Vol 01 - Thánh vịnh chi thành (1-135)
Chương 49 - Bản Giao hưởng Định mệnh
8 Bình luận - Độ dài: 1,371 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
Cho đến khi cửa hội trường chầm chậm đóng lại, Victor mới buông lỏng nắm đấm siết chặt của mình. Thở dài, ông quay lại nói với Rhine và những người còn lại trong dàn nhạc: “Tôi quay lại văn phòng làm nốt công việc của mình đây. Mọi người tiếp tục luyện tập nhé.”
“Ngài Victor, xin đừng thúc ép bản thân quá.” Rhine đặt violin xuống rồi bước về phía Victor với vẻ mặt nghiêm nghị. “Tôi không nghĩ ngài sẽ nghĩ ra được một giai điệu hay nếu cứ giữ tâm trạng như hiện tại đâu.”
Victor hiện đang vô cùng khổ não bởi sự pha trộn của những cảm xúc tiêu cực: mệt mỏi, suy sụp và tức giận. Ông gật đầu. “Cảm ơn, Rhine. Tôi chỉ là… cần nghỉ ngơi một chút thôi.”
“Lucien, Lott, hai người hộ tống ngài Victor đến văn phòng của ngài ấy nhé. Felicia và Herodotus, hai người hãy tiếp tục luyện tập.” Rhine nói với các học sinh.
Trên đường lên tầng ba, Victor không nói gì cả. Lucien và Lott đều không biết phải làm gì nên chỉ im lặng đi theo ông.
Trước khi rời khỏi văn phòng của Victor, Lucien nhận thấy ông đang nhìn một bức chân dung sống động như thật treo trên tường. Trên bức chân dung là một người phụ nữ trẻ xinh đẹp đang nở nụ cười. Cô ấy có mái tóc đen và đôi mắt đen.
Khi Lucien đóng cửa lại, Victor vẫn đang nhìn chằm chằm vào bức chân dung như một pho tượng.
…………
Khi Lucien và Lott quay lại phòng tập trên tầng bốn, họ thấy Felicia và Herodotus đều đang trầm ngâm.
“Chà…” Lott cố gắng phá vỡ sự im lặng. “Tất cả những gì ngài giám đốc Othello yêu cầu là tổ chức một buổi hòa nhạc suôn sẻ, bây giờ thầy Victor có thể cảm thấy bớt căng thẳng hơn được rồi.” Một cách hiển nhiên, lời nói của cậu không giúp ích được gì.
“Thôi nào mọi người… Tớ cũng rất quan tâm đến màn trình diễn của thầy Victor, được chứ?” Lott vội nói thêm. “Các cậu đều đã nhìn thấy anh họ Mekanzi của tớ rồi đấy. Nếu buổi hòa nhạc của thầy Victor có thể thành công rực rỡ, tớ sẽ có thể tự gọi mình là học trò của một nhạc sĩ hàng đầu, và điều này sẽ giúp tớ vượt qua bài đánh giá năng lực mà anh ta làm giám khảo.”
Felicia trề môi. “Ừ, tất cả chúng ta đều có liên hệ với thầy Victor. Tớ lo lắng cho thầy ấy. Nếu buổi hòa nhạc mà gặp trục trặc gì, tớ không thể tưởng tượng được sẽ có điều gì đang chờ đợi thầy ấy nữa.”
Ở phía bên kia, Herodotus tựa trán vào cây vĩ cầm, tự lẩm bẩm một mình.
Lucien lại bị phớt lờ, nhưng cậu không bận tâm chút nào. Cậu cũng đang bận suy nghĩ. Để đền đáp lòng tốt của Victor, Lucien đang thử tìm kiếm một kiệt tác âm nhạc từ thế giới cũ của cậu để làm kế hoạch B. Trước đó, cậu đã xem qua tất cả các bản nhạc ở thế giới này trong thư viện tinh thần của mình để đảm bảo không có bản nào giống với thứ mà cậu sắp chọn. Việc này thực ra dễ hơn Lucien tưởng, vì tất cả các bản nhạc đều được lưu trữ trong thư viện tinh thần của cậu, và cậu có thể dễ dàng tìm kiếm chúng trong kho lưu trữ của mình. Xong rồi Lucien phải tìm một cách thích hợp để đưa bản nhạc cho Victor.
May mắn thay, Lucien đã hoàn thành xong phần khó nhất – dịch thuật. Khi luyện cách đọc nhạc trong thư viện tinh thần, cậu đã dùng những nốt nhạc mà cậu học được ở đây để đánh dấu lên nhiều kiệt tác trong thế giới của mình.
Trong khoảng thời gian này, Lucien đã hiểu sâu hơn về xu hướng âm nhạc của nơi đây. Chịu ảnh hưởng của giáo hội, âm nhạc ở Aalto mang đặc trưng cấu trúc truyền thống và phong cách tôn giáo. Lucien muốn chọn một bản phù hợp với xu hướng. Vì vậy, Bach hiện lên trong tâm trí cậu đầu tiên vì âm nhạc của ông cũng mang hơi hướng tôn giáo.
Tuy nhiên, sau khi so sánh tác phẩm của Bach với nhiều kiệt tác âm nhạc trên thế giới này, Lucien bất ngờ nhận ra không hiểu sao chúng lại có phần giống nhau quá đi! Cậu mừng vì mình đã đủ thận trọng.
Sau đó Lucien chuyển sang Beethoven. May mắn thay, không có tác phẩm nào của Beethoven trùng lặp với âm nhạc của thế giới này. Lucien không muốn phí thời gian vào việc lựa chọn nên cậu nhanh chóng quyết định sử dụng một trong những kiệt tác nổi tiếng nhất của Beethoven - Bản giao hưởng số 5. Lucien vẫn còn nhớ khi lần đầu tiên nghe nó, cậu đã bị sốc trước sức tác động to lớn của bản giao hưởng này như thế nào.
Phần khó khăn nhất mà Lucien phải nghĩ đến là làm thế nào để “đưa” nó cho Victor. Lucien không thể cứ thế trực tiếp đưa cho Victor một tờ giấy chứa đựng một kiệt tác âm nhạc xuất sắc như vậy rồi bảo là cậu tìm thấy nó trong một cuốn sách ở thư viện được. Ngược lại, sẽ càng đáng nghi hơn nếu cậu tuyên bố là mình tự nghĩ ra giai điệu, vì việc một người mới bắt đầu như cậu lại viết được ra một bản giao hưởng như thế này là điều hoàn toàn vớ vẩn.
Lucien ước gì mình biết thôi miên, nhưng linh lực hiện tại của cậu không đủ để truyền cả một bản giao hưởng vào tâm trí Victor.
Cuối cùng, cậu quyết định viết lại Bản giao hưởng số 5, nhưng thay vì hồi sinh, Lucien sẽ “hạ cấp” nó. Cậu cần phải đập bỏ gần hết cấu trúc của kiệt tác này, chỉ để lại một vài mảnh ghép cho Victor. Lucien hy vọng rằng thầy của mình sẽ lấy được cảm hứng từ những mảnh ghép này.
Sau khi viết ra một đoạn giai điệu nhỏ lên giấy, Lucien ngồi xuống trước cây đàn piano và dùng tay ấn mạnh vào bàn phím.
“Dang dang dang dang!”
Tiếng to đến mức Herodotus giật mình suýt thì ngã khỏi ghế. Theo sau mở đầu hoành tráng, phần còn lại của giai điệu lại như một thảm họa.
“Cậu đang làm cái quái gì vậy?” Lott cau mày hỏi.
“Tôi muốn giúp thầy Victor. Những gì tôi thấy hôm nay khiến tôi cảm thấy vừa suy sụp lại vừa tức giận, và hai thứ cảm xúc này hòa trộn vào nhau mang lại cho tôi chút cảm hứng. Tôi định viết nó ra thôi.” Lucien giải thích.
“Gì cơ?” Lott suýt bật cười. “Có phải cậu đang nói rằng cậu sẽ viết một bản giao hưởng không?”
“Cậu học nhạc được bao lâu cơ chứ? Cậu còn chưa thực sự biết cách chơi piano nữa là!” Giọng Felicia dần trở nên cao hơn.
Xòe tay ra, Lott thẳng thắn trả lời. “Không, cậu không giúp được thầy Victor đâu, Lucien. Tôi hiểu ý định của cậu nhưng cậu vẫn chỉ là người mới bắt đầu thôi.”
“Cậu tưởng mọi người có thể viết được một bản giao hưởng chỉ vì có cái gọi là ‘cảm hứng’ thôi chắc?!” Herodotus chế nhạo. “Thứ cậu vừa chơi thật rác rưởi. Đừng có khoe khoang trước mặt thầy Victor để lấy lòng thầy ấy nữa, thằng hề!”
“Lucien, làm ơn dừng lại đi.” Felicia lắc đầu ngán ngẩm. “Dừng lại đi, được chứ? Đừng làm cho tình hình thêm khó khăn nữa.”
Nhưng Lucien cũng lắc đầu kiên quyết. “Không. Tôi đang có cảm hứng. Tôi có thể viết một bản hay.”
Lott, Felicia và Herodotus nhìn chằm chằm vào Lucien như thể cậu là một tên điên.
8 Bình luận