Bữa trưa ngày hôm đó là “Bắp cải mùa xuân và mì ống thịt xông khói” do Shouichi nấu.
Bắp cải được thu hoạch từ khu vườn.
Ban đầu bắp cải là thứ chỉ được ăn vào mùa đông, nhưng nhờ quá trình nhân giống chọn lọc, giờ đây có thể ăn chúng quanh năm.
Ở Nhật Bản, bắp cải được chia thành 3 loại khác nhau tùy thuộc vào thời điểm thu hoạch. Tháng 11 đến tháng 3 là bắp cải mùa đông, tháng 7 đến tháng 10 là bắp cải mùa thu và hè (bắp cải cao nguyên), bắp cải mùa xuân từ tháng 4 đến tháng 6, tất cả đều có hương vị khác nhau tùy theo mùa.
So với bắp cải mùa đông cứng và giòn, bắp cải mùa xuân có đặc điểm là lá mềm và mọng nước, rất thích hợp để ăn sống trong món salad.
Bắp cải chứa nhiều vitamin U, có tác dụng điều chỉnh axit dịch vị và phục hồi mô niêm mạc đường tiêu hóa. Ở Hy Lạp cổ đại, chúng thường được sử dụng như một loại thực phẩm tốt cho sức khỏe để ngăn ngừa các bệnh về đường tiêu hóa.
Mana và Shouichi đang ở cửa hàng tạp hóa gần nhà để mua nguyên liệu cho bữa tối.
Mana hỏi Shouichi liệu anh có nhớ ra điều gì không, thản nhiên như thể đang hỏi về bữa tối hôm nay sẽ có gì.
Có vẻ như cậu ấy không nhớ gì cả. Câu trả lời vẫn như mọi khi.
Mana tự nhủ.
Dù có bị mất trí nhớ, nhưng anh vẫn nhớ một số điều.
Từ ngữ, lẽ thường, cụ thể là trong trường hợp của Shouichi, việc nấu ăn.
Nếu mình có thể chọn những ký ức để nhớ hoặc quên, thì mình cũng muốn bị mất trí nhớ.
Chỉ cần để lại những kỷ niệm đẹp và xóa sạch những ký ức tồi tệ của mình.
Khi cô vừa đi vừa nghĩ về điều đó, một cô gái trẻ tình cờ đến bắt chuyện.
Cô ấy có thân hình mảnh mai, cao hơn 1m70, cô ta diện một chiếc áo dài voan nhã nhặn và quần jean denim. Mái tóc màu hạt dẻ của cô gợn sóng mềm mại.
Mana nghĩ rằng cô ấy thật xinh đẹp như một người mẫu.
“Nè, bình thường giờ này họ không đóng cửa đâu nhỉ? Hai bạn có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Cô gái trỏ ngón tay thon dài về phía tiệm bánh Hanamura đang đóng cửa.
Mana và Shouichi nhìn nhau.
Shouichi nói với một giọng u buồn.
“Thực ra, chủ tiệm Hanamura, đã qua đời khoảng một tuần trước…”
Khuôn mặt cô gái lập tức nhăn nhó lại.
“Thật đột ngột quá… Đã có chuyện gì vậy?”
“Đó là Tội Ác Bất Khả Thi.”
“Cái gì…? Thật sao?”
Shouichi gật đầu cùng vẻ mặt nghiêm túc.
“Ra vậy… Tôi luôn nghĩ rằng những sự cố đó sẽ không liên quan gì đến mình, nhưng chúng đang ảnh hưởng đến tôi theo những cách không ngờ tới… Nhưng điều đó có nghĩa là Hanamura…”
Sau khi lẩm bẩm điều gì đó, cô gái chắp hai tay lại và nhắm mắt cầu nguyện, trong khi hướng về phía cửa tiệm.
Sau đó cô mở mắt và hất tung mái tóc.
“Nhưng mà sốc thật đấy. Món bánh bắp cải của họ được đánh giá rất tốt trên mạng. Tôi thì thích đồ ngọt, thậm chí tôi còn có blog du lịch ăn uống của riêng mình. Nhưng…"
Cô gái thở dài và rũ vai xuống.
“Đáng lẽ nên đến sớm hơn… Bây giờ tôi sẽ không bao giờ được ăn nó trong suốt quãng đời còn lại rồi…”
“Thực ra thì tôi có thể làm bánh bắp cải của Hanamura đấy.”
Shouichi đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
Cô gái nhìn Shouichi với vẻ mặt bối rối.
"Làm bánh? Cậu làm được sao?"
“Tôi đã mua nó một lần trước đây rồi, nó rất là ngon nên tôi muốn thử tự làm. Phải mất rất nhiều lần thử mới làm được gần chuẩn vị, nhưng giờ bản sao của tôi gần như đạt 100% rồi. Nhỉ, Mana?”
Mana lơ đễnh bối rối khi cuộc trò chuyện nhắc đến mình, cô đáp lại bằng ánh mắt nhìn xuống dưới.
“Tớ nghĩ nó không khác với cửa hàng lắm đâu…”
“Nếu cô đến nhà chúng tôi, tôi có thể lấy một ít cho cô liền.”
Cô gái nhìn Shouichi chằm chằm với hàng mi dài.
"Cậu… là thợ làm bánh à?"
“Hừm…”
Sau khi suy nghĩ một chút và nhìn lên trên, Shouichi trả lời.
"Có thể là đã từng chăng."
“Tôi không hiểu gì lắm, nhưng mà… có vẻ cậu đang không có ý tán tỉnh tôi đâu nhỉ. Vậy thì sao mình không tự thưởng một bữa tiệc nhỏ ta? Giờ đây đang có đủ thứ điên rồ xảy ra trên thế giới này, chúng ta nên ăn khi còn có thể.”
“Vâng, ta cùng thưởng thức phần bánh thần thánh này thôi!”
Ngay khi nói xong câu chơi chữ, Shouichi đã thấy một cảnh tượng không thể tin được.
Cô gái lấy tay che miệng cười khúc khích.
“Cái gì vậy trời ạ…”
Cô gái vừa cười vừa nói. Đó là sự thật.
Shouichi không thể nhớ nổi lần nào có người cười vì trò chơi chữ của cậu.
Shouichi không biết làm thế nào để đáp lại, nên là chỉ ngượng ngùng gãi đầu.
Mana cũng chưa từng thấy ai cười trước trò đùa của Shouichi trước đây, vì vậy cô vừa ngạc nhiên vừa ấn tượng.
Cô cũng trải qua một cảm giác chưa bao giờ có trước đây.
Nó giống như có một chút khó chịu mơ hồ.
Ba người chào hỏi khái quát về nhau khi đi về phía nhà Misugi.
Cô gái hảo ngọt đó là Kobayashi Yuki, một sinh viên đại học 21 tuổi sống một mình trong một căn hộ vùng ngoại ô.
Khi về đến nhà, Shouichi vào bếp để bắt đầu làm món bánh bắp cải, Yuki đi ra vườn rau vì tò mò.
Shouichi khuyên cô nên ăn thử luôn vì nó không có thuốc trừ sâu, Yuki đã cắn thử một chiếc lá bắp cải.
Nó ngon hơn nhiều so với loại được bán trong cửa hàng tạp hóa.
Cô thậm chí còn hào hứng hơn khi thử món bánh bắp cải.
Sau khi cô loanh quanh trên ghế sofa trong phòng khách và lật qua vài cuốn tạp chí thời trang, Shouichi và Mana ra khỏi bếp.
“Món ăn sẵn sàng rồi đây!”
Shouichi nói trong khi mang theo một chiếc bánh.
Hình dạng và màu sắc khiến nó trông giống như một cuộn bắp cải.
Bề ngoài giống hệt như bánh bắp cải của Hanamura.
"Dễ thương quá! Nó thật ngọt ngào ở mọi hình thức nhỉ?”
Yuki nói với giọng như đang hát và lộ rõ vẻ mặt vui mừng tột độ, cô lấy một chiếc máy ảnh kỹ thuật số từ trong túi ra và bắt đầu chụp ở nhiều góc độ khác nhau.
“Tôi sẽ up chúng lên blog sau~”
Bản thân Shouichi cảm thấy hạnh phúc khi thấy Yuki phấn khích như vậy.
“Mấy miếng hình lá bắp cải này được làm bằng bột mì, trứng và cả một ít bắp cải tôi thu hoạch từ vườn.”
“Nếm thử nào~”
Yuki dùng nĩa cắt một miếng bỏ vào miệng.
“Ngooon quuuá!”
Cô chợt kêu to lên.
“Ra là thế, vậy nên nó có hình giống cuộn bắp cải. Bên ngoài có kết cấu bắp cải còn bên trong là một chiếc bánh khác. Hương vị này… Ồ, tôi biết! Đó là bánh cà chua!”
"Đúng rồi. Đây là bánh 'Bắp cải và cà chua phu thê' của tiệm Hanamura! Tôi nhắc lại lần nữa, đó là bánh 'Bắp cải và cà chua phu thê'!"
“Tại sao cậu lại nói tận hai lần?”
Mana chợt chỉ ra điều đó.
“Lớp kết cấu của bắp cải và bánh cà chua, vị ngọt lịm của hai món tráng miệng rau xanh hòa lẫn vào nhau trong miệng tôi… Ahh… Chưa bao giờ tôi nếm thứ gì như vậy trước đây…”
Yuki có một vẻ mặt say mê khi thưởng thức dư vị còn sót lại trên đầu lưỡi.
Sau một lúc, Shouichi bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.
“Cô Yuki?”
Yuki sau đó gật đầu với sự hài lòng to lớn.
“Vâng, 3 sao!”
Đó là đánh giá cao nhất của Yuki.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Yuki cúi chào lịch sự và mỉm cười với Shouichi.
“Cậu đúng là thợ làm bánh phải không, Tsugami? Hay là cậu đang học việc vậy?”
“Còn cô thì sao Yuki? Cô luôn đi khám phá và ăn đồ ngọt, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô định trở thành một thợ làm bánh đâu.”
"Tôi á? Hừm, không phải là tôi không hứng thú với việc đó, nhưng cuối cùng thì tôi lại thích ăn hơn là làm. Hầu như tôi không nấu nướng, và sẽ thật tuyệt nếu có một người chồng biết nấu ăn”.
Shouichi đột nhiên đứng dậy.
“Nếu cô muốn, tôi có thể dạy cô nấu ăn.”
"Hả?"
“Để xem nào… Hay là chúng ta bắt đầu với món bánh yêu thích của cô nhé.”
"Hả? C-Chờ đã, cậu đang nói gì vậy…?”
Shouichi nắm tay kéo Yuki vào bếp.
Trong khi đó, Mana cùng vẻ mặt ủ rũ vẫn đang ngồi trên ghế sofa trong khi nhìn Shouichi rời đi.
Cậu ấy thậm chí còn chưa dạy mình nấu ăn nữa…
Đã hứa rồi mà…
“Được rồi, vào việc thôi.”
Shouichi đeo tạp dề vào và nắm chặt máy trộn cầm tay.
Yuki đã thực sự tham gia vào việc.
Cô ấy làm đúng như Shouichi nói.
Trộn nhẹ trứng và đường trong một cái bát đã được làm ấm và đánh bằng máy trộn cầm tay.
Thêm chút đường, bột mì và sữa, sau đó nướng bánh ở trong lò.
Cắt bánh bông lan làm đôi và kẹp một ít kem tươi vào giữa.
“Sau đó, chỉ cần phủ bên ngoài bằng kem đánh bông và hoàn thiện chiếc bánh bằng một số đồ trang trí.”
Shouichi đang cư xử như một giáo viên.
Yuki đang cắt đôi quả dâu tây bằng dao gọt trái cây.
Cô ấy đang phấn khích vì thật thú vị khi tự mình làm một cái gì đó.
Shouichi khoanh tay lại như một thầy giáo.
“Kem sẽ trở nên lộn xộn nếu cô tiếp tục trang trí lại, nên là cố gắng đừng quá cầu kỳ theo ý mình.”
"Không được đâu!"
Yuki bất ngờ lớn tiếng, cô đập con dao gọt hoa quả xuống thớt và lườm Shouichi.
“Ngoại hình là quan trọng nhất! Đồ ngọt sẽ không ngon nếu chúng không trông dễ thương! Cậu không thể thỏa hiệp về cách trang trí được đâu!”
Choáng ngợp, Shouichi nở một nụ cười gượng gạo.
“Yuki, cô thực sự rất muốn nó nhỉ…”
"Tôi đang rất là bực đây."
Yuki hết sức nghiêm túc.
Shouichi sau đó nói với khuôn mặt nghiêm túc.
“Tôi xin lỗi, tôi đã sai. Hãy cùng trang trí cho nó đẹp nhất có thể nào!’
“Vậy ta đi mua sắm thôi.”
"Mua sắm?"
“Tôi sẽ cho cậu xem cách trang trí của tôi.”
Shouichi cùng Yuki cưỡi trên chiếc xe đạp khi họ phóng tới siêu thị, họ quay trở lại nhà bếp với một lượng lớn trái cây.
Sau khi cắt, thái và nghiền hoa quả từ túi hàng, Yuki lẩm bẩm trong khi liếc nhìn chiếc bánh bông lan.
“Bây giờ tôi có thể nhìn thấy hình ảnh cuối cùng.”
Yuki nghĩ đến việc trang trí bánh giống như cách phối đồ thời trang.
Cô trang trí chiếc bánh bông lan bằng kem đánh bông.
Cô dùng topping trái cây xếp vào bánh.
Yuki như thể đang khiêu vũ khi cô trang trí một cách đầy thích thú.
Cuối cùng cô cũng hoàn thành phần deco của mình.
Yuki tự hào công bố tên món bánh.
“Tôi gọi đó là Kỳ nghỉ Tận hưởng Thiên đường Trái cây!”
Shouichi và Mana tròn mắt ngạc nhiên.
Hình ảnh đắm mình trong thiên đường trái cây vào kỳ nghỉ hiện lên trong tâm trí.
Bên trên bánh là các loại hoa quả nhiều màu sắc như mâm xôi, kiwi, cam.
Đó thực sự là một thiên đường của trái cây.
“…Nó có vị lạ sao?”
Yuki hỏi Shouichi với một nụ cười bẽn lẽn.
“Không hề, nó đúng hướng đấy chứ.”
Shouichi khen ngợi chiếc bánh sau khi tự cắt cho mình một miếng và nếm thử.
“Mùi vị này không hề giống món mà tôi từng ăn trước đây, nhờ vào cách trang trí của Yuki đó.”
“Không hiểu ổng đang khen hay không vậy ta.”
Mana lẩm bẩm châm biếm, rồi cô cũng cắn một miếng và thốt lên "Ồ, ngon ghê.”
“Ừ, chắc là tôi sẽ đánh giá 2 sao.”
Yuki tự đánh giá nó sau khi cắn một miếng.
“Những điều cơ bản tôi đã chỉ cho Yuki và nhãn quan độc đáo của cô kết hợp với nhau, chúng đã tạo nên một chiếc bánh ngon. Có lẽ tôi và Yuki thực sự rất hợp ý nhau đấy.”
Shouichi nói và mỉm cười rạng rỡ khi nhìn Yuki.
Mana trừng mắt nhìn Shouichi vì lời nhận xét đột ngột đó.
“Ủa gì hả? Cậu tính cưa đổ tôi theo kiểu tình cờ này sao? Sẽ có rất nhiều đối thủ nếu cậu theo đuổi tôi đó nha~”
Yuki nói và thúc cùi chỏ vào cánh tay của Shouichi.
"À đúng rồi. Yuki có muốn ăn tối với chúng tôi tối nay không?”
Shouichi vỗ hai tay vào nhau như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng lạ thường.
Mana liền xen vào khi nghe điều đó.
“Shouichi à, lỡ chị ấy bận thì sao, sẽ gây phiền toái đó.”
“À, tôi cũng rảnh mà.”
Mana tặc lưỡi trước câu trả lời bình thường của Yuki.
“Nhưng thật là tệ nếu để cậu đãi cả bữa tối nữa.”
Chứ còn gì nữa, Mana nghĩ thầm.
Mana chợt cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe cô ấy nói vậy.
Yuki cởi tạp dề để chuẩn bị rời đi, nhưng Shouichi nói "Không sao đâu, thật đấy" trong khi đẩy Yuki về phía sofa phòng khách.
“Tôi sẽ chuẩn bị món gì đó, và cô sẽ thấy những gì tôi có thể làm.”
Yuki sửng sốt một lúc, nhưng cuối cùng cô quyết định chấp nhận lời đề nghị của anh. “Cố lên nhé, Shouichi.”
Shouichi bắt đầu rửa một số loại rau trong khi ngân nga.
Trong khi đó, Mana đang nhìn chằm chằm vào lưng Shouichi.
Cô không thấy vui chút nào.
Cô biết rất rõ tính cách của Shouichi.
Không phải Shouichi thực sự thích Yuki, chỉ là anh ấy tử tế và dịu dàng, yêu quý tất cả mọi người xung quanh.
Vậy nên nói câu đó sẽ dễ dàng gây ra hiểu lầm như chưa có gì xảy ra.
Nhờ vậy mà bây giờ mình cảm thấy khó chịu chẳng biết vì sao.
Mana nghĩ cách làm sao để thoát khỏi với những cảm xúc đó.
Thế rồi cô nhận thấy lõi của một bắp cải nằm trên bàn.
Đó là phần còn lại từ lúc làm bánh bắp cải.
Cô liền nung nấu một ý định xấu nho nhỏ.
Mana đột nhiên chộp lấy lõi bắp cải và nhắm vào lưng Shouichi đang đứng trước bồn rửa.
Hết chịu nổi nữa rồi!
Cô ném mạnh vào mục tiêu.
Chiuu.
“Oái.”
Bộp.
Nhìn thấy lõi bắp cải trên sàn, Shouichi quay lại nhìn Mana với vẻ bối rối.
“Mana à, gì vậy…”
“Không biết.”
Mana bĩu môi và quay đi chỗ khác.
5 Bình luận