại trường đại học này. Tuy cô ấy nhỏ tôi hai tuổi nhưng khi ở trường, tôi vẫn phải coi Mandy là đàn chị vì cô ấy đang học ở chương trình năm thứ ba còn tôi thì vẫn lẹt đẹt ở năm hai do việc chuyển từ Việt Nam sang đây.
“Khoảng 1 tiếng nữa, nên bây giờ vẫn còn rảnh lắm. Sao nào, muốn đi Starb*cks chung không? Đừng lo về vấn đề tiền bạc, hôm nay em bao.”
Hơ…
Đột nhiên tôi lại cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nặng nề sau câu nói của Mandy. Không đùa đâu, nó đau ở bên trong lắm đấy.
“Anh rất cảm kích nhưng mà… Ờ ừm… nói sao nhỉ, hôm nay anh có việc gấp nên chỉ lên trường một chút rồi phải về nhà ngay.”
“Tiếc thế nhỉ!” Mandy tặc lưỡi rồi dùng ngón tay uốn xoăn lọn tóc trên vai của mình. “Chậc, cứ tưởng ngày hôm nay được đi cùng anh với Kolnis chứ. Mà Kolnis cũng đã về nhà mất rồi, chán thật.”
Cũng phải rồi nhỉ, đằng nào hắn ta vẫn phải đi làm vào tối nay mà. Tranh thủ về nhà ngay rồi đánh một giấc ngủ trưa dài thì còn gì tuyệt vời hơn nữa.
“Mà này, mà này. Hôm nay anh không đi học à?” Vừa nói, cô ấy vừa nhún nhảy khiến cho đôi chân chẳng bao giờ đứng yên được.
Nếu được dùng hai từ để miêu tả cô gái này thì nó sẽ là “tăng động”. Khi tôi đứng gần Mandy thì có cảm giác như cô ấy mang cả mùa hè đến với tôi vậy. Cả người của cô ấy toát lên sự tươi mới và nóng vội của tuổi trẻ. Và để giải quyết vấn đề dư năng lượng ấy, Mandy quyết định tham gia vào câu lạc bộ thương thuật của trường đại học này và là thành viên chủ lực trong câu lạc bộ ấy.
Thế nên, mỗi khi tôi và cố ấy nói chuyện với nhau thì hầu hết chỉ có Mandy độc thoại là chính.
“Tôi đang có vài việc bận nên phải ở nhà để giải quyết, nên hôm nay mới phải lên trường để lấy giáo trình về này.”
Cô ấy gật gù: “Cũng gần cuối học kỳ rồi nhỉ…”
Rồi bỗng nhiên, ánh mắt của Mandy hướng về phía JJ- người nãy giờ vẫn đang nằm lấy vạt áo của tôi.
“Uầy… Hung Nguyen này… em không có ý kiến gì về gu bạn gái của anh lắm nhưng có hợp pháp không đấy.”
Một thoáng rùng mình chạy dọc qua khắp người tôi khi ánh mắt của Mandy lườm đến. Tôi cố gằng gồng mình lại để giọng nói và nét mặt không trở nên quá bối rồi.
“À… em ấy đấy hả? Đây là con gái của người bác tôi ở bên này. Gia đình của bác ấy đi công tác ở nước ngoài nên gửi con bé đến nhà của tôi một thời gian.”
Mandy gật gù như muốn nói: “Ồ vậy à…”. Cô nhanh chóng bước về phía JJ rồi nở một nụ cười thật tươi, chìa bàn tay của mình về phía trước.
“Chị là Mandy, rất hân hạnh được gặp em.”
Sự vô cảm hiện rõ trên khuôn mặt của JJ, cô ấy nhìn về Mandy với ánh mắt-không-quan-tâm-lắm. Sau đó gật đầu rồi lùi về phía sau.
“Tôi là Lise, rất vui được gặp cô.”
Tuy miệng nói thế nhưng cái giọng của cô ấy lại không thể hiện một chút thiện cảm nào đến với người đối diện. Nó có vẻ giống một lời đe dọa hơn là chào hỏi.
Giờ đây, Mandy mới là người bị bối rối, cô dùng ngón tay gãi nhẹ vào phần tóc bên thái dương rồi ngước mặt lên nhìn tôi.
“Có vẻ như em ấy hơi xấu hổ khi nói chuyện với người lạ nhỉ…”
“Ừm, con bé có sức khỏe không tốt nên thường xuyên nhập viện. Do đó em ấy không tiếp xúc với nhiều người dẫn đến khả năng giao tiếp bị hạn chế một phần.”
“Vậy em ấy bao nhiêu tuổi rồi? Chắc đang học cấp 2 nhỉ.”
Tôi không khỏi phì cười trước câu hỏi này của Mandy. Thật ra nếu so với chiều cao trung bình của nữ giới thì JJ không hẳn quá thấp bé với tiêu chuẩn này. Nhưng nếu so với một người có chiều cao siêu mẫu như Mandy thì dáng người JJ trở nên lọt thỏm ở phía dưới một cách đáng thương. Đấy là còn chưa nói đến số đo vòng 1 khiêm tốn của cô ấy so với “vũ khí” hạng khủng của Mandy thì chẳng khác nào cái gờ giảm tốc so với đồi núi chập chùng.
“Thật ra em ấy đã gần 18 rồi. Nhưng do chế độ dinh dưỡng thiếu cân đối nên thành ra thế này.”
“Ra là vậy à. Cơ mà em vẫn chưa nghe anh nói đến người bác ở đất nước này nhỉ. Vậy ra em ấy cũng có gốc gác là người Việt Nam đúng không?”
Giống Mandy, khuôn mặt của JJ có một số nét của châu Á nhưng tôi không dám chắc được cô ấy có phải người Đông Á hay không.
“Ừm. Nhưng do sinh ra ở đây nên em ấy không biết nói tiếng Việt. À mà cho nhờ một việc chút được không? Em trông chừng Lise giúp tôi một lúc nhé, tôi có việc phải lên phòng của Pennor.”
Mandy lưỡng lự một chút, có vẻ cô ấy đang thăm dò ánh mắt của JJ và đợi sự đồng thuận từ cô ta. Nhờ vào một chút tác động từ sau lưng của tôi, JJ nhanh chóng gật đầu đồng ý rồi bước đến cạnh bên Mandy.
“Ừm, để em ngồi nói chuyện một chút với em ấy cũng được.” Mandy nói rồi hăng hái nắm lấy bàn tay của JJ. “Biết đâu chị em chúng ta lại moi thêm được vài thông tin về gã mắt kính này, Lise nhỉ?”
“Thế nhé, hai người cứ đi dạo quanh khu này một chút. Tôi sẽ quay lại ngay. Cảm ơn em nhé Mandy.”
“Hông ~ có ~ gì!” Cô ấy cười khúc khích rồi vẫy cánh tay về phía tôi.
Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy vô cùng bất an khi giao JJ cho Mandy. Nhưng đó là lựa chọn duy nhất vào lúc này.
Bước đi đến khi nhà chính của bệnh viện, sự mát mẻ và thoải mái nhanh chóng lan tỏa khắp cả người khi tôi bước chân qua cánh của tự động. Mùi từ chiếc máy điều hòa, mùi từ thuốc sát trùng tạo nên sự đặc không thể lẫn vào đâu được của những phòng xét nghiệm trong này.
Kể từ khi phòng lão Pennor được trưng dụng như một phòng khám nghiệm pháp y. Hầu hết mọi sinh viên đều không có bổn phận khi bước vào khu nhà này, trừ những sinh viên Y đa khoa và chuyên ngành năm cuối cần đến đấy để thực tập. Nên hôm nay, khu vực sảnh chính của nơi này tương đối hơi buồn tẻ, chỉ lác đác vài bóng người trong chiếc áo blouse cùng với quyển sổ trực phòng đi lại chậm rãi dọc theo dãy hành lang dài.
Tôi bấm thang máy, bước đến tầng 4 và đi thẳng về phía phòng của lão Pennor. Đó là một căn phòng lớn với lớp cửa kính dày bên ngoài cùng với thiết bị khóa điện tử nhận diện vân tay hiện đại. Ở bên ngoài, ánh đèn màu đỏ neon với dòng chữ “Đang phẫu thuật” vẫn còn nhấp nháy nhưng tôi chẳng mấy quan tâm đến nó mà cứ đẩy thẳng cánh cửa vào bên trong.
“Chào ông già, đang làm gì đấy?” Tôi đóng cánh của phòng lại và gọi to.
Bóng người ở phía sau tấm màn mỏng màu xanh nhạt hơi ngẩng đầu lên đôi chút rồi ông ta lại cúi xuống và tiếp tục công việc của mình.
“Tôi không nhớ là mình đã cho phép cậu vào phòng này đấy.”
“Chậc, lâu lâu đến thăm thầy của mình một chút thì có sao đâu. Với lại thầy cũng quên khóa cửa phòng lần nữa đấy.”
Dưới sự phản chiếu của cái bóng, tôi thấy chòm râu của Pennor rung lên đôi chút. Ông ta đặt con dao phẫu thuật trên khây rồi bước ra khỏi tấm màn.
“Tôi cũng khá già rồi, không còn nhanh nhẹn và sáng suốt như cậu đâu, Hung.”
“Nhưng tay nghề của thầy vẫn hơn em hẳn một bậc mà nhỉ.”
Tôi nói rồi bước đến chiếc tủ chứa đồ cạnh bên cánh cửa ra vào, tìm một chiếc áo blouse trắng size 40 choàng qua người của mình. Sau đó tìm đôi găng tay y tế như mọi khi.
“Rồi cậu sẽ sớm vượt qua tôi thôi. Cơ mà hôm nay cậu không đến đây để tán ngẫu nhỉ.”
“À. Em có một chút quà muốn tặng cho thầy.”
Đôi chân mày của Pennor hơi chau lại, những nếp nhăn trên trán xô vào nhau tạo nên một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt.
“Cậu mang thứ gì đến đấy, quy tắc của phòng phẫu thuật là không được đem bất cứ thứ gì bên ngoài vào mà.”
“Thầy sẽ thích nó cho mà xem.” Tôi nói rồi lấy ra trong balo của mình một chiếc hộp bằng bạc và đưa nó cho Pennor. “Xì gà đấy, loại thượng hạng.”
Ông ta nhanh chóng bước về phía trước và lấy nó từ trong tay của tôi, ánh mắt lộ rõ sự trầm trồ.
“Xì gà Cuba à! Jose L. Piedra nữa chứ! Làm sao cậu mua được nó thế?”
“Ờ ừm, chỉ là nhờ các mối quan hệ một chút thôi mà.”
Các mặt hàng như Xì gà hay thuốc lá đều bị đánh thuế rất cao ở Srimnet nên tôi rất hiếm khi mua chúng, chỉ trừ những dịp đặc biệt như thế này. Việc để có được món quà này cho Pennor cũng tiêu tốn của tôi một khoản kha khá về tài chính.
“Hừm. Tặng tôi món quà đắt tiền như thế này, xem ra cậu đến đây không phải chỉ để chơi đâu nhỉ.” Ông ta đặt hộp xì gà vào trong túi quần rồi quay mặt sang nhìn tôi với ánh mắt thăm dò.
Tuy tuổi đã già nhưng sự nhạy bén của Pennor không những mất đi mà còn tăng lên theo thời gian. Nếu ví ông ấy như một con cáo già cũng chẳng sai.
“Chẳng là em muốn đi thăm phòng khám nghiệm của thầy một chút. Không biết có được không vậy? Nghe nói thầy đang phải thụ lý vụ án giết người hàng loạt đúng không?”
Ông ta khoanh hai tay trước ngực, lắc đầu ngán ngẫm rồi thở dài:
“Tôi biết là cậu có hứng thú với nghề pháp y này nhưng về vụ án giết người hàng loạt kia thì tôi không nghĩ đến đấy. Mà cũng được thôi, sang phòng khử vô trùng đi rồi đi theo tôi vào trong.”
“Không cần mấy thứ phiền phức đó đâu, đằng nào em cũng chỉ “tham quan” thôi mà. “Tham quan” thôi.”
Gương mặt của ông ấy biểu lộ sự không vừa ý nhưng cuối cùng vẫn đưa tôi vào phía bên trong của hai tấm màn che.
Ở giữa bốn khung vải che là hai chiếc bàn mổ đang “bận rộn”. Có hai tử thi, người ở gần tôi thì được phủ một lớp vải trắng che đi toàn bộ cơ thể, người còn lại thì vẫn còn nguyên bộ quần áo dính đầy máu trên người, xem ra cũng vừa mới được đưa vào trong phòng.
“Đây, cậu đặt một chút lên mũi đi.”
Pennor nói rồi ném cho tôi một hũ sáp thơm. Tôi đón lấy nó rồi thoa một chút lên trước mũi của mình. Đối với khám nghiệm tử thi, đặc biệt là những tử thi lâu ngày đang trong tình trạng phân hủy, thiết bị hút mùi vẫn chưa đủ để khử hoàn toàn cái mùi tử thi kinh dị ấy. Trong trường hợp đó, sáp thơm là lựa chọn duy nhất để những người như tôi và Pennor có thể tiếp tục công việc của mình.
“Đây là vụ thứ 6 nhỉ.”
Ông ấy gật đầu rồi tiến về phía khay đồ, cầm con dao phẫu thuật lên và cắt một đường nhẹ nhàng vào giữa phần lưng áo của xác chết kia. Việc di chuyển lưỡi dao trong lúc này đòi hỏi một sự chính xác cực kì cao để không làm tổn hại phần da mà vẫn có thể tác phần quần áo ra khỏi cơ thể của tử thi.
“Có thông tin gì về nạn nhân không? Ý em là có thông tin gì từ phía cảnh sát về người này không ấy?”
Những thông tin hôm qua trên TV vẫn chưa rõ ràng, họ chỉ đề cập nạn nhân là một người đàn ông trung niên thôi.
“Tên của anh ta là Randaum, người gốc Trung Mĩ. Thật ra việc xác định danh tính cũng khá khó khăn vì gương mặt của nạn nhân bị tổn hại quá nghiêm trọng, ngay cả giấy tờ tùy thân cũng bị lấy đi mất. Cảnh sát chỉ mới xác định được thông tin trên nhờ vào việc người nhà của anh ta vừa thông báo mất tích.”
“Vậy còn người bên này…” Tôi nói rồi đánh mắt qua thi thể đang được trùm khăn. “Anh ta là người của vụ án trước đó đúng không?”
“Đúng vậy, đó là Tyson, người trong vụ án thứ 5. Người nhà của anh ta vừa xin tôi cho để được phép an táng thi thể của anh ấy nhưng đột nhiên lại có một việc khác phát sinh nên tôi phải giữ Tyson lại một thời gian nữa.”
“Chà, vậy là thầy đã đoán được có điều gì đó bất thường trong hai vụ án này rồi đúng không?”
Ông ấy không nói gì mà nghiêng cổ như muốn ra hiệu bảo tôi bước lại gần.
Ngay khi tôi vừa đến bên bàn mổ thì cũng là lúc Pennor hoàn thành xong bước tách quần áo của nạn nhân ra. Ông ấy cầm con dao phẫu thuật rồi chỉ vào một vết thương ở giữa lưng của Randaum.
“Cậu thấy đấy, vết thương tuy dài nhưng không sâu, tức là nó được chém từ phía sau lưng theo chiều từ trên xuống một cách dứt khoát. Nó hoàn toàn khác những vết thương của Tyson hay của bốn nạn nhân trước đó. Chúng thường sâu và có lực mạnh hơn. Nếu nói chuẩn xác hơn thì vết thương trên người của Randaum được gây ra từ lưỡi dao, còn của những nạn nhân khác thì bị đâm sâu từ phần mũi đến cán dao.”
Ù uầy, có vẻ như Pennor cũng phần nào tìm ra được sự thật về việc có đến hai hung thủ tồn tại. Đúng là thầy của tôi có khác!
“Còn đặc điểm nào khác không?”
“Cái này thì cậu có thể tự xác nhận mà. Đằng nào cũng mang găng tay vào rồi thì đến động tay một chút thì tôi cũng chẳng phiền đâu.”
Và tôi chỉ chờ ông ấy nói thế…
“Thầy chắc chứ? Không muộn để suy nghĩ lại đâu đấy.”
Pennor cười thầm, đôi vai của ông ta hơi run lên một cách đầy tự tin.
“Tuy không muốn nói sự thật này, nhưng trong đám học sinh của mình thì ta thấy cậu là đứa có tiềm năng nhất đấy. Sao thế, mọi khi cậu không ngại thực hành trong lớp của ta cơ mà, giờ lại nhát tay à?”
Một chiêu khích tướng tuy hơi lỗi thời nhưng vẫn phát huy được công dụng. Chỉ một chút, nó cũng đã làm cho bụng của tôi phải nóng lên.
“Vậy đừng trách móc khi em làm sai điều gì nhé.”
Ông ta lắc đầu rồi đẩy khay chứa dao mổ về phía tôi.
“Nếu cậu làm tốt thì ta sẽ châm chước bỏ qua cho vụ việc lần trước.”
“Được thôi.” Tôi nói rồi vui vẻ nhặt con dao phẫu thuật của mình lên.
Ngay trong khoảng khắc đó, như có một luồn điện chạy dọc qua cơ thể của tôi, từ gót chân lên đến tận bộ não. Cùng với đó là một niềm phấn khích tột độ khiến cho tôi chẳng thể nào kiểm soát được hơi thở của mình.
Đây rồi.
Đây rồi!
Tôi biết trước được sự hưng phấn này sẽ đến nhưng vẫn không có cách nào để kiểm soát nó.
“Sau lưng có mười lăm vết dao, bảy trong số đó chồng lên nhau. Có hai vết đâm trên cổ từ phía sau và một vết đâm vào ngay giữa đốt sống lưng thứ ba. Có vẻ đó là ba vết thương chí mạng. Độ sâu ước chừng từ 25-28mm.”
Đốt sống lưng gần cổ có lẽ đã bị gãy nên khi chạm tay vào tôi cảm thấy có thứ gì đó đang nhô lên. Có khả năng nạn nhân đã bị đập bởi một vật cứng vào cổ từ phía sau trước khi bị đâm bằng dao.
Xoay sở mất một lúc, cuối cùng tôi cũng đã nâng cơ thể của Randaum lên rồi điều chỉnh anh ta về tư thế ngửa mặt lên trần nhà.
Đúng như những gì TV đã đưa tin, phần cơ thể từ ngực trở lên của nạn nhân đã bị hủy hoại một cách nghiêm trọng bởi vô số những vết chém và đâm không có quy luật từ tên sát nhân. Phần cổ họng gần như bị rạch ra đến mức có thể nhìn thấy thanh quản bị cắt đôi bằng mắt thường. Và cách duy nhất để quan sát những gì ở bên trong là cho vào đấy một thiết bị camera chuyên dụng để quan sát.
Sau khi mất vài giây để lắp đặt nó, tôi ra hiệu cho Pennor giúp mình trong việc ghi lại hình ảnh từ màn hình máy tính bên cạnh.
“Thầy bấm nút chụp ảnh giúp em vài tấm nhé, em cần phải quan sát bên trong cổ họng của anh ta.”
Ông ấy ngay lập tức hiểu ra ý của tôi rồi nhanh chóng bước đến chiếc ghế xoay cạnh màn hình máy tính. Xong xuôi giai đoạn chuẩn bị, ông ta đưa cánh tay lên ra dấu hiệu đã sẵn sàng.
“Thanh quản có nhiều vết xước, khả năng cao là bị rạch từ trên xuống. Một số vết dài 10-12 cm.”
Đây rồi, dưới ánh đèn sáng trắng từ chiếc camera, tôi đã tìm thấy được thứ mà mình mong chờ.
“Có dị vật, em hướng đến đây. Thầy hãy phóng to hình ảnh nó lên nhé.” Vừa nói tôi vừa cầm lấy chiếc kẹp trên khay mổ và cẩn thẩn đưa nó vào vị trí của chiếc camera.
Hòa lẫn trong đám nước bọt và máu sẫm là một vật thể rắn có màu hơi trắng ngà. Tôi nhanh chóng dùng kẹp gấp nó ra rồi đặt trên một khay kim loại trống bên cạnh.
“Đó là…” Giọng Pennor pha một chút hồi hộp.
“Cũng giống như những vụ trước kia thôi, một viên kẹo chưa tan hết được tìm thấy trong cổ của nạn nhân.”
Ông ta tắt màn hình máy tính rồi đi đến cạnh bên tôi, chăm chú quan sát viên kẹo mà tôi vừa đặt lên trên khay. Sau đó lặng lẽ đặt một tay lên cằm, nhìn về phía xác chết với nét mặt suy tư.
Trong khi đó, tôi cũng nhanh chóng quay trở lại công việc của mình.
“Móng tay nạn nhân có dính một ít đất đá nhưng lại không dính máu nên khả năng cao là không xảy ra ẩu đả với hung thủ. Ngoài vết đâm trên vai ra thì cả hai tay đều không có vết thương nào khác. Chà, phần xương sườn và xương trước ngực đều có dấu hiệu bị tổn thương nghiêm trọng, ngay cả phần sống mũi cũng vậy. Có thể khẳng định 90% nạn nhân bị đánh bất ngờ từ phía sau rồi bị đẩy ngả mặt xuống đất trước khi bị đâm bằng dao.”
Ngoài ra còn có một số vết thương trên đùi và bắp chân nhưng xem ra nó chỉ là những vết chém sượt từ trên xuống. Đa phần những vết thương chí mạng đều ở cổ và giữa ngực. Ngay cả vết đâm trên ổ bụng cũng chỉ để tăng thêm tính lộn xộn mà thôi.
“Giải phẫu hoàn tất.”
Tôi nói rồi đặt cao dao về lại trên khay.
Pennor bất ngờ huýt sáo rồi chạm vào vai của tôi.
“Cậu làm tôi khá ấn tượng đấy. Xem ra khoảng thời gian cấm túc cũng không khiến cậu lụt nghề nhỉ. Sao nào, rút ra được những gì sau cuộc giải phẫu nhanh này.”
Gọi là “giải phẫu nhanh” cũng đúng vì tôi gần như đã bỏ qua các quá trình kiểm tra các mẫu xét nghiệm. Cơ mà tôi chẳng nghĩ mình phạm lỗi gì trong lần này đâu.
Cởi chiếc bao tay ra, ném vào sọt rác. Tôi đi đến, đứng cạnh bên Pennor rồi giả vờ làm vẻ mặt mệt mỏi.
“Trên dưới năm mươi vết đâm, chém. Năm trong số chúng đủ để gây chết người ngay lặp tức. Đa phần các vết chém đều rất dứt khoát và có chiều từ trên xuống. Còn lại, điều gì cần nói thì em cũng đã nói trong lúc thực hiện rồi.”
Ông suy tư một lúc, ngước nhìn tôi với vẻ mặt trầm ngâm.
“Có lẽ hơi ngoài lề một chút, nhưng cậu có dự đoán gì về kẻ sát nhân này không?”
“Theo tôi đoán thì đây chắc hẳn là một tên cao to và có một lực tay đủ khỏe để có thể dùng dao đâm sâu và mạnh đến gãy xương của nạn nhân.”
“Không hẳn đâu, nếu Randaum đã chết vì vết thương chí mạng thì việc đâm sâu và mạnh, phụ nữ cũng có thể làm được.”
Tôi nhún vai rồi lắc đầu, ra vẻ không muốn đi sâu vào chuyện này thêm nữa vì có khả năng tôi sẽ buột miệng nói những điều không nên nói với Pennor.
Hơn nữa, đây không phải là mục tiêu chính của tôi khi đến phòng khám nghiệm này.
Tôi đứng lên, đảo mắt qua một vòng khắp căn phòng rồi quay mặt lại về phía đối diện Pennor.
“Xin lỗi thầy, em có một việc cần phải nhờ thầy giúp đỡ.”
Nét mặt ông ta lập tức thay đổi, đôi chân mày nhăn nhúm hơi nheo lại nhìn về tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
“Cậu cần gì ở đây? Hãy vào thẳng vấn đề luôn đi.”
“Em muốn mua lại con dao bếp- vật chứng của vụ án thứ 5.”
“Tại sao? Cậu lại có hứng thú gì với nó à?”
Sự nhanh chóng nắm bắt tình huống là thứ mà tôi vẫn cần phải học hỏi từ ông ấy. Chắc hẳn, đây không phải là lần đầu tiên Pennor nhận được đề nghị như thế này nên nét mặt của ông ta không quá nỗi bất ngờ.
“Hiện tại thì em chưa thể nói cho thầy được, nhưng bây giờ em rất muốn sở hữu nó.”
“Hừm, nếu tôi từ chối thì sao.”
Tôi đã phần nào đoán trước được kịch bản này nên cũng chuẩn bị cho một số tình huống tương tự.
“Không, đây là một đề nghị mà thấy không thể nào từ chối được.”
“Ồ. Giờ cậu lại uy hiếp tôi à?”
Ông ta hơi lùi về phía sau với vẻ dè chừng.
“Không hẳn là uy hiếp, nhưng mà trong trường hợp thầy đồng ý thì sẽ có một khoảng lợi lớn đó.”
Tôi nói rồi nhanh chóng lấy từ trong túi ra một mảnh giấy nhỏ được gấp gọn rồi đưa nó cho Pennor.
“Đây là một số dư của một tài khoản tại một ngân hàng ở Thụy Sĩ, đây là số tài khoản và mật khẩu. Nếu thích thì thầy cứ sử dụng nó.”
Ngay khi nhìn thấy con số trong mảnh giấy, nét mặt của ông ta lập tức thay đổi.
“Cậu đang nghiêm túc đấy à? Việc gì đã khiến cho cậu đi sâu vào vụ án đến mức này. Chẳng lẽ là do người của Hội…”
“Không.” Tôi lập tức ngắt lời của Pennor. “Họ không liên quan nhiều đến vụ việc lần này, em đưa đề nghị này với thầy chỉ là vì lý do cá nhân. Mong thầy đừng tìm hiểu thêm.”
Rõ ràng Pennor đang trong tâm trạng khó xử và tôi cũng chẳng muốn ông ấy phải dính líu gì đến vụ lần này. Dần dần, cơ mặt của ông ấy dãn ra, giọng nói bình tĩnh hơn lúc nãy.
“Thế. Cậu muốn tôi phải làm gì trong vụ việc lần này.”
Cắn câu rồi!
“À, thầy không cần phải làm gì thêm ngoài việc im lặng. Em đã chuẩn bị hầu hết những thứ khác rồi nên thấy cứ việc yên tâm.”
“Chuẩn bị, ý của cậu là…”
“Phải, em đã chuẩn bị toàn bộ những thông tin cần thiết cùng với một số mẫu xét nghiệm luminol trên con dao này. Tất nhiên, bọn chúng là giả nhưng em đã làm chúng giống thật hết mức có thể.”
Đêm hôm trước, tôi đã liên hệ Simon để làm việc này và ngay trong buổi sáng hôm sau mọi thứ đã đâu lại vào đấy một cách hoàn hảo. Chỉ cần tôi gửi mẫu đơn xét nghiệm qua, hắn ta chỉ cần mất vài giờ để làm nốt những thủ tục còn lại.
“Mọi thứ đều nằm trong con USB này.” Tôi cầm lấy con USB trong túi quần rồi ném nó về phía Pennor. “Thầy chỉ cần dùng mẫu vân tay của Tyson rồi ghì đè nó lên mẫu “kết quả xét nghiệm” trong này. Thế là mọi việc hoàn tất.”
“Rốt cuộc cậu đã tìm hiểu việc này nhiền đến mức nào?” Ông ta hỏi thẳng, nắm tay hơi siết lại tỏ vẻ giận dữ.
“Thôi nào, em đã nói thầy chẳng cần phải tìm hiểu về nó đâu. Chỉ là em muốn sở hữu con dao này thôi. Thế. Mọi chuyện chỉ đến đây thôi nhé.”
Tôi nói rồi tìm vài tờ giấy A3 trong phòng, cẩn thận quấn phần lưỡi dao lại rồi cho nó vào túi áo khoác trong của mình.
Còn một việc nữa, tôi đã không định nói với Pennor nhưng ngẫm lại thì nó cũng không kém phần quan trọng. Dù gì thì cũng phải đề phòng khi tình huống xấu xuất hiện.
“À phải rồi. Nếu thầy làm cẩn thận thì phía cảnh sát sẽ chẳng đề nghị gì bất lợi về con dao này đâu. Cơ mà lỡ như.” Tôi nhấn mạnh. “Chỉ là “lỡ như” thôi, nếu có điều gì bất thường xảy ra thì thầy cũng biết phải làm gì rồi chứ.”
Ông ta đưa cánh tay lên xoa mái đầu hói của mình rồi buông ra một hơi thở dài chán chường.
“Tôi đã sống đủ lâu trong cái nghề này rồi. Yên tâm đi, ngay khi cậu đi khỏi thì tôi sẽ làm ra một “mẫu vật” khác để thay thế thôi.”
Không hổ danh là cáo già, xem ra tôi đã lo thừa về Pennor rồi.
Sau khi cởi chiếc áo blouse ra, tôi khẽ cúi đầu chào ông ấy và lặng lẽ bước ra khỏi cánh cửa. Trước khi nó hoàn toàn khép lại, tôi nghe được Pennor đang lẩm bẩm điều gì đó, có vẻ như là:
“Cậu đang đùa giỡn với cái chết đấy…”
Cũng phải thôi, tôi đang trêu đùa với thần chết đấy. Nhưng đây không phải là lần đầu tiên tôi làm việc đó.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khụ khụ
15 Bình luận
Mà t cũng thấy hơi kỳ lạ một chút. Ý là thanh quản chỉ toàn là sụn thôi nên nói nó bị "cắt đôi" thì thấy sượng sượng sao ấy.
Ê mà.... trước giờ t toàn đi bằng mũi giày thôi. :))
Cơ mà chú đi bằng mũi giày thật à :) Căng đấy :))
Đoạn mũi giày đó bác phân tích hoàn toàn đúng với suy nghĩ của t luôn đấy.:))
đây mới đúng là anh hề trung ương đích thực :D