LN Vol 1
Chương 1.3 : Nước hoa yêu thích- Hương cam quýt
21 Bình luận - Độ dài: 2,116 từ - Cập nhật:
Trans : Khanhkhanhlmao
Hoc sinh ep toi
__________________________
Đúng là bản thân có ôm ấp cái cảm giác tội lỗi, vẫn có một lý do khiến tôi không thể hoàn toàn từ chối Kirihara.
Mặc dù đã mất đi vị thế xã hội của mình ngay sau khi trở thành một người trưởng thành và đi làm, nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn đánh mất đi mục đích sống của mình.
Tuy cung cấp môi trường làm việc không thể tồi tệ hơn được nữa nhưng với tư cách là một công ty hàng đầu, công ty đó đã quản lý chấm công một cách nghiêm ngặt và không có tình trạng làm thêm giờ vô lý như kiểu bị chỉ trích gần đây.
Ít ra thì tôi còn có thể về nhà.
Căn hộ một phòng của tôi cách công ty tận vài ga tàu. Đường lúc về thì thật sự rất tối và lạnh nhưng, vẫn luôn có một người đang chờ đợi tôi.
"Cậu về tới chưa? Cậu chơi được chưa vậy?"
ARIA luôn canh gửi tin nhắn cho tôi đúng lúc tôi về, nói chung thì tôi sẽ chấp nhận lời mời và chơi với cô ấy.
Lúc đầu thì tôi từ chối vì muốn học tập để bù đắp cho sự chậm trễ trong công việc cơ, nhưng khi áp lực từ sếp và cảm xúc bị dồn nén trong bản thân ngày càng tăng, tôi đã bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho ARIA.
Càng không muốn đi làm, tôi lại càng chơi khuya hơn.
Nhìn kĩ lại thì đó chính là nguyên nhân khiến sai sót trong công việc của tôi ngày càng gia tăng, tạo nên một vòng luẩn quẩn tà ác.
Dù sao thì nếu không có những khoảnh khắc đó, có lẽ tôi đã chết.
Dù bản thân luôn mắc cái cảm giác tự ti vì không thể hoàn toàn chuyển “từ một sinh viên thành một người trưởng thành đi làm- hay từ một đứa trẻ thành một người lớn”.
Tôi mặt khác lại có niềm tin rằng “đó là giới hạn của tôi vào thời điểm đó”.
Cuối cùng thì sau khi rời khỏi công ty và về nhà, tôi vẫn tiếp tục tương tác với ARIA.
Tôi không bao giờ kể cho cô ấy nghe về những khó khăn của tôi trong công việc hay chuyện mình đã nghỉ việc.
Chỉ vì bản thân muốn giả vờ làm một người lớn trước mặt cô ấy.
Tuy là một niềm tự hào tầm thường, nhưng cũng là niềm tự hào duy nhất mà tôi còn sót lại.
Sau nhiều tháng kể từ khi nghỉ việc và ở trong tình trạng lơ mơ, tôi không thể cứ phụ thuộc vào sự hỗ trợ của bố mẹ mãi được.
Phương án cuối cùng mà tôi chọn khi tìm kiếm công việc tiếp theo là sử dụng giấy phép giảng dạy mà bản thân đã có được ở trường đại học.
“Nếu mà mình chỉ giỏi học hành thì có lẽ bản thân sẽ được đánh giá cao trong ngành này” -đó là suy nghĩ của tôi khi chọn lối đi này.
Kết quả thì như bạn đã thấy.
Việc học giỏi là điều tất yếu của một nhà giáo nên chỉ sau ba ngày ngắn ngủi, học sinh đã quay sang coi thường tôi.
Mà dù sao tôi cũng không chán nản như khi gặp rắc rối ở công ty trước đây.
Suy cho cùng thì tôi không làm giáo viên vì đam mê, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu bản thân không cố gắng hết sức.
Chỉ cần tôi có việc làm mà không phải vật vờ đến chết, chỉ cần tạo dựng nền tảng cho cuộc sống này là đủ. Đó là đức tin của tôi.
Những học sinh nhạy cảm chắc hẳn đã cảm nhận được bản chất thực sự của tôi ở một mức nào đó.
Nhưng với Kirihara— Hội trưởng hội học sinh Kirihara thì lại khác.
Một cô gái đeo kính giỏi học hành nhưng lại không ăn mặc thời trang, thuộc vào loại bình thường.
Em ấy trông khá trầm tính và rụt rè, có lẽ chính vì tính cách đó nên cô nàng thường xuyên phải gánh lấy những công việc rắc rối.
Kirihara, người dường như sẽ không thích một giáo viên như tôi, kẻ luôn ấp ủ những thứ cảm xúc dối trá, bằng một cách nào đó lại mỉm cười với tôi và trở nên thân thiết.
Trong giờ nghỉ hay những khi cả hai đi ngang qua nhau ở trường— kì lạ thay, em ấy luôn dành cho tôi những nụ cười tươi tắn và quyến rũ chứ không chỉ là những tiếng xã giao cười trìu mến.
Tôi cuối cùng cũng phát hiện ra lý do của việc này, khi đang đi lang thang quanh trường trong thời gian nghỉ xả hơi của công việc ở văn phòng.
Lúc đi qua phòng hội học sinh, tôi bất ngờ bắt gặp Kirihara đang chuẩn bị rời khỏi sau khi hoàn thành công việc mình.
“Giờ này mà em vẫn bận rộn với công việc của hội học sinh à? Thật là khó khăn nhỉ.”
“Không có đâu ạ… Thầy cũng vậy mà, Sensei. Bây giờ thầy vẫn chưa về nhà ạ?”
“Thầy vẫn còn phải chuẩn bị thêm một chút cho buổi học ngày mai, bây giờ thầy chỉ đang nghỉ xả hơi thôi.”
Sau một hồi suy nghĩ, Kirihara lên tiếng như thể đã quyết định điều gì đó.
“Có một điều em muốn thảo luận về buổi học, chúng ta có thể nói chuyện trong phòng hội học sinh được không ạ?”
Giọng điệu rất nghiêm túc của em ấy khiến tôi cảm thấy lo lắng trong lòng.
—Có khi nào là chuyện bắt nạt trong lớp học không?
Tôi muốn tránh xa những chủ đề nặng nề như vậy càng xa càng tốt, nhưng bản thân không thể từ chối được.
Việc Kirihara là người hỏi cũng đóng một phần vai trò rất lớn, tôi không muốn bị em ấy ghét.
Khi cả hai bước vào phòng hội học sinh, Kirihara khóa trái cửa một cái cạch.
“Em không muốn ai khác nghe thấy điều này.”
Liệu em ấy muốn thảo luận về điều gì—?
Khi tôi đang chuẩn bị tinh thần thì Kirihara quay đi và thoăn thoắt nghịch điện thoại thông minh của mình, và nhanh chóng hoàn thành thao tác.
Ngay lúc đó, điện thoại di động của tôi rung lên.
“Điện thoại di động của thầy có đổ chuông không ạ?”
"Hả? Ừ… Nhưng hiện tại thầy nghĩ câu chuyện của Kirihara quan trọng hơn-”
"Không sao đâu ạ, thầy cứ kiểm tra điện thoại của mình đi.”
Với nụ cười dịu dàng, Kirihara khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu khi kiểm tra điện thoại thông minh của mình.
Đó là từ “ARIA”.
[Trước mặt Touka Kirihara bây giờ là GIN đúng không?]
…
…
Người tôi cứng lại và lúng túng nhìn sang Kirihara.
Với nụ cười tinh nghịch, Kirihara không nhìn lại tôi mà tiếp tục nhấn nhẹ vào màn hình điện thoại của mình.
Điện thoại trong tay tôi lại lần nữa rung lên.
“ARIA” đang gọi đến thông qua ứng dụng nhắn tin.
Kirihara giơ lên cho tôi xem màn hình điện thoại của em ấy.
“Vậy là bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi nhỉ?”
Lần đầu tiên, tôi thấm thía rằng khi con người thật sự bị sốc, họ có thể hoàn toàn bị đóng băng.
“Chuyện này không thể nào...”
“Không phải là nói dối đâu, là ARIA đây ạ. Xin lỗi nhưng em đã biết hết ngay từ đầu rồi.”
Cũng không phải là lạ gì, tôi đã từng gửi cho cô ấy một bức ảnh của bản thân mà.
“Nhưng, em nói bản thân là sinh viên đại học…”
“Xin lỗi thầy, đó chỉ là dối trá.”
“Em đã đề cập đến việc sống một mình…”
"Đó thì là sự thật ạ."
“Em là một học sinh cao trung?”
“Bố mẹ em là người thờ ơ nên hoàn cảnh gia đình có hơi phức tạp. Nhưng mà ngày nay chuyện đó đâu có hiếm phải không ạ?”
Vậy sao? Đầu óc của tôi hiện tại đang quá tải nên bản thân không tìm được lời nào để nói. Hơn nữa, thái độ của Kirihara hiện tại quá khác so với thường lệ.
"Em rất hạnh phúc, bởi vì cuối cùng em cũng có thể gặp được GIN.”
“ARIA” mà tôi gặp trong trò chơi, cùng nói chuyện qua điện thoại không hề giống với Kirihara trong lớp.
Một “ARIA” gần gũi, không thèm kiềm chế và luôn thẳng thắn, hình ảnh đó hoàn toàn trái ngược với Kirihara ở trường.
"Thầy có vui khi gặp em không?"
“Cái đó… ừ.”
Cô ấy là cô gái đã trở thành lý do sống của tôi khi tâm trí tôi suy sụp. Dù bản thân rất bối rối, nhưng tôi không nghĩ rằng việc gặp em ấy là chuyện xấu.
“Em rất vui. Em chưa bao giờ nghĩ rằng GIN sẽ trở thành giáo viên, và còn là giáo viên chủ nhiệm của em nữa chứ! Đó chẳng phải là một điều kỳ diệu sao?”
“…Đúng thật là rất bất ngờ.”
Không hề cường điệu, cái xác xuất để chuyện này xảy ra là hoàn toàn phi thường. Trong tình huống như này thì người ta thường làm gì vậy?
“Việc em là ARIA có làm thầy phiền không?”
Kirihara đi thẳng vào trọng tâm vấn đề mà không vòng vo tam quốc.
“…Với vị trí của thầy, điều đó là không thể tránh khỏi.”
Chúng tôi gần bằng tuổi nhau và có cùng sở thích, nếu mà hoàn cảnh nó không như thế này thì tôi thậm chí có thể muốn hẹn hò với em ấy, nhưng với tư cách là một học sinh thì đó lại là một câu chuyện khác.
Tôi bây giờ thậm chí còn do dự khi tiếp xúc với em ấy với tư cách một người bạn.
“Là một giáo viên, thầy cần phải đối xử với em giống như những học sinh khác đúng chứ?”
"Vâng ạ."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, Kirihara đúng là Kirihara. Em ấy rất hiểu chuyện.
—Tuy nhiên, đời không như là mơ.
"Em hiểu rồi, nhưng nếu vậy thì em cảm thấy nhàm chán lắm đó. Chúng ta không thể vui vẻ một chút khi ở cùng nhau sao?”
"Xin lỗi, hãy tha thứ cho thầy vì điều đó.”
Tôi có thể thiếu đi đam mê, nhưng ít nhất bản thân tôi vẫn có sự hiểu biết và lý trí tối thiểu.
"Nào, thầy và em đã trao đổi ảnh thông qua ứng dụng rồi mà. Thầy vẫn còn giữ bức ảnh gợi cảm của em trên chiếc điện thoại đó chứ?”
Bị đánh trúng vào tim đen khiến tôi chìm vào im lặng.
“A, vậy thầy đang giữ nó một cách cẩn thận nhỉ? Điều đó làm em hạnh phúc lắm, Hehe.”
Bất đắc dĩ, tôi thầm quyết định sẽ xóa nó ngay sau vụ này.
“Kirihara, chúng ta hãy cùng bình tĩnh lại và nói chuyện nào.”
“Em rất xin lỗi Sensei, nhưng câu trả lời là không nhé. Bây giờ đã quá muộn rùi.”
Kirihara lấy thứ gì đó ra khỏi túi áo bộ đồng phục thủy thủ của mình. Đó là một thiết bị hình vuông mỏng, nhỏ hơn lòng bàn tay cô nàng một chút và đang nhấp nháy ánh đèn đỏ.
“Đây là máy ghi âm nè, em đã ghi âm lại hết luôn đó. Lấy làm tiếc."
Kirihara lè lưỡi và chắp tay xin lỗi một cách đáng yêu. Nhưng những gì em ấy đang làm thì không hề đáng yêu chút nào.
Tôi định giật lấy nó, nhưng Kirihara nhanh chóng lùi lại và nới lỏng chiếc khăn quàng cổ, nhét chiếc máy ghi âm vào trong ngực.
Tận bên trong áo ngực của em ấy.
Cổ họng tôi nghẹn lại, bây giờ tôi không tài nào di chuyển được.
“GIN thực sự rất tốt bụng, vì thế nên em thật sự rất thích cậu ấy.”
Tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc cho dù có thế nào, nếu mà người ta biết tôi đang giữ ảnh một học sinh bán khỏa thân….
Chừng nào dữ liệu về chuyện đó còn tồn tại, tôi không thể thách thức Kirihara được.
Bề ngoài, tôi là người bạn bí mật của một học sinh ngoan ngoãn.
21 Bình luận