Trans Tsp
Edit Halfmoon
=====================================================================
Rèn luyện chính là người thầy tốt nhất.
—Publillius Syrus
====================================================================
“Chúng ta gọi lực kéo mọi thứ xuống trở lại mặt đất là trọng lực.”
“Trọng lực…”
Ai vừa lặp lại lời tôi vừa ghi chép lại.
Mọi thứ trông vẫn hết sức thô sơ, nhưng những gì chúng tôi đang làm đây là dạy và học.
Mặc dù Ai đã học thuộc lòng bảng chữ cái, em ấy vẫn đang học từ ghép.
Sau khi suy nghĩ về việc mình nên dạy em ấy viết hay nên nghiên cứu ma thuật, kết quả là tôi quyết định làm cả 2 cùng một lúc. Tôi nghĩ rằng dù gì thì việc học viết sẽ giúp em ấy nhớ những gì tôi đã dạy tốt hơn.
Dù vậy, chuyện vẫn chuyển biến khó lường.
“Được rồi, giờ em hãy cố gắng vô hiệu hóa trọng lực xem. Nếu làm được thì em có thể cũng sẽ lơ lửng được như anh.”
“Vâng!”
Ai nghiêm túc nhìn chăm chăm vào tấm gỗ em ấy vừa ghi lên ban nãy.
“Trọng lực, biến mất đi. Trọng lực, biến mất. Trọng lực… biến mất…!”
Sau khi tự niệm chú vài lần, bỗng dung cơ thể em ấy bắt đầu lơ lửng.
Dù không nhiều, nhưng cơ thể em ấy chắc chắn đã thoát khỏi sự khống chế của trọng lực.
Tôi thu đôi cánh đã dang ra của mình lại và thở phào nhẹ nhõm.
“Sao anh lại sải cánh ra?”
“Đề phòng thôi.”
Tôi sợ rằng em ấy có lẽ sẽ bất ngờ phóng vọt lên trời với tốc độ chóng mặt sau khi vô hiệu hóa trọng lực. Mà rõ ràng là chuyện đó đã không xảy ra.
Tôi đã biết rằng thế giới này cũng giống như Trái Đất, cũng xoay vòng trong vũ trụ. Bằng cách nhìn về phía chân trời khi bay trên không trung, tôi nhận thấy rằng hành tinh này cũng tròn và có một mặt trăng quay quanh nó, còn nó thì quay quanh mặt trời.
Nhân tiện, khi tôi nói với Nina chuyện này thì cô ấy tiếp nhận nó dễ dàng một cách bất ngờ.
Tôi không rõ là do cô ấy hiểu nhanh hay do cô ấy thường không để những hiểu biết cũ ngăn cản tiếp thu những ý tưởng mới..
“Được rồi, em làm tốt lắm.”
“Vâng! Nhờ có những từ, Sensei đã dạy!”
Ai cười thích thú, ôm chặt lấy tấm bảng gỗ.
Có vẻ như trong ma thuật thì những cái tên vô cùng quan trọng. Dù có cố cỡ nào, người ta cũng không thể dùng ma thuật để di chuyển thứ gì đó họ chưa đặt tên. Biết càng nhiều tên thì thế giới càng được khai mở, chúng cho phép bạn thực hiện được nhiều thứ hơn. Và thêm nữa, dường như ngôn từ có thể tiếp sức cho hành động.
Tôi không thực sự chắc chắn rằng có động lực nào đó trong từ ngữ hay không hay chúng chỉ giúp hình dung mọi thứ dễ dàng hơn, nhưng tỷ lệ Ai vận dụng thành công ma thuật đã tăng lên đáng kể, từ lúc em ấy lĩnh hội ý nghĩa qua việc viết nên con chữ.
Mặc dù có một vài phép chẳng có tác dụng gì lắm kể cả khi tôi dạy cho em ấy biết từ đó trước, nhưng phép nào cũng có một kết quả nhất định sau khi em ấy đã biết viết chúng.
“Bữa tối xong rồi nè, hai người~”
Khi Ai và tôi đang vui vẻ vì em ấy làm phép được, từ trên cao giọng Nina vọng xuống.
Thấy cô ấy với thân hình nhỏ nhắn lượn trên bầu trời đang vẫy tay xuống, mặt Ai bông dưng ỉu xìu.
Nghĩ lại thì, em ấy chỉ mới đến mức có thể lơ lửng được và Nina thì đã bay lượn tự do rồi, không phải chỉ lơ lửng không thôi nữa.
Có vẻ như ngay cả ma thuật cũng là thứ dựa vào tài năng—hay là thứ gì đó liên quan tới sự khác biệt giữa mỗi người.
Không phải cứ đơn giản là so sánh ba người chúng tôi như vậy được, vì chúng tôi không được sinh ra và lớn lên giống nhau, nhưng Nina chắc chắn là người giỏi nhất trong chuyện điều khiển ma thuật.
Dù là nhờ được dạy dỗ cực kì tốt hoặc là người tinh tường một cách kì lạ, Nina có thể cải thiện ma thuật của cô ấy nhanh thấy rõ chỉ với những gợi ý được cho trước. Cô ấy thạm chí còn giỏi hơn cả tôi, người biết tiếng Nhật, nên tôi không thể đơn giản giải thích là vì cô ấy biết tiếng Elf được.
“Nina-san, giỏi, ma thuật…”
“Ừm, cô ấy giỏi thật.”
Tôi gật đầu, rồi nói những lời thật từ tận đáy lòng.
“Anh mừng là em trở thành học sinh của anh đấy, Ai.”
“Eh—”
Thấy Ai nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, tôi cười với em ấy.
“Nina tiến bộ nhanh quá. Hơn nữa, vì bản thân cô ấy không thể giải thích được mình làm cách nào, nên không thể dùng việc đó để nghiên cứu được. Nên thật đấy, Ai, anh rất vui vì có em ở đây.”
Nó cũng giống như ở thế giới trước của tôi, thiên tài chỉ là không thể hiểu được cảm giác của những người không thể làm được điều đó. Mặc dù Nina là một cộng sự tuyệt vời, cô ấy không hề hợp làm một học sinh cho lắm.
Vậy nên, tôi có thể nói rằng Ai làm học sinh là tốt nhất.
Em ấy nghiêm túc, chăm chỉ, cần cù và nhẫn nại.
Cá nhân tôi tin rằng bản chất tiến bộ từng chút một, học đến đâu hiểu kĩ đến đó của em ấy là hiếm gặp hơn nhiều, hơn cả tài năng của Nina.
“Anh là một người thầy không đáng tin cậy, nhưng anh hi vọng chúng ta sẽ vẫn cứ luôn tiếp tục như trước giờ nhé, Ai.”
“Vâng!”
Với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, Ai gật đầu.
“Ah, vừa nãy, em không có ý, Sensei không đáng tin cậy…!”
“Anh biết, anh biết mà. Không sao đâu.”
Hơi vất vả tí, nhưng sau đó tôi cũng trấn tĩnh em ấy khi cứ phải hoảng loạn rút lại lời mình nói.
***
“Tôi nghĩ đã đến lúc rồi.”
Nghe tôi nói khi cả ba đang ngồi trên bàn ăn, Ai và Nina nghiêng đầu.
“Tôi nghĩ là mình sẽ thử đến ngôi làng của Ai một lần nữa.”
Một tiếng lách cách, chiếc thìa gỗ trên tay Ai rơi xuống sàn.
“Không được!”
“Eh—?”
“Sao lại không cho anh đi?”
“Em, không muốn rời khỏi, đây!”
Em ấy ôm chặt lấy chân tôi.
“Kể cả em có nói vậy, anh—”
“Luôn như trước! Anh đã nói mà…!”
Ai la lên, ngắt lời tôi.
Đây là lần đầu tiên em ấy lớn tiếng như vậy, nên tôi bị làm cho giật nảy mình vì sợ bởi một cô bé chỉ bằng nửa người tôi.
“Tiếp tục, như trước giờ! Anh đã nói, vậy mà!”
Hmm?
“Em sẽ ở lại với Sensei, mãi mãi—”
“Chờ chút đã. Em đang hiểu lầm anh thì phải?”
Tôi chạm vai Ai và nhìn vào mắt em ấy.
“Anh sẽ không rời bỏ em đâu.”
“Eh?”
Với đôi mắt đẫm nước, Ai chớp chớp.
“Nghiên cứu ma thuật không phải là thứ chỉ có ba chúng mà có thể làm được, và mục tiêu của anh luôn là nhờ vào nó mà làm cho cuộc sống của con người tốt hơn. Vậy nên, chúng ta phải chia sẻ những thành quả chúng ta đã đạt được để thế hệ sau có thể thừa hưởng chúng.”
“Thế hệ…?”
À, từ đó mình chưa dạy em ấy phải không nhỉ?
“Ý anh là chúng phải được dạy lại cho con cháu, cả con cháu của chúng và cứ tiếp diễn như vậy.”
Cuối cùng cũng nhận ra mình đã hiểu lầm khi nghe tôi nói vậy, Ai đỏ mặt xấu hổ.
“Vì vậy mà anh phải liên lạc với gia đình Ai và những dân làng khác nữa.”
“V-vâng!”
Thấy Ai đã hiểu ra và gật đầu, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
“Nina, cô cũng sẽ… có chuyện gì vậy?”
Khi tôi nhìn sang bên cạnh, Nina đang để tay trên trán, đưa mắt nhìn lên bầu trời.
6 Bình luận
Thanks~
Tks trans