Vol 01 - Thánh vịnh chi thành (1-135)
Chương 62 - Rắc rối được giải quyết
17 Bình luận - Độ dài: 1,593 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
Lucien không hề hoảng sợ. Thay vào đó, cậu nghĩ đến hàng loạt vấn đề.
‘Giáo hội phát hiện ra mình rồi sao?’
‘…Không, không thể nào. Nếu giáo hội phát hiện ra thì họ đã không đợi đến bây giờ. Mình từng dính líu đến rắc rối của phù thủy trước đây… Mình hẳn phải nằm trong danh sách nghi phạm của họ, nhưng không thuộc nhóm đầu.’
Lucien dừng lại một chút rồi trả lời. “Tôi đã thức khuya để hoàn thành phần cuối cùng của tác phẩm âm nhạc, sau đó sáng ra tôi cảm thấy mệt nên xin nghỉ phép. Giờ tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi. Chỉ vậy thôi.”
“Cậu đã gặp bác sĩ chưa? Cậu bị làm sao? Có ai có thể chứng minh được điều đó không?” Corella hỏi kỹ càng.
“Không ai cả. Tôi không bị ốm… tôi chỉ là rất mệt.” Lucien bình tĩnh trả lời.
“Tôi có thể chứng minh cho cậu ấy, thưa ngài.” Victor tiến lên một bước. “Mỗi lần sáng tác xong, tôi đều cảm thấy mệt mỏi như vậy.”
“Ngài là…?” Corella liếc nhìn ông.
“Ngài Victor là giáo viên dạy nhạc của Lucien, một nhạc sĩ.” Elena giới thiệu, cảm thấy rất ngạc nhiên khi không biết bằng cách nào Lucien có thể sáng tác được một bản nhạc nhanh đến vậy.
Corella lấy bút lông ra và nhanh chóng viết gì đó vào cuốn sổ của mình. “Tôi xin lỗi, ngài Victor. Ngài là thầy của Lucien nên lời khai của ngài không đủ để tin cậy hoàn toàn được. Liệu có ai khác có thể chứng minh cho cậu ấy hay không, nếu không để phòng trừ tôi sẽ phải đưa cậu ấy tới giáo đường để kiểm tra sức khỏe.”
Sắc mặt Lucien không đổi, nhưng trong đầu cậu lại đang vô cùng bận rộn tìm cớ. Vì vậy trong suốt vài giây, cậu không nói gì cả.
“Ta cũng có thể chứng minh cho chàng trai trẻ này. Ta là giám đốc của hiệp hội, Nam tước Othello.” Nghe thấy tiếng ồn, Othello bước ra khỏi văn phòng. “Lucien vừa hoàn thành tác phẩm âm nhạc đầu tiên. Nó rất tuyệt. Chắc chắn cậu ấy đã phải cống hiến hết tinh thần và sức lực của mình vào nó.”
Dù Othello không thích phong cách âm nhạc của chàng trai trẻ này nhưng ông vẫn thừa nhận tài năng và nỗ lực của Lucien. Ngoài ra, buổi hòa nhạc sắp tới và cả hiệp hội đều cần cậu.
Corella gật đầu và lại viết một dòng vào cuốn sổ.
“Với những lời này của ngài Nam tước, tôi tin rằng đã đến lúc tôi phải đi rồi.”
Thực ra, bản thân Corella cũng không tin Lucien lại là người bị truy nã. Theo thông tin từ Tòa Thẩm Giáo, họ đang tìm kiếm một pháp sư ở ít nhất bậc ba. Không thể nào một chàng trai trẻ bình thường mới ba tháng trước còn hoàn toàn vô danh lại có thể biến thành một pháp sư tà ác và mạnh mẽ nhanh đến vậy.
Các Hồng y của Tòa Thẩm Giáo cũng vì vậy nên mới không đưa tên của Lucien vào danh sách ưu tiên.
Bây giờ lại còn có một nam tước lên tiếng thay cho cậu nữa. Trước khi trở thành hiệp sĩ chính thức, anh ta cũng chẳng hề muốn chọc tức một quý tộc chút nào.
Nhìn Corella rời đi, Lucien thở phào nhẹ nhõm.
“Hai người đừng bận tâm chuyện này nữa. Ta sẽ đòi hỏi rất khắt khe đấy.” Othello gật đầu với họ rồi quay trở lại văn phòng của mình.
“Trời đất ơi, Lucien, ngài Othello nói cậu đã tự soạn tác phẩm âm nhạc của riêng mình thật sao? Thánh thần ơi…” Elena nhìn Lucien từ trên xuống dưới như thể cậu đột nhiên biến thành người lạ.
Lucien chỉ gật đầu mỉm cười.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao anh lại ở đây, Victor?” Người đang đi xuống cầu thang là Wolf.
“Có gì đâu.” Victor lắc đầu. “Tôi chỉ nói chuyện với ngài Othello về việc thay đổi một trong những bản giao hưởng trong danh sách thôi.”
Victor biết sớm muộn gì Wolf cũng sẽ biết, vì vậy ông cũng chẳng thực sự quan tâm.
Mặt Wolf đột nhiên tối sầm. “Anh có tác phẩm mới? Không thể nào. Mới vài giờ trước anh còn tuyệt vọng như vậy cơ mà… Khoan, làm sao ngài Othello lại có thể cho phép anh thay đổi danh sách? Ngài ấy cho phép rồi sao?”
Hỏi ra một loạt, Wolf nóng lòng muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.
“Bởi vì bọn tôi đáp ứng được kỳ vọng của ngài Othello thôi.” Victor thỏa mãn nhún vai.
“Kỳ vọng gì? Chỉ trong vài giờ mà anh đột nhiên có thể đáp ứng được kỳ vọng của ngài Othello? Nực cười dễ sợ…!”
“Ừ thì…” Victor chớp mắt. “Nếu sự thật đó làm anh khó chịu quá ấy mà, thì tệ cho anh quá. Nhân tiện, đó không phải là tác phẩm của tôi mà là của học trò tôi. Anh bảo người nghèo không thể trở thành nhạc sĩ. Lucien đã chứng minh là anh sai rồi đấy.”
Chỉ tay vào Lucien, người đang đứng bên cạnh, Wolf cười như thể vừa nghe phải một trò đùa hài hước. “Anh đang đùa tôi đấy à, Victor? Cái đứa nghèo này vừa mới bắt đầu học nhạc được ba tháng, vậy mà bây giờ anh lại bảo tôi rằng cậu ta đã sáng tác ra một nhạc phẩm đủ tiêu chuẩn để chơi tại Thánh vịnh Thính phòng? Nếu đấy mà là sự thật thì tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình… Tôi sẽ không bao giờ sáng tác nữa mà sẽ chỉ làm phê bình âm nhạc. Còn nếu không phải vậy thì anh thực sự phải xin lỗi tôi vì đã nói dối.”
“Nếu tôi là anh, tôi sẽ không nói sớm thế đâu, Wolf.” Victor trông rất nghiêm túc. “Anh có thể cười. Nhưng anh sẽ sớm được thấy trong buổi hòa nhạc mà thôi. Và sau đó anh sẽ được thấy tác phẩm của Lucien nằm trong thư viện.”
Wolf ngừng cười. Hắn liếc Lucien rồi chửi rủa. “Các người đúng là điên cả rồi. Tôi sẽ chờ xem các người tự bôi tro trát trấu vào mặt mình như thế nào. Để xem liệu các người có thể biến lời nói của tôi thành hiện thực hay không.” Trước khi rời đi, Wolf trừng mắt nhìn Lucien rồi hung hăng bổ sung.
Nhìn Wolf rời đi, Victor nhận xét. “Sự kiêu ngạo mang đến định kiến, và định kiến làm con người ta ngu độn. Lucien, hôm nay nghỉ ngơi đi, ngày mai hẵng bắt đầu. Thầy sẽ nói chuyện với ngài Hank để mượn ông ấy một thời gian.” Victor mỉm cười.
Vẫn đang trong trạng thái mệt mỏi, Lucien gật đầu chào tạm biệt Victor.
Sau khi cầm ô lên, Lucien cùng Elena đi về phía cổng.
“Sao cậu lại nhìn tôi như vậy, Elena?” Lucien cảm thấy có chút buồn bực trước cái nhìn liên tục của Elena.
“Nói thật nhé, tôi có cảm giác như cậu không phải là Lucien mà tôi biết trước đây… Tôi luôn biết là cậu rất tài năng, nhưng tôi vẫn không thể tin được cậu lại có thể tự mình soạn ra một tác phẩm âm nhạc tuyệt vời được cả ngài Victor và ngài Othello đánh giá cao như vậy.”
Lucien nhẹ xua tay. “Thì chỉ là bằng cách nào đó mà có được chút cảm hứng thôi. Có lẽ nguồn cảm hứng của tôi đến từ những trải nghiệm trong quá khứ.”
Elena không biết một nhạc sĩ thường mất bao lâu để sáng tác một bản nhạc. Cô hơi nghiêng đầu mỉm cười. “Có lẽ cậu thực sự là thiên tài rồi. Tôi luôn tin ở cậu, Lucien ạ. Khi nào cậu trở thành một nhạc sĩ thực sự giỏi giang rồi thì nhớ đừng quên tôi đấy.”
“Tất nhiên là không rồi.” Lucien cười lại với cô rồi rời khỏi hiệp hội.
Nhìn Lucien rời đi, Elena đứng đó hồi lâu, tự lẩm bẩm: “Sao cậu ấy tài năng thế nhỉ…?”
…………
Nhìn thấy bộ Âu phục đẹp đẽ của Lucien, Joel trêu chọc cậu một chút trong bữa tối vì đột nhiên trở thành một quý ông. Sau đó, Lucien trở về nơi ở của mình và ngủ thẳng cẳng. Mãi đến chín giờ tối cậu mới thức dậy.
Khi tỉnh dậy, Lucien cảm thấy khá hơn nhiều. Mặc dù hiện tại cậu rất muốn bắt đầu làm bụi Revenant, nhưng Lucien biết mình không nên hành động quá vội vã, nếu không sẽ quá mạo hiểm.
Uống thêm một ống Bão Táp khác, Lucien cảm thấy có năng lượng hơn. Tối nay cậu quyết định sẽ luyện hóa linh lực của mình bằng sức mạnh của Sao chủ Định mệnh. Cậu dự định sẽ trở thành một pháp sư học việc chính thức theo cách này.
Một khi tới được giai đoạn đó, Lucien sẽ có thể thi triển liên tục thêm một thần chú cấp học việc nữa. Tốc độ khôi phục linh lực của cậu cũng sẽ tăng lên một chút, khả năng kháng ma thuật tinh thần cũng sẽ được cải thiện.
17 Bình luận
Lời thoại đôi lúc cx hơi lỗi thật :v
-> nghe hơi cấn nhỉ, nó phải ngược lại chứ, kiểu "trước khi từ bỏ việc trở thành hiệp sĩ thực sự"
Có 1 lỗi:
Sói ngừng cười. -> Wolf