• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 5 : Động lòng

47 Bình luận - Độ dài: 1,271 từ - Cập nhật:

Vào lúc nửa đêm ngay căn phòng tối tăm, tôi nằm dài trên giường nhớ lại những sự kiện đã xảy ra trong ngày.

Bức vẽ bị xé nát, bị bọn kia cười nhạo, và khuôn mặt buồn bã của Tachibana.

Tôi thật sự đã hiểu lầm mất rồi. Không quan trọng Tachibana đối xử tốt với tôi ra sao, cô ta vẫn là một trong những gyaru bắt nạt tôi.

Tôi đã từng nghĩ rằng Tachibana khác với bọn nó, nhưng đến phút cuối, cô ta vẫn y xì bọn nó thôi.

Chắc hẳn việc cô ta lại cố thân với tôi có lẽ chỉ là cô giả vờ thân thiện hoặc để trêu ghẹo tôi mà thôi.

Một tiếng thở dài thốt ra khỏi miệng tôi.

Căn phòng tôi đang ở cảm tưởng như nó tăm tối và lớn hơn mọi khi.

“Mấy người điên hết cả rồi” Khi cất lên những từ ấy, như thể lúc đó tôi đã vô tình đứng lên chống lại Umezawa vậy.

Không biết cô ta sẽ làm gì với tôi khi gặp lại nữa.

Nhưng bản thân tôi đã quyết định rồi.

Tôi quyết mình sẽ không liên can gì đến đám bọn chúng thêm lần nào nữa.

Kể từ ngày đó, tôi đã hoàn toàn lảng tránh đi Tachibana.

Tôi từ chối tiếp lời mọi thứ mà Tachibana cố nói với tôi.

Dường như Tachibana rất muốn nói chuyện với tôi, nhưng riêng tôi thì chả muốn quan tâm làm gì và từ chối trả lời cô ta.

Trong giờ nghỉ giải lao và giờ ăn trưa, tôi cố gắng hết mức để tránh ở trong lớp nhất có thể.

Sau tan học, tôi đã dừng việc lui tới phòng thể dục.

Khi tiếng chuông báo hiệu tiết cuối cùng đã kết thúc reng lên, tức thì tôi chạy thật nhanh đến phòng câu lạc bộ mỹ thuật như một cách để trốn chạy khỏi bọn nó.

Vòng lặp ấy cứ tiếp tục diễn ra trong một tuần liền.

Như thường lệ, khi tiếng chuông reng lên, tôi chạy như bắn đến phòng mỹ thuật ngay vừa khi tan học xong để chuẩn bị đồ dùng cho bức vẽ của mình.

Đột nhiên, cánh cửa phòng câu lạc bộ bị mở tung ra một cách mạnh bạo.

Tôi đã rất bất ngờ bởi việc đó và khi quay qua xung quanh tôi thấy được rằng Tachibana lại đang đứng ngay đó.

Cô ta đang đứng nhìn tôi chằm chằm.

Thôi xong, có vẻ như tôi đã từ chối cô ta nhiều đến mức cô thật sự trở nên tức giận hơn bao giờ hết rồi.

Tachibana chầm chậm và mạnh dạn tiến lại gần tôi.

Bất giác tôi lùi lại.

Song Tachibana đến đứng trước mặt tôi và cất tiếng nói.

「Tôi cần nói chuyện với cậu」

Bỏ mợ, chắc kèo bọn nó sắp đến đây cho tôi một trận rồi.

Hẳn bọn nó sẽ bay đến bắt tôi từ chỗ núp bí mật nào đó và cho tôi ăn bột giấy.

Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng rồi tôi nhớ lại mình đã quyết định không muốn liên can gì đến bọn gyaru này thêm lần nào nữa.

「Xin lỗi….. Tôi đang hơi bận….. nên không đi với cô được đâu」[note44229]

「Hả, chẳng phải theo tôi thấy thì cậu đang khá rảnh rỗi sao?」

「Không đâu….. Tôi rất bận mà」

「Chắc chắn là cậu đang nói dối」

Khi cả hai tiếp tục trao đổi vài câu với nhau, tôi nhận thấy toàn bộ thành viên câu lạc bộ đang đông dần tiến vào trong phòng.

Song tôi quyết định mình sẽ nghe những gì cô ta nói bởi do tôi chả muốn xuất hiện cái tin đồn kì lạ nào đó về câu lạc bộ mỹ thuật này đâu.

「Thôi được. Tôi hiểu rồi, hãy đi đến chỗ khác đi」

Rồi Tachibana và tôi cùng nhau đi đến sân thượng.

Nơi sân thượng ấy thật trống vắng làm sao, chỉ có mỗi hai đứa bọn tôi ở đó.

Từ đây bạn có thể thấy đội bóng rổ và bóng đá đang tập luyện ở sân, trong khi ban nhạc kèn đồng đang chơi nhạc cụ của mình.

「Cô muốn…. nói cái gì?」

「Có phải cậu luôn cố tránh né tôi phải không?」

Tachibana nhìn tôi chằm chằm khi hỏi câu đó.

「….Phải」

Song Tachibana lại trông rất buồn.

Rồi đột nhiên cô ta cố lấy ra thứ gì đó từ cặp của mình.

「Đây….」

Thứ mà cô ta lấy ra chính là bức vẽ mà chính cô đã xé rách ngày ấy.

Tuy Tachibana chỉ xé có một nửa, trong khi đó nhỏ Umezawa thì lại xé nó thành từng mảnh càng nhỏ hơn.

Nhìn thì thấy có rất nhiều vết nứt, nhưng có vẻ như nó đã được dán lại cho giống y như cũ.

「Đó là….」

Tachibana buông lời xin lỗi khi đưa bức vẽ lại cho tôi.

「Tôi xin lỗi… trông nó có hơi rách nát và Rina cũng đã ném đi tất cả những bức kia rồi…」

「Tôi rất xin lỗi về lúc đó」

Song cô cúi đầu xuống.

「Mọi người ở đó đều đang nhìn, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài làm việc đó…」

Tôi cảm thấy rất vui khi biết được cảm xúc thật sự của Tachibana khi cô đến trả lại bức vẽ ấy cho tôi.

「Ổn thôi mà, nhưng không lẽ tự cô đã nhặt lại hết mảnh giấy vụn của bức vẽ và dán nó lại với nhau à?」

「Yeah」

「Bức vẽ đó… là tôi phải không?」

Mái tóc đen láy dài, đôi mắt xếch lên, cùng cặp tai nghe đeo trên tai.

Một bức chân dung được lấy khuôn mẫu là Tachibana.

Lúc đó tôi đã nói dối, nhưng giờ không phải lúc.

「Đúng vậy, đó là cô đấy」

「Tại sao cậu lại vẽ một bức tranh về tôi?」

Làm sao tôi có thể nói ra lý do tôi vẽ bức tranh này là vì tôi ngưỡng mộ vẻ đẹp của cổ được chứ.

「Đó là…」

Tôi chả nghĩ ra được lý do hợp ý nào để nói nên ngay lập tức tôi liền đổi chủ đề.

「Đầu tiên cô cũng đã bắt nạt tôi phải không? Tôi muốn biết lý do rằng tại sao cô lại đột nhiên đối tốt với tôi như vậy?」

「Ummm…」

Khuôn mặt ấy của Tachibana như thể tôi lúc trước. Và dường như cô ấy đang khá bối rối trước những lời định nói với tôi.

「Tôi thành thật xin lỗi vì đã bắt nạt cậu」

「Thôi không sao, cô không cần phải xin lỗi nữa đâu」

Tôi như muốn bật cười khi bản thân so sánh nhân cách Tachibana khi cô bắt nạt tôi và hiện giờ khi cô đang thành tâm xin lỗi hết lần này đến lần khác, cứ như cô ấy là một con người hoàn toàn khác vậy.

「Mắc mớ gì cậu lại cười thế?」

Dường như Tachibana cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng cười của tôi nên thành ra cô cũng cười theo.

Tiếng cười của hai đứa bọn tôi vang vọng khắp nơi sân thượng yên ắng như khiến bầu không khí lúc này trông thật nhẹ nhàng làm sao.

「Đừng có mà từ chối tôi lần nào nữa đấy, okay?」

「Được thôi」

Hai đứa cùng nở nụ cười khó xử khi cả hai đều thấy xấu hổ cả lên.

Ở một mình với Tachibana trên sân thượng, tôi cảm thấy rằng khoảng cách giữa bọn tôi đã gần nhau hơn một chút.

Ghi chú

[Lên trên]
từ chap này tôi sẽ để main xưng là "tôi-cô" nhá, thấy vậy hợp hơn mà cũng một phần là tôi cảm thấy main vẫn chưa có xúc cảm gì rõ rệt với Tachibana lắm
từ chap này tôi sẽ để main xưng là "tôi-cô" nhá, thấy vậy hợp hơn mà cũng một phần là tôi cảm thấy main vẫn chưa có xúc cảm gì rõ rệt với Tachibana lắm
Bình luận (47)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

47 Bình luận

tưởng drama thế nào :))
thanks trans nhiều
Xem thêm
Địt mẹ main, mày hèn vl
Xem thêm
Như c*c :)) thất vọng vl tưởng như nào
Xem thêm
đm nhạt thế
Xem thêm
Nhạt vl
Xem thêm
Sau tất cả vẫn mở lòng với người khác được, làm main là làm kẻ ngu quả chẳng sai, thôi thì thà làm nhân vật nền còn hơn như này
Xem thêm
vl, chứ m đòi j
Xem thêm
Đúng là WN. Nếu bộ này lên được thành LN thì mong tác giả làm sao cho cái drama nó cao trào lên tý. Chỉ cần đơn giản như là "Lúc mà Tachibana kêu Kato đi theo mình, main một mực từ chối liên tục, nu9 bắt đầu thấy mất kiên nhẫn nên muốn kéo tay main lôi đi nhưng main đẩy cánh tay của nu9 đi. Cục tức bao năm bị bắt nạt dồn nén bị bùng nổ và main chửi xối xả vào mặt nu9 và đám kia sau đó điên tiết rời đi. Nu9 sau cảnh đó thì gục xuống và bắt đầu rơi nước mắt và lấy ra bức tranh mà cô tốn cả đêm để tìm và dán lại dù không hoàn thiện. Main sau đó cúp học suốt 3 ngày nên nu9 bắt đầu thấy lo và cố gắng đi tìm nhưng bị bọn kia làm phiền. Tachibana hiện giờ ở thế bí khi một bên là những người bạn của mình còn một bên là người mình thích nên không biết phải làm gì, chỉ có thể chọn 1 trong 2. Ngày hôm sau, vào sáng sớm thì lúc chuẩn bị đi học, nu9 nhìn thấy tin tức về một nam sinh tự sát bất thành và được đưa vào bệnh viện và đó là main. Tức tốc chạy đến bệnh viện quên cả trường lớp, nu9 thấy main đang được cấp cứu khẩn cấp vì đã nhảy từ lầu 3 xuống." Dù không như nhân tố K nào đó 200 chap nhưng phải công nhận thằng main này simp quá
Xem thêm
Zuk
CHỦ THỚT
TRANS
clm tại hạ éo lường trước được trường hợp này =))
Xem thêm
ko lường trước dc nc đi này
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời
Diễn biến hơi chán nhỉ, Main đang là 1 thằng bị bắt nạt, từng có suy nghĩ gái nó vờ thân để chơi đùa với cảm xúc xong thấy gái buồn, cố gắng xíu là thành SIMP lỏd, chẳng mảy may rằng đây có thể lại là 1 cái bẫy khác của gái.
Xem thêm
Bủh chiến thần sim lỏ
Xem thêm
Drama nhạt vãi
Xem thêm